Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 30

Sau khi tiếp tục đi về phía Bắc thêm một tiếng đồng hồ nữa, khi mọi người đã mệt đến mức gần như không nhấc nổi chân, con đường lớn được nhắc đến trong câu chuyện gốc - con đường đã từng góp phần không nhỏ vào việc buôn bán người của thôn Liễu Gia - cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Trầm Ngư.

Thấy con đường, mấy cô gái cảm thấy đôi chân nặng trĩu như được tiếp thêm một chút sức lực, nhờ đó họ gắng gượng bò từ ruộng lên con đường ở cao hơn,

Lâm Tiêu thể lực tốt hơn một chút, nên khi ba người kia vừa leo lên đã mệt lả ngồi phịch xuống đất thì cô vẫn còn sức đứng bên lề đường, vẫy tay ra hiệu để chặn những chiếc xe đang chạy từ Nam lên Bắc.

Sau vài lần vẫy xe không thành, cuối cùng cũng có một chiếc xe tải lớn màu đỏ dừng lại bên cạnh bốn người.

"Mấy cô gái, mấy đứa đứng ở đây làm gì thế?"

Cửa kính bên ghế phụ của xe tải được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trải đầy sương gió của một người phụ nữ trung niên.

Lâm Tiêu lập tức vui mừng nói: "Chị ơi, chị có thể cho bọn em đi nhờ một đoạn không ạ? Bọn em là sinh viên đi du lịch, khi đến đây thì bị mất ví, không còn tiền để về nhà. Chị thả bọn em ở thành phố gần nhất là. Xin chị đấy."

Xe đã dừng lại, người phụ nữ vốn cũng định cho họ đi nhờ, nên sau khi nghe Lâm Tiêu nói xong liền quay sang nói vài câu với người đàn ông đang lái xe bên cạnh, rồi nhiệt tình mở cửa đón bốn cô gái lên xe.

May mà đây là một chiếc xe tải chạy đường dài, không gian phía sau ghế lái đủ rộng để nhét được bốn cô gái vóc dáng không lớn lắm.

Sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe tải từ từ tiếp tục lăn bánh.

Người phụ nữ ngồi ghế phụ là người rất thân thiện, từ lúc Trầm Ngư lên xe, bà không ngừng trò chuyện với họ.

"Mấy cô bé, nhìn mấy đứa là biết sinh viên rồi, sao lại nghĩ ra được chuyện đến đây du lịch thế?"

Lo lắng ba người còn lại sẽ lỡ lời, Trầm Ngư chủ động lên tiếng: "Vâng, bọn em là sinh viên Đại học Thanh Thị, tranh thủ kỳ nghỉ hè đi chơi một chuyến, nghe người ta nói phong cảnh ở đây đẹp nên mới tới. Không ngờ vừa tới nơi thì bị trộm mất ví, báo cảnh sát rồi mà vẫn không tìm lại được. Mấy thị trấn gần đây lại nhỏ quá, không có ngân hàng nào để rút tiền, nên bọn em đành đi bộ đến đây cầu may. May mà gặp được chị tốt bụng cho bọn em đi nhờ."

Thật ra thị trấn gần đó có ngân hàng mà họ cần, nhưng Trầm Ngư nghĩ đến đám người ở thôn Liễu Gia, vẫn quyết định đi xa thêm một chút để an toàn hơn.

"Còn nữa, ở chỗ này nếu mấy đứa thấy những đứa trẻ hay người già trông tội nghiệp thì cũng đừng dại dột mà động lòng thương. Diễn kịch cả đấy. Bọn họ gian xảo lắm, chỉ chờ gạt mấy cô gái trẻ như các đứa thôi."

"Ôi, đáng sợ thế ạ. May mà bọn em đi sớm." Trầm Ngư giả vờ che miệng, ra vẻ ngạc nhiên.

Ba người phía sau - Lâm Tiêu và hai cô còn lại - thì sắc mặt có phần ngượng ngùng. Dù sao trước đó họ cũng chính vì mềm lòng mà bị đám cặn bã kia cho uống thuốc mê.

Mọi người cứ thế trò chuyện suốt dọc đường, nhờ đó mà nhóm của Trầm Ngư cũng biết được hiện tại họ đang ở trong địa phận của một huyện nhỏ miền Nam, cách Thanh Thị - nơi có trường của họ - khoảng một nghìn ki-lô-mét.

Đang nói chuyện, bụng của Vương Thuỵ bất chợt réo lên một tiếng rõ to.

Dù hôm nay Liễu Đại Sơn cũng mang cơm đến, nhưng trước đó Trầm Ngư đã dặn mọi người không được ăn những món mà bên kia đưa tới.

Thêm vào đó, lúc trốn ra ngoài họ đã đi một quãng rất dài, thể lực cạn kiệt, giờ đây tất nhiên không thể nhịn đói thêm nữa.

"Ôi chao, nhìn tôi này, quên mất là mấy đứa không có tiền thì sao mà ăn uống được." Người phụ nữ phía trước nghe thấy tiếng bụng của Vương Thuỵ liền vỗ tay một cái đầy bất ngờ.

Rồi bà mở ngăn kéo nhỏ phía trước xe tải, lấy ra một túi bánh mì lớn và hai chai nước đưa cho Trầm Ngư.

"Cảm ơn chị nhiều ạ." Vương Thuỵ vừa ôm bụng vừa xấu hổ cảm ơn.

Thế là mấy người dựa vào nước khoáng và bánh mì mà ăn bữa đầu tiên trong ngày.

Xe tải lại tiếp tục chạy thêm hai tiếng nữa, cuối cùng cũng đến một thành phố gần nhất so với huyện nơi có thôn Liễu Gia.

Lúc này, từ khi Trầm Ngư thoát khỏi thôn Liễu Gia đã tròn bảy tiếng đồng hồ.

Trong nhà của Liễu Đại Thành, tại phòng cưới vốn được trang trí vô cùng rực rỡ, Liễu Nam lúc này cuối cùng cũng cắn đứt được những sợi dây thép mảnh đang trói chặt người mình.

Dù đã đổi thân xác, nhưng kỹ năng của Trầm Ngư vẫn còn, nên Liễu Nam bất tỉnh suốt sáu tiếng mới tỉnh lại, sau đó mất thêm một tiếng nữa mới cởi được hết dây trói trên người.

Căn phòng cưới từng rất vui tươi giờ đây đã trở nên hỗn độn, cửa phòng mở toang, ngoài sân là cảnh tượng dân làng nằm la liệt khắp nơi.

Ngay trước mặt Liễu Nam, một người dân quen mặt cũng đang bò lết dưới đất, cách chân hắn không xa.

Xem ra người này sau khi Trầm Ngư rời đi đã cố gắng gượng bò vào phòng, định gọi Liễu Nam dậy, tiếc là còn chưa kịp đánh thức hắn thì bản thân đã không chịu nổi mà ngất đi.

Liễu Nam xoa xoa đôi chân tê mỏi vì ngồi quá lâu, rồi lập tức đứng dậy đỡ người đang nằm phía trước lên.

Khi chạm vào làn da ấm áp của đối phương, nỗi sợ trong lòng hắn cũng dịu đi phần nào.

"Anh Văn Tài, anh Văn Tài!" Liễu Nam thử lắc người trong lòng hai cái, đối phương vẫn không có phản ứng gì, chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt.

Liễu Nam đành phải đặt Liễu Văn Tài xuống, loạng choạng đi ra ngoài xem tình hình những người khác trong sân.

"Ba, mẹ, chú Ba, thím Ba!"

Liễu Nam lần lượt kiểm tra từng người một, dần dần mới thở phào nhẹ nhõm.

Người trong sân chỉ là bất tỉnh, chứ không c.h.ế.t như hắn đã nghĩ lúc mới tỉnh dậy.

Khi đến gần chiếc rạp dựng lên để tổ chức tiệc cưới hôm nay, Liễu Nam nhìn thấy mấy người đàn ông nằm trong lều bị c** q**n, quần bị vứt sang một bên, ch* k*n m.á.u me đầm đìa, khiến đôi chân hắn cũng không kìm được mà run lên, vô thức lùi lại mấy bước.

Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Thông cũng đang bị trói giống như mình lúc nãy.

Liễu Nam vội vàng chạy tới cởi trói cho Liễu Thông, lắc gọi suốt một lúc lâu mới khiến Liễu Thông từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, Liễu Thông liền vội vã tìm kiếm bóng dáng Trầm Ngư quanh mình. Không thấy người cần tìm, gã lập tức buồn bã nhìn về phía Liễu Nam.

"Nam Nam, thần tiên tỷ tỷ đi đâu rồi?"

"Sao thần tiên tỷ tỷ lại đánh anh?"

Rõ ràng gã đã rất nghe lời thần tiên tỷ tỷ, tại sao thần tiên tỷ tỷ lại bỏ rơi gã?

Liễu Nam lập tức nhận ra sự bất ổn trong lời nói của Liễu Thông.

"Anh nhìn thấy Trầm Ngư rời đi?" Hắn nắm lấy vai Liễu Thông, hỏi.

Liễu Thông bị hắn lắc đến khó chịu, liền gạt tay hắn ra, rồi nói với giọng ngập ngừng: "Thần tiên tỷ tỷ nói anh phải nghe lời, không được nói cho Nam Nam biết."

"Nam Nam là kẻ xấu, cướp vợ của anh. Anh phải nghe lời thần tiên tỷ tỷ để trả thù. "

"Thông Thông sẽ bỏ thuốc độc g.i.ế.c c.h.ế.t các người."

Liễu Thông lảm nhảm những lời vô nghĩa, nhưng tâm trạng của Liễu Nam đã chìm xuống tận đáy.

Trầm Ngư đã bỏ trốn rồi.

Ý nghĩ này hiện lên khiến toàn thân hắn đau nhói.

Tại sao cô lại bỏ đi? Chẳng lẽ hắn đối xử với cô chưa đủ tốt sao? Cô còn còn xúi giục Liễu Thông đầu độc cả làng.

Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Đây là mạng sống của cả một ngôi làng cơ mà!

Liễu Nam đau lòng phẫn uất, nhưng biết lúc này không phải lúc để buồn bã.

Trước mắt còn nhiều người bị ngộ độc cần được cứu chữa.

Hắn dặn Liễu Thông trông chừng những người đang bị ngộ độc trong sân, rồi vội gọi điện cho trạm y tế dưới chân núi

Sau đó, Liễu Nam cõng từng người vào trong nhà.

Phát hiện thiếu một số người trong làng, hỏi Liễu Thông mới biết họ đã về trước.

Lo lắng họ có thể gặp nguy hiểm giữa đường, hắn lần theo con đường làng đi tìm.

Quả nhiên, cách làng không xa, hắn đã gặp được nhóm người đó.

Vì số lượng quá đông, Liễu Nam không thể cõng từng người về, đành đặt họ nằm dọc vệ đường.

Trong lúc di chuyển, có không ít người tỉnh lại.

Thấy hắn, họ vội báo tin Trầm Ngư đã bỏ trốn.

Có người không ngừng nguyền rủa bốn cô gái.

Kẻ đang bị thuốc trừ sâu hành hạ toàn thân đau nhức gào lên:

"Mấy con nhỏ này dám đầu độc chúng ta! Nam Nam, phải báo cảnh sát bắt chúng về, tao sẽ xé xác chúng ra!"

Lời vừa dứt, người này lập tức bị những người khác quát lại:

"Liễu Nhị Ngưu, mày muốn vào tù thì đi một mình, đừng kéo cả làng xuống nước!"

Dù ý thức pháp luật còn kém, dân làng cũng hiểu buôn người là tội nặng.

Bốn người Trầm Ngư đầu độc tuy phạm pháp, nhưng nếu cảnh sát thực sự đến, cả làng chắc chắn cũng không thoát được.

Hơn nữa nói cho đúng thì, người bỏ thuốc cũng không phải Trầm Ngư mà là Liễu Thông.

Đến lúc đó, không biết pháp luật sẽ giải quyết thế nào.

Liễu Nam đứng bên cạnh nghe mọi người tranh cãi, ánh mắt thất thần nhìn về con đường phía trước

Vài tiếng sau, người của trạm y tế cuối cùng cũng khó nhọc leo lên đến nơi.

Vì trước đó Liễu Nam đã báo qua điện thoại rằng đây là vụ ngộ độc tập thể, nên lần này trạm y tế gần núi đã huy động toàn bộ nhân lực, một lúc kéo đến hơn mười bác sĩ và y tá.

Các bác sĩ của trạm y tế vừa giúp dân làng nôn ra, vừa nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cả làng lại ăn nhầm thuốc trừ sâu thế này?"
Liễu Nam vội vàng lên tiếng trước mọi người để giải thích: "Làng vừa tổ chức tiệc cưới, lúc nấu ăn không cẩn thận đã nhầm thuốc trừ sâu thành gia vị ạ.

Là một sinh viên đại học, Liễu Nam hiểu rõ hơn bất kỳ ai trong làng về hình phạt dành cho tội buôn người.
Vì vậy, hắn tất nhiên không muốn sự việc này bị đẩy đi xa hơn.
Nghe xong, vị bác sĩ sa sầm mặt, quát lên: "Chuyện này mà có thể bất cẩn được sao? May là mọi người ăn phải loại thuốc trừ sâu độc tính nhẹ, chúng tôi còn xử lý được. Nếu là loại độc hơn, qua ngần ấy thời gian, e rằng chẳng còn ai sống sót đâu."

Liễu Nam cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp: "Bác sĩ nói đúng ạ."

Nói xong, hắn chợt nhớ tới mấy người đàn ông trong sân bị cắt mất ch* k*n, ngập ngừng một chút rồi vẫn dặn mọi người hợp tác điều trị với bác sĩ, còn mình thì quay lại trong làng. Hắn phải nghĩ ra lý do cho những vết thương đó, nếu không khi bác sĩ hỏi tới lúc xử lý vết thương thì khó lòng che đậy được.

Cùng lúc đó, về phía Trầm Ngư, sau khi chia tay người phụ nữ đã cho nhóm họ đi nhờ xe đến đây, cô vội vàng đến một cửa hàng tạp hóa gần chỗ xuống xe để mượn điện thoại, gọi cho người thân của mình.

Dựa theo trí nhớ, Trầm Ngư bấm số điện thoại của mẹ nguyên chủ.

Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ đầy mệt mỏi: "Ai đấy ạ?"
Trầm Ngư im lặng một lúc, rồi bắt chước giọng nguyên chủ, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, là con."

Đầu dây bên kia như đông cứng lại, rồi vang lên tiếng gì đó rơi mạnh xuống đất.

Giọng nói vốn mệt mỏi bỗng trở nên the thé: "Tiểu Ngư! Con đang ở đâu? Trời ơi... Cái con bé c.h.ế.t tiệt này, con đi đâu vậy hả? Làm mẹ lo c.h.ế.t mất!"

Trầm Ngư báo cho mẹ biết vị trí hiện tại của mình rồi nói thêm vài câu an ủi trước khi đưa điện thoại cho ba người còn lại.

Sau khi cả bốn người đều gọi điện xong, Trầm Ngư liền tìm một nhà trọ giá rẻ gần cửa hàng tạp hóa, thuê một phòng cho cả bốn cùng ở.

Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.

Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.

Bình Luận (0)
Comment