Mọi chuyện diễn ra như thể được sắp đặt sẵn trong kịch bản. Hệ thống truyện ngọt quan sát toàn bộ quá trình, không kìm được mà dấy lên chút hi vọng rằng Trầm Ngư sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên, nó cũng rất hiểu tính cách cố chấp của Trầm Ngư, người luôn làm trái lại chỉ dẫn của nó.
Sau một hồi giằng co trong nội tâm, cuối cùng hệ thống truyện ngọt từ bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo Trầm Ngư.
Nó chỉ nhàn nhã bơi lội trong ý thức của cô, vui vẻ quan sát sự tương tác ngày một nhiều giữa Trầm Ngư và Bạch Thiếu Minh kể từ khi cô đảm nhận vai trò thư ký riêng.
Bạch Thiếu Minh không phải là kẻ ngốc. Ban đầu, hắn vẫn duy trì mối quan hệ cấp trên - thư ký với Trầm Ngư một cách bình thường.
Tuy vậy, hắn cũng thường xuyên phô trương sự giàu có của mình trước mặt Trầm Ngư, gần như không chút kiêng nể.
Một chiếc siêu xe mới mua trị giá hàng chục triệu, chiếc đồng hồ xa xỉ đeo tay cũng trị giá hàng triệu, những bộ vest đặt may riêng cao cấp, hay những hội Tr**ng X* hoa dành riêng cho giới thượng lưu, tất cả đều là những thứ mà với vị trí hiện tại, Trầm Ngư chẳng bao giờ có cơ hội bước chân vào.
Bạch Thiếu Minh đang cố dùng thế giới của mình để quyến rũ một cô gái không thuộc về thế giới ấy.
Phương thức mà hắn sử dụng cũng chẳng khác gì so với những lần theo đuổi phụ nữ trước đây, dùng sự giàu có và địa vị xã hội để âm thầm tạo ra khoảng cách với người khác.
Một số cô gái có thể dành cả đời để theo đuổi những điều mà, trước mặt hắn, còn không bằng chiếc đồng hồ đeo tay mà hắn tùy tiện khoe ra.
Dù là một cô gái kiêu ngạo đến đâu, khi đứng trước sự chênh lệch địa vị quá lớn, cũng không tránh khỏi cảm thấy tự ti đôi chút.
Và chính cái "tự ti" ấy là điều mà Bạch Thiếu Minh cần.
Hắn sẽ lợi dụng cảm giác tự ti này làm bàn đạp, từng chút một bào mòn lòng kiêu hãnh và ý chí của cô gái, cuối cùng khiến cô ngoan ngoãn rơi vào tay hắn.
Bạch Thiếu Minh là một kẻ đi săn, và những cô gái mà hắn từng hứng thú theo đuổi rồi tàn nhẫn vứt bỏ đều là con mồi.
Tuy nhiên, trước đây, số con mồi có thể lọt vào mắt hắn là rất ít. Dù có theo đuổi, nếu chỉ sau vài ngày không đạt được mục đích, hắn sẽ nhanh chóng mất hứng.
Dù sao thì với địa vị và thân phận của mình, hắn không cần phải ra tay trước, cũng đã có vô số cô gái trẻ trung, sạch sẽ, xinh đẹp chủ động lao vào vòng tay hắn.
Nhưng rõ ràng, Trầm Ngư chiếm một vị trí khác hẳn trong lòng Bạch Thiếu Minh, bởi ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng hắn đã gào lên: "Tôi muốn có được cô ấy."
Thế nhưng, mặc cho Bạch Thiếu Minh ra sức thể hiện suốt ba tháng trời, đối tượng mà hắn để tâm lại vẫn tan làm đúng giờ mỗi ngày, chưa từng ở lại công ty thêm một phút nào. Điều này khiến sự bất an trong lòng Bạch Thiếu Minh ngày càng tăng.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất trong biệt thự rộng lớn của mình, khoác áo choàng tắm, một tay cầm điếu thuốc, tay kia nắm chặt vài bức ảnh rõ ràng là ảnh chụp lén.
Người trong ảnh vẫn đẹp rực rỡ như mọi khi, khiến hắn không kiềm được xúc động. Nhưng người đàn ông đang nắm tay cô bên cạnh lại khiến lòng Bạch Thiếu Minh bốc hỏa.
Hắn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, có ảnh Trầm Ngư và Thẩm Hi nắm tay nhau đi xuống cầu thang chung cư, có ảnh hai người đi chơi cuối tuần, phần lớn còn lại là ảnh họ cùng nhau bước ra từ bệnh viện.
Ánh mắt Bạch Thiếu Minh lướt qua tên bệnh viện mà thám tử tư đã chụp rõ. Hầu hết đều là bệnh viện chuyên điều trị các vấn đề nam khoa.
Bạch Thiếu Minh lạnh lùng hừ một tiếng, loại đàn ông vô dụng như vậy mà cũng xứng đáng có được tình yêu của người phụ nữ mà hắn khao khát sao?
Không thể phủ nhận, sau khi biết người phụ nữ mình yêu lại chung thủy và tận tâm với một kẻ đàn ông vô tích sự như thế, Bạch Thiếu Minh càng thêm quyết tâm, phải cướp lấy cô, cả thân xác lẫn tình yêu của cô.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và dáng người nóng bỏng của Trầm Ngư, Bạch Thiếu Minh bất giác ngẩn người. Đến khi cúi đầu, hắn mới phát hiện một bộ phận nào đó trên cơ thể đã không kiềm được mà ngẩng đầu.
Nhìn xuống, sắc mặt hắn ngày càng u ám. Mãi lúc này, hắn mới nhận ra suốt ba tháng qua bận rộn theo đuổi Trầm Ngư, bản thân chưa hề phát tiết dụ.c v.ọng một lần nào.
Hắn lạnh mặt, gọi điện thoại cho Chu Ý Hàm.
Bên kia đầu dây, Chu Ý Hàm, người đã lâu không được Bạch Thiếu Minh để ý đến, vừa nghe giọng hắn liền lập tức bật dậy khỏi giường, mặc vội đồ, lái xe đến biệt thự mà hắn nói.
Cô ta mặc một chiếc váy đỏ trễ vai, vừa bước vào nhà đã bị Bạch Thiếu Minh ôm lấy.
Hai người vừa hôn nhau vừa đi về phía chiếc giường rộng trong phòng ngủ, quần áo từng món từng món rơi đầy trên sàn nhà.
Cơn mưa qua đi, Chu Ý Hàm đỏ mặt, rúc vào lòng Bạch Thiếu Minh.
Bạch Thiếu Minh lúc này đã phát tiết xong, sắc mặt cũng dịu đi không ít. Hắn dựa vào đầu giường, rít vài hơi thuốc, rồi cúi đầu nhìn người phụ nữ mềm mại trong lòng.
Hắn hỏi như đang trầm tư:
"Vừa rồi có thoải mái không?"
Chu Ý Hàm nghe hắn hỏi, ngẩng đầu lên nhìn cằm hắn, giọng nhỏ nhẹ đáp:
"Dĩ nhiên là thoải mái rồi."
Bạch Thiếu Minh vốn thích phụ nữ sạch sẽ, nên dù suốt ba tháng qua không hề liên lạc, Chu Ý Hàm vẫn ngoan ngoãn giữ thân vì hắn.
Cô ta từng nguyền rủa không biết người phụ nữ nào đã quyến rũ Bạch Thiếu Minh khi cô ta không để ý, thậm chí nghi ngờ Trầm Ngư, người thư ký luôn bên cạnh hắn mỗi ngày.
Nhưng sau đó thấy Trầm Ngư ngày nào cũng tan làm đúng giờ, về nhà với chồng, mà bản thân Trầm Ngư khi nói chuyện với cô ta cũng hoàn toàn không hay biết gì, cô ta dần dần buông bỏ nghi ngờ.
Bạch Thiếu Minh nghe xong, khẽ nhướng mày:
"Ồ? Vậy tức là em chỉ thích cơ thể tôi thôi à?"
"Không phải vậy!" Chu Ý Hàm vội vã phủ nhận, rồi đỏ mặt nói tiếp "Em vừa thích con người Bạch Thiếu Minh, vừa thích cơ thể anh."
Bạch Thiếu Minh nheo mắt, hỏi câu mà hắn để trong lòng bấy lâu:
"Nếu như cơ thể tôi không còn dùng được nữa thì sao? Em còn thích tôi không?"
Chu Ý Hàm nhìn hắn đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Chẳng lẽ...
Cô ta bất giác nghĩ đến khả năng đáng sợ đó, trong lòng liền nổi lên cảm giác phản kháng mạnh mẽ. Nhưng nghĩ đến biểu hiện vừa rồi trên giường của Bạch Thiếu Minh, cô ta lại trấn tĩnh lại, dịu giọng nói:
"Thiếu Minh, cơ thể anh có vấn đề gì sao? Không sao đâu. Dù anh có bệnh gì, em cũng sẽ ở bên anh, cùng anh đi khám."
"Thật sao?" Bạch Thiếu Minh cười khẽ.
Chu Ý Hàm cứ tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt hoảng hốt và vẻ ghê tởm thoáng qua kia vẫn không thoát khỏi tầm mắt Bạch Thiếu Minh.
Nhưng hắn không nổi giận vì sự giả dối ấy. Chỉ châm thêm điếu thuốc, âm thầm nghĩ:
"Quả nhiên là vậy."
Hắn luôn tin rằng, không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận việc chồng mình mắc một căn bệnh đáng xấu hổ như vậy.
Một ý nghĩ dần dần nảy mầm trong lòng Bạch Thiếu Minh.
Lúc Bạch Thiếu Minh còn đang đắm chìm trong "chiến thắng", thì ở một nơi khác, Trầm Ngư đang nằm dài trên sofa trong phòng khách, một tay v**t v* chú mèo hoang mà Thẩm Hi mới nhặt về mấy hôm trước, tay kia lướt xem mấy video ngắn trên điện thoại.
Trong bếp cách đó không xa, Thẩm Hi đang đeo tạp dề, chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Y thường tan làm sớm hơn Trầm Ngư một tiếng, nên bữa tối thường do y đảm nhận.
Trong đầu Trầm Ngư, giọng của hệ thống truyện ngọt vang lên xen lẫn với âm thanh hỗn loạn từ các video ngắn trên điện thoại:
[Ký chủ à, nam chính đã ba tháng nay không chạm vào ai khác. Thậm chí trước khi chính thức theo đuổi người, hắn đã bắt đầu giữ mình. Ngươi cũng nên bỏ định kiến với hắn đi chứ?]
"...Mới đây, tổng giám đốc của công ty ABC đã lái xe sang đ.â.m nhau giữa đường phố với tổng giám đốc của công ty XYZ, nguyên nhân được cho là do nhân viên trụ cột dưới quyền ông đã nhảy việc sang công ty kia."
[Nam chính ở thế giới này tôn trọng ngươi đến mức nào, ngươi biết không? Dù ngươi chẳng tỏ thái độ gì, hắn vẫn âm thầm hy sinh vì ngươi mà không hé răng một lời nào.]
"Một công ty ở Hải Thành mới tuyên bố đã báo cảnh sát vì nghi ngờ hành vi cạnh tranh không lành mạnh từ đối thủ. Bảo vệ của công ty đã bắt được một người đàn ông trung niên trèo tường vào quay lén dây chuyền sản xuất. Được biết người này là giám đốc sản xuất của công ty đối thủ..."
[Thẩm Hi thì có gì hay ho? Hắn không thể so với nam chính về địa vị hay tài chính, sức khỏe cũng yếu kém. Ký chủ chẳng qua là đang bị cảm giác mới lạ đánh lừa thôi, chứ sống chung một thời gian rồi, chắc chắn ngươi sẽ chán hắn.]
"Gần đây, chủ tịch của một tập đoàn lớn đã chính thức bị cảnh sát bắt giữ... Theo tin cho biết, ông ta đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của một thành viên hội đồng quản trị đối địch với mình suốt ba năm trời."
[Ký chủ, cho nam chính một cơ hội đi mà.]
"Phòng kế hoạch của công ty KLM vừa báo cáo rằng họ bị nhắm đến bởi một dịch vụ phát tán tin nhắn rác."
Thẩm Hi, đang bận nấu ăn trong bếp, ló đầu ra hỏi Trầm Ngư:
"Trầm Ngư, sao điện thoại em toàn hiện mấy tin kỳ lạ vậy?"
Trầm Ngư nhướng mày nhìn y, đáp tỉnh rụi:
"Đây gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Là nhân viên của Minh Tâm Quốc Tế, đương nhiên em phải theo sát tình hình các công ty khác."
Nghe vậy, Thẩm Hi bật cười hai tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn quay về bếp tiếp tục nấu ăn dưới ánh mắt đe dọa của vợ.
"Con dấu chính thức của công ty MNO vừa bị trộm. Được biết..."
Trầm Ngư thu ánh mắt lại, tắt điện thoại, lúc này đang tự động phát video tiếp theo. Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Hệ thống cũng không còn lải nhải trong đầu cô nữa.
Khóe môi Trầm Ngư khẽ nhếch lên, cô chậm rãi nói trong đầu:
[Sao thế? Sao không nói nữa?]
Hệ thống truyện ngọt ngập ngừng một lúc mới dè dặt lên tiếng, lần này không còn khuyên cô cho Bạch Thiếu Minh thêm cơ hội nữa:
[Ký chủ, suy nghĩ hiện tại của ngươi rất nguy hiểm... Ngươi thấy rồi đấy, những người làm mấy chuyện kia đều bị cảnh sát bắt. Pháp luật ở thế giới này rất nghiêm minh. Nếu ngươi làm thật rồi bị bắt, thế giới sẽ khởi động lại, như vậy càng lãng phí thời gian hơn.]
Nó nhớ đến cảm xúc mà nó vừa đọc được trong ý thức của Trầm Ngư, cô dường như rất muốn thử mấy "chiêu trò thương trường" mà cô vừa xem trên video, và không khỏi thấy rùng mình.
Nó cảm nhận được rõ ràng sát ý của Trầm Ngư dành cho Bạch Thiếu Minh, nên biết chắc đối tượng mà cô nhắm đến là hắn.
Trầm Ngư thở dài trong lòng, chân thành nói:
[Không còn cách nào khác. Muốn tước bỏ hào quang nam chính của Bạch Thiếu Minh, ta bắt buộc phải kéo hắn xuống khỏi vị trí tổng giám đốc của Minh Tâm Quốc Tế. Ai bảo ngươi đặt công ty của hắn lên tận mây xanh, còn thân phận của ta lại quá thấp kém, nên cũng đừng trách ta dùng thủ đoạn.]
[Có điều nếu bây giờ ngươi cân nhắc đưa ta quay về Thương Lan Giới, ta có thể lập tức từ bỏ kế hoạch này! Ta hứa sau khi về rồi, sẽ để ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn tìm ký chủ nào thì tìm ký chủ đó, ta tuyệt đối không xen vào.]
Hệ thống bị Trầm Ngư làm cho cứng họng, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ một cách yếu ớt:
[Nam chính của thế giới này chưa từng làm điều gì quá đáng với ký chủ cả. Lẽ nào ký chủ không thấy mình hơi nhẫn tâm quá sao?]
Trầm Ngư nghe vậy liền bật cười:
[Xin lỗi nhé, nhưng từ khi ngươi kéo ta đến thế giới khác, Bạch Thiếu Minh và đám nam chính kia, trong mắt ta đều là kẻ thù.]
Mà với kẻ thù, Trầm Ngư chưa từng nhân nhượng.
Hệ thống không dám nói thêm gì nữa, còn Trầm Ngư cũng không để ý đến nó nữa. Cô đứng dậy, đi vào bếp cùng ăn bữa tối ấm áp mà Thẩm Hi vừa nấu xong.
Ngày 1 tháng 7 là lễ kỷ niệm 7 năm thành lập Minh Tâm Quốc Tế.
Vì vậy, từ cuối tháng 6, Trầm Ngư cùng Liễu Tường và các thư ký khác đã phải thêm việc chuẩn bị cho buổi lễ này vào danh sách công việc.
Với tư cách là người mới, Trầm Ngư đương nhiên không có quyền tham gia vào khâu quyết định, cô chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ được Liễu Tường phân công là đủ.
Ngoài việc đó ra, cuộc sống của cô không có gì thay đổi, nhàn nhã, dễ chịu, cô rất hài lòng.
Chỉ là gần đây ánh mắt mà Bạch Thiếu Minh nhìn cô trở nên hơi kỳ lạ.
Trầm Ngư không biết hắn đang suy nghĩ gì, mà cô cũng chẳng bận tâm, vẫn duy trì vẻ ngoài bình thản như cũ.
Nhưng có vẻ như Bạch Thiếu Minh không thể tiếp tục chịu đựng nữa.
Sáng hôm trước ngày diễn ra lễ kỷ niệm, đúng như thường lệ, vào lúc 10 giờ, Trầm Ngư mang ly cà phê mới pha vào phòng làm việc của Bạch Thiếu Minh.
Hương thơm dịu nhẹ lan tỏa từ tách cà phê sứ trắng tinh, được người phụ nữ xinh đẹp đặt xuống trước mặt hắn.
Nghĩ đến kế hoạch sắp thực hiện, cảm xúc trong lòng Bạch Thiếu Minh bắt đầu d.a.o động mạnh mẽ.
Cánh tay trắng nõn, thon dài lộ ra từ tay áo vest đen kia, vào khoảnh khắc đó trở nên vô cùng mê hoặc.
Hắn bất ngờ đưa tay ra, như muốn nắm lấy cổ tay Trầm Ngư.
Nhưng phản xạ của Trầm Ngư còn nhanh hơn cả hắn. Ngay khoảnh khắc hắn vươn tay, cô đã đặt ly cà phê xuống tấm lót trên bàn, sau đó lập tức rút tay về, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Cô mỉm cười nhẹ, lễ độ nói:
"Tổng giám đốc Bạch, mời anh dùng cà phê."
Nói xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã..." Bạch Thiếu Minh ngơ ngác nhìn bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, bản năng gọi cô lại.
Trầm Ngư quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc:
"Tổng giám đốc Bạch còn chỉ thị gì sao?"
Nghe câu nói đầy phép tắc này, khóe môi Bạch Thiếu Minh khẽ giật, hắn cố tỏ ra đùa giỡn:
"Sao thế? Chúng ta chỉ có thể nói chuyện công việc thôi à?"
Trầm Ngư mỉm cười, nụ cười như hoa anh đào nở rộ, càng khiến Bạch Thiếu Minh thêm khao khát chiếm hữu.
Nhưng lời cô thốt ra sau đó lại như kim nhọn đ.â.m thẳng vào tim hắn.
"Tổng giám đốc Bạch nói đùa rồi." Trầm Ngư nhẹ nhàng nói. "Nếu không nói chuyện công việc, thì chúng ta còn gì để nói nữa?"
Bạch Thiếu Minh sững người vài giây, rồi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:
"Cô thật biết nói chuyện."
Trầm Ngư:
"Cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã khen."
Bạch Thiếu Minh cảm thấy vô cùng bất lực, đành phải nói thẳng kế hoạch của mình cho Trầm Ngư biết.
"Sau buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty vào ngày mai, tôi cần gặp mặt và bàn chuyện với một số tổng giám đốc khác vào buổi tối." Bạch Thiếu Minh ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư. "Tình cờ là tôi đang thiếu một người bạn đồng hành nữ. Cô có thể đi cùng tôi không?"
Gần như ngay sau khi Bạch Thiếu Minh nói xong, người phụ nữ trước mặt đã thẳng thừng từ chối một cách rất tự nhiên:
"Xin lỗi Tổng giám đốc Bạch, tôi đã có chồng, đi cùng anh như vậy không thích hợp đâu. Anh nên tìm người khác thì hơn."
Lời từ chối dứt khoát và không chút do dự của Trầm Ngư không nghi ngờ gì là đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn của Bạch Thiếu Minh. Sắc mặt anh ta vặn vẹo trong thoáng chốc, rồi nghiến răng nói:
"Chỉ là đi cùng tôi dự tiệc thôi mà... Đây cũng là một phần công việc của thư ký đấy."
Ánh mắt Bạch Thiếu Minh nhìn chằm chằm vào Trầm Ngư đầy áp lực, như đang ngầm nói: "Thư ký Trương đã thân thiết với chồng mình như vậy, chắc anh ta cũng sẽ hiểu công việc của cô chứ? Hay là anh ta quá thiếu tự tin?"
Lời nói của Bạch Thiếu Minh mang theo chút trêu chọc:
"Hay là Thư ký Trương quá đề cao sức hút của tôi? Mới chỉ đi cùng dự tiệc mà cô cũng sợ mình sẽ phải lòng tôi sao?"
Lời nói của Bạch Thiếu Minh đúng là có phần tự tin quá đà, nhưng không thể phủ nhận hắn có vẻ ngoài điển trai, lại còn có thân phận cao quý do hệ thống ban cho, nên cũng có đủ lý do để kiêu ngạo.
Quả nhiên, sau khi hắn nói vậy, người phụ nữ trước mặt dường như cũng cảm thấy từ chối như thế là có phần không hợp lý.
Thấy cô do dự, Bạch Thiếu Minh nhanh chóng bổ sung:
"Là do ngày mai Liễu Tường và mấy người kia đều có việc bận, nên tôi mới nhờ đến cô. Thư ký Trương không cần suy nghĩ nhiều đâu. Tôi chỉ muốn mượn dịp ngày mai để nói chuyện làm ăn với một vị tổng giám đốc, có bạn nữ đi cùng sẽ dễ mở lời hơn."
Trầm Ngư cuối cùng cũng như bị thuyết phục. Cô mím môi, gật đầu nói:
"Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Bạch... Vậy còn gì nữa không ạ?"
Dù có chút trục trặc nhỏ ban đầu, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn đi đúng kế hoạch khiến Bạch Thiếu Minh thở phào nhẹ nhõm:
"Không còn gì nữa."
Hắn thoải mái tựa lưng vào ghế, nhìn bóng lưng cô gái đang xoay người rời khỏi văn phòng, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Chỉ cần Trầm Ngư đã bước vào kế hoạch của mình, Bạch Thiếu Minh tin chắc rằng hắn có thể khiến cô quên đi người chồng "thái giám" kia bất cứ lúc nào.
Nhưng điều mà Bạch Thiếu Minh không biết là, trong một không gian khác, hệ thống truyện ngọt đang ngày càng sốt ruột cho hắn.
Theo cốt truyện gốc, đến thời điểm này, Bạch Thiếu Minh đã chinh phục được Trương Trầm Ngư rồi.
Nhưng người hiện tại chiếm giữ thân xác này lại là Trầm Ngư, và cô rõ ràng không hề nghe theo chỉ thị của hệ thống cũng như không đi theo cốt truyện.
Vì vậy, hệ thống cũng không thể đoán được Bạch Thiếu Minh đang định làm gì.
Nhưng việc Trầm Ngư lại dễ dàng đồng ý lời mời của Bạch Thiếu Minh thế này, rõ ràng là có điều bất thường.
[Cô đang định làm gì đấy?] Hệ thống dè dặt hỏi Trầm Ngư.
Trầm Ngư vẫn ngồi trên ghế, tiếp tục xử lý đống công việc nhàm chán lặp đi lặp lại mà không ngẩng đầu lên, trong lòng thì thản nhiên đáp lại câu hỏi của hệ thống với giọng đầy oán trách:
[Ta còn có thể làm gì được nữa? Không phải đang ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của ngươi đó sao?]
Giọng điệu mềm mại giả tạo của Trầm Ngư khiến hệ thống cảm thấy bất an, nhưng không thể đoán được cô đang nghĩ gì nên đành tạm thời tin lời, liên tục nhắc nhở:
[Ký chủ, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu cứ tiếp tục tiếp cận nhiệm vụ bằng thái độ tiêu cực như thế, ngươi sẽ bị kẹt mãi trong thế giới này và không bao giờ rời đi được đâu.]
[Ta đương nhiên biết.]
Khóe môi Trầm Ngư cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ.