Hoài Ân Kỳ Án

Chương 9



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSáng hôm sau cả ba người cùng tiến đến Phong huyện.Nghe nói Phong huyện rất phồn hoa, đặc biệt phong cảnh rất đẹp, ai cũng nói nếu đến Lạc Thành nên đi qua Phong huyện, cảnh đẹp làm người lưu luyến không thôi.

"Sư huynh Ta thật thắc mắc lần này đến Lạc Thành vẫn chưa được mấy ngày sao Huynh lại muốn đến Phong huyện nhanh chóng." Tô Ái cảm thấy vẫn chơi chưa đủ, còn chưa có được du hồ thỏa mãn, còn có chưa được thưởng thức hết thức ăn ở Lạc Thành.

"Đệ thì lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chơi.Chúng ta lần này đến Phong huyện ngoài chuyện đi du ngoạn còn có chuyện quan trọng hơn mà Sư phụ giao phó." Hoài Ân nghiêm túc dặn dò Tô Ái.

"Ý sư huynh ngoài việc trở về gia lần này sư phụ còn giao phó Sư huynh chuyện,Gì chứ, vậy sao Sư phụ không nói cùng Ta. A Hán ca ca, Huynh cũng biết." Tô Ái mở to mắt ngạc nhiên, lại chuyển sang ủy khuất.

“Ta…” A Hán cũng chẳng biết nói thế nào.

“Đệ đấy, tính tình bồng bột. Hể một chút là ủy khuất, lại còn chẳng màng mọi sự trên đời. Sư Phụ chính là không muốn Đệ lo lắng..”

“Thật sao…”

"Không sai...Vì vậy nên Ta muốn để thoải mái tâm trạng.Nếu giờ Đệ đã rõ ràng thì chúng ta tranh thủ thật nhanh đến Phong Huyện,không thể chậm trễ...tra...tra.." .Hoài Ân thúc mã phi nhanh,A Hán cũng thúc mã phía sau.


“Á Sư huynh chờ ta với...chờ ta với" .Tô Ái cũng gắng hết sức kiềm mã đuổi theo.

Tới Phong huyện,thứ mà mọi Người nhìn thấy lại không giống như trong lời đồn, thay vì tấp nập lại trở nên ảm đạp, đến kẻ qua đường cũng de chừng.

“Sư huynh đây là Phong huyện sao, chúng Ta có phải đến lầm nơi không.”Tô Ái có chút rùng mình khi có cơn gió thoáng qua.

“Chắc chắn rồi…Chúng Ta tìm khách điếm nghỉ chân thôi.”

“Ta cảm thấy nơi đây có chút dị…Sư huynh chờ Ta..”

Cả ba tiến vào khách điếm, tiểu nhị nhìn thấy ba người từ ngoài Phong huyện vào liền chạy đến.

"Khách quan mời ngồi...chẳng hay khách quan muốn dùng cơm hay ở trọ." tiểu nhị nhanh nhảo hỏi.

"Đương nhiên là cả hai..chuẩn bị hai phòng thượng hạng, còn nữa dọn một ít đồ ăn lên" .Tô Ái nhanh chóng dặn tiểu nhị sắp xếp.

“Ba người hai phòng…Khách quan có lầm..” Tiểu Nhị khó hiểu, nhìn cả ba người mỗi người một vẻ, nhưng có thể ra được, thiếu niên đeo mặt nạ khí khái bất phàm,còn có vị công tử yểu điệu này, có thể nhìn ra thân phận không phải vừa. Còn vị đại hán kia chắc hẳn là người hầu, mà lại chỉ có hai phòng thượng hạng thì cũng quá keo kiệt đi.

“Ta là biết Ngươi đang nghĩ gì đấy…Huynh ấy là Người của Ta, đương nhiên chung phòng với Ta, loại bỏ suy nghĩ nhìn tướng mà đoán của Ngươi đi.”

"Khách quan thứ lỗi..là Ta sai, Ta lập tức đi chuẩn bị ngay.." tiểu nhị lập tức rời đi.

"Sao chỉ có hai phòng" A Hán khó hiểu hỏi Tô Ái.

"Sư huynh..Huynh có cảm thấy ở đây có gì đó là lạ… " Tô Ái nhìn Hoài Ân lãng đi câu hỏi Tô Ái.

“Chẳng phải từ lúc vào Thành đã rõ rồi sao..Đệ vẫn là nên trả lời câu hỏi của A Hán..”

“Sư huynh…”

Từ lúc vào thành Hoài Ân đã cảm nhận thấy không ít oán khí.Nói tới lý do tại sao lại biết được thì chính là nhờ vào Hàn Long Kiếm, từ lúc tiến vào Phong Huyện Hàn Long Kiếm treo trên lưng Hoài Ân luôn rung lên, nó có lẽ đã cảm nhận được thứ đó, nhưng lại không mãnh liệt,có thể nó đã rời khỏi,xem ra cần phải hảo hảo tra thật kĩ một phen.

"Khách quan đây là những món ăn ngài gọi". Tiểu nhị dọn đồ ăn lên không khỏi nhìn qua Hoài Ân.


Tô Ái thấy tiểu nhị nhìn Sư huynh liền mở miệng." Còn chuyện gì nữa sao"

"Khách quan Ta khuyên các vị đến đây nếu có đi tham quan cũng nên trở về khách điếm sớm một chút, vẫn là ban đêm hạn chế đi lại."

“Ngươi nói vậy là có ý gì…còn nữa Phong huyện so với lời đồn là một trời một vực, rốt cuộc ở đây có chuyện gì xảy ra..”

“Khách quan vẫn là nên tránh theo lời Ta nói…Ta đi làm việc đây..”

“Ta muốn biết..”

"Bọn ta đã biết, đa tạ Ngươi nhắc nhở" A Hán nhanh chóng giải vây cho Tiểu nhị.

"Sư huynh…" Tô Ái làm bộ mặt ủy khuất một dạng.

"Nếu tò mò thì ăn xong chúng ta đi dạo một lát.." Hoài Ân không thèm để tâm đến Tô Ái, chỉ chuyên tâm dùng thức ăn.

"Hảo...Chúng Ta cùng khám phá bí mật ở Phong huyện..Huynh nói phải không A Hán ca." Tô Ái gắp thức ăn cho A Hán.

" A Hán ca ăn nhiều vào mới có sức chiến đấu".

"Khụ..khụ..Được rồi... gắp nữa làm sao ta ăn hết" A Hán đỏ mặt cúi đầu ăn.

"Được được mọi người ăn cơm". Tô Ái cười hề hề chăm chú ăn.

Dạo Phong huyện…

"Phía trước mọi người tập trung đông đúc đang làm gì...Sư huynh chúng ta tiến đến" .Tô Ái kêu Sư huynh nhưng tay lại lôi kéo A Hán, Hoài Ân chỉ biết lắc đầu.

"Vị đại thẩm đây cho hỏi là có chuyện gì?." Tô Ái hỏi vị phụ nhân kế bên.

"Các người là người ngoài thành mới tới sao...vậy là vẫn chưa biết gần đây trong Phong huyện xuất hiện quỷ hút máu,nhìn xem chỉ trong một đêm đã có chín cái xác, dân ở Phong Huyện lần lượt rời đi vì sợ bản thân là Người bị giết tiếp theo, các Người vẫn nên rời đi sớm.." vị đại thẩm đó chỉ tay vào phía những thi thể được che đậy, nha môn đưa tất cả những thi thể đó đến nhà xác.

“Quan phủ không truy sao..” Tô Ái lại tiếp tục hỏi vị phụ nhân.


“Quan phủ thì làm được gì..Bọn họ chính vì vô năng mà dân chúng Phong huyện mới rời đi . Còn ai muốn ở lại thì nên khóa chặt cửa nhà…tránh bản thân lại là người tiếp theo..”

"Sư đệ chúng ta trở về thôi,," Hoài Ân gọi Tô Ái cùng A Hán.

"Sư huynh vẫn chưa hỏi rõ mà..hơn nữa Ta chưa thấy được gì.." Tô Ái vẫn chưa thấy rõ.

"Nếu vậy đệ cứ ở lại." Hoài Ân một mạch xoay đi về phía hướng khách điếm, A Hán cũng đi theo.

"A Hán ca chờ ta..Thật là vẫn chưa dạo gì hết mà.." Tô Ái cũng đành tiếc nuối đuổi theo.

Đợi đêm buông xuống phía trong phòng, Hoài Ân cùng A Hán khoác y phục dạ hành.Định phi thân ra ngoài cử sổ thì Tô Ái tiến vào phòng.

"Sư huynh cùng A Hán ca muốn đi đâu...Ta cùng mọi người đi". Tô Ái cũng muốn đi theo.

"Không được Đệ hãy ở lại ứng phó, nếu không có người ở trong phòng sẽ bị nghi ngờ.."Hoài Ân không muốn lôi kéo thêm Tô Ái, càng đông người càng dễ bị phát hiện.

"Vậy Huynh phải nói Huynh muốn đi đâu..Sao lại sợ bị nghi ngờ.." Tô Ái tò mò không thôi.

"Ta đi thăm bằng hữu". nói rồi Hoài Ân cùng A Hán phi thân ra cửa sổ, hòa vào màn đêm.

“Sư… cái quỷ, từ trước đến nay chưa nghe Sư huynh có bằng hữu nào ngoài Ta”.Tô Ái nhìn theo bóng dáng Hoài Ân cùng A Hán khuất hẳn.

" Ôi mẹ ơi....sợ là thật có quỷ".Cơn gió luồng qua cửa sổ làm Tô Ái rùng mình, nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, phóng lên giường trùm kín chăn.




Bình Luận (0)
Comment