Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 51

Trong lúc ngủ tỉnh dậy một lần, quay đầu nhìn Tô Kỳ ghé lên gối hô hấp trầm ổn, khuôn mặt mỹ lệ gần trong gang tấc.

Người này từ lúc nào ngừng việc quấy rối ta lại?

Tô Thần suy nghĩ một chút, không chống cự nổi cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.

Chung quy vẫn cảm thấy rất kì quái…

Giống như có thứ gì tràn đầy lại trống rỗng, thân thể có điểm là lạ…

.

.

Y thấp giọng rên rỉ một lúc, tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhất thời sợ đến trừng lớn mắt.

Ta thế nào lại trần như nhộng a a a !

Hít vào một ngụm lãnh khí, thiếu chút nữa không hét chói tai lên.

Nghĩ đến còn có người ở gian ngoài, Tô Thần lại vội vàng đè thấp thanh âm, tức giận hỏi: “Ngươi  làm cái gì a!”

Tô Kỳ vội vàng liếm điểm nhỏ trước ngực y, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói nhỏ: “…Ngươi tỉnh?” thuận tiện cắn lên chỗ đã biến thành màu hồng đẹp mắt kia.

Tô Thần phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, bắt đầu giãy dụa: “Lời vô ích, ngươi như vậy ta sao có thể không tỉnh a!”

“Ngoan, đừng nhúc nhích…” Tô Kỳ không có thành ý mà nói, một bên chế trụ hông y, một bên hôn xuống dưới.

“Như vậy sao ta có thể bất động!” Tô Thần càng cố sức giãy dụa.

Nghe vậy, Tô Kỳ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt quyến rũ long lánh mị hoặc: “…Ta là đang thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

“A?” Tô Thần ngây ngốc. Thỏa mãn nguyện vọng của ta? Ta từ khi nào có nguyện vọng như vậy?

“Ta không đi tìm Ảnh phi, đúng không, vậy nên hẳn là nên lấy bồi thường từ trên người ngươi.” Cười nhẹ, lại cúi đầu xuống, đầu lưỡi mềm mại đánh chuyển trên ngực y.

“Ân…” Ý thức được chính mình phát ra âm thanh kì lạ, y sợ đến cử động cả tay chân: “Buông ra!” mọi chuyện sao có thể biến thành như vậy? Tuy rằng đã quyết tâm nhìn thẳng vào lòng mình, nhưng mà không cần phải nhảy cấp nhanh như vậy! Đây thực sự là quá nhanh rồi!

Động tác Tô Kỳ hơi chậm lại, đầu ngón tay lưu luyến nơi xương hông gầy gò không muốn rời đi, hơi hơi buông xuống mí mắt mang theo thương tiếc cùng ôn nhu: “Thần…”

Nhãn thần hắn như vậy, khiến Tô Thần giảm đi giãy dụa, tức giận nói: “Còn làm gì nữa, mau buông tay.” Thân thể xấu xí như vậy, thật không thích hợp lộ ra trước mặt hắn, bởi vì so ra, thân thể hắn với ta càng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

“Nữa, nữa…” Hắn thấp giọng nỉ non.

“Ân?” nữa?

“Không bao giờ… để bất cứ kẻ nào làm tổn thương ngươi nữa.”Tô Kỳ nói, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn y.

Thần tình xinh đẹp tràn đầy ngọt ngào, khiến Tô Thần nhìn đến ngây người, cũng quên mất cả giãy dụa.

Thật tự nhiên giống như hô hấp vậy, Tô Kỳ cúi đầu, hôn lên khóe môi khẽ nhếch của y.

Tô Thần nhất thời không ý thức được chuyện gì, chỉ cảm thấy trên môi truyền đến cảm giác mềm lạnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách cánh môi, sau đó chui vào trong miệng y.

Tô Thần bỗng nhiên hoàn hồn, đang muốn đẩy hắn.

Trước mắt lại hiện ra đôi mắt mê say thâm tình của Tô Kỳ.

Người này, liền như vậy cũng không nhắm mắt sao…

Trong đôi mắt kia hiện lên hỏa diễm lóng lánh, dường như muốn đem y nuốt vào trong dục vọng nồng đậm.

Có chút lảng tránh, tim đập nhanh, y không có chí khí mà nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, tùy ý người kia dây dưa.

…Nguyên lại, hắn khát cầu một người thì sẽ lộ ra tâm hồn như thế, mỹ lệ như thế.

Ta, có phải là đã quá dung túng hắn rồi không?

Vì người này, từng bước từng bước đánh vỡ kiên trì, vứt đi lí trí, cùng con người trước đây của ta, nhất định có gì khác biệt a?

Mặt đó bừng, hô hấp hỗn loạn, toàn thân vô lực bị Tô Kỳ khóa trong ***g ngực, y mơ mơ màng màng mà nghĩ.

Một bên hôn Tô Thần, tay Tô Kỳ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể gầy yếu, chậm rãi chuyển đến thân dưới Tô Thần nơi phân thân đang từ từ ngẩng đầu.

Bộ vị yếu đuối có nguy cơ bị đụng chạm, khiến Tô Thần hoàn hồn, vẻ mặt dù đỏ bừng, ý thức vẫn khôi phục chút ít, có gắng né tránh Tô Kỳ đã trở nên cuồng dã: “…Tô Kỳ…” thanh âm khan khan khó có thể tưởng tượng.

Tô Kỳ dường như biết y muốn nói gì, quét mắt đến cửa phòng.

Chỗ đó được đóng chặt.

…Ngày hôm nay đại khái là trốn không được rồi. Tuy rằng rất kì quái, thế nhưng đối tượng là Tô Kỳ nên — đại khái là không có vẫn đề gì a.

Y cam chịu mà đưa tay lên, ôm lấy cổ Tô Kỳ, kéo xuống hôn lên gò mà hắn.

Như vậy, giống như kíp nổ chậm, Tô Kỳ trong mắt hiện lên kinh hỉ cùng dục vọng sôi trào, lần thứ hai cúi xuống hôn sâu.

Mà cánh tay, một khắc cũng không chậm trễ phủ lên phân thân Tô Thần.

Bị bàn tay hắn chạm đến lại càng thêm nóng rực, Tô Thần nhịn không được run rẩy, tiếng rên rỉ bị bao phủ trong nụ hôn, trên khóe môi, vì quá kịch liệt mà tràn ra làn chỉ bạc tinh tế.

Tựa như không thỏa mãn thanh âm Tô Thần bị nuốt hết, Tô Kỳ lưu luyến là rời cánh môi Tô Thần, phát ra thanh âm nho nhỏ, truyền đến bên tai y: “…Kêu lên, ngươi cảm thấy thoải mái sao?” cánh tay theo quy luật lên xuống di chuyển.

Môi Tô Kỳ vừa rời đi, Tô Thần đã phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, sau đó lập tức cắn môi, cố cho mình không phát ra thanh âm không trong sáng như vậy, lại nghe hắn nói thế, Tô Thần xấu hổ buồn bực mà liếc mắt trừng hắn: “Hô… Không, không nên…”

Tô Kỳ khổ não thở dài, bên tay y nói nhỏ: “Thực sự là…ngoan cố a…” trong thanh âm mang theo rung động kiềm chế.

…Hắn cũng…

Tô Thần đột nhiên ý thức được.

Tuy rằng vô cùng xấu hổ, y vẫn len lén đưa tay xuống hạ thân hắn, khẽ sờ soạng bộ vị kia.

Thân thể Tô Kỳ mạnh mẽ ngửa lên, phát ra thanh âm rầu rĩ, sau đó mang theo dáng tươi cười, cúi người xuống, nhìn y mỉm cười: “…Hài tử hư…” Sau đó vùi đầu xuống trước ngực y, gặm cắn điểm hồng xinh đẹp ướt át.

Tuy rằng cầm không rõ ràng lắm, nhưng cái này hẳn là đã cứng rắn rồi…

Thật nóng…

Tô Thần vẻ mặt lại thêm một tầng máu đỏ.

Khẽ cắn môi, đưa tay, rất cẩn thận mà cách một lớp quần áo mỏng cùng nội y cầm cây gậy của hắn.

Tô Kỳ kinh ngạc mà nhìn y, mặc dù cười, nhưng thanh âm run run vẫn cho thấy hắn đang kích động: “Thần?”

“Ngươi…thế nào…ân…không gọi…” Y muốn nỗ lực giả vờ nghiêm túc, nhưng mặt đầy xuân tình thật sự chưa nói đã lộ.

“Ngươi…ngươi muốn thay ta làm sao?” Tô Kỳ đương nhiên cao hứng.

Động tác không thuần thục của Tô Thần đã trả lời Tô Kỳ rồi.

“Ta…” Tô Kỳ lộ ra dáng dấp vừa muốn khóc vừa muốn cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta thật cao hứng,” cắn môi, rũ mắt xuống, “Vui đến phát rồ…” khuôn mặt cúi thấp, tinh tế ngọt ngào hạ xuống môi Tô Thần một nụ hôn.

Ta không nghĩ chuyện chúng ta đang làm không tính là rồ…

Tô Thần rất muốn nói như vậy, nhưng sợ hé miệng ra chỉ là tiếng rên rỉ, đành thôi.

Điên cuồng đại khái có thể truyền nhiễm a.

Y tự giễu trong lòng.

“…Ta không biết làm thế nào mới tốt.” Tô Kỳ áp trán mình lên trán y, sau đó thở dài, “Thật muốn đem ngươi nuốt vào bụng, hoàn toàn nuốt vào…”

Bởi vì thân thể Tô Kỳ càng ngày càng đè xuông thấp, tay y không thể cử động thuận tiện, lại thêm phân thân Tô Kỳ càng ngày càng mãnh liệt, động tác của y trở nên không có quy luật.

Dẫn đến việc thanh âm Tô Kỳ lúc lớn, lúc nhỏ.

“…Đúng là không có biện pháp…” Tô Kỳ than nhẹ, cúi đầu, nhẹ nhàng liếm dịch thể tràn ra khóe môi Tô Thần, hàm hồ nói: “Ta thật khó chịu…” Nói xong hết, rời khỏi thân thể y.

Thân thể Tô Kỳ mới rời đi, cảm giác mất mát dâng lên, còn chưa kịp nói gì, đã bị nâng dậy, phía sau lưng đặt lên mấy tấm đệm tựa vào thành giường.

Mờ mịt nhìn Tô Kỳ, chỉ thấy hắn cúi người xuống, khẽ hé đôi môi, đem phân thân của mình ngậm vào…

Tô Thần hít vào một ngụm khí lớn: “…Tô…Tô Kỳ… A”

Khoang miệng ấm nóng, ôn như mà bao lấy bộ vị mẫn cảm của y, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm, cái cảm giác này khiến Tô Thần cả người run lên.

Thanh âm phóng đãng truyền vào bên tai càng làm tâm y phức tạp vừa hưng phấn lại lạnh run.

Lần này, không có khả năng áp lại âm thanh rên rỉ vui vẻ: “…Tô…Kỳ… Aha, đừng…” Nước mắt sắp vì hắn mà trào ra, cong thân mình, cũng không hiểu là ý đón nhận hay muốn thoát ra, hai mắt mê ly phủ đầy một màn sương.

Nhưng Tô Kỳ lại rất hài lòng nhìn dáng dấp ý loạn tình mê này, đôi môi hồng phun ra nuốt vào tinh khí, vẫn đưa ra ánh mắt câu dẫn ẩn tình nhìn y.

Người này lại gợi cảm mỹ lệ như vậy, khiến Tô Thần càng ngày càng không thể kiềm chế.

Tinh khí trong khoang miệng cử động phát sinh tiếng nước lâu lâu nghe thấy Tô Kỳ khẽ hừ, khiến Tô Thần không thể kiềm chế mà rơi vào hố sâu ***.

Động tác Tô Kỳ càng ngày càng nhanh, Tô Thần cũng không còn rõ ràng mình đang làm cái gì rồi, theo bản năng mà vặn vẹo lưng, hi vọng chỗ bao dung mình kia càng thêm sâu mà gần kề mình.

Tô Kỳ bị động tác của y làm đau khoang miệng, nới lỏng miệng, liếm môi hồng, cầm đầu phân thân, mỉm cười: “Thực sự là gấp gáp mà…”

Y hơi hoàn hồn, ý thức được mình vừa rồi mê loạn có thể đã làm hắn khó chịu, cảm thấy muốn mở miệng xin lỗi.

Tô Kỳ lại một ngụm ngậm vào tinh khí của y, vừa dùng đầu lưỡi ôm lấy làn da mẫn cảm, vừa đưa tay chơi đùa hai túi dưới phân thân.

Kích thích này khiến Tô Thần không còn suy nghĩ được gì nữa, trong miệng nói lung tung, nghĩ một bên nói một nẻo khiến miệng y lắp bắp: “Ha a… Tô…Kỳ…không, không xong…phóng…phóng…ô ô…” tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vừa vang lên, liều mạng giãy dụa, Tô Kỳ lại cố chấp chế trụ hông y không cho y rời khỏi khoang miệng mình, “Ô, …A, a a!” cuối cùng không cách nào chịu được, thân thể cong lên, hướng về phía trước bắn ra, kịch liệt run rẩy xong, vì cảm thấy rất thẹn, nước mắt không khống chế mà rơi.

Thân thể chán nản mà nằm lại trên giường, nước mắt chảy đầm đìa.

Ngu ngốc a, bắn trong miệng người ta, ta…

Tư vị *** qua đi cùng xấu hổ buồn bực khiến y nửa ngày cũng không khôi phục tinh thần.

Qua hơn nửa ngày, rút cục cũng ngẩng đầu, hữu khí vô lực nhìn Tô Kỳ.

Cái tên tư tưởng biến thái kia đang phi thường hài lòng dùng ngón tay quệt dịch thể màu trắng trong miệng, nheo lại đôi mắt mê hoặc nhìn một chút, sau đó rất hài lòng mà thả lại vào miệng, giống như nhấp nháp mĩ vị sau đó—nuốt xuống.

…Hỗn đản…

Tô Thần không chịu được trong lòng chửi bới hắn…

“Thần tử* như vậy, thật mê người.” Nuốt xong vật kia, Tô Kỳ vui vẻ mà đến gần y, thập giọng cúi xuống ghé vào lỗ tai y nói: “Thật là đẹp mắt…”

[*Tử: trong QT nó định nghĩa thế này e hèm, đây là từ người xưa dung để chỉ người đàn ông có học thức, đồng thời là mỹ từ để gọi đàn ông…thế nên ta quyết định để im a~~~~]

Tuy rằng không thể chấp nhận được phương thức của hắn, nhưng, Tô Kỳ thần thái Tô Kỳ trong quá trình, thực sự là không gì mỹ lệ bằng.

Cho nên, đẹp chỉ có ngươi…

Tô Thần hơi thở hổn hển, không đủ sức trả lời hắn.

“Thần…” Tô Kỳ dường như đang thở dài, nhẹ nhàng về lại bên cạnh y, không nói gì nữa, chỉ ôn nhu nhìn y.

Ngu ngốc…

Tô Thần bất đắc dĩ thở dài.

Ta đúng là phục ngươi rồi…

Nỗ lực đưa tay, xoa chút nước đọng trên khóe môi hắn.

Tô Kỳ cong môi, sau đó há mồm, ngậm vào đầu ngón tay y, đầu lưỡi chuyển một vòng ngón tay, thỉnh thoảng dùng răng cạ cắn.

Tính trẻ con, lại không mang theo tia dục vọng nào, khiến Tô Thần nhẹ nở nụ cười.

Thật kì quái, đây rõ ràng là cử động dục vọng, vì sao hiện tại bị Tô Kỳ làm lại không cảm thấy? Vừa rồi mỗi động tác của Tô Kỳ đều sung mãn đầy mị lực, làm cho mê muội.

Hai người cùng nhau duy trì trò chơi nhỏ này hồi lâu, cùng không cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này có gì mờ ám, ngược lại, lại cảm thấy thoải mái.

Cho đến khi Tô Kỳ mở miệng hỏi y: “Nóng sao.” Đưa tay lau mồ hôi trên trán y.

Lúc này mới lưu ý vì vừa rồi mình vận động kịch liệt, thân thể toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bất quá, hiện tại tỉnh táo lại, đương nhiên không cảm thấy nóng, lắc đầu.

Tô Kỳ cười tươi, “Ngủ tiếp đi, ngươi mệt muốn chết rồi.”

“Nhưng là…” Tô Thần do dự liếc hạ thân Tô Kỳ. Ta đáp ứng giúp hắn làm.

“Lần sau.” Tô Kỳ ôn nhu cười, “Ngươi hiện tại đến ngón tay cũng không thể cử động rồi.”

…Lời này không sai, Hơn nữa nhìn lại, Tô Kỳ đã khôi phục bộ dáng bình thường, có thể không còn dục vọng gì nữa rồi.

Tô Thần hổ thẹn: “Ta đây thiếu ngươi một lần.”

Tô Kỳ cười: “Ân.” Xoa xoa đầu y.

Thể lực đã hao hết, Tô Thần ngủ say, đại khái vì người bên cạnh là Tô Kỳ, y ngủ cực kì an tâm.

Qua một hồi lâu, xác nhận Tô Thần đã ngủ say, Tô Kỳ hơi khổ não mà giơ tay lên, đưa vào bên trong tiết khố mình, khe khẽ nói: “Thật đẹp mắt, Thần, Thần của ta…Ân…” bàn tay lưu loát di chuyển, phát sinh thanh âm rên rỉ nho nhỏ, hai mắt mê muội nhìn dung nhan Tô Thần ngủ say.

Một lát sau, đưa mặt lại gần, nhẹ nhàng mà đặt lên một nụ hôn trên mặt y, động tác trên tay tăng tốc, cúi đầu rên rỉ, không chớp mắt nhìn Tô Thần.

“Ân… A, Thần… A!” Phát ra một tiếng kinh hô, thân thể hắn cũng thả lỏng xuống, thở hồn hển, kề sát mặt Tô Thần, vô cùng thương tiếc mà hôn y, ngọt ngào nỉ non: “Thần, Thần của ta, thực sự là càng ngày càng yêu thích ngươi…”
Bình Luận (0)
Comment