Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 10

Y không kịp phản ứng, đối phương lại lấy một tấm chăn che lên người.

Một mảnh tối đen, chỉ cảm thấy thân thể nóng hổi của đối phương đè ép.

“Ngươi làm cái gì!” tuy rằng không biết đối phương muốn làm gì nhưng giác quan thứ sáu cũng không đến mức trì đột không phát hiện ra có chỗ không ổn. thân thủ loạn xạ mà đánh Li Du.

“Ta?” thanh âm khe khẽ của Li Du vang lên, “Ta chuẩn bị báo đáp ngươi a.”

Y liều mạng thoát ly áp chế của đối phương: “Ta nói rồi, ta không phải loại người như vậy!”

“Không quan hệ, ta không ngại.” Li Du không quan tâm nắm tay y, say đó động thủ xé y phục trên người y.

Tuy rằng đoán người này có chút công phu, nhưng hiện tại mới ý thức được người cơ bản không có tí công phu nào chỉ có thể bị bất luận người có chút công phu nào ức hiếp.

Y mọi nỗ lực đều sử dụng, đối phương lại dễ dàng nắm lấy tay, cười nói: “Được rồi, chớ lôn xộn, ta đã có hứng thú rồi, không cần phát triển nữa.”

Sau đó, Tô Thần kinh khủng mà cảm giác hạ thân đối phương có cái gì đó đang cứng cứng nóng nóng mà chọc vào người mình, nhịn không được kêu lên thảm thiết: “Ngươi không nên xằng bậy aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

“A, ngươi không thích như vậy a, vậy đổi lại ngươi thượng ta được không.” Khẩu khí Li Du lý giải tay lại không ngừng cởi y phục của y.

Y quả thực không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ biết liều mạng giãy dụa.

Trong lòng thét lớn: ai tới, ai tới cứu ta a, vì sao lại biến thành như vậy, ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, ta không có hứng thú với nam nhân a!

“Di? Như vậy cũng không được sao?” Li Du dùng một chút.

Không đợi Tô Thần nói gì, lại tiếp tục: “Ta nói nha, ngươi nhất định không có kinh nghiêm, không sao, lần này ta trước được rồi.” Li Du dán bên tai y thấp giọng cười, khiến y toàn thân nôit lên da gà.

“Li Du Li Du, ngươi đừng như vậy!” Cảm giác được nội sam bên trong đang muốn bị thoát ra, y thật vất vả nắm được cổ tay Li Du ôm lại: “Chúng ta chuyện gì cũng từ từ.”

“Nguyên lai, ngươi thích kiểu chống cự như vậy a.” Li Du dễ dàng dùng một tay nắm hai tay y lên qua đỉnh đầu, khẽ cắn xương quai xanh y, hàm hồ nói rằng: “Thật tốt, ta trước nay chưa từng hưng phấn như thế.”

Tô Thần thở dốc vì kinh ngạc: “Không đúng, không đúng, Li Du, ngươi hãy nghe ta nói.”

“Hảo, chúng ta vừa nói vừa làm.” Li Du cười nhẹ đặt dấu hôn từ bên hông y xuống dưới, nỗ lực không cho thất thủ, coi như không phải là heo y cũng đại khái biết đối phương dự định “ăn” chính mình…

“Ai, thật là, nhìn ngươi đầy mồ hôi, nóng như thế sao?” Li Du cười xốc lên chăn vẫn ngăn trở hai người, khiến y hầu như lộ ra toàn bộ thân thể.

Ta đầy mồ hôi là bị người dọa tới. Y thật muốn rống lên, nhưng mà lúc này không phải lúc nói nhiều, bởi vì thân thể xinh xắn của đối phương đang trần như nhộng mà đặt trên thân thể y: “Ngươi…Ngươi mặc quần áo vào.”

“Cái gì nha, mặc quần áo vào rồi thì làm như thế nào.” Li Du cười tủm tỉm lần thứ hai dễ dàng nắm tay y chế trụ, nhàn nhã thong thả muốn cởi nốt nội y ra.

Trời hại ta!

Y bi ai mà nhắm mắt lại.

Nghĩ không ra, cư nhiên lại bị một nam nhân cường bạo.

“Ngươi đang làm cái gì đó!”Một tiếng gầm của nữ tử thật lớn vang lên, sau đó Tô Thần cảm thấy nặng nề trên cơ thể mình giảm bớt, lại bỗng nhiên nặng thêm, ép y kêu lên một tiếng đau đớn, mở mắt ra.

Tô Tịch chống nạnh che trước người mình, Li Du không biết thế nào bay tới góc tường.

Trên người mình lại có một thân thể đè lên, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể ngửi được trên cơ thể người này có mùi hương lạnh lạnh nhàn nhạt.

Li Du ói ra máu, chậm chạp đứng lên: “Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai!” Tô Tịch nộ khí xung thiên, “Ngươi muốn làm gì Thần Thần?”

Li Du cười nhạt: “Làm cái gì, ngươi chưa nhìn thấy sao, quấy rầy việc tốt của người khác thật là vô văn hóa.”

Ngươi một vừa rồi thiếu chút nữa cường bạo ta còn nói cái gì văn hóa! Tô Thần thiếu chút nữa rống lên. Thế nhưng miệng lại nói: “Tiểu, tiểu Tịch,… ngươi, ngươi đừng nhìn, hắn, …hắn không có mặc quần áo.”

Tô Tịch vốn đang tức giận muốn chém chết cái tên vô liêm sỉ trước mắt, nghe được Tô Thần nói như thế, lại cảm thấy buồn cười, “Thần Thần, ngươi thiếu chút nữa thì bị ăn mất, bây giờ còn quan tâm chuyện này.”

Tô Thần lúng túng cười khổ.

“Ta đúng là lo lắng một mình ngươi ở lại đây.” Tô Tịch đi tới, bới đống quần áo tán loạn trên giường, đưa cho y mặc. “Ngươi xem, tên kém cỏi như thế cũng có thể dễ dàng quấy rầy đến ngươi, thật là, người không phóng cho hắn cái độc gì sao?”

“Nhưng là…”

“Nhưng là, hắn không phải người trên giang hồ đúng không.” Tô Tịch tức giận, “Ngươi có biết ngươi vừa rồi gặp phiền toái gì không?”

“…Ân, ta cảm thấy hắn không phải là người xấu.” Hơn nữa ta sợ đến choáng váng, không nhớ đến có thể hạ độc hắn.

Li Du tủm tỉm cười đến gần bên này, “Xem đi, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt nha.”

“Cút.” Tô Tịch tức giận mà đá Li Du văng ra.

“Ai vậy?” Y dùng đầu  ngón tay chỉ vào người trước ngực mình.

“A.” Tô Tịch lặng đi một chút, “Ta, Ta quên mất.” Vội vã đỡ hắn ngồi xuống.

Đó là một nam tử dung mạo cực kỳ đẹp đẽ, kỳ thực hắn đã sớm tỉnh lại, chẳng biết sao lại không dứt ra. Thản nhiên nhìn Tô Thần, sau đó đưa ánh mắt đến Tô Tịch.

“Cung chủ, xin thứ tội, ta nhất thời tức giận, nóng lòng ngăn cản, chưa được Người cho phép đã đem Người để lên giường rồi.” Tô Tịch cung kính quỳ hành lễ.

Nhìn thấy người này, trong lòng Tô Thần đã rõ ràng đây là ai rồi, dù sao thì, trên thế giới này không có khả năng có người đẹp hơn hắn ── Tô Kỳ.

“Lui ra, đem hài tử ồn ào kia mang đi luôn.” Tô Kỳ thần sắc có chút mệt mỏi, hình như cũng không tính toán gì, nhàn nhạt phân phó Tô Tịch.

Tô Tịch thấp giọng đáp ứng, nhẹ nhàng xách Li Du đi ra.

Tô Kỳ lần thứ hai nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Thần, bắt đầu cởi quần áo.

Cởi một cái, Tô Thần còn chưa hoàn hồn, hai cái ba cái, chỉ còn lại áo lót, Tô Thần mới sợ hãi:

“Ngươi, ngươi làm gì?”

“Xem thương.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.

“A?”

“Tô Tịch nói ngươi là đại phu, ta vừa rồi ở trên đường giết người. Hiện tại cảm thấy chân khí có chút hỗn loạn.” Khẩu khí Tô Kỳ vẫn bình thản, giống như đang nói bữa sáng nay hắn ăn màn thầu.

“…A” Thần kinh của y đột nhiên nhanh chóng lạnh đi. Đúng, người này, là Tô Kỳ, hắn sát ý sung mãn thể nào ta đã thấy qua, giết người không chớp mắt.

“Ngươi không cần khẩn trương.” Tô Kỳ bình tĩnh nói: “Ngươi không có lý do để cho ta động thủ.”

Nghĩ nhiều, y cầm lấy châm đồng trên bàn, quyết định trị liệu cho hắn.

Tô Kỳ cởi y phục thân trên, thẳng lưng ngồi xuống, không nói một lời.

Hắn da thịt trắng gần như trong suốt, tóc dài đen tuyền, nhu thuận mà trải ra trên giường, một phần bị hắn phất lên trước người, còn một phần nhỏ buông xuống ngang lưng. Vừa đen vừa trắng, làm cho người ta chấn động.

Đường cong thân thể ưu mỹ mềm mại, cái cổ nhỏ dài, xương bả vai hơi lồi ra, hình thành một đường cong, vòng eo tinh tế không mất đi vẻ dẻo dai, cột sống kéo dài tạo thành một vòng cung mê người, ẩn nấp phía dưới trường bào chưa mở là nửa người còn lại.

Đợi chút, ta đang suy nghĩ cái gì!

Tô Thần vội vã từ trong miên man suy nghĩ trở về, hắn là nam nhân, là thân sinh phụ thân của ta, hơn nữa hắn còn là người khủng bố nhất trên đời này, ta còn chưa sống đủ a!

Trấn tịnh tinh thần: “Xoay người một chút.”

Tô Kỳ nghe vậy mà phối hợp di chuyển.

Tô Thần nghiêng nghiêng nhìn thân thể hoàn mỹ của hắn có một dấu vết, bởi vì không thể nhìn chính diện, chỉ nhìn thấy vết thương kia ở bụng, vết thương đã lâu, tạo nên một vùng da thịt xấu xí.

Từ đó có thể tưởng tượng trước kia hắn chịu thương thể có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bất quá người này, cũng có vết thương như vậy?

Tô Thần suy nghĩ một chút gật đầu: mỗi người lúc sinh ra cũng không phải lạnh lùng vô tình, nhất định là gặp phải chuyện gì, mới có thế biến hắn thành Tô Kỳ hiện tại.

Dù sao, ta cũng không thể lo nhiều như vậy, cũng không có hứng thú lo lắng.

Đại phu chỉ chữa vết thương trên thân thể, vết thương tinh thần, không phải ai cũng có thể giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment