Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 42

Lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn qua vai Tô Kỳ, cả một đại đội phía sau xe ngựa, nào kị binh, bộ binh.

…Trường Nhạc cung từ lúc nào có nhiều quân như vậy?

Tuy rằng Trường Nhạc cung kia không thể nói nhỏ nhưng, trong trí nhớ dường như chỉ có cao thủ thị vệ, không có binh sĩ.

Y dừng lại trên nhuyễn giáp bạch sắc của quân đội, nhất thời hiểu được, liền chấn động.

Trong hai năm qua, Tô Kỳ làm được không ít chuyện.

Trong lòng có cảm giác xúc động, y quay sang.

Tô Kỳ đang  cầm một chuỗi hạt lớn treo lên phía trước xe, thấy y nhìn sang, cười cười.

Trong ánh mắt, lại có them phần ôn nhu cùng thương tiếc.

Không thực sự xem trọng ta sẽ không cố gắng suy đoán ý nghĩ của ta, sẽ chỉ biết ép buộc ta theo ý mình, chỉ có quý trọng mới có thể quan tâm ta nghĩ gì, đồng thời phối hợp làm theo, khiến ta không cảm thấy bất an – giống như Tô Kỳ vậy. Trong hai năm kia, y đã rõ ràng đạo lý này.

Nhịn không được liền mỉm cười với hắn.

Nhưng vẻ mặt cùng cơ thể chưa thể điều khiển tốt được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.

“Ân?” Tô Kỳ treo xong chuỗi ngọc minh châu xong đưa y sát gần cơ thể hắn hơn, dung nhãn thần thắc mắc nhìn y.

Tô Thần lắc đầu, đột nhiên có cảm giác xấu hổ, cúi đầu, đem mặt chon vào ngực hắn – hương khí nhàn nhạt cùng nhịp tim đập bình thường của Tô Kỳ khiền y cảm thấy rất an tâm.

Tô Kỳ cũng không tiếp tục hỏi y nữa, chỉ thấp giọng cùng Tô Cửu bên cạnh nói gì đó.

Tô Thần thả lỏng thân thể, ở trong lòng Tô Kỳ ngây ngốc, hai người nói chuyện đôi khi Tô Thần nghe được, Tô Kỳ cũng không kiêng dè Tô Thần, ôm y cùng Tô Cửu thảo luận việc xử trí dân chúng Trúc Thủy thế nào.

Tô Cửu dung âm thanh thấp trầm kiến nghị nên đem dân chúng Trúc Thủy giết hết, lấy đó làm cảnh cáo cho các nước khác, nhưng Tô Kỳ lại nói đem tàn binh của Khải quốc tiêu diệt là được, không nên đuổi cùng giết tận.

Quyết định như vậy khiến Tô Cửu có chút kinh ngạc ngoài dự kiến, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ thấp giọng đáp ứng.

Tô Thần biết Tô Kỳ làm như vậy là do mình yêu cầu.

Người này, vì ta, đúng là đã làm rất nhiều chuyện không giống tác phong của Tô Kỳ.

Tuy rằng y cũng rõ bản thân không có mị lực gì có thể khiến người khác nỗ lực vì mình như thế, nhưng hắn đúng là đang như thế.

Trong lòng thở dài, tâm tình thực hoang mang, lại mang theo chút đau đớn nhẹ nhàng.

Giữa lúc Tô Thần buồn ngủ, thì phía sau truyền đến âm thanh vải vóc ma sát của đám người hầu.

Tô Kỳ cúi đầu nhìn Tô Thần mắt nhắm mắt mở, cong cong môi, những người kia quỳ xuống y bảo đã chỉnh lý tốt, liền cúi người xuống ôm Tô Thần trở về xe.

Nhẹ nhàng đặt người nằm lên nhuyễn tháp, khe khẽ nói : “Ăn vài thứ trước rồi ngủ tiếp.”

Tô Thần mở đôi mắt hơi nước, vô ý thức mà  “Ân” một tiếng.

Đem thân thể đơn bạc của Tô Thần nằm lên cánh tay, sau đố cầm lấy chén cháo đầy, đặt trên bàn nhỏ gần đó, dung muôi từng miếng nhỏ miếng nhỏ đưa tới miệng y.

Tô Thần đang còn mơ hồ, há miệng ngậm vào.

Sau đó đột nhiên thanh tỉnh.

“Là cháo hoa.” Tô Kỳ nhẹ giọng nói, “Ngươi hiện tại cũng chỉ có thể ăn cái này.”

Ta đây biết a.

Chỉ là trong phòng đá kia, mỗi lần ăn đều là cháo hoa, nên hiện tại vừa cảm thấy chút vị này thì nổi lên chán ghét.

Y hơi hơi nhăn mày, cố gắng nuốt vào.

Tô Kỳ thấy trong mắt y có vẻ khó chịu, đặt cái muôi trong tay xuống, vỗ vỗ đầu y: “Chờ ngươi tốt hơn một chút sẽ ăn cái khác.”

Tô Thần cố sức nuốt vào, gật gật đầu. Y cũng không phải tiểu hài tử, không cần phải để Tô Kỳ lừa ăn, chỉ là hắn dung khẩu khí sủng ái lo lắng như vậy khiến y muốn nghe theo.

“Uống nước?”

Tô Thần gật gật đầu.

Đưa nước cho y, Tô Kỳ đóng nắp lại, quay đầu chuẩn bị nói.

Đã thấy Tô Thần dường như trên môi còn chút nước mà liếm liếm, mắt vẫn mong chờ mà nhìn ngăn tủ kia.

…Dáng dấp đó, thực sự là…

Đợi hắn kịp phản ứng, thì tay đã xoa mặt Tô Thần.

Đối phương đang luống cuống nhìn y.

Hắn sợ vì mình kìm lòng không được sẽ hù dọa người, càng lo sợ hơn là sẽ bị Tô Thần chán ghét, vội vàng cúi đầu, buông tay ra.

Tô Thần lại không có động tĩnh gì, thân thể gầy nhỏ vẫn nằm yên trên cánh tay hắn.

Vì vậy, Tô Kỳ kinh ngạc dè dặt ngẩng đầu nhìn Tô Thần.

Tô Thần mở to mắt nhìn hắn, tuy rằng trong mắt có chút nghi hoặc nhưng không có bài xích.

Ánh mắt nhàn nhạt ôn hòa như vậy, nhưng tâm Tô Kỳ vô thức mà đánh trống reo hò.

Y thoạt nhìn đáng yêu cỡ nào, khiến cho hắn không nhịn được muốn tời gần chạm vào, muốn giữ cho riêng mình, tuy rằng bên ngoài thần thể đã như vậy, nhưng lực hấp dẫn với hắn vần không hề ít chút nào.

Đây là nói do – cái gọi là tâm hồn …sao?

Mỗi một lần tiếp xúc lại càng lún sâu, không có bất cứ ai có thể thay thế được.

Cho dù dung mạo thiên hạ đệ nhất cũng vô pháp thỏa mãn loại khát khao như vậy.

Trên thế giới này, trừ y ra, sẽ không có cái gì nữa có thể làm cho hắn khát cầu như vậy.

Cắn cắn môi, rốt cục  thong suốt, bạo gạn, vươn cánh tay run rẩy, nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt ấm áp.

Tô Thần lặng đi một chút, sau đó nhìn hắn, không hề động đậy, thế nhưng ánh mắt cũng không chống cự.

Tô Kỳ chỉ cảm thấy âm thanh trái tim đập thật lớn, sợ bị Tô Thần nghe thấy, nhưng lại không muốn buông tay, vì vậy bàn tay vì do dự àm dao động.

… Y, thật gầy, thật gầy, dường như chỉ có một tầng da mỏng bọc lấy phần xương.

Tâm tình đang loạn vì thế mà chùng xuống, đổi lại là cảm giác đau đớn — cảm giác này Tô Kỳ rất quen thuộc, có lúc nửa đêm nằm mơ không thấy Tô Thần khi ấy đặc biệt đau, nghe được tin y bị Khải Vương nhốt hơn hai năm, đau, điên cuồng lục soát nhưng tìm khắp nơi không thấy y, đau, thấy y trong phòng đá thần tình kinh khủng, đau…

Nguyên lai tưởng rằng đau đến dần dần chết lặng, cũng không ngờ rằng mỗi lần như thế nỗi đau đều tăng lên, mỗi một lần đều không giống nhau.

Không giống với nỗi đau dữ dằn do Triền Ti gây ra, là nỗi đau giống như có ai đó mạnh mẽ kéo trong ngực sau đó buông ra, lại không lưu tình là cố sức vặt nhéo, quả thực là toàn tâm đều là khổ sở.

Thế nhưng, dù đau thế nào cũng không bằng lúc đầu nghe tin y chết, khi ấy còn có tuyệt vọng trống rỗng, bi ai cùng cực.

Cho nên, y có thể ở đây, điều này làm cho Tô Kỳ không nhịn được phải rơi lệ: “…Ngươi…” còn sống, thực sự là, tốt quá, không còn bất cứ điều gì có thể tốt hơn.

Bình tĩnh trong mắt Tô Thần rốt cuộc cũng tan mất, gợn sóng, sau đó trong miệng phát ra tiếng thở dài khe khẽ.

Dùng nhãn thần nhu hòa nhìn hắn.

Người này, mới gặp lại không bao lâu, mà đã trước mặt y khóc hai lần, mà hai lần này đều là vì y, trên thực tế hắn cũng khổ sở a, hai năm nay.

Dù sao hắn cũng không có gạt ta, biểu hiện bên ngoài dù là thân thiết hay bi thương đều làm người  khác xúc động.

Làm khó ngươi rồi. Tô Thần yên lặng mà nằm vào lòng hắn, ôm vòng eo mảnh khảnh của hắn.

Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta như vậy.

Dung động tác an ủi bi thống của Tô Kỳ.

Tô Kỳ khẽ nhắm mắt lại, dường như muốn đem giờ khắc này từng chút khắc vào sinh mệnh, cố sức ghi nhớ tâm hồn ôn nhu này của Tô Thần.

Sau đó nâng nhẹ càm Tô Thần lên, nhẹ nhàng, ôn nhu, hạ xuống trán y một nụ hôn.

Giống như cánh hoa bay, mềm mại, mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt, sau đó chạm vào.

Tô Thần ngơ ngác nhìn hắn.

…Ta không ghét, thậm chí ý thức được, nhịp tim dần dần nhanh lên.

Khuôn mặt chậm rãi tăng nhiệt.

Tô Kỳ mắt nhìn thấy cổ Tô Thần bắt đầu hồng hồng, đột nhiên nở nụ cười nhẹ, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng ôm y trước ngực.

Dường như muốn tuyên cáo: “… Ta càng ngày càng ngày….càng thích ngươi…”

Nghe được thanh âm Tô Kỳ ưu nhã nói như vậy, Tô Thần thấy mặt nóng bỏng, đầu ó cong ong, có chút hoa mắt.

Cảm giác ôm ấp thân thể đang nóng lên kia kia trong lòng, khóe môi Tô Kỳ cong lên.

Dục vọng trong lòng hắn vốn vì cử động kia bị trì hoãn, dường như lại được dâng lên.

Bất quá, chỉ cần như vầy thôi…

Dựa vào cảm giác của y, từng bước từng bước một là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment