Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 100

Cùng lúc đó, tại chung cư Minh Châu.

Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi vừa chơi thỏa thích ở công viên giải trí, đang trên đường về nhà.

Hai người ngồi sau xe, ôm ấp trêu đùa, trong khi Hà Kim Ngọc đành bất lực ngồi lặng lẽ lái xe.

Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi vào chung cư Minh Châu.

Sau khi thả Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi ở cổng, Hà Kim Ngọc tinh tế rời đi.

Kiều Thiên Phi tay xách theo túi lớn túi nhỏ, để mặc Trầm Ngư trêu đùa mình, vừa cười vừa bấm vân tay mở cổng khu nhà.

Nhưng đúng lúc định mở cửa căn hộ 102, một chàng trai cao ráo xuất hiện trước mắt khiến Kiều Thiên Phi khựng lại.

Trầm Ngư đi ngay sau, đang vui vẻ chọc eo y, bỗng thấy Kiều Thiên Phi đứng khựng, liền tò mò nhìn về phía trước.

Mái tóc của Yến Vân Sơn hơi rối, hắn nhìn Trầm Ngư chăm chú, từ từ giơ tay gỡ bỏ khẩu trang.

"Trầm Ngư, đã lâu không gặp."

Giọng hắn khàn khàn, mang theo cảm xúc bị đè nén.

Đôi mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt, ánh lên tia lệ như sắp trào ra bất cứ lúc nào.

Thế nhưng người con gái đang bị hắn nhìn chăm chăm, chỉ lạnh nhạt cau mày, bực bội hỏi:

"Anh lại muốn gì nữa đây?"

Khi đối diện với Yến Vân Sơn, trái tim Trầm Ngư chẳng còn chút thương xót hay mềm lòng nào cả.

Ánh mắt cô lạnh như băng.

Yến Vân Sơn thấy rõ vẻ xa cách đó, trái tim như bị xé toạc một lần nữa.

Hắn hiểu cô quá rõ, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng đủ biết cô đang cảm thấy rất phiền vì sự có mặt của hắn.

Nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

Hắn chớp mắt, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống nơi khóe mi.

Không trả lời câu hỏi của Trầm Ngư, Yến Vân Sơn hạ mắt, nhìn bàn tay mà Trầm Ngư đang nắm chặt lấy tay Kiều Thiên Phi.

Hắn nghẹn ngào hỏi:

"Hai người... thật sự ở bên nhau sao?"

Dù đã tận mắt chứng kiến, hắn vẫn hy vọng từ miệng cô thốt ra lời phủ nhận.

Trầm Ngư liếc mắt đầy khinh bỉ, giơ cao bàn tay đang nắm Kiều Thiên Phi như khiêu khích:

"Vậy vẫn chưa đủ rõ à, anh Yến?"

Yến Vân Sơn cụp mắt, ánh mắt tổn thương.

"Em từng hứa với anh rằng, cả đời này chỉ yêu một mình anh..."

Hắn ngẩng đầu, cố chấp nhìn sâu vào mắt Trầm Ngư, như muốn moi ra từ cô một câu phủ nhận.

Trầm Ngư suýt nữa thì bật cười.

Cô bước ngang qua Kiều Thiên Phi, tiến lên hai bước đối diện Yến Vân Sơn, cười lạnh:

"Trí nhớ của anh tốt thật đấy, anh Yến. Khi anh thay bạn gái như thay áo, có nhớ rằng từng hứa với Tống Trầm Ngư rằng chỉ yêu một mình cô ấy không?"

Khi nguyên chủ còn say đắm trong tình yêu với Yến Vân Sơn, hai người từng thề non hẹn biển như vậy.

Nhưng giờ, Trầm Ngư chỉ thấy buồn cười.

Người đàn ông thanh danh thối hơn rác như hắn, sao còn mặt mũi đứng đây trách móc cô?

Yến Vân Sơn không hề d.a.o động, ánh mắt vẫn kiên định:

"Anh chưa từng yêu ai trong số họ. Từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có một, là em."

Hắn nhìn cô chằm chằm, nhấn mạnh: "Chỉ có em."

Trầm Ngư nhìn hắn, suýt bật cười lần nữa.

Tình yêu?

Thứ đó đúng là cái cớ lý tưởng cho mọi sai lầm.

Cô không cười nữa, chỉ lạnh lùng nói rõ ràng từng chữ:

"Yến Vân Sơn, anh khiến tôi kinh tởm."

"Một kẻ dơ bẩn như anh, chỉ nhìn tôi thôi cũng là sỉ nhục tôi rồi."

Biểu cảm mong chờ của Yến Vân Sơn hoàn toàn tan biến.

Hắn nhìn cô đờ đẫn, trong đầu chỉ còn một câu hỏi xoáy sâu: Tại sao Trầm Ngư lại đối xử với hắn như vậy?

Nhưng dù không muốn tin, đôi môi đỏ xinh đẹp của cô vẫn nở nụ cười giễu cợt.

Nụ cười ấy gợi hắn nhớ lại buổi trưa của bảy năm trước.

Ngày ấy, khi hắn đang ngủ gật, chính cô đã rụt rè hôn nhẹ lên má hắn.

Yến Vân Sơn chẳng còn nhớ rõ ngày hôm đó, nhưng vẫn nhớ rõ cảm giác mềm mại, ấm áp trên má.

Trong khoảnh khắc mê muội, hắn vươn tay túm lấy Trầm Ngư, ánh mắt đầy cố chấp.

Hắn nghĩ, chỉ cần đưa cô trở lại quá khứ, cô sẽ tha thứ cho mình.

Hắn nắm lấy cánh tay cô, cúi người định hôn lên đôi môi từng làm trái tim mình loạn nhịp.

Nhưng trước khi có thể nghiêng người, một cú đá như trời giáng đập thẳng vào hông hắn!

Nỗi đau như xé toạc phần eo, khiến Yến Vân Sơn không kịp phản ứng.

Kiều Thiên Phi, gương mặt tối sầm, vừa đá, vừa kéo mạnh tay Yến Vân Sơn ra khỏi Trầm Ngư, ánh mắt lạnh như băng.

Kiều Thiên Phi vẫn luôn để mắt đến Trầm Ngư, nên ngay khoảnh khắc Yến Vân Sơn có ý đồ xấu, y lập tức phản ứng, tung một cú đá mạnh thẳng vào hông hắn.

Toàn bộ túi đồ mà Kiều Thiên Phi đang cầm rơi xuống đất,

Trầm Ngư bị y kéo mạnh về phía sau, che chắn an toàn phía sau lưng mình.

Yến Vân Sơn ôm bụng quỳ rạp dưới đất, cổ họng phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn Trầm Ngư vẫn tràn ngập thứ gọi là "si tình", đến mức khiến người ta phát buồn nôn.

"Sao mày dám.."

Ánh mắt Yến Vân Sơn chuyển từ mặt Trầm Ngư sang Kiều Thiên Phi.

Nhưng còn chưa kịp nói xong lời mỉa mai, Kiều Thiên Phi đã siết chặt nắm đấm, lạnh lùng đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn!

Con ngươi của Yến Vân Sơn co lại, hắn vội vàng đứng dậy, lùi lại mấy bước để tránh cú đấm.

Nhưng do bước lùi quá vội, hắn đập mạnh lưng vào bức tường trắng tuyết phía sau, phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

Yến Vân Sơn nghiến răng chịu đau, còn Kiều Thiên Phi thì không dừng lại, tiếp tục lao tới tung cú đ.ấ.m tiếp theo.

Yến Vân Sơn tức giận phản kích, hai người lập tức lao vào một trận ẩu đả căng thẳng.

Gia đình sống cùng tầng với Trầm Ngư nghe thấy tiếng động liền lặng lẽ mở cửa ngó ra.

Sau khi thấy cảnh hai nam một nữ đang giằng co ngoài hành lang, người kia lộ vẻ mặt "À, hiểu mà", rồi thản nhiên đóng cửa lại, tỏ vẻ không liên quan.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi người hàng xóm đóng cửa, trận chiến giữa Kiều Thiên Phi và Yến Vân Sơn đã kết thúc.

Dù Yến Vân Sơn có thói quen tập thể hình, cũng có cơ bắp, nhưng khi đối đầu với Kiều Thiên Phi - một người được đào tạo bài bản, hắn chẳng khác nào mèo ba chân.

Chỉ sau vài chiêu, Kiều Thiên Phi đã dễ dàng để lại một vết bầm to tướng trên khuôn mặt "đẹp trai đáng ghét" của Yến Vân Sơn.

Cuối cùng, Yến Vân Sơn bị Kiều Thiên Phi đè xuống đất, khống chế tay chân, không thể nhúc nhích.

Biểu cảm của Kiều Thiên Phi lúc này vô cùng lạnh lùng.

Y nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người khi nhìn chằm chằm vào Yến Vân Sơn đang bị y giữ chặt hai tay. Nghĩ đến việc chỉ vài phút trước Yến Vân Sơn suýt nữa đã hôn Trầm Ngư, cơn giận trong lòng Kiều Thiên Phi bùng lên mãnh liệt, suýt nữa khiến y mất kiểm soát.

Tuy đang bị Kiều Thiên Phi khống chế, Yến Vân Sơn vẫn ngẩng đầu, cười khiêu khích:

"Mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày vào tù."

Ánh mắt Kiều Thiên Phi càng thêm tối tăm khi nghe vậy, nhưng cuối cùng y vẫn không ra tay.

Không phải vì y sợ lời đe dọa của Yến Vân Sơn, mà là vì y sợ nếu mình thực sự vào tù, thì tên rác rưởi này sẽ lại đến quấy rối Trầm Ngư. Lúc đó, ai sẽ bảo vệ cô đây?

Thấy Kiều Thiên Phi im lặng, Yến Vân Sơn tiếp tục khiêu khích:

"Mày nghĩ Trầm Ngư thật lòng với mày à? Cô ấy chưa bao giờ thích kiểu đàn ông như mày. Cô ấy chỉ đang dùng mày để làm tao ghen thôi. Nếu còn biết xấu hổ, mày nên rút lui đi. Cô ấy vốn thuộc về tao."

Lời của Yến Vân Sơn đầy sự tự tin hoang đường khiến Trầm Ngư đứng bên cạnh cũng phải sững sờ.

Nhất là khi cô nhìn kỹ lại Yến Vân Sơn vài lần, phát hiện hắn thực sự tin vào những gì mình nói, một cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng Trầm Ngư.

Kiều Thiên Phi vẫn im lặng trước những lời khiêu khích đó, nhưng Trầm Ngư không thể nhịn được nữa. Cô bước lên một bước, đứng trước mặt Yến Vân Sơn và giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Âm thanh vang dội của cái tát vang vọng khắp hành lang, vẻ đắc ý trên gương mặt Yến Vân Sơn lập tức tan biến.

Yến Vân Sơn nhìn Trầm Ngư, khuôn mặt tuấn tú giờ đây tràn đầy đau thương và bối rối:

"Em đánh anh..."

Trầm Ngư lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chỉ còn sự ghê tởm:

"Đánh anh còn sợ làm bẩn tay tôi."

Nếu không phải những lời vừa rồi khiến cô buồn nôn, thật ra cô còn chẳng muốn chạm vào hắn một chút nào.

"Các người làm gì vậy? Mau buông anh Yến ra!"

Đúng lúc Yến Vân Sơn còn đang nhìn Trầm Ngư với vẻ mặt đau thương sắp khóc đến nơi, thì một giọng nữ sắc bén vang lên sau lưng Trầm Ngư.

Trầm Ngư hơi nhíu mày. Một cơn gió nhẹ lướt qua sau lưng cô, cô khéo léo tránh sang bên. Một người phụ nữ mặc váy xanh lục, đi giày cao gót, vẻ mặt lo lắng lao đến chỗ Yến Vân Sơn đang quỳ dưới đất, rồi hung hăng đẩy Kiều Thiên Phi đang đè lên hắn ra.

Kiều Thiên Phi buông tay, nhưng trước đó hắn đã đá mạnh vào bắp chân của Yến Vân Sơn.

Sức của Kiều Thiên Phi không nhỏ, nên khi không còn bị giữ lại, Yến Vân Sơn liền mất thăng bằng, ngã sõng soài xuống đất.

"Anh Yến!"

Trần Hàm Vân vội vàng quỳ xuống đỡ lấy hắn. Yến Vân Sơn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tình địch, liền dựa vào sức của Trần Hàm Vân để đứng dậy, cố cắn răng chịu đựng cơn đau, gắng gượng đứng lên nhìn thẳng vào Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi.

Nhưng bên ngoài dù có tỏ ra bình tĩnh thế nào, thì mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo hắn vì đau.

Trần Hàm Vân ở gần, tất nhiên cảm nhận được sự miễn cưỡng đó.

Tim cô ta quặn đau. Cô ta ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư đang khoanh tay đứng cạnh tường, lặng lẽ quan sát, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Cô ta nghiến răng nói:

"Tôi sẽ gọi cảnh sát."

Trầm Ngư bật cười khi nghe thấy câu đó. Cô chỉnh lại tư thế, thu lại vẻ cười cợt, tiến lên một bước đối diện với Trần Hàm Vân, giọng thản nhiên:

"Cô biết đây là đâu không?"

Trước khi Trần Hàm Vân kịp đáp, Trầm Ngư đã giơ tay chỉ lên chiếc camera giám sát gắn trên khung cửa phòng 102, ống kính hướng thẳng về phía họ.

"Đây là nhà tôi. Anh Yến của cô mò đến tận cửa nhà tôi quấy rối. Tôi còn chưa kiện anh ta vì tội xâm phạm và hành hung, vậy mà cô lại đòi gọi cảnh sát?"

Người phụ nữ trước mặt quá mức xinh đẹp. Dù là một cô gái và từng yêu Yến Vân Sơn đến tận xương tủy, Trần Hàm Vân vẫn bị vẻ đẹp của Trầm Ngư làm cho nghẹt thở trong thoáng chốc khi cô tiến sát lại gần.

Cùng lúc đó, Yến Vân Sơn - người đang được Trần Hàm Vân đỡ, khẽ rên lên hai tiếng vì đau.

Trần Hàm Vân bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn thì thấy trán Yến Vân Sơn đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào Trầm Ngư. Cứ như thể chỉ cần nhìn thấy một tia thương hại trong mắt cô, hắn sẽ lập tức gạt bỏ tất cả để lao đến với cô ngay.

Trái tim Trần Hàm Vân đau nhói. Tại sao Yến Vân Sơn chưa từng nhìn cô ta? Tại sao lại phải mê muội vì người phụ nữ khác?

Cô ta suýt nữa đã không kiềm được mà chất vấn hắn, nhưng cuối cùng, trái tim đã phục tùng Yến Vân Sơn suốt mười năm, vẫn khiến cô ta nhẫn nhịn.

Trần Hàm Vân nhìn về phía Trầm Ngư, hỏi khẽ:

"Cô biết anh Yến yêu cô đến mức nào mà, dù cô không muốn chấp nhận anh ấy nữa, cũng không cần phải đối xử với anh ấy như vậy..."

Khóe môi Trầm Ngư hơi trễ xuống, ánh mắt nhìn cô gái trước mặt lóe lên một tia thương hại.

Rõ ràng là cô ta yêu Yến Vân Sơn như vậy, vậy mà lại còn giúp hắn nói lời yêu đương với tình địch của mình.

Đúng là đáng thương, nhưng cũng đáng giận.

Trầm Ngư lạnh nhạt nói:

"Tình yêu của anh ta khiến tôi buồn nôn."

Một câu nói khiến Yến Vân Sơn như bị sét đánh, còn lòng Trần Hàm Vân thì đắng nghét.

Thứ bị người khác vứt bỏ lại chính là thứ cô ta đã theo đuổi suốt mười năm mà không có được.

Trần Hàm Vân tạm thời mất đi ý định gây sự với Trầm Ngư. Cô ta chỉ liếc nhìn Yến Vân Sơn rồi thì thầm:

"Anh Yến, em đưa anh đến bệnh viện."

Nhưng Yến Vân Sơn không để ý đến cô ta. Hắn vẫn cố chấp nhìn Trầm Ngư, cất tiếng hỏi:

"Nếu không có..."

Nếu không có Kiều Thiên Phi, liệu hắn và Trầm Ngư có trở thành như thế này không?

Rõ ràng kế hoạch ban đầu của hắn là rất hoàn hảo. Hắn định nhân cơ hội cùng tham gia show truyền hình để nói rõ với Trầm Ngư mọi chuyện trong quá khứ.

Trầm Ngư hiền lành như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho hắn vì sự khờ dại ngày xưa.

Nhưng cô gái trước mặt hắn lại không chút do dự trả lời:

"Dù không có anh ấy, người đó cũng không phải là anh."

Cô thà sống cô độc đến già, cũng không muốn dính dáng đến một kẻ như Yến Vân Sơn.

Cũng giống như khi hệ thống từng uy h.i.ế.p cô, cô đã lập sẵn phương án tệ nhất: Dù phải kẹt lại thế giới này mãi mãi, dù có thể tan biến, cô cũng tuyệt đối không trở thành "nữ chính truyện ngọt" mà hệ thống mong muốn.

"Anh..." Yến Vân Sơn bật cười khổ, rồi đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi, ngã vật xuống bất tỉnh.

Cả người hắn đổ dồn lên người Trần Hàm Vân. Chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất, nhưng vẫn cố gắng dùng sức đỡ lấy hắn, không để hắn ngã xuống sàn.

Nhưng sức một cô gái yếu đuối như cô thì làm sao có thể đưa hắn ra ngoài?

Trần Hàm Vân đành tạm buông một tay, móc điện thoại trong túi ra gọi:

"Tôi đang ở chung cư Minh Châu."

"Gửi người khỏe mạnh, và phải biết giữ mồm giữ miệng."

"Toà 4, căn 102."

Bình Luận (0)
Comment