Sống lại là bước đầu tiên trong kế hoạch của Voldemort, hắn lấy hồi sinh làm điều kiện hàng đầu, mà hiện tại, hắn đã có được thân thể.
Hắn kiên nhẫn tròn mười năm. Khi hắn thức tỉnh, hắn còn là một mảnh linh hồn, mảnh linh hồn bám trên người Nagini, sức mạnh của con rắn này đè ép sự trưởng thành của hắn — nhưng hắn là Voldemort, dù chỉ là một mảnh linh hồn bé nhỏ, hắn cũng không cho phép mình mặc theo số phận, hắn chờ đợi, chờ đợi cơ hội để hắn có thể hoàn toàn trở thành một thân thể độc lập.
Cho đến trận chiến cuối cùng, Longbottom lưu loát gọn gàng giơ thanh kiếm Gryffindor lên chém đứt đầu Nagini. Ký chủ của hắn chết, hắn lại may mắn ngã vào trong một cái xác Tử thần Thực tử mà Nagini rơi xuống. Nếu Longbottom nhắm ngay đầu rắn mà không phải chặt đứt cổ, nói không chừng hắn đã biến mất dưới kiếm Gryffindor rồi ấy chứ.
Thân thể mới nhỏ yếu lại khó khống chế, khi chủ hồn ngu xuẩn chết vì bị Kẻ Được Chọn dùng thần chú tước vũ khí, Tử thần Thực tử binh bại như núi đổ, vô số kẻ bị bắt. Nhân vật cao tầng và trung tầng khó thoát khỏi cái chết, mà cái thân thể không chút thu hút này lại bị giam vào Azkaban. Chủ hồn chết, hắn là Voldemort chân chính, Voldemort duy nhất! Hắn sắp sửa tiếp tục cái thần thoại thoát khỏi tử vong, tự tay ném những kẻ đã từng nhục mạ hắn vào địa ngục!
Mười năm ẩn nhẫn, rốt cục hắn mở ra cánh cửa thời không đến năm 1994, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tìm chủ hồn đang ẩn nấp ở rừng rậm Albania của thời không này, sau đó giết chết – Chúa tể Voldemort chỉ có thể có một mà thôi!
Chủ hồn suy yếu gần như không phản kháng gì đã bị hắn gạt bỏ đường sống, bao gồm cả Nagini trung thành bảo vệ chủ nhân kia. Nhưng Voldemort không hề ngờ rằng
(Eileen: toàn Hán Việt k thể nào edit ra được k à! Khó tiêu quá), vì thế suýt chút nữa hắn đã hồn phi phách tán — giây phút chủ hồn biến mất kia, dường như có cây búa sắt thật lớn đập mạnh lên trái tim hắn, trước mắt hắn như tối sầm lại, lại có được ký ức trong mười năm thoát ly thân thể! Rốt cục hắn đã hiểu, cảnh cáo trên sách thượng cổ về thần chú khi mở ra cánh cửa thời không ghi lại có nghĩa gì – hai người giống nhau ở hai thời không, thật sự đồng sinh cộng tử.
Chắc có lẽ là may mắn, hắn đã từng là một mảnh linh hồn, mà chủ hồn vì phân liệt dẫn đến linh hồn không đầy đủ, cho nên cũng không chết thật. Voldemort chết vì linh hồn phân liệt, hiện giờ lại may mắn vì linh hồn phân liệt mà còn sống, thật sự là vô cùng châm chọc. Bất đắc dĩ, hắn phải lặp lại những chuyện mà chủ hồn từng làm, lệnh cho… mấy nhân vật nhỏ người bị hắn dùng Lời nguyền Độc đoán, dùng máu bạch kỳ mã và nọc rắn điều chế nước thuốc, bước đầu tạo ra một cơ thể yếu ớt.
Dưới lần thăm dò đầu tiên, Voldemort phát hiện HARRY POTTER và SEVERUS SNAPE cũng xuyên qua thời không, cho nên hắn lợi dụng việc chúng theo quán tính đối với ký ức tương lai mà thành công sống lại.
“Lucius.” Ngón trỏ tái nhợt của Voldemort ngừng gõ tay vịn, hai mắt đỏ tươi nhìn quý tộc bạch kim đang cung kính, “Look at me.” Mệnh lệnh lạnh lùng làm cả người Lucius run lên, ngoan ngoãn dùng đôi mắt xám nhìn vào tầm mắt của hắn.
Voldemort nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của gã, đây là thuộc hạ hắn từng tin tưởng, nhưng mà, tại phút cuối cùng trong cuộc chiến, vị Slytherin gần như hoàn mỹ này lại chỉ lo cho con mình, hoàn toàn ruồng bỏ chủ nhân của gã. Rồi, sau chiến tranh lại thông đồng với Kẻ Được Chọn, lần nữa trở lại địa vị quý tộc máu trong.
Một Malfoy, một gia tộc Malfoy cao hơn hết thảy. Volddemort tiếp tục gõ tay vịn. Bây giờ không phải là lúc để xử lý gã. Quý tộc bạch kim giỏi che dấu cảm xúc lúc này lại biển hiện nơm nớp lo sợ.
Voldemort thật sự ra lệnh, “Không cần biết mi dùng thủ đoạn gì, ta muốn trước lễ Giáng sinh năm nay nhìn thấy bọn Lestrange trở lại bên cạnh ta.”
Lucius vội vàng mở miệng. “Nhưng thưa chủ nhân…”
“Nhớ kỹ đó, trước lễ Giáng sinh.” Voldemort cắt ngang gã muốn tìm cớ, có ý nhìn quý tộc bạch kim, giọng nói mềm nhẹ, “Lucius, đừng, làm ta thất vọng về mi.”
Lucius rũ mí mắt xuống, “… Vâng, thưa chủ nhân.”
Vị Chúa tể Hắc ám như không chút để ý nói, “Hơn nữa, ta nhớ con của mi học ở Hogwarts, là cùng năm với Kẻ Được Chọn à?”
“…” Quý tộc bạch kim cung kính cúi đầu, “Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
“Thật tốt, để nó đi lấy sự tín nhiệm của Kẻ Được Chọn, ta muốn có tình báo chính xác.”
***
Tin tức Voldemort sống lại cũng không lọt ra ngoài, vì Bộ Pháp thuật chắc chắn sẽ không tin, thậm chí bạn tốt nhất của Harry là Hermione và Ron nghe thấy cũng khó có thể tin được. Có lẽ Gryffindor trời sinh lạc quan, lại có lẽ nhóm phù thủy lớn đều biết sự thực nên không có biểu hiện quá căng thẳng, vì thế rất nhanh Harry đã điều chỉnh lại tâm trạng, Chúa tể Hắc ám sống lại giống như không làm người ta buồn bực bằng việc nghỉ hè sắp kết thúc.
Sirius đưa Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua, vừa lúc gặp được một nhà Weasley cũng đưa bọn nhỏ đến trường và Hermione. Đôi song sinh tóc đỏ đang vây quanh anh trai Charlie, “Nói mau lên rốt cục có chuyện vui gì vậy?” “Mọi người không phải hợp lại gạt bọn em chứ?” “Nhưng mà đừng nghĩ rằng bọn em dễ dàng mắc bẫy như vậy nha.” “Hay là thật ra chính anh cũng không biết?”
“Khích tướng anh vô dụng thôi, đó là bí mật, sớm muộn gì các em cũng biết thôi.” Charlie đẩy bọn họ, “Mau cút lên xe.”
“Hi, Harry!” Hermione phát hiện ra cậu chàng, Ron đang tập trung tinh thần nghe anh trai mình nói chuyện, muốn nghe ra được chút tin tức có ích nào đó.
“Sao vậy?” Harry kỳ quái nhìn họ.
“Năm nay Hogwarts hình như có chuyện hay ho đây.” Hermione bảo thủ trả lời.
“Chú biết rồi.” Sirius hưng phấn vỗ vỗ bả vai cậu chàng, “Đây là một bất ngờ! Làm toàn Hogwarts bất ngờ.” Lại là bất ngờ? Harry khó chịu nhăn mi lại, Evans cũng nói sẽ cho cậu một bất ngờ, nhưng phải chờ mình tới Hogwarts. Sao người lớn thích ra vẻ thần bí thế nhỉ? Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, sao không nói ra luôn đi cho rồi?
Cho đến khi tiếng còi vang lên, các thiếu niên cũng chưa biết được việc mình muốn biết từ những phù thủy trưởng thành.
Ngồi vào toa xe, Hermione đóng chặt cửa, “Harry, hai ngày nay có gì lạ không? Về…” Cô bé chỉ chỉ trán mình, “Ba đỡ đầu của cậu đang chuẩn bị gì vậy?”
Thật ra trong đám người mà Harry quen, quan tâm chuyện Voldemort sống lại nhất chỉ sợ chỉ có Hermione, bản thân cậu vẫn nghĩ nếu không liên quan đến mình thì cũng chẳng cần đi hỏi làm chi. “Không có gì lạ hết, không khác gì trước Cup Quidditch thế giới cả… Đúng rồi, Evans nói sẽ cho chúng ta một bất ngờ đó.” Harry nhẹ nhàng nói sang chuyện khác, “Có điều chắc không giống chuyện của anh Charlie đâu.”
“Gì chứ, mình ghét cảm giác không biết chuyện gì này lắm rồi!” Ron vẫn canh cánh trong lòng chuyện các anh trai đắc ý dạt dào.
Hermione lại bắt đầu tò mò, “Có lẽ chúng ta có thể tìm ra! Hogwarts có thay đổi gì? Khác biệt so với năm ngoái?”
“Không có Giám ngục, không có xui xẻo, không có tay đao phủ.” Harry rất hài lòng khi thấy những thứ không tốt đó biến mất khỏi Hogwarts, nhưng có chút làm cậu buồn bực, “Không có lớp DADA của Remus nữa.”
Hermione bừng tỉnh dùng sức vỗ bàn, Ron miệng nhồi đầy đồ ăn vặt bị nghẹn, “Chính là nó! Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám! Bất ngờ mà Evans cho chúng ta! Anh ấy muốn đến Hogwarts làm giáo sư!”
“Thật không đó?” Harry hưng phấn nhảy dựng lên, “Thật tuyệt! Evans rất là giỏi!”
“Thật hả…” Ron nói thầm tiếp tục ném mấy viên kẹo đậu nhiều vị vào miệng, nhìn hai người bạn hưng phấn thảo luận bọn họ nên học gì nhất, rồi bảo vị giáo sư DADA mới này cho ít phúc lợi, năm trước Lupin dạy thần chú bảo hộ, làm Harry rất vui vẻ.
Ngày 1 tháng 9 năm nay thời tiết thật tồi tệ, khi mọi người xuống tàu, bầu trời xầm xì, tiếng sấm ù ù, các học sinh từ năm thứ hai trở lên cười trên nỗi đau của người khác nhìn đám tân sinh năm nay đi theo Hagrid đi đến bên hồ, sôi nổi lên xe ngựa, tuy rằng không cần đi thuyền xuyên qua hồ đen trong loại thời tiết này, nhưng khi mọi người tới lâu đài Hogwarts thì gần như ướt đẫm, thật không biết đám tân sinh kia sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây.
“Hắt xì —!” Harry hắt hơi một cái. Lúc này, một viên đạn nước bị ném vào trong đám học sinh năm hai, mọi người thét chói tai xô đẩy nhau, lại có một viên đạn nước ném bên chân Hermione, khẩn cấp Hermione né một bàn chân, phản xạ túm lấy tay áo Harry, kết quả làm hai người đồng thời ngã nhào trên mặt đât.
“Hahaha, ướt hết rồi!” Peeves lơ lửng giữa không trung, tà ác cười ha ha, điều khiển hai quả cầu nước bay đến trên đầu hai người chuẩn bị bỏ đá xuống giếng. Nhưng tại giờ phút khẩn cấp này, quả cầu bị khống chế đập vào bức tường.
“Peeves.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến toàn bộ bầu không khí trở nên lạnh lẽo – giáo sư độc dược dẫn theo Draco Malfoy đứng ở trên bậc cầu thang. Peeves hoàn toàn không dự đoán được là đối phương sẽ xuất hiện sợ tới mức nữa chen thân thể vào trong vách tường, không đợi đối phương mở miệng cảnh cáo lần nữa, nó đã xám xịt xuyên tường đi mất.
Hiện trường hỗn loạn vì Snape đến mà yên lặng. Harry chật vật ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen yên lặng của người đàn ông phía trên, cậu xấu hổ dời tầm mắt. Nghĩ tới cảnh tượng ngày đó trong khu mộ hắn nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, sau đó người đàn ông nói với Voldemort, “Tôi muốn Harry Potter, giao nó cho tôi.”
Một cảm giác không thể nói rõ làm cho hai má Harry bắt đầu nóng lên, không ổn, cậu rõ ràng là giận mà, trên thực tế ngày đó sau khi được cứu về cậu rất giân, một phần là tức mình quá nhỏ yếu, nhưng mà hôm nay nhớ lại cảnh tượng ngày đó, vì sao có cảm giác kỳ quái khác?
“Harry.” Hermione không biết đã đứng lên khi nào, cô bé nhỏ giọng nhắc nhở Harry đang sững sờ một câu.
“Đừng xen vào việc của người khác, trò Granger. Nếu ngài Potter nhiệt tình yêu thích sàn nhà, để cậu ta nằm thêm chốc lát thì có sao?” Nhẹ nhàng bâng quơ châm chọc một câu, Snape từ trên cao nhìn xuống quét qua nhóm phù thủy nhỏ, “Hoạt động cái đầu óc ngu xuẩn của chúng bay đi, những thứ chúng bay đã học đều cho chó ăn hết rồi sao?”
“Severus.” Phó hiệu trưởng McGonagall vội vã đi tới, “Để chúng vào Đại sảnh trước đi.” Snape hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi trước, vạt áo choàng vung lên.