Về bài thi thứ hai của cuộc thi Tam pháp thuật, nhiệm vụ Lucius giao cho Draco chính là hoàn thành trận đấu, không hơn. Nhưng chính vì vậy, Draco lại cảm thấy lo lắng,
rốt cuộc Chúa tể Hắc ám giao cho ba nhiệm vụ gì? Giáo sư Evans không phải báu vật của Fleur sao? Chẳng lẽ mình không cần làm gì hết ư?Cho dù chỉ có trận đấu, cũng không dàng như vậy, dù sao trong hồ Đen cũng có đủ loại sinh vật không biết tên, khi Draco trải qua một quãng thời gian hoảng hốt để tới địa điểm chỉ định, phát hiện “báu vật” chỉ còn lại Astoria và một nữ sinh không biết tên, giữa hai người có một đám bèo rong thật dài, dường như Evans đã được Fleur cứu đi – không, Chúa tể Hắc ám không có khả năng bỏ qua cơ hội này- chuyện đó không liên quan gì tới mình, không phải sao?
Đã không còn kịp thời gian rồi, Draco lắc lắc đầu, đũa phép chặt đứt rong trói chặt Astoria, kỳ lạ là từ đầu tới cuối người cá canh giữ con tin đều không xuất hiện.
Chậm trễ một chút như vậy, Krum dùng thần chú biến hình cũng đã tới, kéo một nữ sinh rồi ra sức bơi lên mặt nước, dòng nước bị động đẩy Draco qua một bên. Nếu là bình thường Draco đã tranh cãi ăn thua với đối phương, nhưng bây giờ cậu nặng nề tâm sự, căn bản không có lòng tranh đấu, lại nói dù có năng lực lấy được danh hiệu quán quân thì thế nào? Chúa tể Hắc ám sống lại, bầu không khí giới pháp thuật đã thay đổi…
Draco nâng Astoria chuẩn bị ngoi lên mặt nước, bỗng nhiên cậu cảm thấy mắt cá chân nặng nề, có gì đó quấn lấy hai chân cậu dùng sức kéo xuống đáy nước, cậu không hề đề phòng theo bản năng buông tay, hoa mắt, Astoria đã cách cậu ngày càng xa.
Chết tiệt! Draco đọc thần chú nhắm đũa phép ngay hai xúc tua đang quấn lấy hai chân mình, đây là gì? Bạch tuộc khổng lồ? Không đợi cậu biết rõ sinh vật tập kích mình là gì, lại có hai xúc tua nhanh chóng bò lên hai tay cậu, không ngoài ý muốn thần chú cậu phóng ra lệch ra khỏi quỹ đạo đã định. Bản năng Draco bắt đầu giãy dụa, những xúc tua càng ép chặt, lấy sức mạnh gần như muốn bóp nát xương cốt tiếp tục kéo cậu xuống đáy hồ.
Không ổn! Cỏ mang cá sắp hết tác dụng! Draco vốn có mang cỏ mang cá để dùng, nhưng bây giờ cậu không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn tay chân mình biến về nguyên trạng, nước hồ lạnh như băng ồ ạt tiến vào mũi và miệng, lần đầu tiên cậu cảm nhận được nỗi đau đớn khi không thở nổi, trước mắt mơ hồ, ngay khi cậu cho là mình bỏ xác dưới đáy hồ này, xúc tua trói buộc tứ chi như có cái gì kích thích, buông lỏng kiềm chế với cậu, nhanh chóng rụt về.
Khát vọng sống mãnh liệt khiến Draco luống cuống lấy cỏ mang cá ra nhét vào miệng, nguy hiểm rốt cuộc qua đi, không đợi cậu thở dốc bình phục, dòng nước mạnh mẽ dưới đáy hồ trào ra đẩy cậu về phía trước, ngược lại đánh bậy đánh bạ khiến cậu trôi đến bên cạnh Astoria.
Bỏ thêm vài cái phòng ngự cho mình và Astoria, Draco nhanh chóng kéo cô bé lên mặt hồ, trên đường nhịn không được thoáng nhìn xuống, nước bùn bị quấy lên làm tầm mắt mơ hồ, cậu chỉ có thể nhìn thấy xúc tua loáng thoáng quay cuồng, thi thoảng có ánh sáng hiện lên, tựa như một đám mây đen ẩn chứa sấm sét, con quái vật kia đang đánh nhau với cái gì vậy. Có một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, chẳng lẽ là Evans? Draco hơi nheo mắt lại, nếu là Evans thật…
“Bắt được mi rồi nha~~ Dra thân yêu~~” Bóng đen chặn ánh sáng trên đỉnh đầu, tiếng nói độc đáo của Bellatrix đột nhiên xuất hiện bên tai Draco, theo bản năng Draco kéo Astoria ra phía sau mình, ngẩng đầu, Bella với tư thế vặn vẹo chặn đường đi của cậu, mái tóc dài lơ lửng trong nước, giống như một hải yêu đáng sợ.
Dì muốn làm gì? Thần kinh Draco căng thẳng, há mồm nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ liên tiếp phun ra bọt khí.
“Lui lại!” Giọng nói dồn dập của Snape vang lên bên tai, ba đỡ đầu? Draco bất giác lùi lại phía sau một chút, vừa lúc tránh khỏi Bellatrix chụp vào tay cậu. Ngay đó một tia sáng đỏ bay qua sát, bám theo dòng chảy xiết trực tiếp cắt qua gò má, khi cậu cảm thấy đau đớn, người đàn bà điên trước mặt cũng bị ép lui mấy bước.
“Là mi?” Đột nhiên giọng Bellatrix cất cao lên, “Snape mi là tên phản bội!”
Draco quay đầu, giáo sư độc dược phía sau vô cảm sắc mặt tái nhợt trong hồ nước tối đen, thoạt nhìn tựa như một khối thi thể. Snape bảo hộ Draco và Astoria sau người, đũa phép nhắm thẳng vào Bellatrix.
“Hì hì hì hì, mi biết không? Harry Potter đang giãy dụa trên tay chủ nhân, còn mi, cũng cách cái chết không xa!”
“Mi có thể thử xem.” Snape không động đậy.
Nụ cười của Bellatrix biến mất, nét mặt bắt đầu vặn vẹo, nhưng không mụ có động tác gì, mấy bóng đen từ bốn phương tám hướng đánh đến, đinh ba sắc nhọn nhắm ngay mụ, “Cút đi! Kẻ xâm lược!” Một loạt âm thanh kỳ quái quanh quẩn trong hồ nước, Draco thấy rõ những bóng đen – đó là người cá!
…
Bài thi thứ hai cuộc thi Tam pháp thuật đã sắp kết thúc, mặt trời ngả về tây nhuộm đỏ mặt hồ Đen yên tĩnh, cho đến giờ không có bất cứ vị quán quân nào hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả mọi người kiễng chân lên xem, đáng tiếc mắt mọi người mở đến mức đến mỏi mệt cũng không nhìn ra dấu vết gì.
Cục trưởng Cục Thể dục Thể thao trọng tài Ludo Bagman lấy đồng hồ quả quýt ra, còn hơn mười phút nữa thì tới thời gian quy định của trận đấu, ông đảo qua ba vị hiệu trưởng, Karkaroff nhíu mày nhìn chằm chằm mặt hồ, bà Maxime lo lắng hiện rõ trên mặt, còn Dumbledore – Bagman thấy Dumbledore nghiêm túc hiếm thấy không khỏi sửng sốt, chỉ là tầm mắt cụ không đặt trên mặt hồ, mà là không trung xa xa. Bagman dời tầm mắt theo, nơi đó có một đám mây đen, thi thoảng lóe lên ánh sáng xanh tím, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang.
Nhìn theo nửa ngày cũng không hiểu gì, Bagman khẽ hỏi, “Sao vậy? Có gì không ổn sao?”
“A” Dumbledore lấy lại tinh thần, vuốt râu như có điều suy nghĩ, “Chắc sẽ có một trận bão tuyết…”
Đúng lúc này rốt cuộc mặt hồ có động tĩnh, có người tìm hiểu mặt nước, người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ là Krum! Học trò Durmstrang hoan hô nhảy nhót chào đón quán quân của họ. Krum nắm chặt hai tay vui vẻ gầm nhẹ, Karkaroff cũng kích động chụp bờ vai anh.
“Trò có thấy Fleur không? Có gặp nó không?” Dường như bà Maxime rất lo lắng, tiến lên hùng hổ hỏi.
“Không, nhưng Malfoy ở phía sau.” Krum lại đưa mắt nhìn mặt hồ, có điều một lát sau hồ nước vẫn yên tĩnh, căn bản không xuất hiện người thứ hai, “Kỳ lạ, rõ ràng cậu ấy ở sau tôi, chắc là bị cái gì quấn lấy rồi.” Krum không thèm để ý phất phất tay, anh vẫn đắm chìm trong vui sướng thắng lợi như cũ.
Đột nhiên, khoảng không trên hồ xuất hiện bóng đen lớn, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo đen gương mặt lạnh lùng dẫn theo hai người dừng lại phía trên mặt hồ, như đứng trên đất bằng. Mọi người ngơ ngác nhìn kẻ mới tới bước trên mặt nước đến gần khán đài, khi vài học trò gần đó nhìn thấy một người trong đó đầy máu, bất chấp thét chói tai, nhất thời hiện trường hỗn loạn!
Bà Maxime vốn lo lắng không yên nhận ra Kẻ Được Chọn sống chết không rõ, rồi như khủng hoảng, “Chuyện gì vậy? Dumbledore chuyện này là sao? Đó là Harry Potter! Cậu ta bị làm sao? Cậu ta chết rồi hả?”
Cái gì? Kẻ Được Chọn? Những học trò không biết sự thật chìm vào sợ hãi, hét lên chạy trối chết, xô đẩy nhau về lâu đài Hogwarts, giống như người đàn ông mặc áo đen là hóa thân của ác ma, chúng chỉ muốn cách xa người kia một chút. Cũng có vài học trò lớn gan, rút đũa phép chuẩn bị tấn công.
“Mau… Chạy mau!” Karkaroff như thấy được cặp mắt đỏ tươi kia của Chúa tể Hắc ám, sợ tới mức không thể cố gắng được nữa, nhanh chân bỏ chạy, đảo loạn toàn bộ đội ngũ Durmstrang.
“Silence!” Giọng nói vang dội của Dumbledore vang vọng toàn trường, như lực hút khiến người ta an tâm, “Người này là giáo sư Hogwarts, mọi người không cần hoảng sợ! Mỗi nhà của trường, Thủ Lĩnh Nam Sinh và Thủ Lĩnh Nữ Sinh dẫn từng học trò về phòng nghỉ, mời vài vị giáo sư hộ tống học trò Durmstrang và Beauxbatons trở về nơi ở. Tạm thời nơi này không có gì nguy hiểm, cấm lớn tiếng ồn ào thoát ly đội ngũ!”
An bài xong tất cả, Dumbledore để bà Pomfrey tiến lên kiểm tra vết thương của Harry, rồi đánh giá cô bé nắm lấy áo chùng đen của SNAPE.
Bagman hoảng sợ nghi ngờ cẩn thận cách SNAPE đang đầy sát khí, tới gần Dumbledore, “Dumbledore, quán quân và báu vật của họ còn ở dưới hồ!”
“Bọn họ không sao.” Dumbledore kiên định trả lời.
“Sao cụ có thể cam đoan? Kẻ Được Chọn cũng đã chết! Fleur còn ở dưới!” Bà Maxime mở miệng không lựa lời.
“Được rồi! Trò ấy không chết!” SNAPE hung hăng cắt ngang sự cuồng loạn của đối phương, “Về Fleur?” Y cười lạnh nhắc tới cô bé bên người, “Fleur của bà không phải đang ở đây sao?”
Cô bé khiếp sợ nhìn y, “Daddy?”
“Câm miệng!” Người đàn ông nhíu mày, lấy một chai độc dược từ ngực ra, thô bạo mở khớp hàm cô bé, không để ý sự giãy dụa của đối phương mà đổ xuống. Ngay sau đó trước mắt bao người cô bé biến thành thiếu nữ cao gầy, đây rõ ràng là Fleur Delacour!
“Fleur?” Bà Maxime quá sợ hãi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Người tham gia trận đấu kia là ai?”
“Nói, con gái ta ở đâu.” Đũa phép SNAPE để trên trán Fleur.
“Tôi… Tôi không biết…” Bị ánh mắt như rắn độc của đối phương nhìn chằm chằm, Fleur cũng không dám động đậy.
SNAPE không định phí võ mồm nhiều hơn nữa, trực tiếp dùng Chiết tâm Trí thuật! Được đáp án bản thân mong muốn – Bady và Teddy được Lucius Malfoy mang đi! “Malfoy…” Thanh âm nghiến ra từ kẽ răng, vung đũa phép một cái, một tia sáng bay vào thân thể Fleur, sắc mặt thiếu nữ trở nên trắng bệch thân thể lạnh run tay chân co rút cuộn mình lại, hai mắt từ từ trở nên trống rỗng, chìm vào trong sợ hãi thật lớn.
“Merlin ơi thầy làm cái gì đó?” Bà Maxime ôm chặt lấy Fleur.
“Trừng phạt.” Ánh mắt SNAPE trầm lặng.
“Severus.” Dumbledore bên cạnh như nhận ra điều gì, SNAPE nhìn theo tầm mắt cụ, xa xa một đám mây đen lóe ra ánh sáng của điềm xấu đã ăn mòn nửa bầu trời, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ Hogwarts, ban ngày biến thành đêm tối.
“Đùng—!” Một tiếng sấm sét tia chớp hỗn loạn cắt qua phía chân trời, một dấu hiệu đầu lâu xanh xám xuất hiện ngày càng rõ ràng, chiếu sáng lên bóng đen như con dơi.
“Đã chuẩn bị tốt để chào đón cái chết chưa? SEVERUS SNAPE.” Lord Voldemort mở hai tay ra, hai mắt đỏ như máu nhìn vào con ngươi đen.