Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 39

Khi Trầm Ngư mở mắt lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo. Cô theo phản xạ định ngồi dậy, nhưng khi ngồi lên mới nhận ra đôi chân dưới đầu gối hoàn toàn không có phản ứng gì.

Trầm Ngư ngẩn ra, đưa tay xuống sờ vào chân mình. Không có chút cảm giác nào.

Thân thể hiện tại của cô là một người tàn tật.

[Kịch bản đã được gửi. Mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]

Theo sau lời nhắc nhở của hệ thống, toàn bộ nội dung kịch bản về thế giới này được truyền vào đầu cô.

Đây là một thế giới gần giống với thời kỳ lịch sử mà cô từng học qua trong hai thế giới trước.

Thời điểm hiện tại là năm 1920.

Chủ cũ của cơ thể này là vợ bé thứ mười ba của một phú ông giàu có ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh phía Nam Hoa Quốc.

Cô xuất thân nhà nông, nhưng sở hữu vóc dáng quyến rũ và gương mặt đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Nếu sống trong thời đại thịnh vượng, sắc đẹp này có thể mang đến cho cô muôn vàn cơ hội. Nhưng trong thời loạn thế như hiện tại, cô chỉ như một cánh bèo trôi, không có chút sức lực để tự bảo vệ mình.

Năm mười sáu tuổi, cô bị một phú ông đi qua làng bắt gặp khi đang giặt đồ ở bờ sông. Ông ta lập tức bị dung mạo của cô làm choáng ngợp, sau khi điều tra biết được cha mẹ cô đã mất, hiện sống nhờ vào chú thím, ông ta liền bỏ ra năm mươi lượng bạc, mang cô về phủ làm vợ bé.

Chú thím của cô vốn đã chẳng ưa gì cô, từ lâu đã xem cô như một gánh nặng. Lý do họ nuôi dưỡng cô là bởi từ nhỏ cô đã xinh đẹp, nên họ tính toán sau này đợi cô lớn lên thì sẽ gả bán để lấy một khoản sính lễ kha khá.

Nay có người chịu bỏ ra năm mươi lượng bạc, họ tất nhiên không chút do dự, lập tức để vị phú ông kia đưa cô gái đi.

Thế nhưng, cô sao có thể cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ cho một phú ông bụng phệ, già yếu, tuổi tác còn đủ làm ông nội cô?

Cô mới chỉ mười sáu tuổi, còn phú ông đó đã ngoài năm mươi, trước cô còn có tận mười hai người vợ lẽ. Cô dù không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện hôn nhân, nhưng trong lòng vẫn không muốn phải phục vụ một ông già như vậy.

Vì vậy, ngay ngày đầu tiên bị đưa về phủ họ Lạc, cô liền tìm cơ hội trốn khỏi trấn Thanh Bình.

Nhưng phú ông sao có thể để một người phụ nữ làm mất mặt mình như vậy? Cô chưa kịp rời khỏi thị trấn, đã bị gia đinh nhà họ Lạc bắt lại và áp giải về phủ.

Quá tức giận, phú ông, cũng chính là lão gia nhà họ Lạc thẳng tay đánh gãy hai chân cô, khiến cô vĩnh viễn không thể đi lại.

Bất lực, cô chỉ còn biết sống lặng lẽ trong phủ họ Lạc, ngày qua ngày như cái bóng.

Nam chính của thế giới này chính là Lạc Thiên Kiêu, con trai trưởng của Đại phu nhân nhà họ Lạc.

Một năm sau đó, Lạc lão gia đột ngột qua đời vì nhồi m.á.u cơ tim. Lạc Thiên Kiêu, lúc bấy giờ đang làm ăn buôn bán xa nhà, lập tức trở về lo hậu sự cho cha, rồi tiếp quản toàn bộ sản nghiệp họ Lạc.

Cũng từ đó, hắn mới phát hiện trong những năm mình vắng nhà, cha đã cưới thêm không ít vợ bé. Trong số đó, có người còn nhỏ hơn hắn tận năm tuổi.

Khi ấy Lạc Thiên Kiêu đã có một vợ cả và hai vợ bé. Nhưng ngay lần đầu gặp cô, hắn đã bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

Dù biết cô là vợ bé cuối cùng mà cha để lại, hắn vẫn bất chấp tất cả, giúp cô tạo một thân phận giả, rồi cưới cô làm vợ.

Đọc đến đây, Trầm Ngư không nhịn được nhướng mày. Nam chính của thế giới trước chỉ là kẻ đào hoa, thì nam chính ở thế giới này đã có hẳn ba người vợ, giờ lại định lấy thêm?

Thật nực cười.

[Lạc Thiên Kiêu tuy từng có ba người vợ, nhưng sau khi cưới ký chủ, không lâu sau đã cho ba người kia rời khỏi phủ. Từ đó về sau, hắn một lòng một dạ chỉ yêu chiều mình ký chủ.]

[Hơn nữa, hắn chưa từng yêu ba người đó. Vợ cả là do cha hắn sắp đặt, còn hai vợ bé là do đối tác ở Hải Thành biếu tặng.ư

Hệ thống vẫn như thường lệ, cố gắng tô vẽ cho nam chính một cách đầy ưu ái.

Trầm Ngư, với đôi chân mất đi tri giác, khó khăn lắm mới có thể dịch người xuống khỏi giường. Trên môi cô khẽ bật ra một tiếng cười châm biếm.

[Tức là vì không yêu, nên hắn có thể dễ dàng đuổi cả ba người phụ nữ ấy đi? Nếu như bản thân không đồng ý thì những cô gái đó liệu có thể tự chui đầu vào phủ hắn sao? Hắn chủ động cưới, vậy mà hậu quả lại bắt phụ nữ gánh chịu?]

Trầm Ngư hiểu biết đôi chút về thế giới này. Đây là một thời đại nửa phong kiến nửa hiện đại, phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, dẫu không bị người ta chỉ trích đến chết, nhưng dư luận cũng chẳng dễ chịu gì.

Không ai quan tâm lý do họ bị đuổi là gì. Người ngoài chỉ đồn đoán: "Chắc là không đứng đắn, bị bắt quả tang làm điều phản bội chồng nên mới bị đuổi khỏi nhà chồng."

Còn điều khiến Trầm Ngư càng thấy khó chấp nhận hơn là: Nguyên chủ dù đã làm vợ bé của Lạc lão gia suốt hai năm, nhưng... vẫn còn là trinh nữ.

Vào đêm tân hôn của nguyên chủ và Lạc Thiên Kiêu, khi thấy dấu m.á.u trinh, Lạc Thiên Kiêu cảm động đến mức thề thốt sẽ mãi mãi đối tốt với cô, không để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Hừ...

Trầm Ngư không hiểu nổi. Nếu không còn là trinh nữ, thì hắn sẽ không đối tốt với cô nữa sao?

Còn nguyên chủ, bị giam trong phủ họ Lạc suốt hai năm, ban đầu Lạc lão gia còn cưới cô chỉ vì nhan sắc, vậy sao vẫn giữ được trinh tiết? Điều này quả thực rất khó hiểu.

Tất nhiên, Trầm Ngư không có ý trách nguyên chủ vì chưa bị cưỡng ép bởi lão già ghê tởm kia. Cô chỉ cảm thấy tình tiết này thật không cần thiết, và càng nghĩ càng chắc chắn: Tất cả chỉ vì kịch bản cố tình giữ trinh tiết của nữ chính cho nam chính Lạc Thiên Kiêu mà thôi.

[Ký chủ nghĩ nhiều rồi. Tình tiết này là vì Lạc lão gia quá xấu xí. Ở với lão ấy thì uổng phí ký chủ quá!]

Hệ thống giải thích như thường lệ, nhưng Trầm Ngư chỉ lạnh nhạt nhếch môi.

Trầm Ngư không nhịn được mà nhướng mày.

[Ngoại hình của Lạc lão gia chẳng phải là do ngươi quyết định sao? Mà Lạc Thiên Kiêu thì lại đẹp trai như vậy, vậy thì với tư cách là người truyền lại một nửa gen, Lạc lão gia có thể xấu đến đâu được chứ? Sao lại vừa xấu xí, vừa bụng phệ được chứ?]

Còn lý do mà hệ thống đưa ra để giải thích tại sao Lạc lão gia không đụng đến ký chủ thì... khiến Trầm Ngư thật sự cảm thấy nực cười.

Một người đàn ông đã cưới tới mười ba bà vợ, có đủ con trai con gái, vậy mà đến cuối cùng lại liệt dương.

Và bệnh liệt dương này... chỉ xuất hiện sau khi cưới nguyên chủ. Bởi vì trước khi cưới nguyên chủ, vợ lẽ thứ mười hai còn vừa sinh cho ông ta một đứa con trai.

Chính vì quá trùng hợp như vậy, nên sau khi cưới nguyên chủ về, lại đánh gãy chân cô vì dám trốn chạy, Lạc lão gia cũng không còn bước chân vào phòng bất cứ ai ngoài vợ cả nữa.

Nguyên chủ - một cô gái được ông ta cướp về chỉ vì nhan sắc, cuối cùng bị lãng quên như một món đồ cũ trong góc nhà. Cho đến khi Lạc lão gia uống bừa bãi các loại thuốc bổ mong lấy lại sức khỏe, thì cuối cùng vì phản ứng của thuốc, ông ta bị nhồi m.á.u cơ tim và qua đời.

Khi con trai ông - Lạc Thiên Kiêu - về nhà để lo tang lễ, lại đem lòng yêu chính người phụ nữ của cha mình.

Đọc đến đây, Trầm Ngư thậm chí còn có phần thương hại ông già tội nghiệp kia.

Làm chuyện ác, cướp về một mỹ nhân tuyệt sắc... rồi lại phát hiện ra mình bất lực, chỉ có thể "nhìn mà không thể chạm". Ông ta âm thầm tìm thầy thuốc chạy chữa, ai ngờ gặp phải lang băm, bị lừa uống đủ thứ bậy bạ. Rồi cuối cùng c.h.ế.t tức tưởi, để lại di sản là một người con trai vừa khóc thương cha vừa rước luôn vợ cha.

Và điều khiến người ta nhớ nhất về Lạc lão gia, chỉ là khi nam chính dỗ dành nữ chính, luôn mồm lôi xác cha mình ra chửi mắng:

"Cha tôi đúng là không ra gì, lại còn dám đánh gãy chân em. Nhưng em yên tâm, cho dù em không thể đi lại, tôi cũng sẽ chăm sóc em cả đời."

"Tôi sẽ không như cha tôi, có nhiều vợ như vậy. Lạc Thiên Kiêu này từ nay về sau chỉ có mình em là người phụ nữ duy nhất."

"Trầm Ngư, hãy lấy tôi đi. Tôi sẽ làm lại thân phận cho em, không ai biết em từng là vợ lẽ của cha tôi đâu."

Sau khi đã hiểu rõ toàn bộ cốt truyện trong đầu, Trầm Ngư mới lên tiếng gọi cô hầu gái ngoài cửa vào giúp mình rửa mặt chải đầu.

Trước khi bỏ trốn, nguyên chủ vẫn được Lạc lão gia đối xử khá tốt, có không ít hầu gái, hầu nam phục vụ. Nhưng sau khi cô bị đánh gãy chân, Lạc lão gia vì bệnh tật và xấu hổ không dám bén mảng đến nữa, dần dà đám người hầu cũng rời đi hết, tìm đến các vị phu nhân có con cái để dựa vào.

Bên nguyên chủ chỉ còn lại một cô hầu gái nhỏ có vết bớt to trên mặt, từng bị các hầu gái khác bắt nạt, và một người hầu nam mới được phân đến gần đây.

Khi nghĩ tới người hầu nam đó, ánh mắt Trầm Ngư thoáng xao động.

Trong truyện gốc, người hầu nam này chính là nhân vật then chốt, về sau sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của nam chính Lạc Thiên Kiêu.

Hầu gái Linh Đang nghe tiếng gọi liền bước vào, đầu tiên bế Trầm Ngư từ giường đặt lên ghế giữa phòng, sau đó đi lấy nước vào phục vụ cô súc miệng, rửa mặt.

Thân thể Trầm Ngư hiện tại gầy yếu, cô tự đoán mình chắc chưa tới 40 kg, nên Linh Đang bế cũng không quá khó khăn.

Sau khi rửa mặt xong, Linh Đang lại đi ra ngoài, mang vào bữa sáng do nhà bếp đưa tới.

Hai chiếc bánh bao trắng, một đĩa dưa muối - đơn sơ nhưng trong thời buổi loạn lạc này, được ăn đầy đủ một bữa như vậy đã là rất tốt rồi.

Dù sao những hầu gái như Linh Đang thường ngày cũng không có cơ hội được ăn như thế.

Trầm Ngư nhận ra ánh mắt thèm thuồng của cô bé, liền đưa một cái bánh bao về phía Linh Đang.

Linh Đang thoáng sững người, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Ngư:

"Phu nhân..."

Trầm Ngư dịu dàng mỉm cười:

"Tôi ăn hai cái cũng không hết, cho em một cái, đừng để phí."

Linh Đang do dự một chút, cuối cùng không cưỡng lại được sự cám dỗ của chiếc bánh bao trắng, chìa đôi tay gầy guộc ra đón lấy.

"Cảm ơn phu nhân." Khóe môi cô bé khẽ cong lên.

Đó vốn dĩ nên là một nụ cười ngọt ngào, nhưng vì vết bớt to nổi bật trên mặt, nụ cười ấy lại mang đến cảm giác có chút đáng sợ.

Thế nhưng Trầm Ngư vẫn không hề tỏ ra phản cảm, cô chỉ nhẹ nhàng đẩy luôn đĩa dưa muối về phía Linh Đang:

"Ăn cùng tôi."

Sau bữa sáng, Linh Đang dọn bàn, rồi chủ động bế Trầm Ngư ra sân hóng gió.

Bây giờ đang là đầu mùa hè, trong phòng tuy chưa đến mức oi bức khó chịu, nhưng khi mặt trời lên cao thì ở trong phòng cũng bắt đầu có chút ngột ngạt.

Sân nhỏ nơi nguyên chủ ở trong nhà họ Lạc không lớn, vị trí lại khá xa khu trung tâm, nhưng cũng may trong sân có một cây đại thụ tán lá rậm rạp, tạo ra một khoảng bóng râm mát mẻ.

Linh Đang khiêng một chiếc ghế nằm đặt dưới bóng cây, bế Trầm Ngư ra đó đặt nhẹ lên ghế, sau đó lại mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến ngồi cạnh, rồi nhẹ nhàng nâng hai chân không còn cảm giác của Trầm Ngư đặt lên đùi mình.

Sau đó, cô bé cúi đầu, cẩn thận xoa bóp từng chút một cho đôi chân mất cảm giác của Trầm Ngư. Gương mặt nghiêm túc của Linh Đang khiến Trầm Ngư nhìn mãi mà lòng trào dâng một cảm xúc xót xa. Cô đưa tay chạm nhẹ vào vết bớt lớn màu xanh đỏ quanh mắt phải của Linh Đang.

"Ôi... Phu nhân!" Linh Đang hoảng hốt, cảm nhận được bàn tay dịu dàng ấy, vội vàng đưa tay che lấy mặt.

"Xấu lắm, phu nhân đừng chạm vào, sẽ làm bẩn tay của phu nhân mất." Cô luống cuống nói.

Vì vết bớt trên mặt, năm sáu tuổi Linh Đang đã bị cha mẹ bán vào nhà họ Lạc. Những năm tháng sống ở đây cũng không dễ dàng gì. Đám hầu gái khác thường chê cười và xa lánh, bảo vết bớt của cô vừa xấu xí vừa dơ bẩn, bắt cô phải tránh xa họ.

Lâu ngày, Linh Đang dần hình thành tính cách cam chịu, nhẫn nhịn. Sau khi nguyên chủ bị Lạc lão gia đánh gãy chân, bị lạnh nhạt và thất sủng, các hầu gái khác cũng rời bỏ, đổ về hầu hạ các bà vợ có con cái trong nhà.

Chỉ còn mình Linh Đang lặng lẽ ở lại, chăm sóc nguyên chủ mỗi ngày, cùng cô chịu cảnh tủi nhục và đau đớn. Có thể nói, nguyên chủ sống sót được là nhờ vào Linh Đang.

Nhưng trong lòng Linh Đang lại không hề có suy nghĩ đó. Trong mắt cô, dù Trầm Ngư có sa cơ lỡ vận, thì vẫn là chủ nhân, là người mà cô không dám xúc phạm.

Hơn nữa, vị phu nhân này rất xinh đẹp, lại chưa từng chê bai hay bắt nạt mình.

Vì thế Linh Đang mới thật lòng cảm thấy khuôn mặt đầy bớt của mình rất "dơ bẩn", không đáng để người như Trầm Ngư chạm vào.

Ánh mắt chân thành ấy, Trầm Ngư thấy rõ. Cũng chính vì vậy mà cô càng thêm thương xót cô bé thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nguyên chủ này.

Ở thế giới trước, những cô bé bằng tuổi Linh Đang phần lớn vẫn còn sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ, vô tư đến trường.

Còn ở đây, Linh Đang đã mười sáu tuổi, đã làm người hầu tròn mười năm.

Trầm Ngư khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng:

"Em vừa mới rửa mặt mà, sao lại bẩn được chứ? Rất sạch đấy."

Thật ra Linh Đang sạch sẽ hơn rất nhiều người trong nhà họ Lạc này.

Linh Đang rụt rè ngước mắt nhìn Trầm Ngư một lần nữa, thấy trong mắt phu nhân không có một chút ghét bỏ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô từ từ buông tay che mặt xuống, rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân cho Trầm Ngư, tuy vẫn cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Vẫn rất xấu..."

Trầm Ngư nghe vậy không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.

Thực ra trước khi nhờ Linh Đang giúp rửa mặt, cô đã kiểm tra đôi chân của thân thể này.

Phải nói rằng hệ thống đã rất kỹ lưỡng trong việc hạn chế hành động của cô. Đôi chân này đã hoàn toàn tê liệt, dù ở thế giới cũ có kỹ thuật y tế hiện đại cũng vô phương cứu chữa, huống gì là nơi đây lạc hậu và không có linh khí.

Việc khôi phục đôi chân gần như là không thể.

Nhưng còn vết bớt trên mặt Linh Đang, lúc nãy khi chạm vào, cô đã xác định chắc chắn: Không nghiêm trọng.

Hồi còn ở phàm giới của Thương Lan giới, cô từng thấy loại thuốc có thể chữa được những vết bớt dạng này.

Dù thảo dược ở thế giới này có hơi khác, Trầm Ngư tin mình có thể tìm được thứ tương tự để pha chế thuốc.

Đúng lúc ấy, cánh cổng sân nhỏ phát ra tiếng mở. Trầm Ngư ngoảnh đầu lại, thấy một thanh niên gánh nước bước vào.

"Anh Đại Tráng, anh về rồi à. Em có để phần cơm trong bếp cho anh đấy, còn nóng nè."

Linh Đang vội vàng đứng dậy, chạy ra giúp y đổ hai thùng nước vào chum.

Người thanh niên được gọi là Đại Tráng chỉ lặng lẽ gật đầu, sau khi đặt gánh xuống thì đi vào bếp, lấy ra hai cái bánh bắp mà Linh Đang đã đậy kỹ từ trước.

Không có đồ ăn kèm, y chỉ đổ một bát nước đun sôi để nguội, rồi cứ một miếng bánh, một ngụm nước mà ăn hết bữa sáng đơn sơ.

Sau đó, y lại lặng lẽ đi ra góc sân chẻ củi.

Bởi vì nguyên chủ không được coi trọng, nên ba người họ - Trầm Ngư, Linh Đang và Đại Tráng - ngoài ba bữa cơm được đưa từ nhà bếp lớn, mọi thứ khác đều phải tự túc.

Củi này, thực ra chỉ dùng để đun nước nóng, chứ không đủ điều kiện để nấu ăn riêng trong viện.

Ngay từ khoảnh khắc người đàn ông kia bước vào, Trầm Ngư đã bắt đầu âm thầm quan sát y.

Xét từ hành vi từ lúc vào cửa đến giờ, trông y chẳng khác gì một người giúp việc bình thường trong phủ.

Nhưng...

 

Bình Luận (0)
Comment