Hoá Thần Hành Lộ Nan

Chương 13

Ba bốn người theo sau hắn chỉ là làm ngơ không biểu tình, điều này khiến Thanh Tiêu lại càng tức giận, nắm chặt tay nhỏ, chỉ hận là không thể ngay lúc này một chưởng đánh chết Thanh Dực.

"Ngươi thấy đấy, không ai từng nghe qua ta dùng lời đem Thanh Thiếu của chúng ta cho xúc phạm”:Nhìn thấy Thanh Tiêu mặt tức giận, Thanh Dực cười ha ha một tiếng, đắc ý nói.

"Ngươi là tên khốn khiếp!"

Thanh Tiêu cắn chặt môi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ ửng, Nhìn bộ dạng của nàng làm không ít người xung quang đau lòng.

Bất quá mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng không ít người chần chờ một lúc, vẫn là không mở miệng nói gì. Trong đám tiểu bối, Thanh Dực chính là một tiểu cường giả, bản thân thực lực không tồi Tụ Khí Cảnh Ngũ Trọng, hơn nữa phụ thân hắn lại là Nhị Đương gia của Thanh gia mà cũng địa vị không thấp, lại có một ca ca Thanh Thừa, ngoài Thanh Huyền thì trong Thanh Gia đám tiểu bối ca ca hắn chính là người ưu tú nhất, có đùi to như vậy ôm, ai cũng không muốn đắc tội hắn. Coi như là bẩm báo bậc phụ bối chuyện này, chẳng qua nhiều lắm là phạt hắn bế quan một hai tháng gì đấy, đợi sau khi ra, lại len lén trả thù người tố cáo. Dần dần, trong đám tiểu bối, cũng có rất ít người cùng hắn xung đột.

“ Sao? Nhất định là không nói a? “: Thanh Dực khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đâu nhì Thanh Tiêu, biểu cảm trên khuôn mặt của nàng càng làm hắn cao ý

Hắn đưa mắt nhìn một tay thủ hạ bên cạnh ra hiệu, tên thủ hạ dáng người cao to lực lượng, khuôn mặt hung hăn đến là làm cho đám người kia không dám làm càn, mà tên này cũng là nhận thức được Thanh Dực muốn cái gì, hắn khoé miệng cười cổ quái, hắn bước đi lên, hai tay vận vào nhau tạo nên âm thanh xương kêu răn rắc.

“ Nha đầu, cho ngươi mặt mũi lại không lấy, ngươi cũng đừng có lại trách lão tử không thương hương tiếc ngọc,” : tên to xác đi về Thanh Tiêu bước nhanh ra, cười nói.

Sau đó cơ thể hắn giống như lôi báo mà lao thẳng đển chỗ Thanh Tiêu, tung ra cú đấm mạnh mẽ chân khí, đấm này mang âm thanh xé gió như kình phong về phía Thanh Tiêu.

Đang ở tụ khí cảnh Bát Trọng đi xuống, trong cơ thể không cách nào chứa đựng nguyên khí được, cho nên không thể chính thức tu luyện võ kỹ, chỉ có thể tu luyện võ kỹ Nhất Phẩm cùng Nhị Phẩm dẫn khí, dùng chân khí chiến đấu, mà khi ở Tụ Khí Thất Trọng đã là có thể xem qua thi triển ra võ kỹ, bất quá là nó không có đem theo nguyên khí, cho nên chỉ có thể thi triển ra 4 thành uy lực của võ kỹ, đến khi bước vào Tụ Khí Cảnh Bát Trọng thì mới có thể chính thức đem võ kỹ cho tu luyện thành,cũng là đem nó uy lực triệt để đem ra.

Đám tiểu bối có mặt ở đây, tu vi cao nhất cũng là Thanh Dực một người, còn lại đa số đều là Tụ Khí Tứ Trọng đi xuống.

Mà tên to xác này gọi Thanh Cân, tu vi cũng là Tụ Khí Tứ Trọng Đỉnh, còn Thanh Tiêu bất quá chỉ có Tam Trọng,

Thanh Tiêu trong thấy Thanh Cân như lôi báo lao tới mình, đồng tử đột nhiên co rụt lại kinh hãi, nhưng cũng không dám thất lễ, nhanh chóng di chuyển một cách nhẹ nhàng, giống như một luồng khói, thân thể bay bổng tránh né công kích của Thanh Cân

Thời gian dần trôi qua, Thanh Cân càng điên cuồng tấn công, Thanh Tiêu cũng càng khó khăn tránh né, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã có dấu hiệu kiệt sức, lúc bây giờ ướt đẫm mồi hôi, nếu cứ như vậy nàng chắc chắn sẽ không còn sức tránh nữa.

“ Trúng cho lão tử!

Bàn chân Thanh Cân giẫm một cái, thân hình chợt lao nhanh đến phía trước Thanh Tiêu, tung ra một chưởng mang theo khí thế hung mãnh.

Thấy Thanh Cân càng lúc càng hung mãnh, trên mặt Thanh Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào chưởng lao đến. Trong chớp mắt, nàng vội vàng lùi lại.

Thấy khí thế của một chưởng này thì nàng biết rõ bản thân không thể nào tránh được cho nên ngay lập tức chân khí trong người nàng bắt đầu khởi động, đan chéo hay tay trước ngực đón đòn.

“ Muốn trực tiếp đón đòn sao?

Nhưng Thanh Cân vừa thấy cảnh này thì hằn cười mỉa mai một tiếng, trong mắt chợt lóe sáng thì tốc độ chưởng kia cũng tăng vọt lên, trong phút chốc thì đã tới trước mặt Thanh Tiêu sau đó nặng nề đánh xuống.

Ầm!

Vào lúc này, không khí giống như phát nổ, trên mặt đất không ngừng rạn nứt.

Bản thân Thanh Tiêu cảm giác nàng không có cách nào để chống lại lực lượng bá đạo đang cuộn trào mãnh liệt trước mặt, sau vài phút, thân thể nàng chợt chấn động mạnh, nàng chỉ kịp than đau một tiếng, từ khóe miệng trào ra một chút máu sau đó thân thể lập tức ngã bay ra ngoài mười mấy bước mới có thể ổn định lại thân thể.

Thanh Tiêu lúc này khuôn mặt xinh đẹp táu nhợt, nàng thở dốc, thân thể mềm mại của Thanh Tiêu cũng tê liệt ngồi xuống. Lúc này cơ thể yếu ớt của nàng đến mức không thể động đậy. Tay run rẩy khẽ nắm chặt lại. Nàng khẽ ngước lên nhìn Thanh Dực đang đắc ý tươi cười kia, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

“ Thanh Dực...Tên bại hoại nhà ngươi!

Thanh Tiêu tức giận nhịn không được mắng một câu

“ Mắng thì có tác dụng gì?”: Thanh Dực cao ngạo giễu cợt, hắn lại nhìn Thanh Cân ra hiệu tiếp tục, hắn như là muốn đem Thanh Tiêu trọng thương nằm luôn tại đây.

Thanh Cân lại một lần nữa nhìn Thanh Dực gật đầu, bàn chân dùng lực khiến cho đá dưới chân hắn vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó thân thể dũng mãnh lao về phía Thanh Tiêu, quát lớn:

“ Nha đầu, Ngủ ở đây đi!

Một quyền này của gã không hề nương tay một chút nào, dồn hết toàn bộ lực lượng của mà phát ra, chân khí lượn lờ xung quanh nắm đấm, ẩn ẩn mang theo âm thanh xé gió.

Đối mặt với công kích hung hãn đó của Thanh Dực, Thanh Tiêu cắn chặt môi đỏ, nàng ngũ đầu xuống, tay nắm chặt lại, vì bây giờ nàng vô lực chống đỡ, mặc cho quyền kia lao đến.

“ Nam nhân Thanh Gia lại ra tay với nữ nhân thô bạo như vậy, mà lại là Tộc muội, như thế hơi thiếu giáo dưỡng thì phải?

Bất quá khi Thanh Cân lao tới thời điểm, đột nhiên đạo thân ảnh lên tiếng như sấm mang theo ba động kinh thiên động địa vang lên, trong nháy mắt dưới con mắt chú ý của vô số người, xuất hiện trong đại môn. Mà đạo thân ảnh này quần áo rác rưới, trên thân cũng có không ít vết tích như vừa ác chiến đồng dạng,

Đạo thân ảnh này đột nhiên vươn bàn tay ra hướng về nắm đấm kia muốn bắt lấy nó, thời điểm nắm đấm gã chứa uy lực hung hãn mạnh mẽ đụng vào tay của đạo thân ảnh này, bàn tay vươn ra không hề nhúc nhích, mà lực lượng cuồng bạo của Thanh Cân lại giống như chui vào trong một hắc động, không có gì xảy ra, sắc mặt đại biến.

Đạo thân ảnh này nhìn thấy sắc mặt đại biến của Thanh Cân, khóe miệng khẽ nhếch lên cười mỉa.

Đạo thân ảnh này cầm nắm đấm Thanh Cân chậm rãi dùng sức, sức mạnh này giống như móng vuốt chim ưng vô cùng cứng rắn, đồng thời cũng phát ra lực lượng cường đại, khiến Thanh Cân có cảm giác tay gã sắp bị bóp nát, hắn khó khăn ngước lên nhìn đạo thân ảnh này quần áo rách rưới, ngay đó hắn sắc mặt tái nhạt trở nên hoảng hốt, the thén nói:

“ Thanh...Thanh Huyền!

Có điều, ngay lúc gã như muốn nói thêm điều gì thì Thanh Huyền đột ngột vung chân. Gã chỉ thấy được chân Thanh Huyền như được ngọn gió màu xanh lá bao quanh, trên bàn chân lại có tia nguyên khí quấn quanh, dùng một tốc độ rất nhanh đạp lên lồng ngực Thanh Cân.

“ Lăn đi

Ầm!

Ngay khi âm thanh trầm thấp vang lên, Thanh Cân cảm giác được một cỗ sức mạnh không thể hình dung được vọt về hướng gã, mà luồng sức mạnh kia, cho dù gã có dùng hết chân khí khởi động cũng không thể ngăn cản được nó tiến tới.

Vì thế, thân thể gã trực tiếp bị đá bay nặng nề té ngã trên mặt đất, mà gã cũng phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Thời khắc này, mọi âm thanh chung quanh đài đều biến mất, biểu tình của tất cả mọi người giống nhau như đúc, bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này diễn ra.

Một cước này có đáng sợ cỡ nào?!

“ Thanh Thiếu...!

“ Người còn sống đâu?

Biểu tình của quần chúng quanh đây khi nhìn về phía Thanh Huyền giống như gặp phải quỷ, căn bản bọn họ thấy rất rõ, đứng trước mặt bọn hắn đạo thân ảnh quần áo rác nát này, nguyên bản là Thanh Thiếu của bọn hắn Thanh Huyền!

“ Không thể nào?!

Trên mặt Thanh Dực bọn lúc này đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ nhìn chăm chú Thanh Huyền cách đó không xa, kinh hãi nói:

Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện giữa lúc này đã trở thành mục tiêu theo dõi của tất cả mọi người, tất cả mọi tiếng thì thầm đều liên quan tới hắn.

“ Thanh Huyền ca!

Ở phía sau, một giọng nói trong trẻo vang lên, Thanh Tiêu lúc trước khuôn mặt tái nhợt bây giờ cười tươi như hoa, nhìn Thanh Huyền.

“ Nha đầu không sao chứ ?

Thanh Huyền chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt nhìn nữ tử vô cùng xinh đẹp, bất giác cười nói.

Thanh Tiêu tươi cười gật đầu như không có chuyện gì.

Sau đó Thanh Huyền thu lại ánh mắt từ Thanh Tiêu, rồi đưa sang nhì Thanh Dực bọn người, khuôn mặt hắn lúc này có chút hàn ý dâng lên, chậm rãi nói:

“ Thanh Dực, ngươi cái này vô cớ đả thương đồng tộc, lại xem ta Thanh Gia quy củ là không để trong mắt?.”

Lúc bây giờ, nhóm người Thanh Dực vốn chờ xem trò hay, nụ cười trên mặt cũng khựng lại, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, Thanh Dực không thể tin được, mà không đúng, mà toàn bộ người ở đây đều là khó có thể tin nổi.

Phải nói mà biết, Đã vào Vạn Thú Sơn Mạch hạch tâm đối với Tụ Khí Cảnh bọn hắn là mạo hiểm cơ nào, chỉ vô tình gặp một yêu thú Luyện Khí cũng có thể bỏ mạng thời điểm,

Mà Thanh Huyền là đụng phải yêu thú Khai Dương cảnh cấp độ, hy vọng sống là vô cùng mỏng manh, hơn nữa là bị đánh rơi xuống Pháp Tắc Lôi ấn hắc vực, chết chính là duy nhất kết quả.

Nhưng bây giờ Thanh Huyền tại là xuất hiện trước mặt bọn hắn, khí tức ba động từ người hắn toả ra xác định là không sai biệt.

Biến hóa như vậy thật sự nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Thanh Huyền còn sống ?

Con ngươi Thanh Dực đồng thời co rụt lại, hắn không ngờ tới Thanh Huyền vậy mà còn sống?

Thanh Dực hít sâu một hơi, bình tĩnh nói nói:

“ Đây là hai người họ giao thủ học hỏi lẫn nhau, Thanh Cân ra tay không biết nặng nhẹ, nên đã đả thương Thanh Tiêu muội muội, Thanh Huyền đường huynh nói bọn ta vô cớ đả thương muội ấy, ngược lại uỷ khuất Thanh Dực a.”

Thanh Dực nói xong, hắn liếc mắt nhìn xung quanh ý như cảnh cáo, nếu các ngươi dám tố cáo ta thì chính là tự chuốt khổ.

“ Ồ, thì ra là vậy.

Thanh Huyền gật đầu cười, Bỗng chốc, khí tức ba động của Thanh Huyền dâng trào, quảng trường như bị một loại áp bách, làm cho bọn hắn đều là chấn kinh lui về sau mấy bước.

“ Đã là đồng tộc giao lưu học hỏi, vậy liền để ta đến thử một chút đi.” Thanh Huyền ánh mắt hờ hững nhìn Thanh Dực nói

Đám người Thanh Dực kia thấy nụ cười của Thanh Huyền thì tim lạnh đi, một nháy mắt sau đó bọn hắn cảm giác khí tức bị áp bách, mà Thanh Dực ở phạm vi gần nhất, cước bộ không vững lui nhanh, cuối cùng lảo đảo một chút, suýt té lật trên mặt đất.

Bất quá, ngay khi Thanh Dực sắp ngã xuống đất, một bàn tay đột nhiên lộ ra, nắm bờ vai của hắn nhấc lên nhẹ nhàng, rồi làm cho hắn ổn định lại.

"Ca!"

Thanh Dực nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh hiện ra phía sau, nhất thời mừng rỡ, màn sắc mặt những người xung quanh lại càng biến đổi, trong mắt còn có sự sợ hãi chớp động.

Nhìn thân ảnh ở phía sau Thanh Dực, Thanh Tiêu cùng với đám tiểu bối khác của Thanh Gia sắc mặt liền có chút ít biến hóa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Thanh Huyền nét mặt vẫn như cũ hờ hững, ánh mắt đồng dạng quẳng ném về phía sau Thanh Dực, nơi đó, một thân ảnh thiếu niên mặc bạch y đang dùng bàn tay nắm bả vai Thanh Dực, khiến cho hắn không cách nào té ngã xuống đất được.

Niên kỷ thiếu niên này thoạt nhìn khoảng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mặt mũi có điểm tuấn tú, Thanh Thừa là thân ca ca của Thanh Dực, trong Thanh Gia ngoài Thanh Huyền ra tương đối ưu tú, hai mươi tuổi, nhưng sớm đạt tới trình độ Tụ Khí Thất trọng, mà dưới loại trình độ này, mới có thể tu luyện ra Nguyên Khí mầm mống, khi đó, dõi mắt tại đồng lứa tiểu bối bên trong Thanh Gia, tất nhiên là tồn tại loại tiền tam giáp bàn (ứng cử viên lọt vào top ba).

"Ca!" Thanh Dực mặc dù đối với người khác thịnh khí lăng nhân, nhưng ở trước mặt Thanh Thừa nhìn qua có vẻ ôn hòa, cũng là ngoan ngoãn giống như một con cừu non.

"Một chút bản sự ấy cũng không tu luyện cho tốt vào, lại còn đi ngoài làm mất mặt xấu hổ?" Thanh Thừa buông tay ra, cười nhạt nói.

Sau đó hắn đưa mắt nhì sang thân ảnh Thanh Huyền, kinh ngạc lên tiếng: “ Thanh Huyền...! Người còn sống sao?.”

Đối với Thanh Thừa, Thanh Huyền cũng là có nhận thức, nguời sau cùng hắn trong Thanh Gia nói theo một cách là kỳ phùng địch thủ, thiên phú mà Thanh Thừa bày ra quả thật không tệ, nhưng với Thanh Huyền vẫn là kéo một đường.

Thanh Huyền chỉ ôn hoà cười gật đầu một cái “ Ừm, mạng lớn một chút.”

Thanh Thừa nhanh chóng khôi phục tâm tình, trên khuôn mặt ẩn hiện nụ cười, bất quá nụ cười rơi vào trong mắt Thanh Huyền , còn mang theo một chút lạnh lẽo, ánh mắt quẳng ném về phía Thanh Huyền, nhìn nhìn một hồi lâu, mới chợt nói: Khi hay tin Thanh Huyền đường đệ sự tình, trên dưới Thanh Gia như là thương gân động cốt, đau buồn không thôi, bất quá Thanh Huyền đường đệ hôm nay sống quay về, là ta Thanh Gia vui nhất sự tình.”

"Tiểu đệ…, vậy là phiền phức Thanh Gia”

Khóe miệng Thanh Huyền giật giật, mở miệng nói, có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa phụ thân với nhau, cho nên quan hệ giữa huynh đệ Thanh Huyền cùng Thanh Thừa là cực kém, mà đồng dạng, Thanh Huyền đối với bọn họ cũng không có cảm tình gì.

Vẻ bề ngoài Thanh Thừa thoạt nhìn hòa hòa khí khí, bất quá Thanh Huyền lại biết, người này, kỳ thật ngược lại so với vẻ bên ngoài chính là hung thần ác sát, Thanh Dực còn muốn ghê tởm hơn. Thanh Dực sở dĩ có thể ở trong đám tiểu bối Thanh Gia tung hoành ngang ngược, ngoại trừ vị phụ thân ra, cũng không thiếu vị Thanh Thừa này làm chỗ dựa.

Dĩ nhiên, điều trọng yếu nhất là, ở nửa năm trước, Thanh Huyền từng nghe từ miệng Thanh Hải nói qua, Thanh Dực này đã thương không ít hậu bối trong Thanh Gia.

Mà cũng từ chuyện này, làm cho quan hệ song phương vốn đã không tốt, càng ác liệt thêm không ít.

Bầu không khí không biết từ lúc nào, căng thẳng lại càng thêm căng thẳng, bất quá Thanh Huyền cũng chưa từng thu lại khí tức, còn Thanh Thừa cũng bất đầu thôi động khí tức đi lên.

Hắn dĩ vãng chỉ kém Thanh Huyền một tiểu cảnh giới, hắn có đủ tự tin mình so với Thanh Huyền không yếu kém bao nhiêu, cho nên không hề do dự đánh một trận, trong Thanh gia này phụ thân của hắn Thanh Phi thực lực cũng xem là nhất lưu, có phụ thân chống lưng hai huynh đệ Thanh Thừa làm việc hầu như không kiêng dè ai cả, duy nhất cái mà Thanh Thừa kiêng dè chính là Thanh Gia Chủ Thanh Hải phụ thân của Thanh Huyền

"Thanh Huyền ca, Thanh Tiêu không sao cả,bỏ qua đi."Nhìn thấy Thanh Huyền ngạnh kháng với Thanh Thừa, Thanh Tiêu vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng nói.

Thanh Tiêu phải sợ Thanh Huyền không đối lại Thanh Thừa, chỉ là nàng chỉ sợ phụ thân Thanh Thừa sẽ gây khó khăn cho phụ thân của nàng, mà Gia Chủ sẽ không về chuyện vặt này mà để ý, cho nên vẫn là thôi đi.

Thanh Huyền đưa tay lên xoa đầu thiếu nữ cười nói: “ Không sao đâu, không có chuyện gì.”

Thanh Huyền đường đệ, chuyện là Thanh Dực không đúng trước, đợi sau khi trở về, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ tên lỗ mãng này một trận, chuyện này đến đây thì thôi đi, thế nào?”: tuy nói là hắn không sợ cùng Thanh Huyền đánh một trận, bất quá phía sau Thanh Huyền còn Gia Chủ, nếu để Thanh Huyền bẩm lên sợ là phụ tử hắn đều không có chỗ tốt nào, tốt nhất là thoái lui một bước.

Bình Luận (0)
Comment