Họa Thủy Từ Đâu Tới

Chương 4.2

Trong một thời gian ngắn, hắn phát hiện mình không thể ép buộc bản thân đối xử lạnh nhạt với nữ nhân này nữa rồi.

Bởi vì nàng dũng cảm, mỹ lệ (xinh đẹp), còn có phần tùy hứng, đã đánh sâu vào trong trái tim tĩnh mịch thừ lâu của hắn.

Duy chỉ có một nữ nhân như vậy, hắn làm sao có thể buông bỏ đây?

Không! Hắn muốn giữ chặt nàng, phải có nàng, cho dù bằng bất cứ giá nào!

Lam Bán Hương liều mạng phản kháng, giãy giụa, nhưng Tát Cách Hán lại giữ nàng thật chặt bên trong khuỷu tay, không cho nàng rời đi.

Nàng dần dần bị nụ hôn nóng bỏng làm tan chảy, khẽ mở đôi môi đỏ mọng để đầu lưỡi của hắn tiến vào cùng nàng thân mật, dây dưa, nụ hôn này làm cho sắc tình cả hai tăng lên, nóng đến mức cả không khí cũng muốn bốc cháy.

Nàng vốn muốn kháng cự, nhưng đôi tay to lớn cùng đôi môi khêu gợi của hắn không ngừng vuốt ve và hôn nàng, gần như muốn tan ra trong lòng hắn.

Vốn cho rằng nam nhân luôn luôn bảo thủ này sẽ có kỹ thuật không tốt, nhưng khi nụ hôn nóng bỏng của hắn không ngừng thay phiên nhau rơi xuống ngực nàng, lại vô cùng dịu dàng mà trên trọc vùng đất nhạy cảm của nàng, làm ngọn lửa trong lòng nàng không tự chủ được mà đốt lên.

Trong nháy mắt, nàng quên mất mình đang giận hắn, chỉ muốn cùng hắn đói chọi, toàn thân cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Ngươi muốn làm gì?” Khi nàng nhìn thấy cử động của hắn thì hai chân trắng như tuyết đã bị hắn kéo ra, đầu của hắn vùi sâu vào trong hai chân, đầu lưỡi phách lối liếm láp ngậm nhắm cánh hoa đang động tình.

“A......”

Nhị hoa nhạy cảm bị kích thích như vậy, cơ thể nàng giống như bị điện giật, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.

Hai chân nàng vô lực mặc hắn làm càn, hai cánh tay lại bị hắn giữ lấy, trừ việc ngoan ngoãn đón nhận hành động lớn mật của hắn, giãy giụa cũng dư thừa, chỉ làm nàng giống như đang vội vã.

Tát Cách Hán từ từ dùng cơ thể mình, đầu lưỡi thương yêu vỗ về nhị hoa nhỏ, cố ý muốn thuê đốt lửa tình trên người nàng, hắn càng chậm rãi lại càng cố gắng khống chế chính mình, cố gắng đè ném dục hỏa đang bùng lên.

Để cho nàng phải lâm vào sự điên cuồng của hắn, để cho nàng hiểu cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn, để cho nàng biết một khi đã nói ra cam kết, thì không được bội ước.

Hắn muốn từng chút từng chút nhấm nháp vùng đất của nàng, để hắn có thể khắc sâu hương vị ngọt ngào này vào sâu trong đáy lòng.

Bất ngờ nàng đạt đến khoái cảm làm hai chân khẽ run, mặc dù tạm thời có thể loại bỏ một chút khô nóng, nhưng sâu bên trong lại cảm thấy một một cỗ trống rỗng, giống như cần thêm cái gì đó để lấp đầy nàng......

“Đã cao triều rồi sao?” Giọng khàn khàn kêu gọi Lam Bán Hương đang ở thế giới tuyệt mỹ trở về.

Nàng nhìn thấy cái đầu đang vùi vào hai chân mình đưa lên, gương mặt tuấn mỹ mang theo chút ửng đỏ, lại tràn đầy tình dục.

Không ngờ mình lại có thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, tuy nhiên nàng không có ý nghĩ muốn dừng nó lại, nàng nhẹ nhàng vươn tay, mà hắn cũng đứng dậy hướng về phía nàng, để nàng có thể bao bọc hắn.

Khi hai tay nàng ôm lấy cơ thể nóng bỏng kia, đồng thời cũng cảm nhận được có mọt vật cứng đang chống đỡ lấy mình.

Tim của nàng đập rất nhanh, cảm thấy dục vọng kia đang hoạt động dưới cánh hoa ướt át của nàng, giống như muốn tìm lối vào vườn hoa thần bí, cứ như vậy thử dò xét tuần tra làm nàng suýt không thở được.

“Khẩn trương sao?” Hắn lấy một loại tư thế bại hoại khẽ cắn vành tai nàng.

“Nào có...... A!” Hắn cư nhiên cứ tiến vào như vậy?!

Nàng đột nhiên mở to hai mắt, cái miệng hồng nộn nhỏ nhắn run rẩy không khép lại được, khóe mắt hàm chứa chút nước mắt làm người mê đắm.

“Tiểu yêu tinh đáng chết! Cư nhiên lộ ra vẻ mặt mê người như vậy.” Giọng nói hoan ái thở gấp lại mang theo một sự vui mừng như điên.

Thì ra nàng vẫn là của hắn, không có người nào làm bẩn, hái qua.

Hắn vốn còn muốn thương hương tiếc ngọc, lại bị bộ dáng đáng thương như vậy làm nhiệt huyết tăng vọt, không cách nào nhẫn nại.

Cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn khả ái của nàng, không ngừng dùng nụ hôn để an ủi nàng, nhưng dục vọng đang trong thân thể nàng không cách nào dừng co rút, kèm theo tiếng kêu kháng nghị như mèo nhỏ của nàng, sự co rút càng ngày càng kịch liệt, mãi cho đến khi hắn rời khỏi miệng nàng, hai người mới dốc sức hô hấp, hít lấy không khí trong lành, hắn đem tất cả mọi thứ của mình cho nàng......

Cuối cùng cũng đã được như nguyện nhưng không lập tức rời khỏi thân thể nàng, giống như một con hắc báo (báo đen) lười biếng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cái cổ trắng ngần thẹn thùng của nàng, chọc cho nàng gãi ngứa không thôi, muốn né tránh lại rước lấy sự công kích từ vành tai.

“Ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta.”

Lam Bán Hương không cần nhìn cũng biết giờ phút này gương mặt nam nhân đó đang hài lòng nở nụ cười.

Nàng còn chưa phản ứng kịp. Liền bị hắn kéo vào trong ngực, sau đó ôm lấy thật chặt, bên tai nghe được giọng nói khàn khàn rất dịu dàng của hắn: “Nếu như độc sủng có thể giữ lại ngươi, vậy chuyên sủng một mình ngươi thì có là gì?”

Vì để biểu hiện mình là một người có tài có đức, Lam Bán Hương quyết định tìm hiểu bệnh dịch trên loài vật đang lan truyền trong nhân gian một phen.

Trải qua mấy ngày thức đêm, nàng đem kinh nghiệm gặp động vật cảm cúm khi ở Đài Loan viết thành bút kí, để Tát Cách Hán cùng các đại thần thảo luận nghiên cứu, sau đó tiến hành cách ly, quan sát, mà những động vật bị dịch bệnh còn lại thì thêu chết.

Lại nói, nàng phát hiện Nguyệt quốc có thể giàu có như vậy, bởi vì ở đó có gạo.

Mặc dù Nhật quốc cũng có lấy hạt giống từ Nguyệt quốc, nhưng vẫn không có phương pháp trồng trọt, cho nên vẫn luôn thất bại.

Bước đầu tạo nên một quốc gia chính là đi từ nông nghiệp, muốn quốc gia cường thịnh, thì phải có đầy đủ lương thực.

Đối với Lam Bán Hương mà nói, gạo không có gì xa lạ, từ nhỏ đến lớn nàng chính là ăn gạo mà lớn lên.

Sinh ra tại Nghi Lan tràn ngập lúa, cộng thêm viện trưởng cô nhi viện coi trọng việc cứu tế, lấy mảnh đất phía sau núi để trồng lúa, nàng đã tự tay làm qua chuyện nhà nông, sao lại không biết trồng lúa cơ chứ?

Nàng rất hài lòng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười và tán thưởng của Tát Cách Hán khi nàng viết ra phương pháp gieo trồng lúa. Thế là nàng và các cung nữ dựa theo quyển sách đó viết lại thành những quyển nhỏ, lại xin Tát Cách Hán phái người chỉ bảo người dân trồng trọt.

Tin tưởng cứ tiếp tục như vậy, người dân Nhật quốc cũng không cần hâm mộ Nguyệt quốc có của ăn của để, cũng không sợ chết đói nữa.

Mà sau khi đã no bụng, thì việc cần làm chính là bồi dưỡng ra nhân tài.

Lam Bán Hương nói ý tưởng này với Tát Cách Hán, hơn nữa còn muốn đem những thứ vô ích trong hậu cung rút bớt ra, xây dựng nó lại thành học đường. Một gian trong đó sáng ngời rộng rãi, gia còn lại thì làm viện y học, bên cạnh xây thêm một y viện (phòng khám), để những đại phu có lòng muốn học y có nơi trao đổi học tập.

Đáng tiếc nàng không phải là thầy thuốc, không thể làm gì khác hơn là để Tát Cách Hán tìm một đại phu nổi danh ở nhân gian về làm lão sư (thầy giáo), mà nàng sẽ giúp một tay để huấn luyện ra một nhóm hộ lý (y tá). Ở cô đại nam nữ hữu biệt, nên nàng sẽ huấn luyện cả nam và nữ hộ lý, để sau này có thể chữa bệnh cho những người không cùng giới tính: đợi sau khi học xong, lại phái đi thật xa, xem bệnh miễn phí cho mọi người.

Không tin rằng sau những chính sách thúc đẩy tốt đẹp đó, còn không cách nào biến Nhật quốc trở thành một nước hiện đại đi!

Không ngờ những điều này lại có ảnh hưởng tốt như vậy, miễn cho nàng khỏi phải mệt chết với cái trách nhiệm siêu nặng nề của lão công.

Tát Cách Hán từng muốn chiêu cáo với thiên hạ rằng những chính sách này do nàng nghĩ ra, hi vọng có thể thay nàng xóa bỏ hình tượng hồng nhan họa thủy, mê hoặc Quân Vương, chỉ là nàng không nghĩ rằng những người cổ đại sau khi xem xong sẽ thay đổi quan niệm, không cần làm gì chính là chính sách tốt nhất, nếu bởi vì nàng bị phản đối mà những chính sách trên bị gạt bỏ, không phải tất cả đều uổng công vô ích sao?

Dù sao lão công thành công, lão bà cũng sẽ thơm lây.

Bây giờ nàng muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, để hắn khỏe mạnh cường tráng. Phải biết lão công khỏe mạnh chính là hạnh phúc của lão bà!

Cứ như vậy, nàng đến cổ đại này đã được ba tháng rồi, Nhật quốc dần dần cường thịnh, nhân dân từ từ trở nên giàu có, nàng cũng dần quen với cuộc sống của người vợ.

“Vương đâu?”

Lam Bán Hương có chút kinh ngạc khi Tát Cách Hán không về đúng giờ ăn tối, phải biết hắn đã đồng ý với nàng đúng giờ sẽ về ăn tối.

Nhưng hôm nay hắn lại phái Lý Quyền tới, nghe nói là đại tổng quản đã chăm sóc hắn từ nhỏ, Lam Bán Hương nhìn chằm chằ, cái cầm trắng của người trước mặt, rất muốn hỏi xem ông ta có phải là công công trong truyền thuyết không?

Nhưng mà như vậy có chút thất lễ.

“Vương phái nô tài tới báo với nương nương không cần chờ ngài ấy dùng thiện (dùng cơm).”

“Tại sao?”

Lý Quyền ngẩn người một chút, sao vị nương nương có dáng dấp xinh đẹp này lại không thông suốt như vậy, còn phải hỏi tại sao? Vương đã nói như vậy, còn đặc biệt phái hắn tới giao phó, không phải vì lo lắng đại tiểu thư đây sẽ không vui sao? Nàng không cảm động đến rơi nước mắt, còn giương cặp kia yêu mị ngây ngốc hỏi tại sao?

“Tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao? Hắn có chuyện gì quan trọng hơn việc dùng bữa cùng ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment