Edit: Thỏ
Được tự do nhưng Tiểu Hồng cũng không hứng thú, cáo ta cứ chạy một mạch vào rừng. Càng chạy càng uể oải, càng chạy càng thương tâm.
Vì sao ổng không cần tui? Tui tốt như vậy! Tiểu Hồng đá hòn đá nhỏ ven đường.
Gượm đã! Có thể hòa thượng muốn thử lòng mình không, muốn nhìn xem mình có kiên định không? Tiểu Hồng đột nhiên sáng suốt, lỗ tai dựng thẳng.
Nhất định là cái dạng này! Hòa thượng đúng là thanh niên tâm cơ!
Vì thế suy nghĩ cáo lung lay, tinh thần cũng trở nên hăng hái, cáo ta lập tức chạy đến chuồng gà trong nông trại làm loạn một hồi. Tiểu Hồng nhảy nhót lung tung cắn lông gà đầy miệng, đàn gà mái nấp trong góc run bần bật nhìn chằm chặp vào Hỗn thế ma vương, sợ tới mức sắp rớt trứng.
Nhưng hòa thượng không xuất hiện. Đây không phải thử, đây chính là muốn đuổi cáo đi.
Nhận ra sự thật phũ phàng, Tiểu Hồng cụp tai đầy mất mát.
“Hu hu hu, nhân loại đều bị giãn cúc hoa!”
Tiểu Hồng tủi thân vô cùng cực, cáo không hiểu vì sao hòa thượng lại có thể vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối, vì vậy cáo đi tìm tiểu thiếu gia tộc Cáo của mình, giờ là Cáo đại vương – cáo trắng.
“Ngươi bị hòa thượng kia đuổi cổ về?” Cục bông trắng hất đuôi hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng chán nản cúi xuống trước mặt y: “Vâng…”
Cục bông trắng vung một cái hoa mai chưởng ngay mặt cáo đỏ: “Trẫm không có đứa em như ngươi!”
Tiểu Hồng dùng một chân bụm mặt, tư thế quyến rũ mà chống trên đất, quay đầu hai mắt đẫm lệ mông lung: “Đại vương, em làm tộc Cáo mang nhục! Em không đủ tư cách làm cáo tinh, em không xứng sống trên đời này, em là rác rưởi! Là rác rưởi!”
Cục bông trắng: “Biết sai có thể sửa, không có gì là muộn đâu. Trẫm cho ngươi mấy tuyệt chiêu đối phó nhân loại, ngươi học cho tốt vào, đừng làm tộc ta mang nhục nữa!”
Cáo ta ngoan ngoãn nghe cục bông trắng chia sẻ bí kíp, hai chú cáo ngồi xì xầm cả một buổi trưa.
Tới lúc ăn cơm chiều, trong phòng bước ra một thư sinh áo xanh.
“Ăn cơm.”
“Ngao ngao, ngao ngao!” Mới vừa nói xong ‘nhân loại thực thiếu ngược, ngươi càng quý phái lạnh lùng bọn họ càng thích, cho nên ngàn vạn lần đừng tỏ ra xun xoe nhân loại’ thì cáo trắng đã chạy trốn thật mau.
“A Sinh, ta đến đây ~ hôm nay chàng có làm món khoái khẩu gà tơ hầm nấm cho ta không chứ hả?”
Tiểu Hồng: ‘_>` Cái gì quý phái lạnh lùng đâu?
Từ biệt cáo trắng, Tiểu Hồng một mình đi tìm hòa thượng. Còn nhớ hòa thượng từng nói về xuất thân của hắn, cả tên chùa và địa chỉ chùa nên Tiểu Hồng nhớ rõ lắm.
Cáo hóa phép cưỡi mây bay đi, dùng công phu mấy ngày đã tìm đúng chỗ, sau đó lẻn vào trong chùa.
Cáo ta không dám hành sự hấp tấp, chỉ biết ghé vào nóc nhà nhìn lén thôi.
Hòa thượng trụ trì mặc áo cà sa thật đẹp! Cáo ta nhìn lén hòa thượng cởi đồ.
Hòa thượng không mặc cũng xinh đẹp luôn! Cáo ta nhìn lén hòa thượng tắm rửa.
Nhưng góc nhìn hơi kém nên Tiểu Hồng khuất mắt, còn liên tục rướn người trườn a trườn, muốn nhìn thêm rõ ràng hơn.
Kết quả vừa trượt chân đã phát ra tiếng động.
“Ai!” Hòa thượng ngẩng mạnh đầu, bốn mắt giao nhau, không khí xấu hổ.
“Khụ khụ khụ!” Tiểu Hồng ngã vô thùng tắm, thoắt cái biến thành hình người nằm bò lên thùng tắm bên cạnh, sợ tới quéo.
“Sao ngươi lại ở đây?” Hòa thượng (cũng trong thùng) dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Tui thích huynh!”
Hòa thượng nhíu mày.
Tiểu Hồng cũng không biết mình đang nói gì nữa: “Tui thích huynh, đầu trọc. Tui biết huynh sẽ khó mà chấp nhận, nhưng Phật tổ còn lấy thân nuôi ưng, sao huynh không thể lấy thân nuôi tui? Cứu người như cứu mình, huynh không vào địa ngục ai vào địa ngục…” Cáo ta nói lộn tùng phèo lên hết.
Hòa thượng không thể nhịn được nữa: “… Câm ngay.”
Mỹ nam áo đỏ lập tức câm miệng, hôn hắn.
*
Trong sân của tân trụ trì đột nhiên mọc ra một con cẩu… cáo.
Tiểu Sa Di: “Tiểu Hồng ơi, tới ăn cơm nè ~”
(*) Tiểu Sa Di: Những chú tiểu từ 7 đến 13 tuổi được gọi là Sa Di theo quy định của Phật giáo.Không biết từ xó xỉn nào trong sân có một con cáo đỏ nhảy ra, nhỏ bé thôi nhưng trông xinh lắm.
Tiểu Hồng nhìn lướt qua, rau xanh, đậu hủ trộn cơm… Ai ăn chớ!
Thức ăn quá kém, đem cho con thỏ ăn đi!
Thỏ: Σ( ° △ °|||)︴ ∑(っ°Д°;)っ
“Nếu cậu kén ăn, mình sẽ báo cho trụ trì biết!” Tiểu Sa Di nói.
Tiểu Hồng bĩu môi, bất mãn cúi đầu ăn cơm.
Nếu không phải hòa thượng nói ăn đồ mặn sẽ không hôn cáo, cáo ta mới ứ thèm chịu tội này!
Mặt Tiểu Hồng nong nóng, nhớ lại chuyện tối đó phát sinh.
Trải qua sự choáng váng lúc ban đầu, bọn họ cứ chậm rãi hôn nhau thật lâu. Hôn xong, hòa thượng nhìn chằm chằm cáo ta thật lâu trong im lặng. Tiểu Hồng cảm thấy lo lắng chợt nghe đối phương khàn khàn hỏi: “Không phải muốn gặp ta ở thế giới Tây Phương cực lạc ư? Tại sao lại kéo ta vào địa ngục?”
Tiểu Hồng ôm cổ hắn: “Tui dụ dỗ đệ tử nhà Phật, làm hỏng công đức cao tăng, tui với huynh cùng nhau xuống dưới!”
Hòa thượng ôm lấy thân thể ướt đẫm kia, chợt cười: “Vậy thì cùng nhau!”