Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 109

"Tổng giám đốc Bạch."

Bên ngoài thang máy đã có một nhóm người chờ sẵn.

Vừa bước vào, Bạch Thiếu Minh liền nghe thấy một giọng nói ngượng nghịu vang lên từ đám đông.

Hắn ngẩng đầu, thấy Thẩm Thiên và hai người bạn đi cùng cũng bị cảnh sát áp giải.

Thẩm Thiên là khách quen của hộp đêm này, nên mới chọn nơi này làm địa điểm gặp gỡ đối tác hôm nay.

Buổi chiều, sau khi thấy Bạch Thiếu Minh bước vào phòng với cô gái mặc sườn xám xinh đẹp, ông ta cũng không kìm được d.ục vọ.ng, lôi cô gái ăn tối cùng mình vào một căn phòng gần đó.

Hai người bạn đi cùng thấy vậy cũng học theo.

Lúc cảnh sát tới bắt người, hành quân hết sức lặng lẽ, mà đến tận khi đã bắt được một loạt người rồi mới công khai thân phận sau khi lên cầu thang. Đến lúc mọi người bị áp giải ra thang máy xuống tầng, quản lý hộp đêm Dạ Yến mới hoảng hồn nhận ra có chuyện.

Trầm Ngư cũng theo cảnh sát xuống tầng.

Vừa đến tầng trệt, cô liền thấy quản lý hộp đêm Dạ Yến chạy vội tới cảnh sát, miệng không ngừng giải thích "Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!", tay thì rút thuốc ra định mời.

Nhưng cảnh sát chẳng thèm để tâm. Họ để lại một người ở lại xử lý thủ tục xử phạt với quản lý, số còn lại thì áp giải tất cả nam nữ bị bắt lên xe về đồn.

Thấy vậy, Trầm Ngư vội vàng chạy ra ngoài đường trước cửa hộp đêm để gọi taxi, dặn tài xế bám theo xe cảnh sát.

Còn bên trong sảnh chính của Dạ Yến, người quản lý bị giữ lại để phối hợp điều tra lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Xong đời rồi.

Ông chủ đã dặn phải im hơi lặng tiếng một thời gian, tránh để công an để ý.

Nhưng chỉ vì nhận được tin nhắn từ một "người nào đó", anh ta liền mừng rỡ, nhanh chóng sắp xếp toàn bộ hoạt động cho buổi tối hôm nay. Ai ngờ lần này cảnh sát lại muốn rung cây doạ khỉ, cần bắt vài người để răn đe.

Mà hộp đêm Dạ Yến... đúng là tự đưa đầu vào miệng cọp.

Nhưng...

Quản lý hộp đêm đối mặt với cuộc thẩm vấn của cảnh sát, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc nổi.

Anh ta đã xác nhận kỹ, mấy ngày nay cảnh sát tập trung kiểm tra khu khác, nên mới dám nhận khoản tiền chuyển vào tài khoản.

Nhưng hôm nay, sao họ lại xuất hiện ở đây?

Hối hận thì cũng đã muộn. Dù có hối tiếc bao nhiêu, mọi chuyện đã an bài.

Thứ anh ta sắp sửa đối mặt là sự trừng phạt của pháp luật.

Bên kia, Trầm Ngư đã đến đồn cảnh sát bằng taxi và cũng bị chặn lại tra hỏi.

Tuy nhiên, sau khi cô khai rằng mình là thư ký của Bạch Thiếu Minh, được cử đến để xử lý các công việc gần đây của sếp, cảnh sát đã cho phép cô vào.

Cô được đưa đến phòng chờ, một nữ cảnh sát xinh đẹp còn mang cho cô một ly nước ấm.

Khi Trầm Ngư đã uống gần hết ly nước thì Bạch Thiếu Minh và Thẩm Thiên, những người bị đưa vào phòng thẩm vấn từ trước, cuối cùng cũng bị dẫn ra.

Nhưng lần này, trên người họ là những chiếc áo màu xanh lam, có in chữ lớn: "Đồn cảnh sát Hàn Thanh".

Bạch Thiếu Minh bị dẫn ngang qua phòng chờ, đúng lúc nhìn thấy cô gái ngồi bên trong, nét mặt thanh tú, khí chất thuần khiết, tao nhã.

Cô gái cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt, ẩn chứa một tầng ý vị khác.

Ngay sau đó, hắn thấy cô như bươm bướm xinh đẹp nhẹ nhàng bước về phía mình từ phòng chờ.

Cô nhíu mày, vẻ mặt xót xa, nhưng lời nói ra lại khiến Bạch Thiếu Minh chỉ muốn ngất tại chỗ.

"Tổng giám đốc Bạch, anh đừng lo quá. Tôi đã hỏi cảnh sát rồi, chuyện này là xử phạt hành chính. Chỉ cần anh nhận lỗi, bị tạm giữ khoảng mười ngày, nộp phạt một khoản tiền là được. Chỉ cần anh biết hối lỗi, họ sẽ thả anh sớm thôi."

Nói xong lời an ủi, Trầm Ngư lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thất vọng, còn tiếc nuối thở dài:

"Sao anh lại làm chuyện như vậy được chứ? Nếu Y Y mà biết... cô ấy đau lòng lắm đấy."

Những người xung quanh đang giả vờ không nghe đều vô thức gật đầu, sau đó cùng quay sang lườm Bạch Thiếu Minh bằng ánh mắt khinh bỉ.

Xì. Một thằng đàn ông đã có bạn gái mà còn đi tìm gái gú bên ngoài.

Mặt Bạch Thiếu Minh đỏ bừng lên vì xấu hổ, bị bao nhiêu người khinh miệt nhìn chằm chằm. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu lúc này mà dám phủ nhận Tống Y Y là bạn gái, tình hình sẽ còn tệ hơn nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Thiếu Minh đành ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào.

Đồng thời, hắn trừng mắt nhìn Trầm Ngư, ánh mắt vừa tức giận, lại vừa vừa bội phục.

Hắn thích Trầm Ngư, nhưng cũng hận cô dám nói ra những lời đó trước mặt bao người.

Mãi đến khi viên cảnh sát quát lớn tuổi giục họ lên xe, hắn mới rút lại ánh mắt khó chịu ấy.

Trước đó, Trầm Ngư đã để lại tiền cho tài xế taxi, dặn đợi mình ngoài đồn cảnh sát.

Vì vậy, khi xe cảnh sát rời khỏi đồn, cô cũng lên taxi bám theo như trước.

Tài xế là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi. Sau khi thấy những người mặc áo xanh bị cảnh sát đưa đi, ông ấy không nhịn được mà hỏi với vẻ ái ngại:

"Cô gái à, chồng cô cũng ở trong đó à?"

Ông ấy liếc nhìn cô gái trẻ xinh đẹp qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm cảm thán: "Đáng tiếc thật!"

Vợ đẹp thế này mà còn đi chơi gái? Thằng đàn ông nào mà nhẫn tâm vậy trời?

Nghe thấy câu hỏi ấy, Trầm Ngư dựa người vào cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn tài xế, rồi nhẹ nhàng đính chính:

"Không phải chồng, là sếp tôi."

"... Sếp á?"

"Vâng, tôi đi cùng để bàn công việc, ai ngờ anh ta lại lén chạy đi với cô gái đó. Đúng lúc gặp đợt kiểm tra của cảnh sát." Trầm Ngư thở dài một hơi. "Sếp gặp chuyện thì mình là cấp dưới cũng phải chạy đôn chạy đáo thôi."

Tài xế sau khi nghe người trong xe cảnh sát phía trước không phải là chồng mà là sếp của Trầm Ngư, liền không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm thay cho cô.

Nghe thấy chút bất mãn trong lời nói của Trầm Ngư, ông ấy còn giả vờ thâm trầm nói một câu đầy triết lý:

"Cuộc đời mà... không ai tránh được, cô không tránh được, tôi cũng không tránh được."

Trầm Ngư: "..."

Cô im lặng vài giây rồi chỉ nhàn nhạt nói: "Bác tài, bám sát xe phía trước giùm tôi."

"Được rồi, biết rồi."

Xe cảnh sát và taxi một trước một sau dừng lại trong bãi đỗ của bệnh viện.

Các cảnh sát nhanh chóng xuống xe, áp giải Bạch Thiếu Minh và những người khác vào trong bệnh viện.

Trầm Ngư xuống xe sau cùng, dựa người vào thân xe taxi, ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn treo trên cổng bệnh viện, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, rồi tắt máy, tháo một SIM ra khỏi khe, bẻ gãy làm đôi, rồi thản nhiên bước về phía bệnh viện.

Trong khu vực quầy thu ngân của bệnh viện, Bạch Thiếu Minh và những người bị bắt được đưa vào xếp hàng dài trước một ô cửa đăng ký.

Viên cảnh sát lớn tuổi từng nói chuyện với Trầm Ngư gật đầu với nhân viên y tế bên trong phòng thu ngân.

Ông nói: "Như thường lệ."

Nhân viên bên trong gật đầu, cầm lấy thẻ căn cước do cảnh sát đưa vào, nhanh chóng hoàn tất việc đăng ký.

"Của anh xong rồi, đàn ông 100 tệ, phụ nữ 108 tệ."

Cảnh sát nói: "Biết rồi."

Sau đó, ông quay lại nhìn đồng nghiệp đi cùng, rồi nhanh chóng có người mang đến một chùm điện thoại.

Viên cảnh sát lấy một chiếc, đưa đến trước mặt Bạch Thiếu Minh, ra hiệu bằng ánh mắt.

Bạch Thiếu Minh cau mày khó hiểu:

"Đưa tôi làm gì?"

Từ lúc bị bắt, điện thoại của hắn đã bị tịch thu. Cũng vì thế, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội gọi người đến bảo lãnh.

Hắn từng đòi lại điện thoại, nhưng đều bị cảnh sát quát "ngoan ngoãn ở yên đó".

Lúc này, viên cảnh sát liếc nhìn hắn, giọng nhạt nhẽo:

"Làm gì ư? Tất nhiên là trả tiền rồi."

Đồn cảnh sát không trả hộ chi phí kiểm tra bệnh lây qua đường t.ì.n.h d.ụ.c cho đám người này.

Giọng điệu của cảnh sát không nặng, nhưng Bạch Thiếu Minh lại cảm thấy mất mặt cực kỳ.

Đặc biệt là khi cô gái thu phí nhìn cả hai bằng ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc, khiến hắn càng thêm xấu hổ.

Hắn vội vàng mở điện thoại, mặt lạnh tanh quét mã thanh toán, rồi nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh xa cửa sổ thu ngân.

Phía sau là cô gái mặc sườn xám ban nãy.

Lần đầu gặp phải tình huống thế này, cô ấy vừa mở điện thoại ra thanh toán vừa lẩm bẩm nhỏ nhẹ:

"Lần đầu tiên của tôi mà... làm sao mà có bệnh được..."

Cảnh sát đứng bên cạnh nghe được, nhìn gương mặt còn non nớt của cô gái, lại liếc sang căn cước cho thấy cô vừa tròn mười tám.

Sắc mặt viên cảnh sát hiện rõ vẻ thất vọng, ông nói:

"Cô thì không có bệnh thật đấy. Nhưng cô biết hắn có bệnh hay không à? Tuổi còn nhỏ thế này, không lo học hành mà đi làm mấy chuyện thế này. Cô có biết nếu bị hắn lây bệnh rồi thì sau này hối cũng không kịp không?"

Viên cảnh sát này cũng có con gái gần bằng tuổi cô gái kia, nên khi thấy cô ấy không biết hối lỗi thì trong lòng cực kỳ tức giận.

Dù cô gái đã bước chân vào con đường này, nhưng chính vì tuổi đời còn trẻ, nên trong lòng vẫn còn có chút e dè với cảnh sát.

Nghe giọng ông nghiêm khắc, cô ấy lập tức không dám nói thêm câu nào, ngoan ngoãn trả tiền, rồi đi theo một nữ cảnh sát khác vào phòng xét nghiệm để lấy máu.

Với hai tấm gương sống là Bạch Thiếu Minh và cô gái kia, những người như Thẩm Thiên đương nhiên không dám ho he gì nữa.

Hiện tại Thẩm Thiên chỉ mong làm xong kiểm tra sức khỏe, nộp phạt xong là được thả càng sớm càng tốt.

Vì điều đó, ông ta thậm chí sẵn sàng bỏ thêm tiền, chỉ mong cảnh sát giảm số ngày tạm giam.

Ở công ty còn một đống việc chờ xử lý, ông ta không thể phí thời gian ngồi trong đồn được.

Trùng hợp thay, lúc này ý nghĩ của Bạch Thiếu Minh cũng y hệt như Thẩm Thiên.

Hắn đang ấn bông vào vết rút m.á.u trên tay, ngồi chờ kết quả, đầu óc bắt đầu tua lại tất cả những chuyện xảy ra trong ngày.

Dù trước đó đã lên kế hoạch kỹ càng, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Còn Trầm Ngư thì sao? Những gì cô làm hôm nay... là vô tình, hay cố ý?

Bạch Thiếu Minh thở dài một hơi, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm: Sau khi chuyện này qua đi, nhất định hắn sẽ đến tìm Trầm Ngư để nói rõ mọi chuyện.

Hắn cũng sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cô.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, nên được yêu chiều, nâng niu trong lòng bàn tay của hắn, chứ không phải uổng phí tuổi xuân bên một tên rác rưởi chẳng làm được trò trống gì.

Bạch Thiếu Minh tin rằng, sau chuyện hôm nay, Trầm Ngư chắc chắn đã thấy rõ sự khác biệt giữa hắn và chồng cô.

Còn về hành động của Trầm Ngư trong hộp đêm Dạ Yến... Bạch Thiếu Minh thà tự lừa mình còn hơn chấp nhận khả năng khác.

Sau khi chờ hơn một tiếng, kết quả xét nghiệm của Bạch Thiếu Minh và những người khác cuối cùng cũng có.

Viên cảnh sát nhận lấy tờ giấy từ bác sĩ, dẫn mọi người ra khỏi bệnh viện.

Lúc này đã gần mười giờ tối, bầu trời ngoài cổng bệnh viện đã tối đen như mực.

Biển hiệu đỏ trên cổng bệnh viện hắt ánh sáng mờ lên mặt kính tòa nhà đối diện, phản chiếu lờ mờ xuống mặt đất trước cửa chính.

Ánh sáng mờ nhạt ấy khiến Bạch Thiếu Minh vô thức nhìn xuống, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác nặng trĩu.

Tim không đau, n.g.ự.c cũng chẳng bị đè, nhưng lại có gì đó như đè nén hơi thở của hắn.

Cảnh sát thì nhẹ nhõm thở phào vì gần hoàn tất công việc. Chỉ cần đưa người về đồn, tạm giữ xong là coi như kết thúc nhiệm vụ trong ngày.

Nhưng ngay lúc họ đang chuẩn bị đưa mọi người ra bãi đỗ xe thì một nhóm nam nữ đột ngột xuất hiện từ hướng bệnh viện, nơi nãy giờ vẫn yên tĩnh vì đã muộn.

Một số người cầm micro, người khác đeo máy quay, vai vác thiết bị nặng nề.

Đám người ấy xông thẳng về phía cảnh sát, đẩy họ sang hai bên, rồi vây chặt lấy Bạch Thiếu Minh.

Từng chiếc micro liên tục đưa sát vào mặt hắn, đi kèm những câu hỏi dồn dập:

"Tổng giám đốc Bạch, anh có điều gì muốn giải thích về chuyện xảy ra hôm nay không?"

"Tổng giám đốc Bạch, anh có nghĩ đến ảnh hưởng hành vi này sẽ gây ra cho Minh Tâm Quốc Tế không?"

"Dạo gần đây có tin đồn anh thường đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, đó có phải là bạn gái anh không? Cô ấy có biết chuyện xảy ra hôm nay không?"

"Tổng giám đốc Bạch..."

Bạch Thiếu Minh trợn tròn mắt nhìn đám người trước mặt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Sao lại có phóng viên ở đây?!

Trong ánh mắt phấn khích của đám ký giả là cơn sốt tin tức, bọn họ chen lấn, đưa micro sát mặt, ai cũng muốn lấy được tin giật gân từ miệng hắn.

Nhưng trong mắt Bạch Thiếu Minh, những phóng viên ấy chẳng khác gì đám quỷ dữ, tay họ cầm micro mà trông như những chiếc xúc tu ngoằn ngoèo, cố kéo hắn rơi xuống bùn nhơ.

"Biến đi! Nhầm người rồi!"

Bạch Thiếu Minh cuối cùng cũng hoàn hồn, vừa đẩy đám người trước mặt, vừa quay sang cầu cứu cảnh sát:

"Cảnh sát!"

Các cảnh sát cũng vừa sực tỉnh. Dù không thích Bạch Thiếu Minh, nhưng hiện tại hắn vẫn đang bị tạm giam, bọn họ không thể để hắn bị quấy rối như vậy.

"Tránh ra! Tránh ra! Chúng tôi đang thi hành công vụ, xin đừng cản trở!"

Sau một hồi vất vả giằng co, các cảnh sát cuối cùng cũng rút được thẻ ngành ra, khó khăn lắm mới giải cứu được Bạch Thiếu Minh khỏi đám đông.

Lúc này, Bạch Thiếu Minh đã rơi vào trạng thái thảm hại vô cùng.

Chiếc áo gile xanh mà hắn mặc từ lúc bị bắt đã bị ai đó xé toạc từ phía sau, làn da vốn trắng trẻo giờ xuất hiện hai vết cào dài đỏ ửng, dấu tích để lại từ móng tay của các phóng viên lúc chen nhau đưa micro sát vào mặt hắn.

Vì có sự xuất hiện của cảnh sát nên hành vi của đám phóng viên mới bị kiềm chế phần nào.

Tuy nhiên, họ vẫn không ngừng đặt câu hỏi tới tấp, và đèn flash của các máy ảnh phía sau chớp liên hồi, không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc chật vật nào của Bạch Thiếu Minh.

Còn về việc Bạch Thiếu Minh một mực chối rằng mình không phải là Bạch Thiếu Minh... thì đám phóng viên chẳng buồn để tâm.

Hắn tưởng họ là đồ ngốc chắc? Với khuôn mặt của Bạch Thiếu Minh, giới truyền thông không đời nào nhận nhầm!

Vào lúc 8 giờ sáng hôm nay, tất cả các phóng viên đều nhận được hai tin nhắn từ một số lạ cùng một lúc.

Một tin nhắn thông báo rằng Bạch Thiếu Minh bị bắt vì mua dâm, tin còn lại là một bức ảnh chụp biển hiệu bệnh viện.

Thoạt nhìn, trông như trò đùa ác ý của ai đó.

Nhưng với cánh phóng viên, chỉ cần có cơ hội săn tin nóng, họ sẽ không bao giờ bỏ qua.

Vì vậy, dù vẫn còn nghi ngờ về người gửi bí ẩn kia, những phóng viên vừa tan ca, chưa kịp về nhà thay đồ, lập tức quay lại tòa soạn lấy thiết bị, rồi kéo nhau đến trước cổng bệnh viện đứng chờ "kịch hay".

Bình Luận (0)
Comment