“Ta giả thiết, các trò cản ở đây là vì vấn đề quan trọng cần giải quyết?” Giáo sư độc dược khó coi xuất hiện sắp xếp chúng, cảnh này khiến mọi người chìm vào hỗn loạn – hai Snape? “Trừ hai mươi điểm mỗi nhà. Mọi người, giải tán trong vòng một phút đồng hồ, nếu để ta thấy ai còn trên hành lang trừ mỗi người mười điểm!” Snape lớn tiếng ra lệnh, “Còn không mau cút!” Thoáng chốc, mọi người đã bị phản xạ quen thuộc như chim thú bị đốt mông giải tán, chỉ có hai người trong đoàn đại biểu trường khác yên lặng đứng đằng xa vây xem.
“Thì ra đây chính là phương thức hai người xử lý vấn đề?” Giáo sư độc dược cười lạnh một tiếng, “Ta nghĩ, rắc rối mà hai người gặp phải chắc không cần ‘người sau’ như ta rửa sạch đuôi đâu nhỉ?” Nói xong, không để ý tới phản ứng của hai vị phù thủy thành niên, đi lướt qua họ.
HARRY làm mặt quỷ với bóng gã, cùng người yêu mình sóng vai đi đến văn phòng, “Severus, em thấy Fleur có chút lạ, cô ấy trúng Tình Dược hay Lời nguyền Độc đoán?”
“Không phải Tình Dược.” SNAPE là bậc thầy độc dược có thể dễ dàng nhận ra.
“Vậy anh nói xem Voldemort muốn lại muốn làm gì?” HARRT cố gắng tự hỏi, bỗng dưng một suy nghĩ xẹt qua, dường như SNAPE có cùng đáp án, hai người trăm miệng một lời, “Vật báu của quán quân!”
“Khốn kiếp! Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã có chủ ý này? Em cứu Fleur, liền cho Fleur một lý do hợp lý tiếp cận em, biểu hiện của trò ấy càng chú ý em, em dễ dàng trở thành vật báu của trò ấy… Cửa đầu tiên không dễ gian lận trước mắt bao người, nhưng cửa thứ hai này, vật báu của quán quân sẽ mất ý thức một khoảng thời gian…” HARRY khó chịu nhíu mày, “Chuyện này bất lợi đối với chúng ta.”
“Không chỉ có em, ta nghĩ Kẻ Được Chọn cũng sẽ trở thành mục tiêu của hắn.”
SNAPE phân tích, “Em có chú ý tới không? Draco Malfoy cũng không có bạn nhảy. Cứ như vậy, nhân vật chính của dạ hội Giáng sinh năm nay hiển nhiên là bọn họ.”
“Điên rồi, khẩu vị Voldemort quá lớn đi!
(Eileen: quả báo Harry dám tưởng tượng Vol mặt rắn mặc bikini này)Hắn không sợ bội thực à!” HARRY cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt, rõ ràng SNAPE nên tìm Dumbledore thương lượng nên giải quyết thế nào. Không nghĩ tới phòng hiệu trưởng còn một vị khách, chính là Snape mới cùng họ tạm biệt trong bầu không khí không vui.
“Hai người cũng đến nói với tôi vấn đề vật báu của quán quân à?” Dumbledore mỉm cười mời ba người họ ngồi, xem ra Snape cũng nghĩ như họ, “Severus vừa nói cho tôi biết, sở dĩ Draco không có bạn nhảy, vì ba cậu bé ra lệnh, hiển nhiên họ muốn lợi dụng lần vũ hội này làm gì đó. Nhưng hình như Harry cũng không tìm được bạn nhảy, tại sao vậy? Harry, thầy có biết không?”
Thanh niên bị hỏi liếc Snape, đương nhiên anh biết bạn nhảy Kẻ Được Chọn muốn là ai, chẳng qua trong tình trạng hiện nay không có khả năng nói ra.
Dường như Dumbledore chỉ thuận miệng hỏi, cũng không cần anh trả lời, cụ bắt đầu cho thêm đường vào ly mật, “Nên tôi cho rằng, nếu muốn phá hoại kế hoạch của Voldemort, nên để Harry tìm một bạn nhảy ngay cả Malfoy đều kiêng kị.” Ở đây đều là người thông minh, một chút liền hiểu được, cụ tiếp tục thiên hạ không loạn bổ sung, “Hơn nữa, nên nháo càng lớn càng tốt, tốt nhất khiến mọi người phải công nhận họ là một đôi…”
“Ầm!” Rốt cuộc Snape không thể nhịn được nữa đập bàn, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Dumbledore, “Hiệu trưởng, cụ là người Chúa tể Hắc ám sợ nhất, cụ không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Cụ đến làm bạn nhảy Kẻ Được Chọn thì không thể nào tốt hơn, dù Chúa tể Hắc ám tự mình đến cũng không dám bắt hai người!”
“A, chuyện này cũng không tốt, Severus, thầy phải biết, tôi quá già rồi, tôi đứng chung với Harry, tất cả mọi người sẽ cho rằng trò ấy là cháu tôi, hoặc là cháu nội, sao họ có thể nghĩ tới phương diện kia chứ?”
(Eileen: thụ x thụ thể loại H văn tuyệt chủng mất) Dumbledore vui tươi hớn hở cho thêm đường vào mật, khí thế nổi giận của giáo sư độc dược hoàn toàn không ảnh hưởng tới cụ.
“Chẳng lẽ tôi cùng Potter thì có thể sao?”
“Trước mặt chúng ta không phải có sẵn ví dụ sao?” Cụ hướng về phía HARRY nháy mắt mấy cái, “Thật ra nếu ngài Prince có thể ra mặt, đáng tiếc trước đó họ đã chính thức tuyên bố trước mặt học trò rồi – nói cách khác, hai người các thầy một đổi một, thầy tới làm bạn nhảy của Evans sao?”
Snape xanh mặt không nói được một lời, cuối cùng ngoài bước chân nặng nề rời khỏi phòng hiệu trưởng, gì cũng không làm được.
“Thật không nghĩ tới có lúc Voldemort cũng làm chuyện tốt.” HARRY dùng chén trà che dấu ý cười nơi khóe miệng, đáng tiếc vì hương vị ngọt ngấy liền phun ra.
“Thật là đáng tiếc.” Dumbledore đau lòng nhìn chất lỏng trong chén bị Scourgify.
…
Lúc dùng cơm trưa, rõ ràng đại sảnh hôm nay náo nhiệt hơn, đề tài mọi người thảo luận đều có liên quan đến Prince.
“Thì ra hình dáng Prince và Snape thật sự giống nhau như đúc!” Ron dùng giọng điệu khoa trương diễn tả nội tâm rung động của mình, “Họ là song sinh sao?”
“Không không!” “Cục cưng của các anh —!” “Ron bé nhỏ à! x2” Đôi song sinh tóc đỏ ôm em trai của họ, “Họ khác nhau rất lớn,” “Tựa như các anh này!” “Khác rất nhiều nha! x2” “A! Ta là Prince!” “Ta là Snape!” “Không, ta mới là Snape!” “Đúng vậy, ta chính là Prince!” “Ron bé nhỏ này, cưng phân biệt được bọn anh không nào? x2”
“Hai người ấu trĩ quá! Có bản lĩnh thì đùa trước mặt Snape ấy!” Ron buồn bực đẩy họ ra, chen vào giữa Harry và Hermione, nhìn trái nhìn phải, “Mình nói nè sao hai cậu không kinh ngạc chút nào hết vậy?”
“Bởi vì thực ra chúng mình đã sớm biết.” Hermione một trong số ít những người có thể vô tâm ăn cơm trưa.
“Cái gì? Vậy sao hai cậu không nói cho mình biết sớm chứ?”
“Mình nói rồi, nhưng cậu không tin.” Harry vô tội nhún vai, “Thật ra phân biệt hai người họ rất dễ, ít nhất so với George và Fred dễ dàng hơn nhiều, vì quanh thân Prince có khí thế bình thản hơn Snape, y là lạnh nhạt, mà Snape là lạnh băng.”
“Cậu cũng thật hiểu Snape quá đi, không phải vì cậu thật sự thích ổng đó chứ?” Ron mất khẩu vị chọt chọt đồ ăn trên bàn, nhỏ giọng nói thầm.
Thân thể Harry cứng đờ theo phản xạ, liền làm bộ như không có việc gì. Ron khơi mào đề tài làm Hermione không thể tiếp tục bình tĩnh nữa, “Harry, cậu định mời ai làm bạn nhảy chưa?”
“Phiền chết!” Harry tức giận đứng lên, ở cùng bạn tốt nếu không bị không khí phấn hồng bài xích ra ngoài, thì là nghe hai người dông dài về dạ hội, “Đừng đi cùng mình!” Mạnh mẽ nói câu tiếp theo, cậu ăn cơm trưa cũng không vô, lúc này cậu chỉ muốn yên tĩnh!
Nhưng cậu rời đi chưa được vài bước, liền đối mặt Snape. “Potter, trò muốn đi đâu?” Ngoài dự đoán của mọi người giáo sư độc dược giữ cậu lại.
“Liên quan gì tới thầy?” Harry muốn từ bên người ổng đi qua, nhưng bị một lực kéo cổ áo lại, “Snape thầy làm gì?” Họ làm toàn đại sảnh chú ý.
“Bất kính với giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Snape mặt không đổi sắc mở miệng.
“Trừ xong chưa? Trừ xong con có thể đi rồi chứ? Giáo sư!” Từ răng Harry cho ra từ “giáo sư” này.
“Potter, lễ phép của trò đều cho chó ăn hết sao? Khó trách không ai chịu làm bạn nhảy với trò.” Snape kéo Harry đến trước mặt mình, “Đứng vững! Đừng có mà lôi thôi!”
“Rốt cuộc thầy muốn làm gì?” Vặn vẹo bả vai vứt rơi tay đối phương, Harry không muốn thỏa hiệp ngẩng đầu cao lên.
“Làm bạn nhảy của ta.” Giáo sư độc dược nói nhanh.
Điều này Harry nhất thời không kịp phản ứng, “Thầy nói gì?”
“Chẳng lẽ lỗ tai trò chỉ dùng để trang trí?” Snape ác độc nói, “Ta nói – ta muốn trò – làm, bạn, nhảy, của, ta!” Dường như từng chữ âm thanh rõ ràng không ngừng quanh quẩn trong đại sảnh.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, là một mảnh tiếng dĩa ăn rơi xuống, mọi người phản ứng dây chuyền còn đáng sợ hơn cả việc Harry tuyên bố thích Snape trước đó! Là mình điên rồi hay thế giới này điên rồi? Chẳng lẽ Merlin cũng điên theo bọn họ luôn sao? Snape mời Kẻ Được Chọn làm bạn nhảy? Có khi tiêu đề trang đầu Nhật báo Tiên tri sẽ viết như vầy –
sau khi Kẻ Được Chọn tuyên bố trước mặt mọi người, giáo sư độc dược cũng tuyên bố đồng ý trước mặt mọi người? A a a! Snape lại mời Kẻ Được Chọn làm bạn nhảy?
Mắt thấy Harry chậm chạp không trả lời, Snape tức đến khó thở vỗ vỗ gò má cậu
(Eileen: k biết giáo sư dê học trò có bị Hogwarts trừ lương k nhỉ? (。◕‿◕。)) ”Potter, cần ta chuẩn bị quan tài cho trò không?”
Cuối cùng Harry cũng hoàn hồn, cậu đã sớm không còn không sợ khí thế mạnh mẽ vừa rồi nữa, vươn tay chỉ mình, “Thầy đang nói chuyện với con?”
“Nghe này Potter!” Snape không kiên nhẫn nhấc cổ áo cậu, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, “Đây là lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng, đừng để ta phải lặp lại!” Tiếng nói áp lực khàn khàn tiến vào tai Harry, “Ta, Severus Snape, chính thức mời trò, Harry Potter, làm bạn nhảy dạ hội Giáng sinh của ta – thuận tiện nhắc nhở trò, quyền lựa chọn là ở trò, trò vĩnh viễn có quyền từ chối! Nghe rõ chưa?”
“Đúng vậy, giáo sư.” Dường như mũi chân Harry chỉ có thể chấm đất, trong mấy chục giây ngắn ngủi này cậu không thể có một ý nghĩ rõ ràng nào, nhưng cậu vẫn gian nan như trước lên tiếng trả lời.
Rốt cuộc Snape buông lỏng cậu ra, buông tha tư thế cực đủ cảm giác áp bách, như chuyện gì cũng chuyện gì cũng chưa xảy ra, sửa sang lại áo chùng căn bản không chút nhăn, mặt không đổi sắc cảnh cáo, “Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi nhiệm vụ của trò là học cho giỏi bước nữ, ta không hy vọng trò làm dơ giày của ta.” Kế đến, Snape lại rời khỏi đại sảnh.
Dường như Harry đã sớm quên ý định không ăn trưa ban đầu của mình, như mộng du quay về chỗ ngồi, vẻ mặt dại ra, bắt đầu nhớ lại mỗi một câu nói của Snape, cuối cùng cậu cho ra kết luận mình chưa bao giờ dám tưởng tượng – Snape mời cậu làm bạn nhảy? “Các cậu có nghe thấy không?” Cậu đẩy Ron, hiển nhiên người kia còn chưa tỉnh táo lại.
“Cậu không có nghe nhầm, quả thật giáo sư Snape muốn mời cậu làm bạn nhảy.” Trong toàn bộ đại sảnh chỉ sợ chỉ có Hermione là người tỉnh táo nhất, “Tuy rằng thầy dùng giọng điệu ra lệnh…” Nữ phù thủy thông minh xoa xoa trán, thấp giọng lầm bầm lầu bầu, “Lấy tính cách của giáo sư Snape chắc sẽ không làm loại chuyện này đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ?” Nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, cô vỗ vỗ vai Harry, “Tóm lại, hiện tại cậu không cần vì chuyện dạ hội mà phiền não rồi, mình tin giáo sư Snape là một bạn nhảy tốt, có điều Harry à, hẳn là cậu nên nắm chắc thời gian học bước nữ!”