Vốn định chỉ tùy tiện làm cơm rang trứng, Diêu Tử Khê lại nghĩ nghĩ, cân nhắc đến bệnh tình của đối phương liền đổi thành món trứng hấp tương đối thanh đạm, lại xào đĩa rau xanh.
Tuy rằng chỉ là vài món ăn đơn giản, thế nhưng rau xanh được xào xanh biếc bóng loáng, trứng chưng vàng nhạt nhẵn mịn, ngay cả cơm cũng thơm ngát, không khí ấm áp phi thường mỹ vị.
Lúc trước vì chăm sóc Liệt Diễm mà y khổ sở đi học trù nghệ, ngay cả thức ăn dinh dưỡng phối hợp rất tốt, nhưng mà, cho dù trù nghệ của y có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng một câu ‘Ta nhớ ngươi!’. Hiện tại, sau khi Liệt Diễm rời đi, một thân trù nghệ đều dùng trên người tiểu quỷ kia.
Cho dù chỉ là đơn phương nhất kiến chung tình, nhưng trong quá trình tiếp xúc phát hiện người mình thích đa tài đa nghệ, không chỉ là tướng mạo tuấn mỹ, thông thạo y thuật, còn là một tay làm đồ ăn ngon. Nếu như có thể nắm giữ một người đa tài đa nghệ như vậy làm người yêu thì thật tốt, Diệp Đạt không khỏi trong lòng tính toán. Tuy rằng không thể nói, Diệp Đạt không ngừng duỗi ngón tay cái ý tán thưởng trù nghệ của Diêu Tử Khê vô cùng tốt, một bên không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát Diêu Tử Khê.
Diêu Tử Khê lạnh mặt cúi đầu ăn cơm, ngón tay thon dài trắng nõn cầm trong tay đôi đũa gỗ nâu, ngón tay hình dạng phi thường đẹp đẽ, rau xanh hòa cùng nước chấm được đưa đến bên môi, tao nhãn nhai nuốt, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng, dọc theo gò má đi xuống là cái cổ trắng nõn duyên dáng, hầu kết khêu gợi động động.
Bởi vì tầm mắt đối phương bắn tới quá nóng bỏng, Diêu Tử Khê không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái: “Làm gì?”
Lúc nói chuyện theo thói quen hơi nhướng mày làm cho người ta cảm nhận được cảm giác thiếu kiên nhẫn, thế nhưng ở chung một thời gian sẽ cảm giác được kỳ thật y cũng không có ác ý, phía dưới lông mày là đôi con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, tựa hồ như muốn hút người ta vào.
Diệp Đạt chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của Diêu Tử Khê, chậm rãi đến gần.
“Ngươi!” Cảm nhận được thứ gì đó mềm mại ấm nóng lướt qua da, tay nắm đũa của Diêu Tử Khê không khỏi cứng đờ.
Đối phương lộ ra hàm răng trắng nõn, nghịch ngợm duỗi ra đầu lưỡi, bên trên là một hạt cơm màu trắng.
Nhất thời cơ thịt trên mặt Diêu Tử Khê co giật, sầm mặt ăn xong cơm.
“Đến cùng ngươi có uống thuốc hay không?”
Tuy nói sau khi bị cảm yết hầu bị nhiễm trùng có thể dẫn đến mất đi âm thanh tạm thời, thế nhưng qua hai tuần uống thuốc lại không có chút hiệu quả cũng thật vi diệu đi!
Diêu Tử Khê nghi ngờ nhìn Diệp Đạt, bỗng nhiên giẫm mạnh lên chân hắn.
Diệp Đạt không kịp phản ứng bị giẫm trúng, ôm lấy chân bị giẫm đau, chân sau nhảy lên, tuy rằng chỉ trong nháy mắt phát sinh ‘A’ một tiếng, nhưng lại là một thanh âm khó nghe.
“Xem ra không phải giả bộ.” Diêu Tử Khê thông qua kính mắt liếc nhìn Diệp Đạt.
“Ngươi, ngươi….” Diệp Đạt tức giận ngay cả mặt cũng đỏ lên, viết lên giấy: “Dùng phương pháp này thật tàn nhẫn!”
“Ở nơi của ta, hỗn ăn hỗn uống nên ngươi không có quyền lên tiếng.”
“Cái gì mà hỗn ăn hỗn uống! Thương yêu bệnh nhân không phải thiên chức của bác sĩ sao, lại thêm chúng ta cũng đã thân mật qua, sao lại dùng sức như vậy…” Diệp Đạt ủy khuất không ngớt nhìn Diêu Tử Khê.
Thế mà đối phương chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Buổi tối có lớp, có lẽ sẽ về trễ. Nhớ kỹ phải ăn cơm nha, hôn nhẹ Diêu Tử Khê.”
Bởi vì không cho hắn chìa khóa nhà, cho nên Diệp Đạt nhân cơ hội nói: “Nếu không có chìa khóa, số điện thoại di động cũng phải cho ta chứ để tránh bị khóa ngoài cửa, sẽ bị đại thúc bảo vệ nhìn nhầm thành nhân vật khả nghi.”
Lần đầu tiên được Diệp Đạt dùng loại xưng hô lung ta lung tung như này, đêm đó Diêu Tử Khê không làm cơm cho hắn. Cho dù đối phương làm ra bộ dáng đáng thương, Diêu Tử Khê cũng không chút nào mềm lòng.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại nhận được những tin nhắn như vậy, Diêu Tử Khê không khỏi thừa nhận chịu thua nghị lực của tên này.
Không nghĩ đến thần kinh của y lại trở thành thô giống như hắn. Diêu Tử Khê cảm thấy đó không phải là việc tốt.
Từ trong tủ lạnh lấy ra lượng thực phẩm đủ cho một người ăn, rửa sạch, nấu nướng, ăn cơm. Nhà bếp vẫn sáng bóng sạch sẽ. Lúc ăn cơm bật nhạc êm dịu thư hoãn ung dung, thế nhưng ngôi nhà to lớn lại cực kỳ yên tĩnh làm người khác cảm giác tịch mịch.
Nếu như Liệt Diễm ở đây nhất định sẽ bắt chéo chân ngồi ở sô pha lười biếng xem ti vi, mà y chỉ đờ đẫn nhìn hắn đã cảm thấy thỏa mãn. Còn nếu như Diệp Đạt ở đây, xem như không thể nói chuyện, nhất định cũng sẽ hưng phấn khoa tay múa chân, cũng không đến nổi cô quạnh….
Diêu Tử Khê một bên suy nghĩ, một bên sửa sang lại gian phòng, ném những vật phẩm không cần thiết vào thùng rác.
Ồ, cái này là….
Diêu Tử Khê nhìn chầm chầm vật phẩm quen thuộc.
“Ta đã trở về, Diêu Tử Khê mau mở cửa giúp ta!” Di động truyền đến thông báo.
Phòng khách chỉ mở đèn tường, cả phòng bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt, lờ mờ, Diêu Tử Khê một tay chống cằm, một tay đùa giỡn điện thoại di động, hai chân giao nhau dựa vào sô pha.
“Trở về?” Diêu Tử Khê lạnh lùng mở miệng, đứng lên đi đến trước mặt Diệp Đạt, đứng nhìn nhau, đôi mắt đen kịt, đôi môi đẹp đẽ, khí chất lạnh nhạt, có loại cảm giác xa cách không nói nên lời.
Diệp Đạt có chút thấp thỏm.
“Cái này là cái gì?” Diêu Tử Khê trào phúng nhếch lên khóe miệng, giơ lên vật phẩm trong tay. Bầu không khí trong phòng bỗng chốc hạ xuống âm tầng.
Bị phát hiện…..
Trong nháy mắt con ngươi Diệp Đạt phóng to.
“Dùng thủ đoạn này để được ở lại, lẽ nào ngươi thật sự yêu thích ta sao? Nhưng mà, ta ghét nhất chính là bị người người khác lừa dối.” Diêu Tử Khê cười lạnh nói, ném toàn bộ thuốc trong tay về hướng Diệp Đạt.
Những viên thuốc tròn rơi lên người Diệp Đạt, theo quần áo rơi xuống sàn nhà, cách cách cách phát ra âm thanh phân tán tứ phương.
Viên thuốc nho nhỏ rơi trên người không hề có cảm giác đau, thế nhưng tâm của Diệp Đạt theo những viên thuốc rơi xuống mà như chìm xuống vực thẩm, ngón tay lạnh lẽo tựa như sắc mặt của Diêu Tử Khê lúc này….
********************
Bầu trời buông xuống mưa bụi, mang theo sấm rền mơ hồ.
Diêu Tử Khê dùng sức ấn đồ bấm TV, phím ấn cao su mềm nhũn, mỗi một lần phảng phất như sắt hư. TV không phải phát tin tức thì là giải trí bát quái, nếu không lại là phim tình cảm bi kịch Hàn Quốc, hoặc là nữ chính thân mang trọng bệnh vừa đáng thương lại vừa kiên cường.
Ngoài phòng tiếng sấm ầm ầm, mưa to giàn giụa đánh vào cửa sổ thủy tinh, giọt mưa dài nhỏ men theo cửa sổ rơi xuống, ngưng thành một mảng.
Diêu Tử Khê một tay chán ghét giật giật cổ áo, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cúc áo trong suốt rơi xuống. Diêu Tử Khê nhíu nhíu mày xoay người tìm kiếm, lại thoáng nhìn thấy viên thuốc màu nâu rơi xuống cách đây không lâu.
TV truyền đến thanh âm hỗn loạn, nữ chính bi thiết gào khóc: “Ta không phải cố ý muốn gạt ngươi! Ngươi phải tin ta…..”
(úi vl đâu mà trùng hợp gớm =])Lúc đó Diệp Đạt ngay cả một hơi mỏng để nói cũng không cách nào làm được, chỉ có thể bất lực động động môi, sốt ruột hoảng loạn muốn nắm chặt tay mình, con ngươi màu đen như muốn khóc phản chiếu hình ảnh lạnh lùng của y.
Tiếng mưa rơi tí tách.
Trong lòng Diêu Tử Khê vô cùng buồn bực.
Ngày ca ca tạ thế cũng là một ngày mưa như hôm nay.
Ca ca bị bang phái đối nghịch chém cả người đầy thương tích ôm lấy Liệt Diễm chạy trong mưa hướng về phòng khám, chính mình đi theo phía sau, lảo đảo. Mưa to đánh vào mặt, trên người, lo lắng nhanh chóng chạy trốn, bước qua một vũng nước nhợt nhạt, nước bùn tung tóe, không cách nào nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt kinh hoảng nhìn máu trên người ca ca không ngừng hòa vào nước mưa rơi xuống….
Hi vọng nhanh lên một chút, mau hơn nữa, hi vọng máu tuông ra chậm một chút, lại chậm một chút….
Trái tim tựa như nhảy khỏi lồng ngực, không còn là của chính mình.
Sao có thể như vậy? Mấy ngày trước ca ca còn ôn nhu cười nói với mình rằng chủ quản phát cho ca ca một món tiền thưởng, có thể mua cho y một cái máy vi tính….
Mặc dù nhà y phá sản, công ty đóng cửa, cha mẹ tự sát, phải rời khỏi biệt thự, bán xe để lấy tiền.
Nhưng mà y còn có ca ca.
Bọn họ chuyển tới một phòng ở nho nhỏ không lớn bằng phòng bếp của ngôi nhà trước kia của họ, vừa bẩn lại nhỏ, đồ dùng gì cũng không có, ngay cả giường cũng chỉ là vài miếng gỗ chấp vá lại.
Y biết đã xảy ra chuyện gì, không còn hồng trà anh quốc, cũng không còn người hầu hạ, thậm trí cũng không còn cơ hội đến trường học quý tộc nữa.
Khoảng thời gian đó ca ca mỗi ngày đều đi tìm việc làm, nhưng thường không được chọn, nợ trong nhà còn chưa trả hết nào có công ty dám nhận?
Thế nhưng sau đó, trong nhà dần dần có tủ lạnh, lò vi sóng, đồ dùng đơn giản. Lại tiếp đó dọn đến một phòng trọ khác, tuy rằng không thể so sánh với biệt thự xa hoa, nhưng gấp trăm lần phòng trọ đơn sơ trước kia, quả thực là một nơi thiên đường một nơi điạ ngục.
Y vui vẻ ôm lấy ca ca khanh khách cười, muốn đến quán cơm Tây cao cấp ăn một bữa chúc mừng.
Ca ca ôn nhu sờ sờ đầu y, lộ ra nụ cười áy náy cùng đau lòng.
Đúng vậy! Đã từng là một ca ca ưu tú như vậy, bất kể là khi tranh tài dương cầm, thi đấu diễn thuyết, ca ca đều đạt rất nhiều giải thưởng, nhưng vì sao lại không tìm được việc làm?
Vẫn cứ là một học sinh cao trung bình thường, thế nhưng hài tử thời kỳ trưởng thành phát triển đặc biệt nhanh, y vốn ngũ quan rõ ràng, bây giờ lại càng thêm cao gầy tuấn mĩ, nữ hài tử ái mộ y rất nhiều, cũng chú ý hình tượng của mình ở bên ngoài, từ từ lại khôi phục tính cách thiếu gia, ăn uống nhất định phải cao cấp.
Ca ca cũng chỉ mỉm cười thỏa mãn từng cái yêu cầu của y.
Vào lúc ấy, y không hề biết, ca ca rốt cuộc làm công việc gì? Đến cùng công ty ca ca đang làm ở đâu? Có thể nghi hoặc, thế nhưng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ hay hỏi ca ca. Nếu như ca ca nói tên công ty thì quá tốt, tiền lương rất cao. Nghi ngờ từ từ phai nhạt, việc ca ca mua đồ cho mình là chuyện đương nhiên.
Mãi đến tận ngày kia ca ca gặp chuyện.
Từ xưa đến nay y không hề nghĩ rằng hết thảy những gì y có đều là ca ca dùng mệnh để đổi. Nhiều vết thương như vậy, vết thương thật sâu, vết thương thật xấu xí, máu không ngừng tuông ra….. Ca ca dường như không cảm nhận được đau đớn, vẫn ôn nhu sờ sờ đầu y, nói với y, Liệt Diễm sẽ là người thay ca ca chăm sóc mình, hết thảy đều không cần lo lắng.
Một khắc đó y thực câm hận ca ca nói dối mình, câm hận chính mình tiêu xài phung phí tiền mà ca ca dùng tính mạng đổi lấy để hưởng thụ ái mộ của những cô gái khác.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước kia, y cực kì xấu hổ và hận chính mình