Liễu Tường thấy Bạch Thiếu Minh im lặng thì cơn giận trong lòng càng dâng cao. Chị ta nghiến răng, không kìm được mà mắng thẳng vào mặt hắn: "Đồ vô liêm sỉ."
Sau một thoáng dừng lại, chị ta nói tiếp:
"Anh chẳng khác gì mấy con heo, con ngựa chuyên dùng phối giống cả."
Tuy nhiên, trong mắt Liễu Tường, chuyện lần này vẫn chưa phải điều nghiêm trọng nhất. Điều thực sự khiến chị ta không thể chấp nhận, buộc phải đến đối chất với Bạch Thiếu Minh, chính là vụ việc bùng nổ sáng nay.
Liễu Tường nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiếu Minh, chất vấn:
"Chuyện trốn thuế... thật ra anh biết từ lâu rồi phải không?"
Bạch Thiếu Minh tránh ánh mắt Liễu Tường một lúc, cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực, khẽ gật đầu.
Nhìn thấy hành động đó, Liễu Tường như bị ai đ.ấ.m vào ngực, lùi lại hai bước, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
"Anh thật sự dám làm ra chuyện đó sao? Bạch Thiếu Minh, đầu óc anh có vấn đề à? Anh có biết anh đang phải đối mặt với hậu quả gì không?"
Bạch Thiếu Minh thở dài, nói:
"Tôi biết, nhưng cô không hiểu đâu. Thế giới này không phải cứ trắng đen rõ ràng. Minh Tâm Quốc Tế muốn phát triển lên cao hơn, thì những chuyện như thế là không thể tránh khỏi. Nếu không làm vậy, cô nghĩ lấy đâu ra tiền để cạnh tranh với các công ty khác?"
Chẳng qua lần này xui xẻo, bị đối thủ lâu năm nắm được nhược điểm mà thôi.
Liễu Tường tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nghiến răng:
"Nói bậy! Anh có biết như vậy là phạm pháp, là phải đi tù không?"
Bạch Thiếu Minh dụi tắt điếu thuốc trong tay, vẻ như đã chấp nhận sự thật, nhẹ giọng trấn an Liễu Tường:
"Không sao đâu, tôi làm rất kín kẽ. Cùng lắm là bị phạt tiền thôi."
Từ sáng sớm khi biết chuyện công ty bị phanh phui trốn thuế, Bạch Thiếu Minh chẳng lo lắng mấy. Việc hắn trốn trong nhà uống rượu chỉ vì không thể ra ngoài và cảm thấy bức bối trong lòng.
Hắn không hiểu nổi sao mọi thứ lại lao dốc nhanh đến thế.
Dù rất giận Bạch Thiếu Minh vì đã hành động liều lĩnh, nhưng Liễu Tường và hắn đã là bạn đồng hành nhiều năm. Vì vậy, khi nghe hắn nói đã có cách xử lý, chị ta cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Liễu Tường cau mày cảnh cáo:
"Lần này coi như là một bài học nhớ đời. Về sau đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
"Ừ, tôi biết rồi." Bạch Thiếu Minh đáp, thở dài.
Đúng lúc đó, điện thoại của Liễu Tường lại vang lên.
Chị ta lấy máy trong túi ra nghe, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tống Y Y từ đầu dây bên kia:
"Chị Liễu Tường, xảy ra chuyện rồi! Cảnh sát đến công ty mình rồi. Họ nói có công nhân xây dựng đã tố cáo công ty cắt xén nguyên vật liệu, dùng vật liệu kém chất lượng để xây nhà. Trên mạng đang náo loạn cả lên!"
Minh Tâm Quốc Tế là công ty của nam chính trong thế giới này, các công ty con trải rộng từ bất động sản đến internet, bao trùm gần như mọi ngành nghề.
Lần này, công ty bất động sản bị nhắm đến. Người tố cáo là một công nhân trực tiếp tham gia xây tòa nhà đó.
"Làm sao..." Liễu Tường còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của Bạch Thiếu Minh đặt trên bàn đột nhiên cũng reo lên.
Hắn khựng lại một chút rồi nhấc máy. Khi thấy số người gọi, mặt hắn liền giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, quay sang Liễu Tường, lắc lắc điện thoại:
"Yên tâm, sẽ ổn cả thôi."
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Bạch Thiếu Minh vốn có không ít mối quan hệ cả trong giới chính trị lẫn thương mại. Chính vì vậy, hắn chưa bao giờ thật sự lo lắng về những chuyện đã xảy ra hai ngày qua.
Ngay khi biết chuyện trốn thuế bị phanh phui sáng nay, hắn lập tức gọi cho một "quý nhân" từng giúp đỡ mình thời lập nghiệp, người này địa vị không nhỏ và nhiều năm qua đã cho hắn rất nhiều ưu ái.
Không giống như Liễu Tường đang hoảng loạn, Bạch Thiếu Minh chỉ coi mấy chuyện này như vài phiền toái cỏn con.
Hắn mỉm cười nghe máy mà không để ý rằng mình vô tình ấn nhầm nút mở loa ngoài.
Giọng nói nam đầy hoảng loạn vang lên ngay sau đó:
"Tổng giám đốc Bạch! Hỏng rồi, ông ấy... ông ấy bị điều tra rồi!"
Người kia rõ ràng sợ hãi cực độ, nói năng lắp bắp.
Nghe tới đó, nụ cười trên mặt Bạch Thiếu Minh cứng đờ.
Hắn giật lấy điện thoại, bàng hoàng gào lên:
"Cái gì cơ? Không thể nào! Ông ấy tài giỏi như vậy cơ mà?!"
Người này là quý nhân giúp đỡ hắn từ những ngày đầu lập nghiệp, là chỗ dựa mà hắn luôn tự tin bám vào.
Liễu Tường không rõ người khiến Bạch Thiếu Minh hoảng sợ là ai, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt hắn lúc này cũng đoán được ít nhiều.
"Bị điều tra à?"
Liễu Tường lẩm nhẩm nhắc lại, ánh mắt dần tối đi.
Chưa kịp nghĩ thêm, điện thoại chị ta lại vang lên lần nữa.
Lần này là Chu Ý Hàm gọi đến. Giọng nói đầy hoảng loạn:
"Chị Liễu Tường! Mấy nhà máy thực phẩm bên mình cũng có vấn đề! Em không liên lạc được với Tổng giám đốc Bạch. Chị mau bảo anh ấy về công ty xử lý đi!"
Liễu Tường không nói gì, im lặng cúp máy.
Chị ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài trời nắng rực rỡ, nhưng trong lòng chị như có bóng đen che phủ.
Bạch Thiếu Minh vẫn còn đang to tiếng cãi vã với người ở đầu dây bên kia. Liễu Tường chỉ đứng lặng một lúc, rồi quay người rời đi, không nói thêm một lời.
Những sự cố tại công ty bất động sản và thực phẩm của Minh Tâm Quốc Tế chỉ mới là khởi đầu.
Trong suốt một tuần tiếp theo, mỗi sáng tỉnh dậy, cư dân mạng Hoa Quốc lại thấy một công ty con khác của Minh Tâm Quốc Tế leo lên hot search Weibo vì bê bối mới.
Có công ty bị phạt vì hành vi độc quyền, có nơi bị công nhân biểu tình vì nợ lương, thậm chí có nơi còn bị tố dùng phân biệt đối xử với khách hàng nội địa, hàng tốt đem xuất khẩu, hàng kém để lại cho người tiêu dùng trong nước.
Dân mạng từ sốc chuyển sang c.h.ế.t lặng, nhưng phẫn nộ thì vẫn nguyên vẹn, thậm chí còn bùng lên mạnh mẽ hơn vì vụ phân biệt đối xử người tiêu dùng kia.
[Đây mà là doanh nghiệp hàng đầu quốc nội á? Nhìn như chó săn cho nước ngoài thì có.]
[Thằng thiểu năng này, nghĩ lại mới thấy đau lòng. Biết thế đừng ném tiền vào cho cái gã họ Bạch đó.]
Trong khi đó, Trầm Ngư lấy cớ Thẩm Hi cần được chăm sóc nên xin nghỉ phép.
Ban đầu Liễu Tường không muốn phê duyệt, nhưng sau khi Trầm Ngư úp mở rằng dạo này Bạch Thiếu Minh có vẻ rất kỳ lạ, Liễu Tường hơi chột dạ nên cũng đồng ý.
Dù sao thì công việc trong tổ thư ký của Trầm Ngư cũng không quan trọng, cô đi làm hay không cũng chẳng khác mấy.
Nhân cơ hội đó, Trầm Ngư dẫn Thẩm Hi đến một bệnh viện nổi tiếng là chuyên trị các vấn đề "riêng tư" của nam giới.
Thẩm Hi vốn đã gần như tuyệt vọng với tình trạng cơ thể mình, nên lúc đầu hơi do dự. Nhưng vì không muốn làm Trầm Ngư thất vọng, y suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.
Trong bệnh viện đông đúc, Trầm Ngư, với tư cách người nhà, ngồi trong khu chờ ngoài phòng khám nam khoa nghịch điện thoại, trong khi Thẩm Hi thì lần lượt làm các xét nghiệm theo yêu cầu của bác sĩ.
Những lần kiểm tra lần này với Thẩm Hi đều là thủ tục thông thường nên y hoàn thành rất nhanh, sau đó cầm xấp kết quả đi tìm bác sĩ phụ trách khám.
"Bác sĩ Vương, kết quả kiểm tra của tôi đây."
Thẩm Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bác sĩ, đưa ra xấp giấy kết quả xét nghiệm rồi siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối, hít sâu chờ đợi, nhưng hy vọng trong lòng thì gần như không còn bao nhiêu.
Ngồi đối diện với Thẩm Hi là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi.
Bác sĩ Vương nhận lấy tập kết quả Thẩm Hi đưa, lấy kính ở bên cạnh đeo lên, sau đó cẩn thận xem từng trang một.
Thẩm Hi nhìn bác sĩ Vương càng đọc càng nhíu mày, hai bàn tay vốn siết chặt trên đầu gối lại dần vô lực mà buông lỏng.
Y chớp mắt, ánh mắt khô rát đã không còn dán chặt vào bác sĩ như trước nữa, mà bắt đầu d.a.o động.
Đột nhiên, bác sĩ Vương thở dài.
Trong lòng Thẩm Hi cũng lặng lẽ thở dài theo.
Bác sĩ Vương lên tiếng:
"Cậu thanh niên, kết quả xét nghiệm của cậu hoàn toàn bình thường. Tất cả các chỉ số đều ở mức ổn định. Theo lý mà nói, cậu không nên mắc chứng bệnh như cậu mô tả."
Thẩm Hi thoáng ngơ ngác: Gì cơ? Không phải là... vẫn có vấn đề sao? ... Hả?
Y bàng hoàng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Vương bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tất cả đều bình thường? Làm sao có thể được?!
Y vội vàng hỏi lại:
"Bác sĩ, bác sĩ chắc chứ? Tất cả chỉ số của tôi thực sự bình thường sao?"
Nguyên nhân khiến bệnh tình của y kéo dài không khỏi suốt ba năm qua là bởi mỗi lần đi khám thì kết quả đều cho thấy vấn đề lại nằm ở một chỗ khác.
Lúc thì là vấn đề mạch máu, bị chẩn đoán xơ vữa động mạch, hẹp động mạch.
Lúc lại là do thần kinh khiến chức năng suy giảm.
Mỗi lần phát hiện ra vấn đề gì, Thẩm Hi đều nghiêm túc phối hợp điều trị. Thế nhưng đến lần khám tiếp theo, vùng trước đó lại hoàn toàn hồi phục, còn vấn đề mới lại xuất hiện ở chỗ khác.
Thậm chí có những lúc, đơn thuốc bác sĩ kê còn chưa kịp uống, triệu chứng đã tự biến mất.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cho bệnh tình y chẳng những không khỏi mà còn thêm rối rắm.
Thế nhưng lần này...
Thẩm Hi không kìm được siết chặt nắm tay, khóe môi khẽ run lên vì xúc động.
Từ trước đến nay, mỗi lần đi khám y chưa nghe vị bác sĩ nào nói cơ thể y không sao cả.
Y bỗng nhớ lại lời Trầm Ngư nói lúc sáng trước khi đi: "Lần này có khi sẽ ổn thật đấy."
Nghĩ đến Trầm Ngư, Thẩm Hi không kìm được mà khẽ mỉm cười.
Nếu lần này vận may thật sự đến, vậy chắc chắn là nhờ cô.
Y dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương chau mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Hi:
"Kết quả xét nghiệm nói cậu không có vấn đề gì. Nếu cậu vẫn lo lắng, tôi đề nghị cậu nên đến gặp bác sĩ tâm lý. Dù sao thì ở đây, tôi không chữa được cho cậu."
Ông vốn là người không thích bị nghi ngờ chuyên môn. Thấy Thẩm Hi còn mang vẻ hoài nghi, giọng ông bắt đầu lạnh dần.
Chỉ cần kết quả máy móc đo được là bình thường, thì ông tin vào chẩn đoán của mình.
Thẩm Hi vội vàng xin lỗi:
"Xin lỗi bác sĩ Vương, tôi không nghi ngờ y thuật của bác sĩ. Tôi chỉ là... chỉ là hơi xúc động. Tôi đã mắc căn bệnh này rất lâu rồi, và bác sĩ là người đầu tiên nói với tôi là tôi không có vấn đề gì cả."
Bác sĩ Vương nhìn vẻ mặt tiều tụy của y, nhớ lại mục đích khám bệnh hôm nay, trong lòng cũng sinh lòng trắc ẩn, sự bực bội vừa nãy cũng dịu lại.
Ông nói:
"Tôi không biết các bác sĩ trước kia chẩn đoán cậu thế nào, nhưng theo tôi thấy thì cơ thể cậu hiện giờ không có gì bất thường. Dĩ nhiên, cũng có thể cậu từng thực sự mắc bệnh, nhưng sau đó tự khỏi trước khi đến gặp tôi."
"Nếu cậu tin tôi, có thể thử lại lần nữa. Nếu vẫn không được, thì khả năng rất cao là vấn đề tâm lý. Phần này tôi không rành, nên khuyên cậu nên tìm chuyên gia."
Thẩm Hi cảm kích gật đầu:
"Cảm ơn bác sĩ Vương. Tôi hiểu rồi."
Y chào tạm biệt bác sĩ rồi quay người ra ngoài tìm Trầm Ngư.
Lúc này, Trầm Ngư đang ngồi ngoài khu vực chờ, cùng mấy người phụ nữ khác đang ngẩng đầu xem tivi treo trên tường.
Tivi đang phát bản tin buổi trưa.
Nữ MC mặc vest trang trọng, sau khi điểm qua tình hình quốc tế thì chuyển sang tin trong nước.
"Bản tin hôm nay đưa tin, CEO tập đoàn Minh Tâm Quốc Tế, ông Bạch Thiếu Minh, đã bị cảnh sát Hải Thành chính thức bắt giữ vào lúc 10 giờ sáng nay. Theo điều tra, Bạch Thiếu Minh có liên quan đến vụ án một bé gái chưa thành niên nhảy lầu tự sát cách đây bốn năm. Cha mẹ nạn nhân đã mang bằng chứng đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc hai ngày trước..."
Cạnh nữ MC đang phát tin, màn hình hiện lên hình ảnh Bạch Thiếu Minh bị áp giải rời khỏi biệt thự, được phóng viên chụp lại rất rõ ràng.
Giọng nói mạch lạc của nữ phát thanh viên vang vọng trong phòng chờ. Mấy phụ nữ ngồi cạnh Trầm Ngư trước đó vẫn đang làm việc riêng, nghe đến tin tức này thì lập tức thì thầm bàn tán.
"Này chị, chị biết vụ này không? Mấy hôm nay lướt chỗ nào cũng thấy mặt thằng này. Nhưng thấy toàn bị người ta chửi."
Người nói là một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài bốn mươi, đang hỏi người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút ngồi cạnh.
Người kia mặc sườn xám cải cách màu xanh lục, đeo dây chuyền vàng mảnh, nhìn qua rất thanh nhã.
Thế nhưng, vừa mở miệng, giọng điệu sắc bén của bà lập tức phá hỏng hình tượng đoan trang ban nãy.
Bà dường như quen người ngồi cạnh, vừa nghe hỏi đã lập tức đáp:
"Biết chứ sao không. Dự án nhà ở Kim Đỉnh xây ngay cạnh nhà mình là công ty của nó đấy."
"Gì cơ? Trẻ vậy mà đã lên làm tổng giám đốc à?"
Người phụ nữ mặc sườn xám hừ mũi khinh bỉ:
"Trẻ thì sao? Tâm địa độc hơn rắn rết. Biết cái khu Kim Đỉnh đấy rồi đúng không? Vừa mới bị phanh phui vì cắt xén vật liệu. Còn cái nhà máy thực phẩm dưới quê mình ấy, cũng là của công ty của nó. Mà thằng này khôn lắm. Hàng ngon toàn xuất ra nước ngoài, cho dân trong nước thì ăn đồ đểu. Đồ lòng lang dạ sói."
"Còn hôm nay ấy hả? Có biết tại sao nó bị cảnh sát bắt không?"
"Tại sao?"
"Chị nghe nói nó lừa mấy bé gái sinh con cho mình rồi bỏ mặc. Có người bị trầm cảm sau sinh, nó còn cố tình nhắn tin chọc ngoáy, bảo người ta sống cũng vô ích, c.h.ế.t đi cho xong."
"Trời đất... tàn nhẫn vậy sao? Rồi sau đó thế nào?"
"Nghe bảo bị trầm cảm nặng. Đọc mấy tin nhắn xong là nhảy lầu thật. Trên tivi vừa mới đưa tin đấy thôi. Bị bắt là đáng đời."
Một cô gái trẻ ngồi gần đó nghe vậy không nhịn được xen vào:
"Con nghe nói nạn nhân vẫn còn là trẻ vị thành niên đó."
Cô gái lắc đầu thở dài:
"Cũng may là chưa đủ tuổi. Nếu là người lớn, chắc gì tên cầm thú kia đã bị bắt."
Nghe đến đây, Trầm Ngư cũng thở dài, cảm thấy tiếc thương cho cô gái đã khuất.