Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 54

Khi cô bước vào con hẻm, Trầm Ngư ghé sát tai Linh Đang thì thầm điều gì đó. Linh Đang nghe xong liền trợn tròn mắt, lập tức bước nhanh hơn.

Tuy nhiên, những kẻ theo dõi cô và Linh Đang rõ ràng đã chuẩn bị sẵn. Linh Đang vừa tăng tốc, đám người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trầm Ngư mím môi. Khi ánh mắt cô rơi vào hai bóng người đột ngột xuất hiện ở đầu kia con hẻm, cô chỉ vỗ nhẹ vai Linh Đang, ra hiệu cô bé đặt mình xuống.

Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần. Trầm Ngư không giả vờ nữa, cô bám lấy vai Linh Đang rồi quay người lại đối diện với những bóng người đang tiến đến.

"Các người muốn gì?" Cô hỏi với giọng bình thản.

Người đuổi theo là một thanh niên trẻ mặc quần áo giản dị. Vừa nhìn thấy gương mặt của Trầm Ngư, trong mắt gã thoáng qua vẻ say mê.

Gã lập tức cúi đầu, dường như sợ hành động vừa rồi của mình đã khiến cô gái xinh đẹp này sợ hãi, rồi nhẹ giọng nói:

"Tiểu thư, không cần phải sợ. Ông chủ của tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút."

Trầm Ngư: "..."

Nếu không phải đã sớm biết người muốn gặp mình là ai, nghe xong câu đó chắc cô còn hoảng sợ hơn.

Hai người bất ngờ xuất hiện ở đầu hẻm bên kia cũng đã đi tới. Ba người họ giữ thái độ lịch sự nhưng cứng rắn, đưa Trầm Ngư đi.

"Phu nhân..." Linh Đang lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư.

"Không sao đâu, đi theo họ xem thế nào." Trầm Ngư trấn an cô bé.

Tại một quán trà nổi tiếng ở Hải Thành, một thiếu nữ thanh tú rót trà xong thì cung kính lui xuống.

Làn khói trắng từ chén trà bốc lên mờ ảo, khiến tầm nhìn của Trầm Ngư đối với người ngồi đối diện trở nên mơ hồ.

Sau một hồi im lặng, người đàn ông đối diện mở lời trước:

"Đã lâu không gặp."

Lạc Thiên Kiêu ngước mắt nhìn cô gái trước mặt, dường như chẳng thay đổi gì so với năm năm trước.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt cô, rồi chuyển xuống bờ môi hồng nhạt. Bàn tay đặt dưới gầm bàn không kìm chế được mà siết chặt.

Hắn không thể tin được, hai ngày trước vừa nhìn thấy ảnh của Trầm Ngư trong hồ sơ cảnh sát đã khiến lòng hắn rung động mạnh mẽ. Hắn chưa từng nghĩ, người mà hắn mong nhớ suốt năm năm qua lại thật sự xuất hiện trước mặt mình như vậy.

Trầm Ngư liếc nhìn Lạc Thiên Kiêu, lạnh nhạt nói: "Lạc thiếu gia cho người mời tôi đến đây, nếu có gì thì cứ nói thẳng. Phu quân tôi sắp về rồi, tôi phải nhanh chóng trở về."

Thái độ lạnh lùng ấy như ngàn mũi kim đ.â.m thẳng vào tim Lạc Thiên Kiêu. Ý tứ trong lời cô khiến hắn không thể không hỏi:

"Tại sao? Tại sao năm đó em lại rời đi? Tại sao lại chọn hắn? Em biết hắn là ai không..."

"Đương nhiên tôi biết, nhưng thì sao?" Trầm Ngư cắt lời hắn.

"Hắn là con hoang của cha tôi, còn em là thiếp của cha tôi. Sao hai người có thể bên nhau được?"

Trầm Ngư nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói:

"Thứ nhất, hắn không phải là con hoang. Nếu nói thẳng ra, mẹ ngài mới là người chen chân vào gia đình người khác."

"Thứ hai, tôi chưa từng đồng ý làm thiếp của cha ngài. Tôi ở lại nhà họ Lạc là vì ông ta đánh gãy chân tôi. Khi đó, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ rời cùng hắn. Tôi tin Lạc thiếu gia cũng hiểu điều đó."

Lạc Thiên Kiêu cố chấp nói: "Từ xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, em là do cậu mợ đích thân đưa đến nhà họ Lạc. Dù em có thích hay không thì em cũng là người của nhà họ Lạc."

Trầm Ngư lạnh lùng nói: "Cha ngài đã c.h.ế.t rồi."

"Vậy thì em sống là người nhà họ Lạc, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Lạc."

"Lạc thiếu gia nói đùa rồi. Nếu ngài coi trọng ý muốn của bề trên như vậy, sao tôi lại nghe người ta nói ngài từng bức người vợ đầu tiên tự sát để lấy vị hôn thê hiện tại?"

Trước kẻ giả tạo như Lạc Thiên Kiêu, Trầm Ngư không hề khách khí. Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch khi nghe những lời thẳng thắn của cô.

"Họ vu oan cho tôi." Hắn vội vàng biện minh.

Nhưng hắn cũng nhớ lại, chuyện người phụ nữ tâm thần kia nhảy sông tự sát từng bị đối thủ thổi phồng, không dễ gì chối bỏ. Hắn bổ sung thêm: "Tôi ly hôn cô ấy là vì suốt bao năm không sinh được con nối dõi cho nhà họ Lạc, hoàn toàn không liên quan gì đến San San. Việc cô ấy tự tử là điều tôi không ngờ tới, tôi thật sự rất đau lòng khi hay tin đó."

Cang nói, hắn như càng tin vào lời mình, xúc động đứng bật dậy khỏi ghế.

"Sao em có thể nghĩ về tôi như vậy?"

[Đúng thế, Tần Vãn Quân tự nhảy sông chết. Tuy nam chính ly hôn cô ta, nhưng có lý do chính đáng. Ký chủ nên hiểu rõ ở thời đại này, một người phụ nữ không sinh được con, nam chính đã nhẫn nhịn bao năm mới ly hôn, lại còn cho một khoản tiền lớn đã là quá nhân nghĩa rồi.]

Lời phụ hoạ hệ thống truyện ngọt vang lên đúng giờ hệt như đồng hồ báo thức trong đầu Trầm Ngư.

[Giả tạo!] Cô thầm nghĩ.

Trầm Ngư lườm Lạc Thiên Kiêu một cái, thẳng thừng nói: "Lạc thiếu gia đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi với ngài không có quan hệ gì, nên nghĩ thế nào về ngài cũng chẳng cần bận tâm tình cảm. Từ lúc rời khỏi nhà họ Lạc, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại. Nếu ngài mời tôi tới chỉ để nói chuyện này, thì xin lỗi, tôi phải về. Nếu không, phu quân tôi sẽ lo lắng."

Khi cô nói đến từ "phu quân", Lạc Thiên Kiêu rõ ràng thấy gương mặt người phụ nữ đối diện ửng đỏ đầy ngượng ngùng. Rõ ràng, cô rất yêu người đàn ông đó.

Một cơn ghen tức mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn.

Hắn buột miệng thốt ra điều mà hắn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần:

"Nếu hắn có thể, tại sao tôi thì không?"

Hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, đã sắp xếp mọi chuyện.

Nếu không phải Thẩm Khê đột ngột chen ngang mang cô đi, thì bây giờ cô đã là vợ hắn rồi. Và hắn chắc chắn sẽ không để cô đi theo hắn một cách danh không chính, ngôn không thuận như thế này.

Hắn đã tính toán kỹ càng: Đầu tiên đưa cô tới chùa gần trấn Thanh Bình để xuất gia, sau đó xóa bỏ thân phận cũ, danh chính ngôn thuận cưới cô về, để hai người có thể bên nhau mãi mãi.

Nên tất cả là lỗi của Thẩm Khê. Nếu y không xuất hiện, Trầm Ngư đáng lẽ đã là vợ của hắn, người cô gọi là "phu quân" hiện tại đáng lẽ phải là hắn mới đúng.

Thế nhưng Lạc Thiên Kiêu chưa từng nghĩ đến việc Trầm Ngư có muốn ở bên cạnh hắn hay không.

Trần Vu tỏ ra kinh ngạc, như thể bị sốc bởi hàm ý trong lời nói của Lạc Thiên Kiêu.

Đôi tay cô bồn chồn gõ nhẹ lên bàn, dường như muốn đứng dậy, nhưng vì đôi chân không thể đi lại, cô chỉ có thể bất lực ngồi đó nhìn hắn.

"Nếu Thẩm Khê làm được, tôi cũng làm được. Tôi có thể đối xử với em tốt hơn, cho em một cuộc sống tốt hơn. Tôi đã điều tra rồi. Hắn chỉ là một thương nhân có chút tiền thôi. Nếu em có thể ở bên hắn, tại sao lại không thể ở bên tôi?" Lạc Thiên Kiêu thẳng thừng nói.

Ánh mắt hắn khóa chặt Trầm Ngư, không chút giấu diếm, tình cảm nồng nhiệt trong đó gần như muốn nuốt chửng lấy cô.

Trầm Ngư cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của Lạc Thiên Kiêu, không thể tin nổi nhìn hắn.

"Ngài đang nói gì vậy? Tôi đã là phụ nữ có chồng, ngài cũng đã có vị hôn thê. Ngài có từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy khi nói ra những lời này không?"

Lạc Thiên Kiêu tưởng rằng Trầm Ngư đang cảm thấy có lỗi với Kiều San. Hắn lập tức giải thích:

"Em đừng hiểu lầm. Tôi luôn coi San San như em gái. Việc cô ấy yêu tôi cũng khiến tôi bất ngờ... Còn về hôn ước, em không cần lo. Tôi sẽ giải thích rõ với San San và cha nuôi sau."

"Tiểu Ngư, em phải tin tôi. Từ đầu đến cuối, người tôi yêu chỉ có em. Ngay khoảnh khắc gặp em lúc trở về nhà, tôi đã yêu em rồi. Tình yêu tôi dành cho em không thua bất cứ ai. Chỉ cần em muốn, tôi nhất định sẽ làm mọi thứ vì em."

Những lời yêu thương của người đàn ông kia đầy mê hoặc, đồng thời hệ thống truyện ngọt cũng thì thầm vào tai Trầm Ngư:

[Ký chủ, hãy từ bỏ Thẩm Khê đi. Hắn có thể cho ngươi được gì? Năm năm rồi mà hắn vẫn để ngươi sống ở cái vùng núi hẻo lánh đó. Ngươi thật sự chịu được cuộc sống như vậy mãi sao? Lạc Thiên Kiêu thì giàu có, đẹp trai, lại hết lòng vì ngươi. Hắn mới là người đàn ông định mệnh của ngươi.]

Ánh mắt Trầm Ngư chợt d.a.o động, như thể đã bị lung lay phần nào, khiến trong lòng Lạc Thiên Kiêu dâng lên một tia hy vọng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi Trầm Ngư mở miệng, lời cô nói lập tức dập tắt tia hy vọng đó.

"Lạc thiếu gia, những gì ngài muốn làm không liên quan gì đến tôi. Những lời hứa hẹn của ngài cũng chẳng liên quan đến tôi. Hôm nay tôi ra ngoài quá lâu rồi. Nếu được, phiền ngài đưa tôi trở về."

Lạc Thiên Kiêu sững người một lát, rồi không kìm được hỏi: "Tại sao?"

Hắn có điểm nào thua kém cái tên hèn mọn Thẩm Khê chứ?

Trầm Ngư bình tĩnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua cánh cửa sau lưng hắn.

"Bởi vì tôi yêu anh ấy. Như thế đã đủ lý do chưa?"

"Rầm!"

Tiếng cửa bị đẩy mạnh cùng lúc với câu trả lời của Trầm Ngư vang lên, khiến người đang xông vào từ cửa nghe rõ từng chữ một.

Thẩm Khê sải bước vào, sắc mặt u ám. Sau lưng y, ba kẻ đã đưa Trầm Ngư đến quán trà giờ nằm r.ên rỉ đau đớn ngay trước cửa.

Vài tiểu nhị trong quán trà đứng nép sang một bên, hoảng hốt nhìn Thẩm Khê đột ngột xông vào phòng riêng.

Nhưng vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Khê lập tức tan biến khi ánh mắt y chạm vào Trầm Ngư.

Y bước nhanh đến bên cô, lo lắng cúi người hỏi: "Em không sao chứ?"

Trầm Ngư nở nụ cười dịu dàng với y, rồi chu môi lên phụng phịu: "Không sao cả. Em biết anh sẽ đến tìm em mà."

Biểu cảm phụng phịu rất tự nhiên ấy khiến tim Lạc Thiên Kiêu như bị d.a.o đâm, hắn lập tức bước lên hai bước, định gỡ tay Thẩm Khê đang đặt trên vai Trầm Ngư.

"Buông cô ấy ra."

Thẩm Khê sửng sốt trước hành động của hắn, sau đó vừa thấy tức cười vừa thấy phiền phức.

"Lạc thiếu gia, tôi đang nói chuyện với thê tử của mình, hình như chẳng liên quan gì đến ngài. Ngài lấy tư cách gì để dưa ra yêu cầu vô lễ như vậy?"

Chỉ có Thẩm Khê mới hiểu rõ cảm giác kinh hoàng và lo sợ của mình lúc quay về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không thấy bóng dáng Trầm Ngư đâu.

Sau khi nghe lão chưởng quầy nói Trầm Ngư và Linh Đang ra ngoài mua đồ, y lập tức hoảng loạn đi khắp phố tìm. Cuối cùng nhờ trí nhớ và lời chỉ dẫn của một tiểu thương, y mới lần ra được nơi này.

May mắn thay, y đến kịp, và cô vẫn bình an vô sự.

Lạc Thiên Kiêu đen mặt nói: "Vì cô ấy là Thập Tam phu nhân của cha tôi."

Thẩm Khê lạnh lùng đáp: "Lão già đó đã c.h.ế.t rồi."

Lạc Thiên Kiêu nghiến răng: "Thẩm Khê, chú ý lời lẽ của anh. Dù gì ông ấy cũng là cha ruột của anh. Dù ông ấy c.h.ế.t thì người đứng đầu nhà họ Lạc vẫn là tôi. Không có sự cho phép của tôi, cô ấy không thể tái giá."

Thẩm Khê bật cười: "Tôi chưa từng thừa nhận lão ta là cha mình."

"Anh mang dòng m.á.u của ông ấy. Chuyện đó anh không thể chối bỏ."

Thẩm Khê khinh thường cười nhạt, lười tranh cãi với loại người như hắn. Y cúi người thì thầm bên tai Trầm Ngư: "Nhắm mắt lại."

Trầm Ngư ngoan ngoãn làm theo.

Ngay sau đó, Thẩm Khê đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào Lạc Thiên Kiêu, siết chặt nắm đ.ấ.m rồi tung cú đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

Y đã bực bội Lạc Thiên Kiêu từ lâu vì hắn luôn thèm khát Trầm Ngư. Năm năm trước, khi Lạc Thiên Kiêu mạo phạm Trầm Ngư, Thẩm Khê đã muốn đánh hắn, nhưng lúc đó y vội rời khỏi Thanh Bình Trấn, không có cơ hội ra tay.

Lạc Thiên Kiêu quen sống trong nhung lụa, sao có thể địch lại Thẩm Khê - người đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, ngày ngày trèo đèo lội suối?

Chỉ sau vài cú đấm, hắn đã nằm bẹp dưới đất, chỉ có thể phát ra tiếng r.ên rỉ yếu ớt.

"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga? Mày nghĩ tao không biết cái ý nghĩ bẩn thỉu của mày sao?"

Thẩm Khê chưa từng có tình cảm m.á.u mủ gì với Lạc Lương Tài - cha ruột trên danh nghĩa. Nhưng Lạc Thiên Kiêu -con trai cưng mà ông ta hết mực yêu thương - lại dám thèm muốn vợ lẻ của cha mình.

Ngỗ nghịch bất trung, làm trái đạo đức nhân thường,... Mấy câu này còn chưa đủ để miêu tả tư tưởng b*nh h**n của hắn.

Thẩm Khê đứng thẳng dậy, đá thêm hai cú vào kẻ nằm bất động dưới đất, nghe vài tiếng rên nữa rồi quay người, bế lấy Trầm Ngư - người vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt - rồi sải bước xuống lầu.

Linh Đang đang thấp thỏm chờ ở tầng một, vừa thấy Thẩm Khê bế Trầm Ngư ra, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng chạy theo. Ba người cùng rời khỏi quán trà.

"Đứng lại!"

Một tiếng hét vọng xuống. Lạc Thiên Kiêu ôm mặt sưng húp từ tầng hai chạy xuống.

Hắn định gọi người đến ngăn bọn họ lại, nhưng lần này hắn đi một mình, chỉ dẫn theo ba tên, giờ đều nằm gục sau trận đòn của Thẩm Khê.

Bất lực, Lạc Thiên Kiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Khê bế Trầm Ngư rời đi.

"Lạc... Lạc tiên sinh, giờ chúng ta làm gì đây?" Khi bọn họ đã khuất bóng, chủ quán trà mới dám tiến đến, hoảng hốt hỏi.

Lạc Thiên Kiêu nghiến răng, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ: "Trở về."

Buổi chiều hôm nay Kiều San còn hẹn hắn đi mua sắm, hắn không thể chậm trễ nữa.

Thẩm Khê...

Lạc Thiên Kiêu nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu. Đợi hắn giải quyết xong mọi chuyện với Kiều San, nhất định sẽ khiến Thẩm Khê phải trả giá. Và rồi, hắn sẽ cướp lại Trầm Ngư.

Đám người khí thế ngút trời khi đến, giờ lặng lẽ lê lết trở về trong thất bại.

Bên kia, sau khi đưa Trầm Ngư về quán trọ, Thẩm Khê đẩy mọi người ra, bế cô vào phòng rồi ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.

"Là lỗi của anh. Anh đã không bảo vệ được em."

Thẩm Khê không ngờ năm năm trôi qua mà dụ.c vọ.ng của Lạc Thiên Kiêu đối với Trầm Ngư vẫn không suy giảm. Mới chỉ đưa cô đến Hải Thành vài ngày mà đối phương đã tìm đến cửa.

Trầm Ngư cúi đầu hôn lên môi y, khẽ dỗ dành: "Không sao đâu. Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả."

 

Bình Luận (0)
Comment