Cả buổi sáng Trầm Ngư gần như không có việc gì làm. Mãi đến gần trưa, Liễu Tường - người ngồi đối diện cô - mới bất ngờ quay lại đưa cho cô một tập tài liệu.
"Trầm Ngư, giúp tôi mang tài liệu này đến cho Tổng giám đốc Bạch ký nhé. Cảm ơn em." Liễu Tường nói bằng giọng dịu dàng.
Trên mặt Trầm Ngư thoáng hiện lên vẻ căng thẳng, nhưng cô vẫn đứng dậy nhận lấy tài liệu từ tay Liễu Tường.
Cô mím môi, nhìn Liễu Tường nói: "Chị khách sáo quá rồi. Đây là việc em nên làm mà."
Trầm Ngư ôm tài liệu bước ra khỏi ô làm việc, đi đến trước cửa văn phòng Bạch Thiếu Minh, gõ ba tiếng rồi đẩy cửa bước vào.
Ngay khi vừa vào phòng, cô lập tức cảm nhận được một ánh mắt đầy tính xâm lược đang dán chặt lên người mình.
Cô cúi mắt, giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, bước đến chiếc bàn làm việc duy nhất trong căn phòng rộng rãi, hai tay đặt tài liệu xuống bàn.
"Tổng giám đốc Bạch, đây là bản kế hoạch của giám đốc kinh doanh cho tháng sau. Cần anh xem xét và ký duyệt."
Căn phòng rơi vào im lặng một lúc, rồi mới vang lên một giọng nói trầm thấp, giàu từ tính.
"Ừm, tôi biết rồi."
Trầm Ngư khẽ gật đầu, định quay người rời đi.
Nhưng giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên một lần nữa bên tai cô.
"Cô là thư ký mới à? Sao lại cứ cúi đầu thế... Tôi đáng sợ vậy sao?"
[Ta chỉ sợ bẩn mắt thôi.]
Trầm Ngư thầm oán thán trong lòng với hệ thống, nhưng vẻ mặt lại lộ chút bối rối.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt với lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, đôi mắt sâu như con lai rồi vội cúi đầu xuống, khẽ đáp: "Tôi vừa chuyển vị trí, vẫn chưa quen việc."
Bạch Thiếu Minh nhìn thiếu nữa trước mặt. Cô đúng là một người đẹp hiếm thấy. Nếu không, hắn đã chẳng chỉ vì liếc thấy cô một lần trong công ty mà bỏ công sức điều tra thân phận, rồi bí mật điều cô về làm thư ký bên mình.
Tóc xoăn lọn to, lông mày thanh mảnh, đôi mắt đào hoa mê hoặc, đôi môi mọng nước như đang mời gọi, bộ vest cắt may vừa vặn làm nổi bật dáng người thon thả...
Bạch Thiếu Minh cảm thấy, người phụ nữ trước mặt chính là kiểu hắn yêu thích nhất.
"Tổng giám đốc Bạch..."
Vì hắn im lặng quá lâu, cô gái trước mặt bắt đầu càng thêm lo lắng.
Bạch Thiếu Minh hoàn hồn, thu lại ánh mắt quá mức nóng bỏng của mình, cười nói với giọng nhẹ nhàng: "Làm vài hôm rồi quen thôi. Không cần căng thẳng quá. Tôi đâu phải hổ, chẳng lẽ sẽ ăn thịt cô chắc?"
[Hổ còn dễ thương hơn ngươi nhiều.]
"Tổng giám đốc nói đùa."
Trầm Ngư đỏ mặt, mỉm cười ngại ngùng, rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Dù đã đi ra tới cửa, cô vẫn cảm thấy ánh mắt dính dính buồn nôn của Bạch Thiếu Minh đang bám theo mình.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Liễu Tường nghe tiếng động thì quay đầu hỏi:
"Em gặp tổng giám đốc rồi à? Cảm giác thế nào? Tổng giám đốc Bạch cũng đẹp trai lắm phải không?"
Trầm Ngư đỏ mặt cười khẽ: "Lúc nãy em căng thẳng quá, không kịp để ý tổng giám đốc trông ra sao."
Liễu Tường vỗ vai cô, an ủi: "Cơ hội sau này còn nhiều."
Trầm Ngư gật đầu, quay lại chỗ ngồi của mình.
Sau lưng cô, trong văn phòng, ánh mắt lưu luyến của Bạch Thiếu Minh cuối cùng cũng thu lại.
Đúng lúc đó, điện thoại riêng của hắn vang lên. Nhìn thấy số, hắn liền bắt máy. Là thám tử tư mà hắn từng thuê để điều tra thân phận của Trương Trầm Ngư.
"Chào buổi chiều, Tổng giám đốc Bạch." Một giọng đàn ông trung niên, mang theo chút nịnh bợ vang lên bên tai.
Bạch Thiếu Minh nhàn nhạt hỏi: "Có kết quả vụ tôi nhờ điều tra chưa?"
"Dĩ nhiên rồi, Tổng giám đốc. Ngài nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi à?"
Người đàn ông ban đầu còn nói đầy tự tin, nhưng sau đó lại hạ thấp giọng, mang theo vài phần do dự: "Chỉ là... lần này người ngài bảo tôi điều tra có hơi đặc biệt."
Bạch Thiếu Minh nhíu mày, trong lòng chợt có linh cảm xấu: "Đặc biệt thế nào?"
"Người tên Trương Trầm Ngư này đã kết hôn được ba năm rồi."
Một câu nói khiến gương mặt Bạch Thiếu Minh chợt sững lại.
"Cô ấy kết hôn rồi?"
Hắn nhất thời không biết nên nói gì. Mới giây trước hắn còn đang nghĩ cách tiếp cận người phụ nữ này, giây sau đã nhận được tin như cú tát vào mặt.
Trước đó, hắn chỉ bảo Liễu Tường tìm cách điều cô về tổ thư ký, còn chuyện tình trạng hôn nhân... hắn chưa từng nghĩ đến.
"Nhưng mà..."
Thám tử bên kia hít một hơi thật sâu.
Gương mặt Bạch Thiếu Minh sa sầm: "Còn gì nữa? Nói mau."
Người đàn ông cười khổ tiếp lời:
"Nhưng tôi phát hiện ra chồng của Trương Trầm Ngư hình như có vấn đề... về mặt thể chất."
"Vấn đề gì?"
Bạch Thiếu Minh vô thức ngồi thẳng dậy, tay siết nhẹ trên bàn.
"Tôi điều tra lịch trình của Trương Trầm Ngư ba năm gần đây sau khi kết hôn. Phát hiện cô ấy và chồng thường xuyên đến khám ở các bệnh viện nam khoa, gần như đi hết những bệnh viện nổi tiếng trong nước."
"Chồng cô ấy bị bệnh gì?" Ánh mắt Bạch Thiếu Minh vụt sáng.
"Dù bệnh viện bảo mật thông tin bệnh nhân, nhưng nhờ chút quan hệ, tôi đã điều tra được nguyên nhân."
Giọng điệu thám tử đột nhiên trở nên hơi bỉ ổi, gã cười khẽ:
"Chồng của Trương Trầm Ngư bị bất lực. Theo phán đoán của tôi, rất có thể anh ta đã mắc bệnh này từ trước khi kết hôn. Nên Tổng giám đốc Bạch, người phụ nữ mà ngài đang để mắt tới, rất có thể... vẫn còn là xử nữ."
Là đàn ông, lại từng điều tra nhiều người tình của Bạch Thiếu Minh, thám tử tư này đương nhiên hiểu rõ sở thích của khách hàng.
Từ sau lần bị bạn gái cũ gài bẫy có con cách đây ba năm, Bạch Thiếu Minh rất ít khi duy trì mối quan hệ lâu dài với phụ nữ.
Giờ đây hắn thường đến các hộp đêm sang trọng, tìm những cô gái mới ra đời xã hội để thỏa mãn nhu cầu.
Một mặt vì những cô gái này đơn thuần, khó có khả năng giăng bẫy. Mặt khác... vì họ "sạch sẽ" hơn.
Dù trăng hoa, nhưng Bạch Thiếu Minh lại cực kỳ chú trọng đến sức khỏe bản thân.
Thám tử mà hắn liên hệ luôn có nhiệm vụ giám sát các cô gái mà hắn từng qua lại, phòng trường hợp ai đó giống bạn gái cũ phản bội hắn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạch Thiếu Minh ngả lưng ra sau ghế, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Trước giờ hắn chưa từng dính líu đến phụ nữ đã có chồng. Khi nghe tin Trầm Ngư đã kết hôn, trong lòng hắn cũng thoáng do dự.
Nhưng chỉ cần nhớ đến gương mặt xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ của cô, hắn liền phát hiện cho dù biết cô đã có chồng, hắn vẫn không thể buông bỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Bạch Thiếu Minh có cảm giác "thật lòng" với một người phụ nữ.
Kết hôn thì sao chứ? Hắn hoàn toàn có thể khiến cô ly hôn.
Hơn nữa, việc Trầm Ngư có thể vẫn còn là xử nữ càng khiến hắn như bốc cháy từ trong ra ngoài.
Là đàn ông, hắn càng mong muốn người phụ nữ bên mình là "thuộc về riêng mình".
Ngón tay hắn khẽ gõ mặt bàn, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch... làm thế nào để phá hoại một cuộc hôn nhân.
Trầm Ngư dừng bước, quay lại nhìn Liễu Tường. "Chị Liễu Tường, có chuyện gì sao ạ?"
Liễu Tường bước đến gần cô, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô.
"Sao em vội về thế? Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, với tư cách là tiền bối, chị nên mời em một bữa để chào mừng. Cũng tiện để các chị em trong tổ thư ký làm quen với nhau. Dù sao cũng làm chung một chỗ, nên chúng ta nên quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau."
Tống Y Y không phản đối, gật đầu tán thành, còn Chu Ý Hàm thì hơi nhíu mày, biểu cảm đầy vẻ khinh thường. Nhưng ai cũng thấy rõ, Liễu Tường trong mắt họ có quyền lực tuyệt đối, vì thế cô ta vẫn cố gắng tỏ ra chân thành, phụ họa:
"Chị Liễu Tường nói đúng. Làm quen với nhau cũng tốt mà."
Làm quen, để biết cách đối phó với "đồng nghiệp mới" này - người có thể sẽ tranh giành ánh mắt của Tổng giám đốc Bạch với cô ta.
Nghe vậy, vẻ mặt Trầm Ngư có phần khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối:
"Chị Liễu Tường, thật ngại quá... nhưng hôm nay em có việc bận. Hay là vài hôm nữa khi rảnh, em sẽ mời các chị một bữa để tạ lỗi nhé?"
Lông mày Liễu Tường khẽ nhíu lại: "Ngày đầu đi làm thì bận cái gì chứ?"
Dù giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng ai cũng cảm nhận được sự không hài lòng của chị ta.
Chu Ý Hàm nghe vậy thì không khỏi cảm thấy hả hê.
Khác với những người có "bối cảnh" chống lưng như cô ta và Tống Y y, Liễu Tường là thư ký đắc lực thực sự của Bạch Thiếu Minh, và bản thân cũng là người cực kỳ khôn khéo.
Còn cô đồng nghiệp mới này, không biết địa vị thế nào mà lại dám từ chối thẳng thừng lời mời của Liễu Tường... Quá ngây thơ, cũng quá không biết thân biết phận.
Nhưng Trầm Ngư dường như không để ý đến sắc mặt khó chịu của Liễu Tường, vẫn bình tĩnh giải thích:
"Chị Liễu Tường, thật sự xin lỗi chị. Hôm nay là sinh nhật chồng em. Hai năm trước vì bận quá nên em không thể mừng sinh nhật cho anh ấy, nên năm nay em không muốn bỏ lỡ nữa. Mong chị thông cảm cho em."
Cô còn nói thêm vài câu gì đó, nhưng Liễu Tường đã không nghe rõ nữa.
Chị ta chỉ sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mặt, gương mặt còn mang nét thiếu nữ, rồi gần như không tin vào tai mình mà hỏi:
"Em... kết hôn rồi sao?"
Tống Y Y và Chu Ý Hàm cũng ngơ ngác nhìn Trầm Ngư, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trầm Ngư khẽ mỉm cười, có phần ngượng ngùng: "Vâng, em đã kết hôn được ba năm rồi."
Nghe thấy lời khẳng định này, Liễu Tường im lặng một lúc lâu, rồi miễn cưỡng nói:
"Chuyện gia đình quả thật quan trọng... Vậy em cứ về trước đi. Để hôm khác chị mời em bù vậy."
Trầm Ngư mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị Liễu Tường ạ."
Nói xong, cô quay người bước vào thang máy, bấm nút -1 xuống tầng hầm.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, gương mặt xinh đẹp của Trầm Ngư cũng biến mất khỏi tầm mắt ba người còn lại. Lúc này, Liễu Tường mới thở dài một hơi.
Chị ta quay người chậm rãi trở về chỗ ngồi, bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng ai cũng thấy tâm trí chị không còn tập trung.
Tống Y Y và Chu Ý Hàm liếc nhau rồi cũng quay đi. Sau khi dọn dẹp xong, Tống Y Y là người rời công ty thứ hai.
Chu Ý Hàm thì khác, vẻ mặt căng thẳng lúc trước đã dịu lại rất nhiều sau khi nghe tin Trầm Ngư đã có chồng.
Cô ta vui vẻ chào tạm biệt Liễu Tường, rồi lướt trên đôi giày cao gót vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm, miệng còn ngân nga vài câu hát.
Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng sau lưng Liễu Tường khẽ bật mở.
Chị ta quay lại thấy Bạch Thiếu Minh mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ ung dung bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Liễu Tường đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy, nhíu mày khẽ gọi: "Tổng giám đốc Bạch..."
Chị ta do dự một lát, rồi nghĩ đến nụ cười thoáng hạnh phúc trên gương mặt Trầm Ngư lúc rời đi, liền dứt khoát nói:
"Trương Trầm Ngư đã kết hôn rồi, kết hôn được ba năm."
Liễu Tường hiểu rất rõ vị sếp của mình là người trăng hoa, quanh năm dây dưa với nhiều phụ nữ.
Và lý do chị ta trở thành thư ký đắc lực nhất của Bạch Thiếu Minh là vì có thể không chỉ xử lý tốt công việc công ty, mà còn sắp xếp chu toàn cả đời tư cho sếp.
Vì thế khi Bạch Thiếu Minh chỉ đích danh muốn điều một cô gái tên Trương Trầm Ngư từ bộ phận khác sang tổ thư ký, Liễu Tường lập tức hiểu ý: Sếp đã để mắt đến cô gái này.
Chị ta không do dự, lập tức tra hồ sơ nhân viên, xác nhận vị trí công tác của Trầm Ngư, rồi gọi điện cho trưởng phòng để điều chuyển cô về tổ thư ký.
Chỉ là... khi mọi chuyện xong xuôi, chị không ngờ người nhìn còn trẻ măng như Trầm Ngư lại đã kết hôn được ba năm.
Điều đó khiến chị cảm thấy hối hận vì không kiểm tra kỹ tình trạng hôn nhân, chỉ nhìn ảnh mà ra quyết định.
Liễu Tường chưa từng quan tâm sếp mình yêu đương với ai, cùng lắm chỉ giúp sếp chọn quà, hoặc tạo cơ hội cho họ gặp mặt.
Còn việc những cô gái đó có đồng ý hay không, hoàn toàn là quyết định của họ.
Nhưng Trương Trầm Ngư thì khác. Cô đã kết hôn, mà việc đưa cô về đây chẳng khác nào cố tình phá hoại hôn nhân người khác.
Hơn nữa, suốt cả ngày hôm nay, qua những cuộc trò chuyện, Liễu Tường cảm nhận được Trầm Ngư là một cô gái khá ngây thơ. Có lẽ cô thậm chí còn không nhận ra lý do thật sự vì sao mình được điều sang tổ thư ký.
Cô cứ gọi chị là "chị Liễu Tường" đầy lễ phép, liên tục hỏi về công việc, khiến Liễu Tường trong lòng có chút áy náy.
Vì vậy, chị ta mới quyết định nói thẳng với Bạch Thiếu Minh, hy vọng hắn sẽ từ bỏ ý định.
Chị ta thầm nghĩ: Dù Trầm Ngư đúng là kiểu phụ nữ Tổng giám đốc Bạch yêu thích, nhưng hắn vẫn luôn ưu tiên những cô gái trẻ chưa từng yêu đương. Vậy nên, nếu biết Trầm đã kết hôn rồi, hắn chắc chắn sẽ không còn hứng thú nữa.
Nhưng ngoài dự đoán, lời chị nói chỉ nhận lại một tiếng "Ừ" hờ hững từ Bạch Thiếu Minh.
Liễu Tường không đoán nổi ý tứ trong đó, bèn dè dặt hỏi: "Vậy... có cần cho cô ấy quay về phòng ban cũ không ạ?"
Bạch Thiếu Minh nhíu mày, liếc chị ta một cái: "Về làm gì?"
Ánh mắt hắn lúc đó sáng rực, mang theo khí thế sắc bén đến mức khiến Liễu Tường nhất thời nghẹn lời.
Chị ta biết rõ, đó là ánh mắt của Bạch Thiếu Minh khi thực sự "có hứng thú" với một thứ gì đó.
"Tôi..." Liễu Tường lúng túng.
Bạch Thiếu Minh không để ý nữa, chỉ hờ hững nói: "Để mai rồi nói."
Rồi hắn xoay người đi về phía Chu Ý Hàm. Cô ta vừa trang điểm xong từ nhà vệ sinh bước ra.
Hai người cùng nhau xuống tầng.
Chu Ý Hàm khoác tay Bạch Thiếu Minh, liếc nhìn Liễu Tường đang ngẩn người phía sau bằng ánh mắt đầy đắc ý.
Sau đó, giống như hai tướng lĩnh sánh vai ra trận, họ bước vào thang máy.
Ở phía bên kia, sau khi lái xe rời khỏi tập đoàn Minh Tâm Quốc Tế, Trầm Ngư rẽ vào một tiệm bánh nổi tiếng mà nguyên chủ từng ghé qua, mua một chiếc bánh sinh nhật, rồi vòng về nhà.
Cô không hề nói dối Liễu Tường, hôm nay thực sự là sinh nhật của Thẩm Hi.
Thế nên Trầm Ngư rất tò mò, cái hệ thống truyện ngọt kia rốt cuộc ác độc tới mức nào mà lại sắp xếp cho nguyên chủ ly hôn đúng vào ngày sinh nhật của chồng mình?
Giờ cô đã thế chỗ nguyên chủ, chắc chắn hệ thống sẽ không vui. Vì vậy, cô bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Sau khi đậu xe trong garage, Trầm Ngư xách bánh bước vào căn nhà mà sáng nay cô vừa rời đi.
Nhưng khi đến gần cửa, bước chân cô dần chậm lại.
Cô phát hiện trên kệ để giày thiếu mất hai đôi dép.
Có người đến nhà sao?
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, Trầm Ngư lấy chìa khóa, từ từ mở cửa...
Tuy tiếng mở cửa không lớn, nhưng trong căn phòng khách đang yên lặng, ba người đang ngồi đều lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Ngay khi bước vào, bị ba ánh mắt như thiêu đốt dán chặt lấy, Trầm Ngư không khỏi ngẩn ra, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cô nhìn hai người tóc hoa râm đang ngồi trên sofa trong phòng khách, hỏi:
"Ba, mẹ... sao hai người lại ở đây?"
Hai người kia không ai khác chính là ba mẹ của Thẩm Hi, cũng là ba mẹ chồng của Trầm Ngư.
Lời chào hỏi của Trầm Ngư đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng. Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra khiến cô suýt chút nữa làm rơi cả chiếc bánh sinh nhật trên tay.
"Trầm Ngư à, là chúng ta có lỗi với con. Ba năm qua, con đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi!"
Vừa dứt lời, ba mẹ chồng đang ngồi trên ghế lập tức lao đến trước mặt cô, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nức nở.
Dù tuổi thật của Trầm Ngư lớn hơn hai người này không ít, nhưng khi thấy họ quỳ trước mặt mình mà khóc lóc như vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó xử.
Cô vội đặt hộp bánh xuống đất, cúi người đỡ hai ông bà dậy:
"Ba, mẹ, hai người làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!"
Thẩm Hi vẫn đang đứng đờ người bên cạnh, hiển nhiên không ngờ ba mẹ mình lại hành xử như vậy.
Nhận thấy ánh mắt trách móc của Trầm Ngư, y cũng vội vàng chạy đến định đỡ ba mẹ lên.
Nhưng hai ông bà lại kiên quyết gạt tay con trai ra, vẫn níu chặt lấy tay áo Trầm Ngư không buông.
Thẩm Hi kéo hai lần đều không được, lại không dám dùng sức với ba mẹ, đành bất lực nhìn Trầm Ngư, giải thích:
"Hôm nay em bỏ đi xong, anh có gọi điện kể cho ba mẹ nghe. Không ngờ họ lại lập tức bắt chuyến bay đến đây..."
Khi mới tới, ông bà Thẩm Hi còn không tin con trai mình mắc bệnh. Nhưng sau khi y đưa ra đủ loại hồ sơ khám chữa bệnh suốt mấy năm qua ở các bệnh viện chuyên khoa khắp cả nước, họ không thể không tin.
Trước khi Trầm Ngư về, Thẩm Hi cũng kể cho ba mẹ nghe chuyện y không thể chịu nổi áp lực tâm lý, muốn ly hôn để giải thoát cho vợ.
Nào ngờ Trầm Ngư lại mắng y một trận, còn xé toạc tờ đơn ly hôn ngay trước mặt y.
Sau khi nghe con trai kể lại, ông bà Thẩm nhớ đến những lần trước đây họ đã lén gọi con trai ra để trách mắng vì vợ mãi không có thai, mặt mũi lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Đúng lúc ấy, Trầm Ngư trở về nhà. Quá ân hận, họ lập tức quỳ xuống xin lỗi cô.
Tất nhiên, việc họ quỳ gối không chỉ là xin lỗi, mà còn là để bày tỏ lòng biết ơn vì Trầm Ngư vẫn chấp nhận ở lại bên con trai họ.
Sau khi biết toàn bộ câu chuyện, Trầm Ngư kiên quyết nói mình muốn tiếp tục ở lại bên Thẩm Hi, cuối cùng mới thuyết phục được hai ông bà đứng dậy.
Có thêm hai người lớn tuổi trong nhà, kế hoạch tổ chức sinh nhật tại nhà cho Thẩm Hi đành bị hủy bỏ.
Sau khi dìu ba mẹ đi rửa mặt, Thẩm Hi quyết định đưa cả nhà ra ngoài ăn tối cùng Trầm Ngư.
Lúc này, y mới để ý đến chiếc bánh sinh nhật mà Trầm Ngư mang về, mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Cảm giác áy náy trong lòng y càng dâng cao.
Sáng nay y còn cãi nhau với cô đòi ly hôn, vậy mà cô vẫn không quên sinh nhật của y.
Điều đó khiến y vô cùng xúc động.
Thẩm Hi cúi đầu bước đến nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư, khẽ nói:
"Cảm ơn em."
"Không có gì."
Trầm Ngư mỉm cười nhìn y, ánh mắt long lanh.
Cô thực lòng nói vậy.
Sau khi bị ánh mắt của tên "dê cụ" Bạch Thiếu Minh làm ô uế ban sáng, Trầm Ngư chỉ muốn về nhìn Thẩm Hi để rửa mắt.
Đúng lúc đó, hệ thống chen ngang một cách thô lỗ:
[Hắn bất lực.]
Trầm Ngư cùng Thẩm Hi và ba mẹ y bước ra khỏi khu dân cư, trong lòng âm thầm phản bác lại hệ thống:
[Tiếc là, ta thà ở bên một người đàn ông bất lực còn hơn là ở bên nam chính yêu dấu của ngươi.]
Hệ thống: [Tình yêu không t.ì.n.h d.ụ.c là tình yêu chưa trọn vẹn. Ký chủ sẽ sớm hiểu điều đó thôi.]
Trầm Ngư bật cười:
[Tình yêu thuần khiết chẳng phải càng quý giá sao?]
Nhà hàng Kim Yến là một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, gần nhà Trầm Ngư.
Vì đến vội, nên khi bốn người đến nơi, các phòng riêng trong nhà hàng đã kín khách. Cả nhóm đành nghe theo hướng dẫn của nhân viên, ngồi ở khu vực đại sảnh.
Dù là đại sảnh, nhưng chủ nhà hàng Kim Yến rất coi trọng sự riêng tư của khách. Mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bằng rèm treo từ trần xuống, che chắn ánh nhìn từ các bàn khác.
Ông bà Thẩm sau khi nhận được cuộc gọi thì vội vã lên đường, chưa kịp nghỉ ngơi hay ăn uống gì, lại lập tức đến nhà xem hồ sơ bệnh án.
Cộng thêm chuyện vừa rồi họ khóc lóc níu kéo Trầm Ngư, thể lực và tinh thần đều bị hao tổn nghiêm trọng.
Thế nên vừa ngồi xuống, bụng đã réo ầm lên.
"Ba mẹ cố gắng đợi chút nhé. Ở đây phục vụ nhanh lắm ạ."
Trầm Ngư thấy vẻ lúng túng của họ, liền dịu dàng cười an ủi, đồng thời nhanh chóng chọn vài món thanh đạm hợp khẩu vị người lớn tuổi, rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
"Xin quý khách đợi một chút ạ."
Nhân viên nữ mặc sườn xám đỏ rượu lịch sự cúi đầu, sau đó lui ra.
Chưa đầy mười phút sau, các món ăn được phục vụ nhanh chóng bởi một nhóm phục vụ nam cao lớn.
Vì Trầm Ngư không gọi món quá phức tạp nên thức ăn được mang lên rất nhanh.
Nhân viên nữ quay lại xác nhận lần cuối, lễ phép nói:
"Mời quý khách dùng bữa."
Rồi lặng lẽ rút lui.
Ông bà Thẩm âm thầm liếc nhìn Trầm Ngư, càng nghĩ về hành động của mình lúc trước, càng cảm thấy xấu hổ, không dám là người cầm đũa đầu tiên.
"Ba, mẹ, nếm thử canh này đi ạ. Đây là món nổi tiếng của nhà hàng này đó."
Cuối cùng vẫn là Trầm Ngư chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Cô cầm muôi múc canh, múc hai bát đưa cho ba mẹ chồng.
Thẩm Hi cũng phụ họa:
"Ba mẹ ăn nhanh đi. Ăn xong còn phải giúp con cắt bánh sinh nhật nữa mà... Ba mẹ quên hôm nay là sinh nhật con rồi sao?"
Chiếc bánh sinh nhật mà Trầm Ngư vất vả chọn mua lúc chiều cũng được Thẩm Hi cẩn thận mang theo.
Nghe con trai và con dâu nói vậy, cuối cùng ông bà Thẩm cũng gạt bỏ ngại ngùng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trong lúc ăn, Thẩm Hi tranh thủ lúc ba mẹ không để ý, lén liếc Trầm Ngư đầy cảm kích.
Y thừa biết, với sự nhạy bén của Trầm Ngư, cô chắc chắn đã nhận ra cảm giác tội lỗi trong lòng ba mẹ y hôm nay.
Họ thấy có lỗi vì từng trách móc cô không thể sinh con cho gia đình.
Cũng thấy có lỗi vì dù biết con trai mình bất lực, vẫn dùng nước mắt ép cô ở lại.
Trầm Ngư khẽ đưa tay dưới bàn, siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hi, nhẹ nhàng an ủi.
Thành thật mà nói, Trầm Ngư không bận tâm lắm đến những tính toán trong lòng ba mẹ chồng.
Dù sao, ba mẹ bênh con cái là điều tự nhiên.
Lý do thật sự khiến cô vẫn sẵn lòng duy trì cuộc hôn nhân này... là bởi vì chính cô muốn thế.
Nếu cô không muốn, dù ông bà Thẩm có khóc đến c.h.ế.t trước mặt cô, cô cũng chẳng buồn liếc mắt.