Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu

Chương 2

Edit: Hắc Nguyệt.

Khoảnh khắc bị bầy lang hạ gục, dường như Cửu Nguyệt thấy Thanh Loan toàn thân màu xanh đang hướng lên không trung khiếu, tiếng phượng minh trong trẻo vang lên sau đó là hình ảnh bách điểu quy phụng, thanh quang tản ra bốn phía như ảo như mộng, linh quang bao bọc xung quanh Thanh Loan đang xoay vần trên không trung, chiếu sáng bốn phía.[Khiếu = hót. phượng minh = thanh âm khi phượng hót.]

Thanh Loan vừa xuất hiện, khiếu lên vài tiếng phượng minh, cả sơn cốc kinh hãi, đàn lang tản ra, nhất thời không dám tiến lên, cảnh giác nhìn Cửu Nguyệt chậm rãi thối lui, cứ như vậy tan rã.

Ánh sáng tản mạn,tạo thành những đốm nhỏ như đom đóm, rơi trên người Cửu Nguyệt, vết lang cào bỏng rát ban nãy dường như bớt đau, Cửu Nguyệt khiếp sợ nhìn cảnh tượng kỳ dị này.

Đây là mơ sao?

Nàng vừa bị đàn lang cắn chết, nếu nàng là một phàm nhân, làm sao có thể thấy Thanh Loan thần điểu trong truyền thuyết?

Thanh Loan được ghi trong sách cổ là Thần Điểu, nghe nói là linh lực phượng hoàng thần nữ hóa thành.

Cửu Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, không có bất kì cử động nào, ngẩng đầu ngây ngô nhìn thần điểu, thần điểu sau khi bay quanh quẩn một hồi, lại dừng trước mặt nàng, cái đầu xinh đẹp cúi xuống, vô cùng thân thiết chọc chọc cái ót Cửu Nguyệt.

Cửu Nguyệt trợn mắt nhìn chú chim tới gần, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Mờ mịt tỉnh lại, cảm giác có lông mao cọ cọ trên mặt, chẳng lẽ là lang?

Giật mình mở to mắt, chỉ thấy trước mặt là một chú chim màu xanh, to bằng nắm tay nàng, nhưng dáng vẻ cực kì giống chú chim to trong mơ, cao quý linh khí, khí chất bức người, một tiếng phượng minh dễ nghe vang lên, chỉ khác nhau về to nhỏ.

Nàng chỉ nhớ bị bầy sói vây đánh, a Mạc vì cứu nàng mà bị bầy sói ăn thịt, lúc bầy sói mạnh mẽ lao vào nàng thì có một đạo ánh sáng xanh đem chúng bức lui, nàng nổi điên giết lung tung xung quanh, chỉ muốn vì nhóm huynh đệ mà báo thù.

Cuối cùng nàng cũng bị bầy sói hạ gục, nàng này nàng đã mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể chờ chết.

Tiếp theo liền thấy một giấc mơ kì quái.

Ân? Không đúng, đây không phải mơ!!

Cửu Nguyệt sờ vết thương sau lưng đã khép lại hơn một nửa, cả người cứng đờ giống như bị sét đánh.

Đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm chú chim nhỏ hiền lành, đột nhiên mở miệng hỏi: “là ngươi cứu ta?”

Hỏi xong nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, thế nhưng lại hỏi một chú chim không biết nói.

Nhưng mà chú chim nhỏ kia lại hiểu ý gật đầu.

Cửu Nguyệt thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.

Trời đã sắp sáng, tàn chi khắp nơi, thi thể đã lạnh, nàng cảm giác mạch đập của mình vẫn nhảy, nàng thật sự còn sống, tất cả đều không phải mơ.

Chú chim xanh ngậm đến vài trái nhỏ, Cửu Nguyệt hé miệng ngậm lấy, sau đó gian nan vươn tay, chim nhỏ dùng lông chim trên đỉnh đầu cọ cọ, Cửu Nguyệt nở nụ cười.

“Ngươi biết đường ra ngoài không?”

Khí tức mỏng manh, đôi môi trắng bệch, nằm trên đất lạnh băng không đứng dậy được, động một cái cả người đau như róc thịt, trên mặt là máu huyết tanh hôi, đôi mắt trong sáng tĩnh mịch, sáng như ánh trăng.

Chim xanh hót vang, ưu mỹ đứng trên người Cửu Nguyệt, ánh huỳnh quang chiếu xuống cơ thể nàng, khôi phục một ít khí lực, chậm rãi chống đỡ đứng lên.

Bỗng nhiên thanh linh điểu hú lên quái dị, lông mao dựng lên, vèo một cái bay vào trời cao, biến mất. Cửu Nguyệt lắng tai nghe tiếng vang sột soạt huyên náo, còn có tiếng vang rất nhỏ như vạt áo quẹt qua bụi cây.[ thanh linh điểu: là chim xanh ban nãy đó!]

Rất nhanh xung quanh tràn ra một đám rắn độc.

Chẳng lẽ thấy bầy sói hoảng loạn bỏ chạy nên không yên lòng, lần nữa gọi rắn độc tới?

Ngửi được mùi hương như có như không trong không khí, Cửu Nguyệt ngộ ra, bọn họ gắn thứ gì đó trên sói, kết hợp với máu sói sinh ra một mùi dẫn dụ rắn tới.

Đối phương bỏ ra không ít công phu a!

Một vòng lại một vòng, liên hoàn kế giết người thật độc!

Tiếng cười lanh lảnh chói tai từ đỉnh đầu truyền đến, giống như nguyền rủa từ địa ngục, khiến người nghe liền đau đầu.

Xem ra không giết nàng không bỏ qua a, Cửu Nguyệt cắn răng cười lạnh, “Nếu đã đến sao không hiện thân?”

Một nữ nhân hắc y che mặt nhảy xuống từ tán cây, đôi mắt khôn khéo băng lãnh híp lại, thấp giọng: “Bầy sói cũng không giải quyết được ngươi, giữ ngươi lại chính là họa lớn trong lòng!” tiểu tử này chính là họa lớn của Nam Tề quốc, sớm trừ đi mới tốt.

“Nam Tề thật coi trọng bản tướng quân, trăm phương ngàn kế dụ dỗ ta trúng kế, trước là sói sau là xà, chẳng lẽ còn muốn dùng đến cả mỹ nhân kế?”

Nữ nhân này mơ hồ tỏa ra tà khí, công phu quỷ dị không giống người Trung Nguyên, hơi thở trầm ổn, dò không ra công lực của nàng, có thể thấy đây chính là cao thủ, Cửu Nguyệt không dám khinh thường, thân thể lại trọng thương, xem ra kiếp này khó thoát.

Người tới không nói một lời, Cửu Nguyệt muốn dò cũng không ra cái gì, nhưng nàng khẳng định, Nam Tề sẽ không để yên cho nàng, chẳng lẽ bởi vì gần đây nàng nhiều lần hiến kế đánh lui đại quân Nam Tề?

Nếu thật sự là vậy, bọn họ ra sức diệt trừ Hạ Vũ Phong chẳng phải có lợi hơn sao, cần gì phí tâm tư đi đối phó nàng?

Dù sao Hạ Vũ Phong cũng là chủ soái tam quân, lại là hoàng tử một nước, bắt được Hạ Vũ Phong tương đương với lấy được một nửa biên cảnh.

Không chỉ một lần dùng độc kế với nàng, mỗi lần xung phong ra trận, tất cả quân chủ lực Nam Tề đều liều mình xông lên giết nàng, có lẽ Hạ Vũ Phong phát giác ra điều gì, liền không cho phép nàng xuất chiến, thậm chí không cho phép ra khỏi đại doanh.

Thân binh hắn cho nàng đều là ám vệ nhất đẳng, đem nàng bảo hộ nghiêm mật.

Người trước mặt ngậm miệng thật chặt, nhất định không nói, vừa xuất hiện liền không đợi được mà muốn giết nàng.

“Cửu Nguyệt, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”

Nữ tử nguy hiểm nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt mà cười mỉa mai, vung tay rung chuông cổ, bầy rắn lập tức không an phận lao về phía Cửu Nguyệt.

Móc bột phấn rải ra, tất cả rắn độc tới gần đều biến thành tro tàn, Cửu Nguyệt cười lạnh: “Chẳng lẽ người truyền tin tức không nói cho ngươi biết, độc là thứ bản tướng quân am hiểu nhất sao?”

Nữ nhân kia cười lạnh, cười so với Cửu Nguyệt lại càng vui vẻ hơn, Cửu Nguyệt nhíu mày, phun ra một ngụm máu đen, cau mày nhìn chằm chằm nữ nhân đang đắc ý kia.

Từng thanh âm nàng ta thốt ra lạnh lẽo như châm : “Hắn có nói, hơn nữa hắn còn bỏ đồ vào trong dược của ngươi, ngươi dùng một chút phấn diệt xà này, liền cứ vậy bỏ mình!”

Lại có thể bỏ thêm đồ vào trong thuốc của nàng, thế nhưng nàng lại không biết, ghê tởm, đáng hận!

Độc dược chết tiệt, gian tế chết tiệt, Cửu Nguyệt âm thầm mắng.

Có cơ hội tiếp xúc với thuốc của nàng, gian tế này nhất định là người quen thuộc, hơn nữa là người có lực ảnh hưởng cao trong quân.

Cả người đau đớn dần trở nên vô lực, vận khởi hai tầng chân khí còn sót lại đem độc bức ra, chỉ thấy một ngụm máu đen rơi trên đất, ẩn ẩn có một con sâu màu đỏ ngọ nguậy.

Cổ độc!

Đôi mắt Cửu Nguyệt hạ xuống bảy phần, “Ngươi chính là người của tộc Minh Y, Nam Tề thế mà lại cấu kết với tộc Minh Y” [minh y : áo giấy, hàng mã.]

Chỉ có Vu tộc ẩn cư mới có thể dùng cổ độc hại người.

Khó trách công phu quỷ dị như thế, thì ra công phu của nàng từ Minh Y tộc mà ra, tộc nhân chết tiệt, không phải đã biến mất mấy trăm năm sao, làm sao đột nhiên lại lòi ra?

Nếu không phải bức độc đúng lúc, trùng tử này một ngày không chết liền sinh ra một đám cổ trùng, một khi bị thúc giục nàng sẽ bị những con sâu này gặm nhắm đến không còn xương.

Mưu kế quả nhiên đủ độc!

Tử kế liên hoàn, kế sau độc hơn kế trước!

“Ngươi biết quá nhiều!”

Chuyện tình quái dị còn nhiều, cũng không kịp nghĩ tiếp, đầu kiếm quỷ dị tàn nhẫn của nữ nhân kia đã phá không đâm tới, cho dù dùng hết lức tránh né, đầu vai vẫn không tránh khỏi bị thương, máu chảy ròng ròng.

Thân đang trọng thương, cảm giác sinh mệnh đang từ từ biến mất, lại nhận thêm một chưởng mạnh mẽ, bay ra ngoài ngã trên thân cây, chỉ nghe tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, khắp người là máu tươi hòa lẫn với bùn đất, chật vật không chịu nổi, thê thảm vô cùng.

Nằm trên đất không thể động đậy, nhìn nữ nhân kia chậm rãi đi tới, trên thân kiếm sắc bén dính máu của nàng, theo mũi kiếm chảy xuống, nàng ta khanh khách cười, nghe thật tà ác kinh tởm khiến lòng người rét lạnh, lạnh đến tận xương.

Nnag2 nhìn Cửu Nguyệt như nhìn người chết, chậm rãi đến gần, mỗi bước của nàng như đạp nát lòng Cửu Nguyệt, người sau chỉ có thể lo lắng bi phẫn.

Kiếm quang lạnh như băng muốn xe rách cơ thể, đánh vào trong tim, thiếu chút nữa đâm thủng cả trái tim, không nghĩ tới trước mắt có vài đạo thanh quang đánh úp về phía người cầm kiếm, ánh sáng xanh bừng lên mang theo tia sáng xoay chuyển một vòng, giống như tia sét chói mắt làm người ta sợ hãi.

Nữ nhân kia không kịp phản ứng, bị ánh sáng như kiếm dnah19 bay ra ngoài tám thước, ôm ngực nhổ ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất.

Cửu Nguyệt cũng kinh hãi nhìn tay của mình, chỉ dùng một chút hơi tàn lại có thể đánh bay địch nhân?

Nàng kia còn sót lại ba thành công lực, tuyệt đối không thể mạnh như vậy!

Đột nhiên một tiếng hổ gầm rung trời truyền đến, không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cuồng phong gào thét, cây đổ lá rụng, chấn động cả vùng, trời đất u ám.

Cách các nàng mười trượng, là một con hổ đang giương nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt giống như phát hiện mỹ thực mà nhìn chằm chằm các nàng.

Cửu Nguyệt úp khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong bùn đất, kêu rên chờ chết.

Một nữ nhân âm độc quỷ dị đã đủ để chết, trước khi chết còn cho nàng biết sau khi chết sẽ bị một con hổ ăn thịt.

Cửu Nguyệt nức nở hận trời cao, nhớ lại sư phụ từng lo lắng dặn dò, “Nha đầu, lần này xuống núi sẽ có đổ máu, nhất định phải nghe lời sư huynh, tránh xa thị phi, không được dính vào.”

Sư phụ không hổ là một đời thiên sư, sớm đã nhìn ra số mạng của nàng, “Ta hao hết mười năm công lực tính ra khiếp nạn thứ nhất, ta có thể giúp con vượt qua một kiếp, nhưng mà từ nay về sau, kiếp thứ hai thứ ba ta đành bất lực, nha đầu, mệnh cách của con vi sư tìm không ra, từ nay về sau số mệnh đều do trời định.”

Nữ nhân kia cười mà đôi mắt phát lạnh, “Cửu Nguyệt, ta nói rồi, ngươi không thể sống qua hôm nay, thật tốt hưởng thụ bị hổ ăn đi ha ha ha…”

Tung người một cái bóng đen biến mất torng rừng cây, chỉ còn thanh âm chói tai cùng tiếng cười lạnh băng vang vọng trong cốc.

Lại một tiếng hổ gầm chấn nhiếp sơn cốc, khiến Cửu Nguyệt rụt cổ, nàng dùng sức đứng lên, đem thân mình dựa lên thân cây.

Nàng không còn khí lực để tiếp tục vật lộn, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm lão hổ, một người một hổ trợn mắt trừng nhau một hồi lâu, không phân cao thấp, không khí gần như đọng lại.

Cửu Nguyệt trước khi ngất thầm nguyền rủa một câu, “Vu nữ chết tiệt, lão hổ đại gian ác!!!”

Nàng thật sự không còn khí lực để tiếp tục giằng co.

Khoảnh khắc ánh mắt nhắm lại, nàng giật mình nhìn lão hổ nhào tới, há miệng rộng lộ ra hàm răng sắc nhọn…….
Bình Luận (0)
Comment