Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 120

Mạc Phàm đã từng cứu mạng cô hai lần, dù bây giờ hắn nảy sinh tà niệm thì Trầm Ngư cũng không nên căm ghét hắn đến mức này.

Thế nhưng không hiểu sao, Trầm Ngư hoàn toàn không thể khống chế được cảm giác chán ghét và bài xích mà mình dành cho Mạc Phàm.

Cảm giác đó thực chất đã xuất hiện ngay từ lần đầu tiên Mạc Phàm cứu cô.

Nhưng khi ấy, Mạc Phàm vẫn chưa bộc lộ bộ mặt thật như bây giờ, vì thế Trầm Ngư còn có thể kìm nén cảm giác chán ghét trong lòng, miễn cưỡng xem hắn như ân nhân cứu mạng.

Thế nhưng bây giờ, dưới sự ép buộc không ngừng của Mạc Phàm, Trầm Ngư không còn cách nào kìm nén nữa.

Nhìn Mạc Phàm trước mắt, trong đầu cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, hy vọng hắn c.h.ế.t đi cho rồi.

Nghe lời nói không chút nể nang của Trầm Ngư, sắc mặt Mạc Phàm lập tức tái nhợt.

Hắn nhìn nụ cười mỉa mai trên gương mặt hư ảo của cô mà tức giận đến run rẩy.

Một lúc sau, hắn nghiến răng nói lạnh lùng:

"Nàng đã cứng đầu như vậy thì đừng trách ta độc ác."

Nụ cười của Mạc Phàm trở nên quỷ dị, hắn nhìn Trầm Ngư như thể đang ngắm nhìn người tình mà mình mê đắm, thì thầm:

"Trầm Ngư, nếu ta không thể có được nàng, thì kẻ khác cũng đừng mong có được."

Một luồng ánh sáng tụ lại ở đầu ngón tay Mạc Phàm.

Bề ngoài nó có vẻ tầm thường, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong lại đủ sức tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của Trầm Ngư, khiến cô hồn phi phách tán, không còn cơ hội luân hồi.

Thân ảnh hư ảo của Trầm Ngư đứng yên bất động, lặng lẽ nhìn ánh sáng đang lao đến.

Chẳng lẽ mình sắp c.h.ế.t thật rồi sao? Trầm Ngư tự hỏi trong lòng.

Cô chớp mắt, bất chợt cảm thấy một sự bình yên lạ thường.

Những ký ức cũ lướt qua tâm trí cô.

Cô là ngũ linh căn, thiên phú từ nhỏ không bằng huynh tỷ của mình, vì thế phải nỗ lực gấp đôi để giành được sự công nhận và bồi dưỡng từ phụ thân và tổ phụ.

Cuối cùng cô đã làm được.

Nhưng dường như số mệnh cô sinh ra là để chịu khổ.

Khi tưởng rằng cuộc đời đã dần suôn sẻ, thì thể chất đặc biệt lại khiến cô trở thành mục tiêu bị thèm khát.

Sau đó Mạc Phàm cứu cô, nhưng lại muốn cô cùng một nữ nhân khác hầu hạ hắn.

Vì sinh tồn, vì tu luyện, cô buộc phải đồng thời qua lại với bốn người.

Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ yên ổn tiếp diễn, thì họ phát hiện ra sự tồn tại của nhau, tranh đấu kịch liệt, dẫn đến việc thân thể cô lần đầu bị hủy diệt.

Thần hồn cô cũng bị kẻ tự xưng là hệ thống nhốt giữ trong thời gian dài.

Tất cả những điều đó khiến cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Nếu c.h.ế.t như thế này... có lẽ cũng là một dạng giải thoát?

Biểu cảm của Trầm Ngư dần trở nên bình tĩnh, cô nhắm chặt mắt, không màng đến luồng ánh sáng đã sắp giáng xuống thần hồn mình.

Ngay khoảnh khắc Trầm Ngư cho rằng thần hồn mình sắp bị hủy diệt hoàn toàn...

Một đạo kiếm quang sắc bén đột ngột xé rách bầu trời u tối của Ma giới, rồi lao thẳng đến đánh tan ánh sáng của Mạc Phàm.

Sau ánh sáng chói lòa, kiếm quang và ánh sáng triệt tiêu lẫn nhau rồi tan biến vào hư không.

Mí mắt Trầm Ngư khẽ động vài lần trước khi cô chậm rãi mở mắt ra.

Sau đó, cô nhìn thấy bốn người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau mình, tạo thành thế bảo vệ, đối mặt với Mạc Phàm.

Một trong bốn người từ từ thu thanh kiếm trong suốt về tay, ánh mắt giao nhau với ánh nhìn của Trầm Ngư.

Trầm Ngư lập tức nhận ra thanh kiếm đó là của ai.

"Hàn Tiêu..." Trầm Ngư bất giác gọi tên hắn.

Sở Hàn Tiêu nghe vậy thì quay đầu lại, khẽ gật đầu với cô.

Ba người còn lại thấy Trầm Ngư và Sở Hàn Tiêu nhìn nhau như vậy, liền có người lên tiếng:

"Tiểu Ngư thật là thiên vị, trăm năm xa cách, người đầu tiên nàng gọi vẫn là Hàn Tiêu ca ca."

Trầm Ngư nhìn người vừa nói, mím môi nói:

"Vô Tâm."

Ma quân Tịch Vô Tâm chính là người bạn đạo cuối cùng mà Trầm Ngư từng qua lại.

Y cũng là kẻ lập dị nhất trong số bốn bạn đạo của cô.

Dù Trầm Ngư vẫn chưa rõ vì sao Sở Hàn Tiêu và những người còn lại lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng theo bản năng, cô vẫn muốn mở lời trước để trấn an cảm xúc hay ghen tuông của Tịch Vô Tâm.

Thế nhưng lần này, trước khi cô kịp nói gì, Sở Hàn Tiêu đã lên tiếng ngăn cản lời lẽ ghen tuông của Tịch Vô Tâm:

"Đủ rồi. Đừng quên vì sao ngươi có mặt ở đây."

Nghe vậy, sắc mặt Tịch Vô Tâm liền trở nên nghiêm túc.

Y quay lại, liếc nhìn Trầm Ngư không muốn xa rời rồi tiếp tục quay sang đối đầu với Mạc Phàm.

Lúc này, Sở Hàn Tiêu nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngư, thành khẩn nói:

"Tiểu Ngư, muội làm được. Muội nhất định làm được, đúng không?"

Trầm Ngư nghe vậy thì ngẩn người.

Tâm trí cô lúc ấy hoàn toàn rối loạn.

Làm được gì?

Tại sao Sở Hàn Tiêu và ba người còn lại lại đột nhiên xuất hiện?

Và vì sao cả bốn người lại có thể hòa thuận với nhau như vậy?

Dù Trầm Ngư chưa từng tin lời Mạc Phàm nói rằng Sở Hàn Tiêu và những người kia hận cô đến mức dù cô đã c.h.ế.t cũng muốn tìm diệt hồn phách, nhưng trong tưởng tượng của cô, cho dù bốn người ấy không trách cứ hay oán hận cô, thì khi gặp lại cũng không thể nào hòa thuận như thế.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Trầm Ngư cảm thấy đầu mình đau nhói.

Trước mặt cô, Mạc Phàm nhìn thấy sự xuất hiện của Sở Hàn Tiêu và ba người khác, trong mắt hiện lên tia ghen tuông:

"Các ngươi đến thật đúng lúc. Nhưng thế cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi tìm từng kẻ một."

Dứt lời, hắn nhảy lên không trung, lao về phía Sở Hàn Tiêu và ba người còn lại.

Sở Hàn Tiêu và những người kia lập tức nghênh chiến.

Năm người giao chiến ác liệt trên bầu trời tối đen của Ma giới.

Linh quang tỏa ra trong trận chiến khiến mặt đất dưới chân họ tan hoang.

Điều khiến Trầm Ngư ngạc nhiên là, tuy cả năm người đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng sau một hồi chiến đấu, Sở Hàn Tiêu và những người khác lại dần dần rơi vào thế hạ phong.

Càng đánh lâu, thế trận càng bất lợi cho họ.

Cuối cùng, Mạc Phàm gần như lấy một địch bốn, hoàn toàn áp đảo bốn người còn lại.

Sự phát triển này hoàn toàn vượt xa nhận thức trước đây của Trầm Ngư.

Mạc Phàm cau mày, bực bội nhìn bốn người vây quanh mình, rồi liếc sang Trầm Ngư đang đứng gần đó, cúi đầu trầm tư.

Hắn lẩm bẩm:

"Là các ngươi ép ta."

Khoảnh khắc sau, Mạc Phàm nhắm mắt lại, niệm vài câu chú ngữ mơ hồ.

Khi mở mắt ra, khí tức trên người hắn bỗng tăng vọt đến mức khủng khiếp.

Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hàn Tiêu và ba người khác, cười khẩy một tiếng, rồi chậm rãi vung tay về phía bọn họ.

Một bàn tay đen bằng sương mù từ lòng bàn tay hắn bay ra.

Khi bay, bàn tay ấy càng lúc càng to.

Đến khi áp sát Sở Hàn Tiêu thì đã lớn đến mức có thể che phủ cả bầu trời.

Sở Hàn Tiêu nghiêm túc nhìn bàn tay khổng lồ,

Tịch Vô Tâm, người thường ngày lười biếng, giờ đây cũng lấy ra vũ khí trấn phái là Đoạt Hồn Phiến.

Liễu Thanh Như và Bùi Thiếu Lăng cũng tập trung đề phòng.

Bàn tay đen càng lúc càng gần.

Tốc độ của nó dường như rất chậm, chậm đến mức Trầm Ngư có thể thấy rõ các khe không gian bị bóp méo và tan rã dọc theo rìa của nó.

Nhưng nó cũng nhanh đến đáng sợ, chỉ trong chớp mắt, Sở Hàn Tiêu và ba người đã bị đánh bay, ngã xuống đất phun máu.

Đoạt Hồn Phiến của Tịch Vô Tâm bị đánh gãy, thanh kiếm sắc lạnh trong tay Sở Hàn Tiêu cũng bị c.h.é.m vỡ làm đôi khi cố ngăn cản bàn tay khổng lồ ấy.

Mạc Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ hưng phấn.

Có lẽ vì Sở Hàn Tiêu và những người còn lại đã mất đi ý chí phản kháng, nên hắn không vội kết liễu Sở Hàn Tiêu ngay, mà từng bước đi tới, cúi đầu nhìn người đang nằm dưới đất với ánh mắt khiêu khích:

"Kiếm tôn cũng chỉ có thế mà thôi."

Ánh mắt hắn lướt qua Liễu Thanh Như và những người khác, rồi bật cười lớn:

"Ta mới là thiên mệnh chi tử của thế giới này. Các ngươi là cái gì mà cũng dám tranh giành thứ thuộc về ta?"

Nói xong, ánh mắt Mạc Phàm lại quay về Sở Hàn Tiêu.

Thành thật mà nói, trong bốn người kia, kẻ mà Mạc Phàm căm ghét nhất chính là Sở Hàn Tiêu.

Bởi Sở Hàn Tiêu là người đàn ông đầu tiên của Trầm Ngư, mà trong mắt Mạc Phàm, đối phương chính là kẻ đã giành lấy miếng thịt đã đến sát miệng hắn.

Mạc Phàm cúi đầu nhìn thanh kiếm đang được Sở Hàn Tiêu nắm chặt trong tay.

Hắn lạnh lùng cười khẩy, rồi dẫm mạnh lên cổ tay Sở Hàn Tiêu, buộc y buông kiếm.

Sau đó, Mạc Phàm tung chân đá văng đoạn kiếm gãy ra xa.

Mảnh kiếm gãy bay vụt qua không trung, lóe lên một tia sáng lạnh rồi cắm phập xuống đất ngay trước mặt Trầm Ngư.

Mảnh kiếm run lên khe khẽ, phát ra từng đợt âm thanh ai oán, như đang cố nói điều gì đó với cô.

Trầm Ngư nhìn thanh kiếm trước mặt, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung.

Cô không kìm được mà ôm đầu, khụy người xuống đất.

Đúng lúc này, sau khi chế giễu Sở Hàn Tiêu và những người kia, Mạc Phàm lại nhớ đến cô.

Hắn bước đến gần, nhìn mái tóc đen tuyền của cô, giọng đầy tiếc nuối xen lẫn ghen tuông:

"Tiểu Ngư, thật ra ta vẫn rất thích nàng. Trong số tất cả nữ nhân, nàng là người ta xem trọng nhất. Nếu nàng ngoan ngoãn hơn một chút, có lẽ chúng ta đã là thần tiên quyến lữ khiến người đời ghen tị. Đáng tiếc..."

Mạc Phàm ngừng lại một lúc, rồi thở dài hỏi cô:

"Tại sao nàng cứ phải cứng đầu như vậy? Ta đã cho nàng không biết bao nhiêu cơ hội."

Trầm Ngư vẫn im lặng ôm đầu, ánh mắt dán chặt vào thanh kiếm gãy trước mặt.

Mạc Phàm lại lẩm bẩm một mình:

"Ta thật sự không muốn nàng chết, nhưng là do nàng ép ta đến bước này. Thứ ta không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có."

Dứt lời, hắn từ từ nâng tay lên.

Ánh sáng tụ lại trong lòng bàn tay, chỉ một chạm là đủ khiến thần hồn tu sĩ tan biến.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc bàn tay Mạc Phàm sắp chạm đến trán Trầm Ngư,

Trầm Ngư, vốn đang quằn quại trong cơn đau đầu, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy chuôi kiếm gãy.

Cô chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Phàm, một giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp không gian:

"Muốn g.i.ế.c ta? Ngươi cũng xứng sao?"

Trầm Ngư từ từ đứng dậy, tay cầm thanh kiếm gãy, ánh mắt băng giá nhìn Mạc Phàm, trong đáy mắt là sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Kinh mạch vốn đã cạn kiệt của cô bỗng nhiên lại trào dâng linh lực không ngừng.

Dưới ánh nhìn của Trầm Ngư, Mạc Phàm không khỏi rùng mình, cảm giác bất an trào dâng.

Hắn không dám chần chừ, lập tức vung tay định đánh lên đầu cô.

Nhưng Trầm Ngư chỉ khẽ nâng tay.

Thanh kiếm gãy trong tay cô, từng bị hắn đánh nát như giấy, giờ đây lại cứng rắn vô cùng.

Trầm Ngư vung kiếm mạnh mẽ về phía Mạc Phàm, kiếm khí sắc bén đến mức phá vỡ cả những cánh cổng không gian quanh hắn.

Mạc Phàm bị ép lùi hai bước, má hắn bị mảnh không gian vỡ vụn rạch qua, m.á.u nhỏ xuống.

Nhưng lúc này, hắn chẳng buồn để ý đến vết thương.

Hắn trừng mắt nhìn Trầm Ngư, người toàn thân toát ra khí tức băng giá, thất thanh kêu lên:

"Ngươi nhớ lại hết rồi. Không... không thể nào! Làm sao ngươi phá được phong ấn của nó?!"

Trầm Ngư nhìn Mạc Phàm, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, khẽ nói:

"Ngươi đang nói đến... nó sao?"

Dứt lời, cô vươn tay xé mở không gian bên cạnh, từ đó lôi ra một sinh vật hình chuột.

Con chuột trong tay cô ngập ngừng trong giây lát, như thể không tin nổi mình lại bị bắt.

Sau khi nhận ra tình hình, nó giãy giụa dữ dội, cố chui về phía Mạc Phàm.

Trầm Ngư nhìn sinh vật ấy và gọi tên:

"Hệ thống truyện ngọt? Hay ta nên gọi ngươi là hệ thống Long Ngạo Thiên nhỉ?"

Con chuột kêu chít chít vài tiếng, sau đó phát ra giọng máy móc quen thuộc với Trầm Ngư:

"Không, ta không biết ngươi là ai. Ký chủ, cứu ta!"

Câu cuối cùng là nói với Mạc Phàm.

Nhưng ngay sau đó, Trầm Ngư không chút do dự ném nó lên không trung, rồi vung kiếm c.h.é.m mạnh.

Hệ thống truyện ngọt phát ra một tiếng hét chói tai.

Sau khi cơ thể chuột bị phá hủy, hình thái thật sự của nó, một con chip màu đen, hiện ra trước mắt Trầm Ngư.

Con chip run lên dữ dội hai lần, rồi tiếp tục cố bay về phía Mạc Phàm.

Thấy vậy, Mạc Phàm lập tức nhảy lên định chộp lấy hệ thống.

Trầm Ngư lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng vung kiếm, chặn đường đi của hắn.

Sau khi ép lui Mạc Phàm, cô lại tiếp tục vung kiếm c.h.é.m về phía con chip.

Nơi thanh kiếm va chạm với con chip, từng đốm lửa bùng lên.

Dưới ánh lửa ấy, vô số sợi tơ trắng kết nối giữa hệ thống và thế giới này cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Trầm Ngư.

Sở Hàn Tiêu, người vẫn đang yên lặng theo dõi mọi chuyện, đột ngột gầm lên:

"Trầm Ngư, phá hủy tất cả chúng đi!"

Không cần y nhắc lại, Trầm Ngư lại vung kiếm c.h.é.m xuống.

Dưới ánh sáng rực rỡ từ thanh kiếm gãy, toàn bộ các kết nối giữa hệ thống và thế giới này đều bị cắt đứt hoàn toàn.

Tiếng gọi của hệ thống dành cho Mạc Phàm dần yếu ớt, còn không gian nơi bọn họ đang đứng cũng bắt đầu sụp đổ từ bên ngoài vào.

Không gian hỗn loạn, thời gian như biến mất.

Mọi thứ quanh Trầm Ngư, trời đất tối tăm của Ma giới, bốn người Sở Hàn Tiêu, kể cả Mạc Phàm, đều rơi vào khoảng hư vô giống như khi Trầm Ngư từng trải qua trong thế giới ABO.

Trong thế giới ấy, chỉ mình Trầm Ngư có thể di chuyển.

Cô cúi đầu nhìn thanh kiếm gãy trong tay, linh lực đã biến mất, giờ chỉ như một mảnh sắt vụn.

Trầm Ngư thì thầm:

"Ta là ai?"

Không gian im ắng như mặt nước lặng.

Một lúc lâu sau, giọng cô lại vang lên.

Tự hỏi, rồi tự đáp:

"Ta là Trầm Ngư, đại sư tỷ của Lăng Tiêu Tông."

Trầm Ngư đúng là Trầm Ngư. Nhưng cô không phải Trầm Ngư sinh ra ở một thị trấn nhỏ không tài nguyên tu luyện, mang ngũ linh căn yếu kém.

Cô sinh ra trong một tu tiên thế gia, năm tuổi nhập môn Lăng Tiêu Tông, bảy tuổi Trúc Cơ, mười lăm tuổi Kim Đan, hai mươi lăm tuổi Hóa Thần, và sau đó trở thành thiên tài đầu tiên của Thương Lan giới thành công bước vào Đại Thừa kỳ trước tuổi một trăm.

Cô là chưởng môn trẻ nhất trong lịch sử của Lăng Tiêu Tông, cũng là người một tay áp chế các đại môn phái trong tu tiên giới suốt trăm năm, đưa Lăng Tiêu Tông lên ngôi vị đệ nhất tông môn.

Còn Mạc Phàm là ai?

Mạc Phàm chỉ là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, thừa dịp cô vượt lôi kiếp Đại Thừa kỳ mà giở trò bỉ ổi.

Xuyên không? Chủ nhân thật sự của hệ thống truyện ngọt?

Cái gì là thiên mệnh chi tử? Là "nam chính" trong lời của Mạc Phàm?

Trầm Ngư nghĩ, nếu "nhân vật chính" của một thế giới thực sự là một kẻ như Mạc Phàm, một kẻ chẳng có chí hướng tu luyện, chỉ biết dựa vào hệ thống để giở trò đê hèn quyến rũ nữ tu rồi cướp đoạt thiên phú của họ, thì cô cảm thấy thế giới đó thật sự không có lý do gì để tồn tại nữa.

Trầm Ngư nhắm mắt lại, thần hồn cường đại của cô quét qua toàn bộ Ma giới trong nháy mắt, sau đó lan tỏa ra khắp "Thương Lan giới".

Trầm Ngư vẫn luôn mơ hồ, không hiểu vì sao bản thân lại chẳng cảm thấy chút gắn bó nào với thế giới này, cũng không hiểu vì sao mình lại điên cuồng truy cầu sức mạnh đến vậy.

Thế nhưng, khi cô phá vỡ phong ấn do hệ thống truyện ngọt đặt ra lúc trước, cô đã hiểu rõ tất cả.

Thế giới trước mắt cô, vốn không phải là thật.

Tất cả những gì từng xảy ra quanh cô, bao gồm cả xuất thân, thiên phú, thể chất, thậm chí cả "thời kỳ đ*ng d*c" đặc biệt do thể chất của cô tạo nên, đều là những thiết lập cố ý mà Mạc Phàm và hệ thống dựng nên, để quyến rũ cô rồi cướp đoạt thiên phú của cô.

Cái gọi là hệ thống truyện ngọt, thực chất chính là hệ thống Long Ngạo Thiên, sở hữu một năng lực kỳ dị đến khó tin.

Trong thế giới mà nó tạo ra, nếu Trầm Ngư chấp nhận sự theo đuổi của Mạc Phàm và lựa chọn ở bên hắn, thì điều đó tương đương với việc trong thế giới thật, cô cũng lựa chọn ở bên hắn.

Như vậy, Mạc Phàm sẽ đạt được điều kiện tiên quyết để cướp đoạt thiên phú của cô, đó là: Đối tượng bị cướp phải là người bên gối của hắn.

Tuy năng lực đoạt thiên phú của hệ thống Long Ngạo Thiên rất cường đại, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, năng lực ấy cũng có giới hạn.

Ví dụ, nó có thể bất chấp tất cả để buộc nữ chính - phân thân của Trầm Ngư, và nam chính - phân thân của Mạc Phàm, đến với nhau, có thể tẩy não Trầm Ngư để cô tin rằng nữ chính phải yêu nam chính, rằng hắn là một người đàn ông phi phàm...

Nhưng Mạc Phàm vốn là hạng người nào, thì nhân vật nam chính do hắn mô phỏng ra trong mỗi thế giới cũng đều là kẻ y như thế.

Vì vậy, lý do mà nam chính trong mỗi thế giới mà Trầm Ngư trải qua đều tởm lợm, ti tiện đến mức khó chấp nhận, chính là bởi bản chất thật sự của Mạc Phàm cũng chính là như vậy.

Còn Trầm Ngư, người vốn có thể điều hòa mối quan hệ với nhiều đạo lữ một cách trơn tru, lại đột nhiên bị lộ tẩy.

Bởi vì Trầm Ngư ở thế giới này kiên quyết không chịu ở bên Mạc Phàm, mà Mạc Phàm thì không còn cách nào theo đuổi cô được nữa.

Hắn và hệ thống chỉ còn cách tạo ra một "cái chết" cho Trầm Ngư, sau đó ép cô không ngừng trải qua những ảo cảnh, dùng "phục sinh" để dụ dỗ cô, hy vọng cô sẽ từ bỏ nguyên tắc và chọn ở bên hắn.

Nhưng Mạc Phàm không ngờ rằng, sự ghê tởm mà Trầm Ngư dành cho hắn còn sâu hơn cả sự khao khát sống hay mong muốn trở nên mạnh mẽ.

Hơn nữa, Trầm Ngư đã thành công tìm ra được chiếc chìa khóa để thoát khỏi ảo cảnh ấy.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải đưa cô trở lại "thế giới ban đầu", hy vọng có thể dùng "ân cứu mạng lần thứ hai" để ép cô ở bên hắn.

Nhưng đối với Trầm Ngư, một lần cứu mạng không đáng để cô phản bội chính mình.

Khi Sở Hàn Tiêu và những người khác xuất hiện để đánh thức Mạc Phàm, Trầm Ngư cuối cùng đã tìm được cơ hội phá vỡ sự khống chế của hệ thống Long Ngạo Thiên đối với thần hồn của mình và khôi phục ký ức thật.

Thế giới giả gọi là "Thương Lan giới" sụp đổ trong thức hải của Trầm Ngư.

Cô nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ngồi xếp bằng trên đỉnh một ngọn núi cao vời vợi.

Gió lạnh buốt mang theo những bông tuyết nhỏ quét qua người cô, phủ lên cô một lớp tuyết trắng.

Trầm Ngư chậm rãi đứng dậy, linh lực trong cơ thể bùng lên, tức thì làm tan hết tuyết đọng trên thân thể.

Cô thong thả bước xuống con đường nhỏ duy nhất trên đỉnh núi.

Khi xuống đến lưng chừng, Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên con đường trở về Lăng Tiêu Tông, có một thiếu niên mặc đạo bào màu xanh lam đang đứng đó, chờ cô.

Trầm Ngư dừng lại. Sau một lúc đối diện ánh mắt của y, cô không nhịn được mà cong khóe môi, nở nụ cười.

"Sư huynh..." Trầm Ngư khẽ gọi.

"Chưởng môn." Người kia lên tiếng trước.

Sau đó mới dịu giọng nói thêm: "Sư muội."

Giọng y rất nhẹ, nhưng nỗi nhớ trong ấy lại rõ ràng đến mức Trầm Ngư cảm nhận được ngay.

Cô không kìm được mà chớp mắt, rồi lập tức bước tới, nhào vào lòng y.

"Sư huynh... Sở Hàn Tiêu... ta nhớ huynh lắm."

Người trước mặt cô chính là Sở Hàn Tiêu, đồng môn và cũng là người trong lòng mà cô đã từng hứa hẹn cùng phi thăng.

Sở Hàn Tiêu ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt l*n đ*nh đầu cô, trái tim xao động suốt bao lâu cuối cùng cũng được an ổn.

Trước kia, khi Trầm Ngư bị Mạc Phàm và hệ thống Long Ngạo Thiên giam trong các thế giới ảo, những "nam phụ" xuất hiện thay thế nam chính và ở bên cô, cùng với những phản diện khác, thực ra đều là các hoá thân của Sở Hàn Tiêu.

Lúc Trầm Ngư đang độ kiếp, chính Sở Hàn Tiêu là người đã bảo vệ cô.

Thế nhưng thủ đoạn của hệ thống và Mạc Phàm quá quái dị, nên đến khi Sở Hàn Tiêu phát hiện ra thì thần hồn của cô đã bị nhốt trong ảo cảnh.

Sở Hàn Tiêu vì lo lắng cho cô mà bất chấp nguy hiểm, bất chấp nguy cơ thần hồn tan biến để xâm nhập vào thế giới ảo mà hệ thống tạo ra.

Dù thành công tiến vào, nhưng vì hệ thống đã bố trí phòng vệ, thần hồn của Sở Hàn Tiêu bị xé thành bốn mảnh.

Bốn phân hồn này tự động dung nhập vào thế giới ảo.

Tuy nhiên, vì hắn cưỡng ép tiến vào nên cả thế giới ấy vô thức bài xích và áp chế hắn.

Kết quả là bốn thân phận của Sở Hàn Tiêu trong các thế giới đó đều là những người "thấp kém", trước khi gặp được Trầm Ngư.

Thế nhưng, dù hệ thống có thể sửa đổi thân phận và ký ức của hai người trong ảo cảnh, nó không thể thay đổi tình cảm và sự hấp dẫn giữa họ.

Khi đó, Trầm Ngư, vốn đã bị xóa ký ức, không nhận ra lý do mình bị hấp dẫn bởi các "thân phận khác" của Sở Hàn Tiêu.

Cô chỉ nghĩ mình là người đa tình, muốn lợi dụng Sở Hàn Tiêu và Liễu Thanh Như để tu luyện, nên mới vướng vào bốn mối quan hệ cùng lúc.

Còn những thế giới mà hệ thống bảo là dẫn cô đi làm nhiệm vụ, thật ra đều là những thế giới mà phân hồn của Sở Hàn Tiêu đuổi theo cô và thay thế các nhân vật.

Đó là lý do vì sao trong mỗi thế giới, Trầm Ngư lại chọn được đối tượng nhanh như vậy.

Nhưng thực ra, Trầm Ngư từ đầu đến cuối chỉ yêu mỗi sư huynh của mình.

Sở Hàn Tiêu và Trầm Ngư ôm nhau một lúc, rồi y buông thân thể mềm mại trong lòng ra, nghiêm túc hỏi:

"Sư muội, muội định xử lý hắn thế nào?"

Sở Hàn Tiêu lật tay một cái, thân hình Mạc Phàm liền hiện ra trên khoảng đất trống trước mặt.

Khác với dáng vẻ đắc ý trong ảo cảnh trước đó, lúc này Mạc Phàm vô cùng chật vật.

Quần áo xộc xệch, mặt mũi bầm tím, môi cũng rướm máu. Dù đang bất tỉnh, ánh mắt hắn khép hờ vẫn lộ ra dấu hiệu từng bị đánh đến sưng vù.

Trên cổ hắn đeo một sợi chỉ đỏ, mà vật treo giữa sợi chỉ ấy chính là con chip đã từng bị Trầm Ngư dùng kiếm c.h.é.m nát.

Chỉ có điều, con chip ấy giờ đã cũ kỹ vô cùng, như thể đã hỏng từ lâu.

Trầm Ngư nhìn Mạc Phàm và con chip kia, khinh bỉ cười lạnh.

Chính hai thứ bẩn thỉu này đã khiến cô chịu bao nhiêu thống khổ tinh thần suốt thời gian qua.

Mặc dù trong các ảo cảnh, Trầm Ngư không phải chịu tổn thương thể xác thật sự, nhưng sự dằn vặt tinh thần do các cốt truyện mà hệ thống Long Ngạo Thiên, giả dạng hệ thống truyện ngọt, truyền vào đầu cô, còn khủng khiếp hơn bất kỳ nỗi đau thể xác nào.

Nghĩ đến đây, Trầm Ngư không khỏi nhớ lại câu nói mà cô từng dùng để đe dọa hệ thống,

Cô cong môi cười, quay sang nhìn Sở Hàn Tiêu rồi chậm rãi nói:

"Sư huynh, ta từng nói rồi, ta sẽ để bọn họ nếm trải toàn bộ những gì ta đã phải trải qua."

Sở Hàn Tiêu nghe vậy liền gật đầu, dáng vẻ như đã sớm đoán được ý định của cô.

Y bình tĩnh nói:

"Trước khi đến đón muội, ta đã tra xét linh hồn của Mạc Phàm, phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị."

Trầm Ngư nhướng mày:

"Trùng hợp thật, muội cũng nhìn thấy không ít chuyện 'thú vị' trong mấy thế giới kia."

Ví dụ như: nữ chính bị m.ó.c t.i.m móc thận vẫn bị ép yêu nam chính; hoặc nữ chính có con với nam chính, đứa trẻ bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t nhưng cuối cùng cô vẫn tha thứ cho hắn; lại có lúc nữ chính liều mạng cứu nam chính, còn hắn thì trở mặt phản bội cô...

Trầm Ngư nghĩ, một kẻ như Mạc Phàm, chính là ứng cử viên hoàn hảo để thay thế những nữ chính đó và "tận hưởng" nam chính vĩ đại do hắn tôn sùng.

Còn hệ thống Long Ngạo Thiên kia, cô đã từng nói sẽ khiến nó nếm trải mọi đau khổ mà cô từng phải chịu, thì chắc chắn cô làm được.

"Sư huynh." Trầm Ngư gọi khẽ.

Sở Hàn Tiêu gật đầu:

"Giao hết cho ta."

Cơ mà Tịch Vô Tâm vốn là phân thân của Sở Hàn Tiêu, những gì y tinh thông cũng chính là những gì Sở Hàn Tiêu tinh thông.

Tuy Sở Hàn Tiêu là một kiếm tu, nhưng tâm y không giống Trầm Ngư, không chỉ chuyên chú vào đạo kiếm. Trái lại, y rất thích nghiên cứu những thứ ngoài lề.

"Cảm ơn huynh." Trầm Ngư kiễng chân, khẽ hôn lên môi Sở Hàn Tiêu.

Ngay lúc đó, Mạc Phàm tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.

Vừa mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là nụ hôn của hai người khiến hắn phát điên.

Hắn nghiến răng ken két, căm hận thốt lên:

"Tiện nhân!"

Trầm Ngư và Sở Hàn Tiêu đều quay đầu nhìn về phía hắn.

Nhìn vẻ mặt ghen tuông và thù hận đầy nực cười của hắn,

Trầm Ngư hứng thú mỉm cười:

"Tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt, để ngươi còn tỉnh táo khi sư huynh ta đưa ngươi vào trong."

"Vào đâu?" Mạc Phàm theo bản năng muốn hỏi.

Nhưng giây tiếp theo, hắn choáng váng rồi phát hiện bản thân đang quỳ giữa cơn mưa lớn.

Hắn há miệng định mắng chửi Trầm Ngư và Sở Hàn Tiêu, nhưng lời vừa thoát khỏi miệng khiến hắn kinh hoảng đến run rẩy toàn thân.

"Chồng ơi, em biết em sai rồi. Em không nên ghen với cô ấy... xin đừng cắt bỏ t* c*ng của em... t* c*ng của em... không thể đưa cho cô ta được..."

Lời vừa thốt ra, Mạc Phàm lập tức run lên dữ dội.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Ngay từ lúc hắn mưu đồ hãm hại Trầm Ngư, báo ứng đã được định sẵn.

Trong động phủ của chưởng môn Lăng Tiêu Tông, Trầm Ngư dựa vào lòng Sở Hàn Tiêu, vừa ăn linh quả do đệ tử đời sau dâng lên, vừa nhìn hai thủy kính trước mặt, trong đó hiện rõ từng chuyện xảy ra với Mạc Phàm và hệ thống Long Ngạo Thiên.

Tuy Mạc Phàm từng gây ra không ít rắc rối, nhưng Trầm Ngư đã thuận lợi vượt qua lôi kiếp Đại Thừa kỳ.

Vì vậy, trừ phi có biến cố gì ngoài ý muốn, thì trong trăm năm nữa, trước khi phi thăng, niềm vui lớn nhất của cô chính là ngồi xem hai chiếc thủy kính này.

▂ ▃ ▅ ▆ █CẨM TÚ SƠN TRANG█ ▆ ▅ ▃ ▂

Bình Luận (0)
Comment