Hành động đó của HARRY trong lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí làm mọi người kiêng nể, mỗi lớp đầu tiên của học trò các năm đều đối mặt với con sư tử đực này, mỗi lớp đều phải đối mặt với thăm dò của HARRY để bước đầu hiểu được thực lực một nhóm học trò, có thể không lùi bước dưới khí thế của anh không có bao nhiêu người.
Anh lại phân lớp dựa theo phản ứng khi gặp phải nguy hiểm của mỗi người, không hề chia năm, một lớp thậm chí có cả năm bảy và năm ba xuất hiện, không có quy luật, làm đầu óc người ta lơ mơ, người nhát gan như Neville và bọn Harry phân cùng tổ.
SNAPE nhìn danh sách HARRY viết cười lạnh, “Potter, em rất biết cách lấy việc công làm việc tư.” Vài vị anh hùng chiến tranh tương lai và một số thành viên D.A đều cùng lớp.
“Đáng tiếc có vài người không chọn môn này.” HARRY chẳng thèm để ý y trêu chọc, sợ bị đánh lén túm chặt cổ tay y, “Cho Chang không có… Ưm…” SNAPE cắn môi anh, “Anh là đồ hay ghen!… A… Nhẹ chút…”
…
Vì biểu hiện dũng cảm cứu Hermione trên lớp của Ron, làm cậu lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, các nữ sinh không bài xích cậu như vậy nữa, dường như tất cả mọi người có thể nhìn ra cậu tức giận vì ghen với Malfoy, chỉ có bản thân cậu vẫn chưa chịu thừa nhận. Dường như Hermione cũng có cảm tình với Ron, nhưng nhìn biểu hiện ngây ngây ngốc ngốc của tên đầu gỗ, dẫn đến việc nữ phù thủy có rất nhiều chủ kiến này quyết định nếu Ron không giải thích (tỏ tình?) cô bé nhất định không tha thứ cậu ta!
Vì thế Harry thành ống loa trung gian cho chiến tranh lạnh giữa họ, có đôi khi hai người chỉ cách nhau vài bước vẫn phải thông qua cậu truyền lời, chỉ thấy phiền là phiền, mà cậu lại không thám thính được chỗ “trao đổi nhật kí”, cũng không thể phủ áo tàng hình xông vào phòng ngủ nữ sinh lục lọi được? Cậu cũng từng hỏi ý kiến Evans, đối phương cho rằng cậu không cần lo nhiều, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Vì Ron căm thù, Draco rất khi xuất hiện, bây giờ Harry có thể trốn liền trốn, nhóm bốn người sụp đổ, Ron và Hermione luôn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt nhau, nhưng không tới gần, thường thường Harry một mình đi chung quanh tản bộ, thi thoảng chạm mặt Draco, hai người trừng nhau chốc lát, không nói gì.
Gần đây Harry thật sự cảm thấy phiền não! Trừ việc đó, những giấc mộng làm cậu kiệt sức buổi tối cũng khiến cậu thấy phức tạp, cậu biết người đàn ông trong mộng là ai, điều này khiến cậu càng ngày càng xấu hổ mỗi khi đối mặt một vị giáo sư trong hiện thực, lúc lên lớp luôn không thể tập trung tinh thần, thường xuyên xảy ra tình huống —
“Potter, từ khi mắt trò từ bốn thoái hóa thành hai, trò thường quên đưa nó lên lớp. Gryffindor trừ mười điểm.” Áo chùng Snape phất qua nửa người Harry, “Mặt khác, đêm nay cấm túc của trò lại bắt đầu.” Harry đang uể oải nghe đến nữa câu sau kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cái gáy của giáo sư độc dược, ý đối phương là đêm nay đi hầm cấm túc ư? Nói cách khác những lệnh cấm khác cũng được giải trừ? Rốt cục cậu có thể chơi Quidditch?
Nhưng so với đôi mắt trông mong của Harry, Snape hoàn toàn không nóng nảy, cấm túc buổi tối chính là chộp Kẻ Được Chọn tới lao động miễn phí, không phải chiết dịch sên thì là tách da cóc, vừa không nói tới phụ đạo cũng không đề cập tới giải trừ lệnh cấm.
Cho đến gần giờ giới nghiêm, rốt cuộc Harry mở miệng, “Giáo sư, con thấy cơ thể của con đã hoàn toàn khỏe rồi.” Snape nhàn nhã lật xem một quyển độc dược sáng tác không có phản ứng, “Vậy những lệnh cấm kia có thể giải trừ không ạ?”
“Trò sống hay chết không có quan hệ với ta, Potter.” Ngữ điệu của giáo sư độc dược không mặn không nhạt.
“Không quan hệ với thầy vậy sao phải cứu con! Không quan hệ với thầy thì lúc ấy nên nhìn con chết đi!” Harry nổi giận đùng đùng chống đối lại, tại sao mỗi câu của đối phương đều có thể châm lửa giận của cậu kia chứ?
“Severus, mời thầy đến phòng hiệu trưởng một chuyến.” Không đợi Snape trả lời, giọng của Dumbledore thông qua lò sưởi âm tường cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
Snape cho Harry một ánh mắt cảnh cáo, “Không nên đụng vào vật không thuộc về trò Potter.” Sau đó trực tiếp đi bộ đến phòng hiệu trưởng.
Hiện tại Harry đã biết chút đường dò đối với ngôn ngữ đặc sắc của giáo sư độc dược, cái gì là nói thật cái gì là nói dối, bỏ hết đủ loại châm chọc đùa cợt mới biết trọng tâm là gì, trong ác ý che dấu thiện ý, lòng cậu hiểu rõ. Nhưng cậu ghét đối phương dùng loại phương thức biểu đạt này, rõ ràng câu đầu tiên có thể biểu đạt thứ mình cần nhưng phải đi mấy vòng chiếm tiện nghi mới chịu nói ra.
Kẻ Được Chọn thời kỳ phản nghịch bắt đầu nhìn quét văn phòng giáo sư độc dược, cậu nhàm chán lật mấy sấp bài tập trên bàn, lại ngồi trên cái ghế dựa có vẻ khá thoải mái kia, “Slytherin trừ năm mươi điểm!” Cậu bắt chước giọng điệu Snape, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Đúng lúc này, ngọn lửa trong lò sưởi âm tường lại biến thành màu xanh, Snape trở lại nhanh vậy sao? Harry nhanh như bay rời xa cái ghế dựa kia, nhưng vị phù thủy đi ra từ lò sưởi âm tường hiển nhiên không phải Snape, “Snape, cứu cứu tôi! Anh nhất định phải cứu cứu tôi! Người kia muốn giết tôi… Mi là ai?” Harry trừng vị nam phù thủy vừa cao vừa gầy sau một hồi nói năng lộn xộn đem đũa phép nhắm ngay mình, nhúm râu trên cằm run run theo giọng nói của ông ta, nét mặt dữ tợn, “Nói mau, Snape ở đâu?”
Ngoài Snape, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào một đôi mắt chỉ có bóng tối và sát ý, tóc gáy toàn thân Harry dựng thẳng lên, bàn tay nắm chặt đũa phép toàn mồ hôi lạnh. Nam phù thủy dường như không còn kiên nhẫn, đáy mắt hiện lên một tia độc ác, “Legilimens!”
Gần như là bản năng Harry né qua phải một bước thoát được tấn công, trong đầu vang lên tiếng Snape gào lên với cậu, “Ta muốn trò tấn công!” — “Expelliarmus!”
Nam phù thủy hoàn toàn không nghĩ tới cậu có thể tránh thoát tấn công lại phản kích chính diện chống lại pháp thuật của mình, tuy rằng đũa phép của đối phương vẫn vững vàng nắm trong tay như cũ, nhưng lại đứng không vững liên tục lùi về phía sau.
Đánh trúng! Harry có cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, trước kia cậu bị Snape đuổi đánh mấy phút đồng hồ đều không thể tạo ra chút phiền toái nào cho ổng, cuối cùng còn bị ổng đánh ngã xuống đất. Ngày hôm nay cậu lại có thể đánh trúng một kẻ nhìn qua cũng biết là phù thủy trưởng thành nguy hiểm? “Relashio!” Lại đưa tay đánh ra một pháp thuật, Harry lắc mình trốn sau sô pha, thấy một chùm tia sáng xuyên qua vị trí cậu vừa đứng. Thần chú không tiếng động! Lòng cậu căng thẳng.
“Nhóc con, đi ra!” Sô pha trước mặt cậu đột nhiên lại bổ xuống, Harry vội vàng lăn một vòng, “Thì ra là ở đây.” Đến cùng tiếng nói lạnh lẽo đó là một lần tấn công khác. Harry không dám ngẩng đầu lên nhanh chóng giấu mình vào sau bàn làm việc, Snape nói đúng, chống lại kẻ thù chân chính căn bản chúng sẽ không cho bạn cơ hội hội phản kích nào!
Harry ló ra còn chưa nhìn kỹ đã bị buộc rụt trở về, một chùm tia sáng cắt rụng vài sợi tóc. Hiện tại thứ duy nhất cậu có thể nghĩ đến là, lúc trước thời điểm Snape quyết đấu cùng cậu tuyệt đối có che dấu thực lực, người trước mắt này hẳn là không mạnh bằng Snape, nếu không cũng không cầu xin ổng cứu mình.
“Chơi trốn tìm với ta sao? Cũng tốt.” Nam phù thủy cố ý bước ra tiếng, tới gần vị trí Harry ẩn thân, “Ta nhìn thấy mi rồi nhóc con.” Mặt đất cách bàn làm việc có một khe hở, đối phương có thể nhìn thấy cậu, sở dĩ không lập tức đánh cậu, chỉ sợ vì đang trêu chọc con mồi thôi.
Bước chân đã dừng lại, kẻ thù gần trong gang tấc. Harry cắn chặt răng, đột nhiên nằm úp sấp trên mặt đất, đũa phép nhắm ngay cặp chân kia, “Levicorpus!”
“Hả?” Nam phù thủy phản xạ bảo vệ thân thể, không ngờ dưới chân căng lên, trời đất xoay chuyển bị đảo ngược giữa không trung.
Thành công sao? Harry nhìn đôi chân kia rời khỏi mặt đất, cậu đứng lên thật cẩn thận, lại sau một giây toàn thân căng thẳng không thể động đậy — nam phù thủy như bị cái gì giữ giữa không trung vẻ mặt độc ác nhìn cậu, đũa phép trong tay đối diện mặt cậu, “Đây là bản lĩnh của ngươi?” Thân thể nam phù thủy nhoáng lên một cái, lập tức thoát khỏi thần chú vững vàng đứng trên mặt đất.
Harry tuyệt vọng nhìn đối phương nhích lại gần mình, “Bây giờ,” cây đũa phép kia chỉ thẳng vào trán cậu, “…!” Đột nhiên đối phương phát hiện gì đó, con ngươi co rút lại, có vài giây sợ hãi hoàn toàn chiếm cứ trong mắt đối phương, “…Harry Potter?”
“Igor Karkaroff! Ông cũng dám đụng đến người của tôi?” Rốt cuộc tiếng nói thịnh nộ của giáo sư độc dược vang lên.
Nam phù thủy kia lập tức xoay người về phía sau, “Snape, tôi tới là…”
“Câm miệng!” Snape bước nhanh đến giải trừ giam cầm cho Harry, đỡ lấy hai chân như nhũn ra của cậu bé, đũa phép nhắm ngay chóp mũi nam phù thủy, trong tiếng nói trầm thấp nổi lên gió lốc, “Karkaroff, nói xem, ông đã làm gì?”
“Tôi… Anh xem, chỉ cần một cái Obliviate, vậy…” Karkaroff đột ngột lại đem đũa phép nhắm ngay Harry, “Oblivi…”
“Imperio!” Nhưng mà, trước khi pháp thuật của hắn hoàn thành, thần chú của Snape đã đánh trúng mặt hắn, thoáng chốc, nam phù thủy điên cuồng này vẻ mặt mê mang, hai tay mềm nhũn rũ xuống. Tiếp, giáo sư độc dược gào lên với lò sưởi, “Albus!”
Bóng dáng Dumbledore nhanh chóng xuất hiện trong hầm, đầu tiên nhìn Harry, “Harry, trò không sao chứ?”
Snape sắp xếp lại phòng làm việc của mình, ấn Kẻ Được Chọn ngồi vào ghế sô pha. Harry tò mò nhìn kẻ mới vừa tấn công cậu, giờ trở thành phù thủy vô hại, “Giáo sư Dumbledore, con khỏe, ông ta là…?”
“Hiệu trưởng Học viện Pháp thuật Durmstrang Igor Karkaroff, trò có biết, chỗ này của ông ta có chút vấn đề.” Dumbledore chỉ đầu mình. Harry mở to hai mắt.
Snape cười nhạt vì giải thích của cụ, “Dumbledore, thầy cũng vậy thôi! Tống hắn ra khỏi văn phòng tôi ngay!”
“A, Severus, thầy nên biết hắn tìm thầy.” Cụ mỉm cười nói.
“Hắn là một kẻ Chúa Tể Hắc Ám không tìm thấy, có thể ẩn núp đến khi chết già.” Snape lạnh lùng trả lời.
Nhìn Karkaroff theo hiệu trưởng rời đi bằng lò sưởi, Snape ném vào Harry một đống thần chú kiểm tra sau đó còn lấy ra bình độc dược hương vị quỷ dị, nét mặt cậu nghiêm túc nhìn vị giáo sư độc dược của mình, “Giáo sư Snape, cám ơn thầy. Hơn nữa, xin hỏi khi nào con mới có thể bắt đầu chương trình học thuật đánh nhau ạ?”
Snape nhìn cậu vài giây, mới chậm rì rì mở miệng, “Xem ra, rốt cuộc trò học được cách quý trọng mạng nhỏ của mình rồi, Potter.”
– Hết chương 25 –Tiểu kịch trườngNhất cử lưỡng tiện“Harry, nếu có một ngày giáo sư Snape ra lệnh bắt cậu ở lại cùng ổng, cậu lại muốn đi huấn luyện Quidditch, cậu sẽ chọn cái nào?”
(không chút do dự) “Quidditch!”
“Tại sao?”
(hưng phấn) “Vì tôi rất mong có thể ngồi chổi bay ở trên trời làm một lần!”