Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 21

Bạo lực học đường xưa nay luôn là một chủ đề nóng bỏng không thể né tránh, cộng thêm vài năm gần đây, những chuyện thế này xảy ra ngày một nhiều, thậm chí còn có không ít học sinh vì thế mà tự sát.

Vì vậy, vụ việc giữa Cố Ngôn và Trầm Ngư vừa lọt vào top tìm kiếm liền lập tức gây nên sự quan tâm rộng rãi trong xã hội.

Các tài khoản truyền thông lớn cũng lập tức nhập cuộc, thi nhau chia sẻ lại bài viết đang đứng đầu top tìm kiếm kia.

Một vài hãng truyền thông nổi tiếng cũng phản ứng nhanh chóng, cử phóng viên đến đứng chờ ngay trước cổng trường trung học số Một.

Thế nên vào buổi chiều lúc gần đến giờ ăn tối, những học sinh ở gần trường thường về nhà ăn cơm, vừa ra khỏi cổng đã bị một đám người kỳ lạ vây quanh.

"Bạn học, em nghĩ sao về vụ việc xảy ra trong trường lần này?"

"Bạn học, trước giờ em có từng bị hai nữ sinh kia bắt nạt không?"

"Bạn học..."

May mà bảo vệ trường phản ứng nhanh, lập tức xông tới giải vây cho những học sinh bị phóng viên bao vây.

Học sinh rút hết vào trong sân trường, còn phần lớn phóng viên thì bị bảo vệ giữ ở ngoài cổng.

Tuy nhiên, số lượng phóng viên kéo đến quá đông, mà bảo vệ trường bình thường chỉ quen mở cổng và giữ gìn trật tự, chưa từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn như thế này.

Thế nên lúc không chú ý, có mấy phóng viên đã trèo qua cổng, chạy thẳng vào sân trường.

Trong sân trường, Trầm Ngư đang đi cùng Tống Hiền.

Cậu thiếu niên điển trai rõ ràng đang rất tức giận trước những gì vừa xảy ra gần đây.

"Mình đã nói từ lâu rồi, cái tên đó không phải người tốt." Giọng cậu lạnh lùng, không giấu nổi sự chán ghét đối với Cố Ngôn.

Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ.

"Mình biết mà, mình có bao giờ để ý đến anh ta đâu. Cậu yên tâm, lời cậu nói, mình vẫn luôn ghi nhớ, sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học đâu. Hơn nữa trường cũng đã đuổi học anh ta rồi, cậu không cần lo lắng nữa."

"Ừm." Tống Hiền nghe vậy, liếc nhìn Trầm Ngư, hồi lâu mới khẽ đáp một tiếng, giọng có chút không vui.

Hai người lại tiếp tục đi về phía lớp học trong im lặng.

Đến lúc rẽ vào một góc khuất dưới tòa nhà giảng đường, Tống Hiền đột nhiên dừng bước.

Trầm Ngư cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Tống Hiền cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngư, đôi tay giấu trong tay áo đồng phục cũng siết lại cùng lúc.

Tống Hiền cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra lời mà cậu đã giấu trong lòng từ lâu.

"Trầm Ngư, mình hối hận rồi."

Hối hận vì đã chia tay cậu.

Trầm Ngư cong khóe môi: "Hối hận cái gì?"

[Xin ký chủ đừng quyến rũ nam phụ nữa.] Hệ thống lên tiếng, có phần bất lực.

[Ngươi càng cấm, ta càng làm.]

Tống Hiền nhìn cô gái trước mặt mình, trầm mặc một lát rồi nghiêm túc nói: "Hối hận vì đã chia tay cậu."

"Rồi sao?" Trầm Ngư nhướng mày.

Tống Hiền nuốt nước bọt, đang định nói tiếp thì Trầm Ngư bỗng cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, tìm một góc không có camera.

"Alo, mẹ à, có chuyện gì vậy?"

"Lên hot search rồi à? Không sao đâu, con đang ở trong trường, sẽ không sao cả."

"Dạ, bye bye mẹ. Con tin mẹ và ba."

Lời Tống Hiền định nói bị nghẹn lại, chờ đến lúc Trầm Ngư tắt máy, quay đầu hỏi cậu vừa rồi định nói gì.

Tống Hiền có chút ngượng ngùng: "Không có gì... Mà, bác gái vừa gọi có chuyện gì vậy? Nhìn cậu có vẻ không vui lắm."

Trầm Ngư chớp mắt: "Không có gì đâu, chỉ là ba mẹ của Cố Ngôn hình như đã tìm người khiến chuyện hôm qua lên top tìm kiếm trên Weibo rồi."

Tống Hiền nghe vậy thì nhíu mày: "Lên hot search?"

Trầm Ngư lúc này đã mở Weibo, nhìn thấy bài văn dài cảm động đang đứng top 1 hot search.

Đọc xong, cô khẽ cười, tiện tay đưa điện thoại cho Tống Hiền: "Văn phong khá lắm, cảm xúc cũng dạt dào."

Tống Hiền nhận lấy điện thoại, đọc xong bài viết đó, chân mày càng nhíu chặt hơn.

"Vớ vẩn, thay đen đổi trắng."

Trầm Ngư nghe vậy thì bật cười thành tiếng: "Xem ra văn của cậu còn hay hơn cả chủ bài viết này đó."

Chủ bài viết?

Người đàn ông trung niên đang lén lút chạy về phía toà nhà lớp 11, vừa nghe thấy câu nói của Trầm Ngư liền dựng tai lên, nhạy bén bắt được hai chữ "hot search". Khi ông ta nhìn thấy chiếc điện thoại đang cầm trên tay Tống Hiền, mắt lập tức sáng lên, vội vàng tăng tốc, cầm theo chiếc máy quay chạy tới bên cạnh Trầm Ngư và Tống Hiền.

Ông ta thở hổn hển, nói:

"Các em, các em vừa xem hot search rồi phải không? Vậy cho anh hỏi một chút, các em có suy nghĩ gì về chuyện xảy ra ở trường lần này không?"

Tống Hiền nghe vậy liền quay đầu đánh giá người đàn ông trung niên có khí chất hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường học đường.

Cậu lập tức định mở miệng đuổi người này ra khỏi trường.

Nhưng Trầm Ngư đã kéo nhẹ tay áo cậu trước khi cậu kịp lên tiếng.

Tống Hiền khó hiểu nhìn sang Trầm Ngư, rồi thấy cô gật đầu với người có vẻ là phóng viên kia, sau đó thật sự bày ra bộ dáng sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn.

"Ừm, xem rồi. Anh muốn biết gì?"

Người đàn ông trung niên nghe vậy, kích động hỏi tiếp:

"Vậy em có quen hai nữ sinh liên quan đến vụ bạo lực học đường lần này không? Bình thường em có qua lại gì với họ không? Đối với thái độ che giấu của nhà trường trong vụ việc này, em có cảm thấy bất mãn không?"

Trầm Ngư mỉm cười nhìn ông ta, nói:

"Bạo lực học đường đúng là sai trái. Về cách xử lý của nhà trường, em thật sự không hài lòng chút nào."

Có kịch rồi!

Phóng viên trung niên nghe cô nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Ông ta lập tức hỏi tiếp:

"Vậy theo em, sự việc này nên được xử lý thế nào để em không mất niềm tin vào nhà trường?"

Trầm Ngư hơi nhướn mày, nụ cười trên môi càng sâu, nhưng ánh mắt lại dần rời khỏi người phóng viên kia, chuyển sang một người khác.

"Em nghĩ, để trả lại sự trong sạch cho em và chị Lâm, hiệu trưởng Lưu, bây giờ thầy có thể lấy đoạn ghi hình ở phía sau khu ký túc xá ra rồi chứ? Thầy vì danh tiếng của ai đó mà giữ kín chuyện này, nhưng xem ra người ta đâu có trân trọng ý tốt của thầy."

Vừa nói, cô vừa nhìn về phía hiệu trưởng Lưu đang thở hổn hển chạy tới gần, đồng thời cũng quay sang nói với hệ thống truyện ngọt vẫn đang ra sức thuyết phục cô xin lỗi Cố Ngôn, chỉ cần cô theo đúng cốt truyện ở bên hắn thì nó sẽ chữa lành thân thể cho hắn.

[Câm mồm!]

Hiệu trưởng Lưu dừng lại bên cạnh Trầm Ngư, sắc mặt khó coi, nhìn người phóng viên trung niên kia bằng ánh mắt như thể vừa phát hiện một chuyện phiền phức lớn.

Ông đang định mở miệng đuổi phóng viên đi.

Nhưng Trầm Ngư lại tiếp tục lên tiếng:

"Em biết nửa tháng trước, hiệu trưởng Lưu vừa mới lắp thêm camera ở phía sau khu ký túc xá và vài góc khác trong trường. Đúng lúc phóng viên cũng đang có mặt ở đây, hay là hiệu trưởng chia sẻ đoạn video đó cho anh ấy đi, để anh ấy giúp trường mình làm rõ mọi chuyện."

Hiệu trưởng Lưu nghe vậy sững người:

"Thầy..."

Trầm Ngư thu lại nụ cười, hạ giọng nói:

"Chẳng lẽ đến bây giờ hiệu trưởng vẫn còn định bao che cho anh Cố sao?"

Người phóng viên trung niên đứng bên cạnh, đã dám leo tường vào trường thì đầu óc đương nhiên không chậm chạp. Nghe những lời vừa rồi của Trầm Ngư, ông lập tức đoán ra thân phận của cô, cũng nhanh nhạy nhận ra chuyện hôm nay có lẽ còn ẩn tình phía sau.

Khi thấy hiệu trưởng Lưu do dự, ánh mắt nhìn về phía mình, ông lập tức lên tiếng:

"Chào thầy, tôi là phóng viên của trang Tân Tiến Net. Nếu chuyện này thật sự có điều gì khuất tất, xin hiệu trưởng cứ nói rõ với tôi. Tân Tiến Net chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho trường và cho thầy."

Câu nói này đúng là chạm trúng nỗi lo trong lòng hiệu trưởng Lưu. Trong nhiệm kỳ của ông mà lại để xảy ra một vụ bê bối như vậy, bản thân ông chắc chắn không thể vô can.

Bây giờ điều ông quan tâm nhất chính là danh dự của nhà trường. Ông cần có người chứng minh rằng cách xử lý sự việc của trường trong chuyện này không sai, cũng không hề bao che ai cả.

"Được, anh đi theo tôi. Còn bạn học Lục, mau trở về lớp học đi. Hôm nay trong trường hơi rối, nếu có ai lạ tiếp cận em, nhớ nhờ bạn bè và thầy cô giúp đỡ nhé."

Nghe được câu trả lời từ hiệu trưởng, biểu cảm trên mặt Trầm Ngư lại trở nên tươi tắn, ngọt ngào.

Cô ngoan ngoãn đáp:

"Em biết rồi ạ."

Nửa tiếng sau.

Đám phóng viên vẫn đang giằng co với bảo vệ ở cổng trường bỗng nhiên phát hiện một người đàn ông trung niên ăn mặc giống họ lại được chính hiệu trưởng tiễn ra ngoài vô cùng lịch sự.

"Nhờ anh Vương lo liệu chuyện này giúp tôi."

Người đàn ông họ Vương vừa dùng ánh mắt đắc ý quét qua đám đồng nghiệp, vừa khiêm tốn đáp lời hiệu trưởng Lưu:

"Không dám, được thầy tin tưởng là vinh hạnh của tôi. Hiệu trưởng cứ yên tâm, Tân Tiến Net chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía chính nghĩa."

Hai người khách sáo vài câu rồi tách nhau ra.

Phóng viên Vương thì nhanh chóng lên xe, rẽ một vòng dưới ánh mắt ngơ ngác của đám đồng nghiệp, lao vút về công ty.

Tối hôm đó, đúng 9 giờ, trang giải trí địa phương Tân Tiến Net đã đăng tải một đoạn video lên Weibo, đồng thời gắn thẻ cả tài khoản của blogger đã đăng tin về Cố Ngôn hồi chiều và tài khoản chính thức của trường trung học số Một Thanh Thành.

"Bạo lực học đường? Hay là sự phản kháng bất đắc dĩ của nữ sinh? Tân Tiến Net đưa bạn đến gần với sự thật đằng sau vụ việc tại trường trung học số Một Thanh Thành lần này."

Ngay sau đó, tài khoản chính thức của trường trung học số Một cũng lập tức chia sẻ lại bài đăng của Tân Tiến Net.

Bởi vì sau khi sự việc xảy ra, đã có không ít cư dân mạng tràn vào phần bình luận dưới Weibo của trường để yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích rõ ràng.

Vậy nên khi thấy tài khoản trường chia sẻ video này, đám cư dân mạng ngay lập tức nhấn vào xem.

Và rồi... bọn họ im lặng không nói nên lời.

Bởi vì video này rõ đến mức kinh ngạc, hình ảnh sắc nét, âm thanh ghi lại cũng cực kỳ rõ ràng.

Từ cảnh Trầm Ngư bị Cố Ngôn ép kéo ra phía sau khu ký túc xá, đến lúc Cố Ngôn định cưỡng hôn cô, Trầm Ngư hoảng sợ bật khóc, la lên và đá hắn một cú vì quá hoảng loạn.

Tiếp theo là khi nữ sinh đầu tiên nghe thấy tiếng mà chạy tới, rồi cuối cùng là các thầy cô trong ban lãnh đạo nhà trường nhận được tin và đến xử lý vụ việc.

Tuy kết quả giống với những gì blogger kia nói hồi chiều, nhưng quá trình thì hoàn toàn khác biệt

Hơn nữa, sau khi đoạn video này được công bố, Cố Ngôn lập tức từ một "nạn nhân" trở thành kẻ chủ động quấy rối nữ sinh, không đạt được mục đích lại còn quay ra vu khống, bôi nhọ nạn nhân.

Chưa kể, trong đoạn video sắc nét như vậy, nhan sắc của Trầm Ngư quả thật đẹp đến mức khiến người ta xiêu lòng. Nhiều nam cư dân mạng, dù thấy Cố Ngôn bị dạy dỗ đến mức này thì cũng hơi thương hại, nhưng vẫn không thể không đứng về phía Trầm Ngư.

"Nói thật nhé, chuyện này không thể trách con gái được. Ai gặp phải cảnh bị một tên cao to đè ép như vậy, cũng sẽ phản kháng bằng mọi giá thôi."

"Biết sao được, con gái thì sức yếu hơn, không đánh lại con trai thì chỉ có thể nhắm vào chỗ yếu nhất thôi."

"Ban đầu tôi còn nghĩ cú đá sau đó có hơi nặng tay. Nhưng mà thử đặt mình vào tình huống có em gái suýt bị người ta làm nhục xem, tôi không chỉ phá nát cái chỗ đó của hắn mà còn bẻ gãy cái bàn tay dơ bẩn kia!"

Nhân cơ hội này, tài khoản chính thức của trường trung học số Một cũng nhanh chóng đăng một bài thông báo kết quả xử lý Cố Ngôn.

Dĩ nhiên, về việc phụ huynh nhà họ Lục và họ Lâm chủ động chịu toàn bộ chi phí điều trị cho Cố Ngôn, tài khoản trường cũng thẳng thắn đề cập rõ ràng.

Cách xử lý này đã chiếm được thiện cảm của đại đa số cư dân mạng.

Sự chênh lệch giữa ba mẹ của Trầm Ngư và ba mẹ nhà họ Cố cũng vì thế mà trở nên quá rõ ràng.

Một bên là ba mẹ chủ động gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về con gái mình. Một bên thì chẳng những không thừa nhận lỗi lầm của con trai, mà còn thuê người lật ngược trắng đen, dùng lời lẽ xuyên tạc để vu khống nữ sinh bị hại.

Việc này khiến cư dân mạng cảm thấy mình bị dắt mũi, phẫn nộ vô cùng.

Đám cư dân mạng giận dữ liền tràn sang Weibo của blogger đầu tiên đã đăng bài "tâm thư kể khổ" hồi chiều để trút giận.

Mãi đến khi blogger nhận tiền đăng tin kia không chịu nổi làn sóng mắng chửi, phải đăng một bài quỳ gối xin lỗi lên Weibo, dân mạng mới dần rút khỏi trang của anh ta, chuyển sang tấn công Weibo công ty của ông bà Cố.

Hệ thống truyện ngọt tận mắt chứng kiến màn "phản đòn" nhẹ nhàng mà triệt để của Trầm Ngư trước chiêu trò của ông Cố, bất giác rùng mình khi nhìn về phía cô.

[Cô đã biết trước từ lâu rồi đúng không?]

Trầm Ngư nhướn mày. [Biết cái gì cơ?]

[Biết chỗ đó có camera giám sát.]

[Biết thì sao nào?]

Nghe vậy, hệ thống cứng họng, không nói được gì nữa.

Nhưng trong lòng nó, mức độ "đáng sợ" của Trầm Ngư lại được nâng thêm hai bậc.

Bởi vì cô gái này thậm chí còn có thể lợi dụng cả bản thân mình.

Vài ngày sau, khi ông bà Cố cuối cùng không chịu nổi áp lực từ dư luận và những lời đàm tiếu xung quanh, quyết định đưa Cố Ngôn - người đã bị bác sĩ chẩn đoán là "gần như không thể chữa khỏi", ra nước ngoài để tránh tai tiếng.

Trầm Ngư vẫn như những ngày trước, cùng Tống Hiền sóng bước đi dạo trong sân trường.

Sau khi hít thở chút không khí trong lành, Trầm Ngư quay sang nói với Tống Hiền một câu là cô muốn quay về lớp. Không chờ cậu nói điều gì, dù rõ ràng cậu đang muốn nói mà không dám, cô đã xoay người bước về phía dãy phòng học khối 10.

"Ừm... được." Tống Hiền hơi sững lại, rồi gật đầu, nhìn bóng dáng cô gái trước mặt quay đi.

Cậu đứng đó, chỉ cảm thấy trong lòng như trống rỗng. Câu nói mà cậu mãi không đủ can đảm thốt ra vẫn quẩn quanh trong tâm trí, khiến cậu như ngồi trên đống lửa.

Nhưng cậu lại không biết phải làm sao để trút bỏ cảm xúc này.

Hay là cứ nói ra?

Vừa nghĩ đến khả năng đó, Tống Hiền lại nhớ đến chuyện người chủ động nói lời chia tay khi trước chính là mình, trong lòng liền sinh chột dạ. Tiếng gọi theo vốn đã dâng đến cổ họng liền bị cậu nuốt ngược trở lại.

Cậu không kìm được thở dài, hối hận cho cái đầu óc bị "trục trặc" vài tháng trước của mình.

Cô gái đang đi phía trước, dường như nghe được tiếng thở dài ấy, bất ngờ quay đầu lại, nhẹ nhàng cất tiếng:

"Cậu đứng đó làm gì? Mau đi thôi?"

Nghe thế, Tống Hiền lập tức chạy theo.

Khi đã đến bên cạnh cô, cậu lại nghe thấy một câu nữa:

"Lần sau sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu đấy."

Tống Hiền sững người một lúc, rồi bộ óc vốn thông minh của cậu cũng nhanh chóng hiểu được ý Trầm Ngư.

Cậu vui mừng khôn xiết, rảo bước theo đến dưới một tán cây lớn, lén chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô.

Tống Hiền nghiêm túc hứa: "Tuyệt đối sẽ không có lần sau."

Dứt lời, cậu không kìm lòng được, khẽ nâng bàn tay trắng ngần của cô gái lên.

Nhưng ngay lúc đôi môi cậu sắp chạm đến đầu ngón tay Trầm Ngư...

[Nhiệm vụ thất bại, chuẩn bị chuyển sang thế giới tiếp theo. Mời ký chủ sẵn sàng.]

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Trầm Ngư.

Khoảnh khắc tiếp theo, Trầm Ngư cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như ngưng đọng lại. Trong tầm mắt, nụ cười của Tống Hiền vẫn còn đó, nhưng ý thức của cô đã dần dần rút khỏi cơ thể.

Một luồng sức mạnh thần bí từ sâu trong hồn phách cô tràn ra, kéo linh hồn cô bay về một phương hướng nào đó.

Trầm Ngư không kháng cự, mặc cho luồng sức mạnh ấy dẫn dắt, nhưng ý thức của cô lại lần theo nguồn gốc của nó để truy tìm.

Đáng tiếc, có lẽ hệ thống đã biết cô không dễ đối phó từ những lần trước, lần này nó vô cùng cẩn thận. Trước khi cô kịp lần ra nó đang ẩn trong chỗ nào của linh hồn mình...

Cô đã đến thế giới mới.

Bình Luận (0)
Comment