Hoài Niệm

Chương 63

Mặc dù mọi người trong Phùng gia đều nói là sau khi Phùng Nhất Nhất có thai chỉ biết làm cao, khiến Tạ Gia Thụ phải chịu khổ, nhưng Tạ Gia Thụ biết, thật ra Phùng Nhất Nhất vô cùng dũng cảm, chỉ sợ hãi chút thôi!

Sợ chết và dũng cảm vì con cái, đối với một người mẹ mà nói, là hai trạng thái song song xuất hiện một cách tự nhiên!

Sau khi hôn lễ kết thúc, họ không đi hưởng tuần trăng mật, Tạ Gia Thụ đưa Phùng Nhất Nhất đến biệt thự ở ngoại ô mấy ngày, đến khi họ trở về thành phố thì dọn thẳng đến sống ở Phùng gia.

Thoạt đầu, quyết định đến sống ở Phùng gia là đề xuất của cha mẹ Phùng. Tạ Gia Thụ cân nhắc đến việc Phùng Nhất Nhất quen sống ở nhà, quen ăn thức ăn của nhà, anh muốn để cô chờ sinh trong môi trường quen thuộc và có cảm giác an toàn, hơn nữa, có lúc anh cũng phải đến công ty hoặc đi công tác, trong nhà có cha mẹ Phùng, anh cũng có thể yên tâm hơn.

Nhưng dần dần, anh phát hiện quyết định này của mình có lẽ là sai. Hiện giờ Phùng Nhất Nhất sống ở đây không thích hợp.

Cha mẹ Phùng đối đãi với con gái trước giờ qua quýt hơn con trai. Bây giờ, cho dù về ý thức chủ quan, họ đã coi trọng cô hơn rất nhiều, nhưng có một số tình tiết vẫn không thể thay đổi được. Phùng Nhất Nhất nói là hơn hai mươi năm, cô đã quen rồi, nhưng Tạ Gia Thụ hiểu rõ những tủi thân, ấm ức từ trước tới nay trong lòng cô.

Lúc cái thai trong bụng Phùng Nhất Nhất được bốn tháng, có một hôm, Tạ Gia Thụ từ công ty trở về nhà, thấy cha mẹ Phùng một người đi mua đồ ăn, một người xem ti vi trong phòng khách. Anh hỏi han vài câu như thường ngày rồi trở về phòng, vừa vào phòng liền trông thấy Phùng Nhất Nhất nằm co quắp trên giường, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Nhất Nhất!”, anh khẽ giọng gọi, đi đến ngồi bên giường, “Sao giờ này mà em vẫn ngủ thế? Hôm nay em mệt lắm à?”.

Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng nói của anh liền mở mắt, cười với anh. Tạ Gia Thụ nhạy bén phát hiện ra cô đã khóc, không nghiêm trọng, nhưng mắt hơi đỏ.

Cô không nói gì, điềm nhiên như ngày thường. Tạ Gia Thụ cũng không hỏi gì. Trong suốt bữa ăn tối, anh nói bóng nói gió, cuối cùng đã nghe ngóng được chuyện xảy ra. Cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua là Phùng Nhất Nhất thèm ăn dưa Mỹ, mẹ Phùng cảm thấy dưa bở và dưa Mỹ không khác gì nhau lắm nên đã mua dưa bở. Phùng Nhất Nhất đương nhiên là lầm bầm vài câu, bị Tạ Gia Thụ chiều hư rồi mà, sau đó liền bị mẹ Phùng mắng.

Đối với mẹ Phùng mà nói, mấy câu nói đó có lẽ không phải là mắng, nhưng Phùng Nhất Nhất chắc chắn là thấy tủi thân. Hơn nữa, có lẽ chính cô cũng cảm thấy mẹ Phùng nói đúng, là cô làm cao, cho nên mới không dám nói cho Tạ Gia Thụ biết.

Sau khi Tạ Gia Thụ biết đầu đuôi câu chuyện, thoạt đầu anh cảm thấy rất buồn cười. Chuyện nhà chuyện cửa lặt vặt như thế này trước nay anh chưa từng trải nghiệm. Bất kể lúc nào, chỉ cần anh muốn ăn dưa Mỹ, ai mà đưa cho anh dưa bở thì anh đã lật tung bàn kêu người đó cuốn xéo từ lâu rồi.

Nhưng anh lại thấy chua xót, còn có chút phẫn nộ.

Tạ Gia Thụ không nói gì, mặt không đổi sắc một tuần liền. Đợi chuyện này qua đi không còn chút dấu vết, anh mới nhân cơ hội Phùng Nhất Phàm công tác trở về, vui vẻ đề xuất muồn cùng Phùng Nhất Nhất dọn về nhà sống.

Thoạt đầu, mẹ Phùng quả quyết không đồng ý, “Nó mang bầu sắp được năm tháng rồi, đang lúc quan trọng nhất, chuyển nhà sao được?”.

Cha Phùng cũng không nỡ xa Gia Thụ của ông, “Đang lúc yên lành, Gia Thụ con làm sao vậy?”.

Tạ Gia Thụ nở nụ cười ung dung, nói đâu ra đấy, “Thời gian càng lâu, cơ thể cô ấy càng nặng nề, ở đây lên lầu xuống lầu không thuận tiện. Hơn nữa, căn hộ kia của chúng con, giờ con bảo tiểu khu mở cửa hông bên cạnh, từ cửa hông đi ra là đến nhà chúng ta rồi, cũng chỉ có vài bước. Chủ yếu là con muốn giao hết việc cho Nhất Phàm, con ở nhà chăm Nhất Nhất. Ở nhà làm việc sẽ phải thường xuyên gọi người ta đến nhà họp, chỗ chúng ta không thuận tiện cho lắm, con sợ làm phiền đến mọi người”.

Mấy điều anh nói quả thực là quá hợp lý! Cha Phùng mẹ Phùng không có ý kiến, vui vẻ để họ chuyển nhà.

Buổi tối đầu tiên chuyển về, Phùng Nhất Nhất ngồi xích đu trên ban công rộng rãi ăn dưa Mỹ. Tạ Gia Thụ tắm xong đi ra, không hài lòng trách mắng, “Em không đợi anh, em tự mình ăn trước rồi! Dưa này còn là anh bổ đấy! Em có được giáo dục từ trong bụng mẹ không đấy hả?”.

Phùng Nhất Nhất buồn cười vỗ vỗ chỗ trống bên mình, “Vậy anh mau đến đây đi!”.

Tạ Gia Thụ hất tóc còn chưa khô sang một bên, chiếc xích đu thiết kế cho hai người ngồi, thời tiết nóng thế này, nhưng anh lại dựa vào cô rồi nằm xuống.

Phùng Nhất Nhất ngồi thẳng lên, đút anh ăn miếng dưa Mỹ, rồi cầm khăn lau tóc cho anh.

Thấy bộ dạng anh híp mắt, vô cùng hưởng thụ, lòng cô còn ngọt ngào hơn cả dưa.

“Gia Thụ…”, cô khẽ cất tiếng gọi.

Tạ Gia Thụ bắt chéo chân, lười nhác “hả” một tiếng.

Nhưng thật ra, Phùng Nhất Nhất chẳng có gì để nói, chỉ là, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Mấy tháng nay sống bên cha mẹ, mặc dù đãi ngộ có tốt hơn trước nhiều, nhưng thi thoảng vẫn không được vui, lại thấy bản thân như đang làm mình làm mẩy, quá nhỏ mọn, ngay cả Tạ Gia Thụ, cô cũng không dám nói cho anh biết, sợ những chuyện nhỏ nhặt ấy quấy rầy anh.

Nhưng anh như thể có thần giao cách cảm, đề xuất chuyển nhà.

Hạnh phúc quá chừng… Phùng Nhất Nhất ngả vào lòng anh.

Tạ Gia Thụ chọc chọc ngón tay vào mặt cô, híp mắt há miệng, vẻ mặt “Ông lớn muốn ăn dưa Mỹ!”, Phùng Nhất Nhất hạnh phúc nhét khăn vào miệng anh.

Tạ Gia Thụ trơ tráo yêu cầu tiểu khu mở bung cửa hông gần kề nhà họ, còn bố trí hai bảo vệ, như thế, ngày thường cha mẹ Phùng đi bộ vài bước là đến nơi. Hai người già hầu như ngày nào cũng đến, nhìn bụng của con gái, đưa đồ ăn tới cho đôi vợ chồng trẻ, có khi cũng ở đây nấu cho họ một bữa.

Tạ Gia Vân bởi sắp sinh nên không thể tới thường xuyên để quan tâm em trai và em dâu, bèn đưa một dì ở nhà cũ Tạ gia, đã quen với tính tình Tạ Gia Thụ tới. Tạ Gia Thụ không cho người ta sống trong nhà. Mỗi sáng sớm dì giúp việc đều tới thu dọn phòng, làm cơm trưa, buổi chiều hầm xong một nồi canh rồi mới rời khỏi.

Có nhiều người duy trì sự quan tâm ở một khoảng cách nhất định, có Tạ Gia Thụ tỉ mỉ chu đáo bầu bạn, tình trạng của Phùng Nhất Nhất tốt hơn nhiều so với những lo lắng của họ trước đó, các chỉ tiêu đều bình thường, trạng thái tâm lý tốt.

Lúc đi kiểm tra thai nhi, Tạ Gia Thụ vừa vui mừng vừa kiêu ngạo đắc ý trước mặt Thẩm Hiên, “Anh xem, thật ra cũng không khó đến thế mà! Lúc đó anh nói nghiêm trọng thế, muốn hù dọa chúng tôi chứ gì?”.

Có người phụ nữ nào sinh con mà không có nguy hiểm này nối tiếp nguy hiểm kia? Huống hồ, tình trạng của Phùng Nhất Nhất còn nguy hiểm hơn các sản phụ khác. Nhưng Thẩm Hiên chẳng thèm liếc anh lấy một cái, bình tĩnh nói, “Nếu cậu đã tự tin như vậy, tôi về trước đây. Đợi lúc cô ấy sinh tôi đến là được!”.

“Không được!”, Tạ Gia Thụ ngang ngược trừng mắt với Thẩm Hiên, từ chối một mạch, còn nói, “Giờ tôi sẽ đi gạch bỏ hộ chiếu của anh!”.

“Mẹ kiếp, cậu xéo đi!”, Thẩm Hiên tức giận mắng.

Tạ Gia Thụ lập tức hớn hở, “Được thôi! Tôi nhất định sẽ thay anh chuyển lời!”.

“Mẹ” mà Tạ Gia Thụ có thể chuyển lời giúp, chẳng qua chính là mẹ Phùng. Thẩm Hiên hận đến độ ngứa ngáy hết cả râu ria, ngón tay chỉ vào mũi anh, im lặng uy hiếp.

Tạ Gia Thụ giơ hai tay lên đầu hàng nhưng vẫn không yên tâm, “Đùa chút thôi mà, anh đừng đi đấy nhé! Đợi bà xã tôi bình an sinh con trai tôi ra, anh muốn đi đâu thì đi, sau này không quay trở lại cũng không vấn đề gì hết! Lúc này, tính mạng ba người chúng tôi đang nằm trong tay anh đấy!”.

Anh vẫn cố nói bằng giọng điệu trêu chọc, nhưng Thẩm Hiên nghe ra được sự thận trọng trong đó.

Thật ra, Thẩm Hiên gần như là người chứng kiến Tạ Gia Thụ trưởng thành. Con người này có bao nhiêu cợt nhả thì có bấy nhiêu nặng tình, Thẩm Hiên hiểu.

Vỗ vỗ vai Tạ Gia Thụ, Thẩm Hiên nói lời sâu xa, “Thật ra, phụ nữ sinh con vốn đã có nhiều nguy hiểm, không chỉ mỗi trường hợp của nhà cậu đặc biệt, cậu cũng đừng lo lắng quá!”.

Tạ Gia Thụ nhướng mày cười, không lên tiếng.

Thẩm Hiên cảm khái không thôi, nói tiếp, “Hiện giờ nghĩ lại, đúng là định mệnh thật!”.

Nếu lúc đầu Thẩm Hiên anh thành công cưới được Phùng Nhất Nhất, rồi gặp phải tình huống như hiện tại, anh nhất định sẽ kiên quyết không muốn sinh đứa con này. Ở bên Phùng Nhất Nhất, cùng cô phiêu lưu mạo hiểm như Tạ Gia Thụ như vậy, Thẩm Hiên tự thấy mình không làm được.

Đều là người thông minh, nói một chút là hiểu, Tạ Gia Thụ cũng bùi ngùi, “Có phải hiện giờ anh cảm thấy thua tôi cũng không oan không?”.

Thẩm Hiên cười nói, “Tôi thua bởi da mặt dày của cậu, quả thật là không oan!”.

Kiểm tra nhẹ nhõm thế này không duy trì được bao lâu. Mang thai đến tháng thứ sáu, bụng của Phùng Nhất Nhất bắt đầu to hơn hẳn. Khi lòng dũng cảm và sự cố chấp của một người mẹ đang tiến vào thời kỳ bình lặng, con người bỗng trở nên rất mệt mỏi.

Cho dù là ngồi hay nằm, cô đều không thoải mái. Mỗi ngày mở mắt đều cảm thấy là một ngày gian nan, Phùng Nhất Nhất bắt đầu nếm đủ mùi vị của sự giày vò.

Đứng ngồi không yên, ngủ cũng gặp ác mộng liên miên, tâm trạng trở nên rất tồi tệ, u uất.

Từ lúc Phùng Nhất Nhất mang thai, Tạ Gia Thụ luôn ở nhà chăm cô. Hiện giờ, tình trạng của cô không ổn, anh nhất quyết không đến công ty, hai người ở bên nhau hai mươi tư tiếng đồng hồ mỗi ngày. Tạ Gia Thụ cảm thấy chỉ có như vậy anh mới có được cảm giác an toàn, nhưng Phùng Nhất Nhất lại cảm thấy không thể chịu nổi, giờ nhìn thấy mặt anh, cô cũng cảm thấy ngực khó chịu.

Đây là chuyện khiến Tạ Gia Thụ không thể chấp nhận được, như sấm sét giữa trời quang, “Phùng Nhất Nhất! Em ghét bỏ anh?”.

Có lầm không vậy? Mặt mũi anh tuấn tú khôi ngô thế này cơ mà!

Anh vừa nổi cáu, Phùng Nhất Nhất bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, những buồn phiền tự dưng tan biến hết.

Thì ra lúc Tạ Gia Thụ nổi cáu lại càng mê người!

Cô vui mừng rạo rực giải thích, “Anh đừng tức giận mà… có lẽ em mắc phải chứng trầm cảm trong thời kỳ mang thai!”.

“Em đừng có nói hươu nói vượn nữa!”, Tạ Gia Thụ tức đến độ nói năng lộn xộn, ngón tay chỉ vào mặt cô run rẩy.

Phùng Nhất Nhất nghe mà sung sướng không thể tả, ôm bụng lớn ngửa ra sô pha, cười đến rung người.

Nhưng cô cũng không nghĩ xem, hiện giờ cô đã béo đến mức nào, áo ngực cũng phải tăng lên hai cỡ rồi đấy! Cứ ngửa người, rung, rồi rung, rồi rung ngay trước mặt Tạ Gia Thụ thế này… là có ý gì? Khiêu khích à? Tưởng “tiểu ma vương” chết rồi à?

Tạ Gia Thụ cứng đờ người quay mặt đi, càng tức giận!

Thai phụ trì độn cười xong liền thoải mái nghiêng người ở đó, còn Tạ Gia Thụ thật không thể nuốt nổi cục tức này. Anh hít thật sâu mấy lần để vỗ về “tiểu ma vương”, quay đầu tức tối tiếp tục kháng nghị, “Thật quá đáng… mới kết hôn được bao lâu hả? Trong hôn lễ thề thốt thế nào em quên hết rồi chứ gì… Chứng trầm cảm là em không muốn nhìn anh nữa à? Mắc chứng trầm cảm sao em không ghét bỏ bản thân em ấy?”.

Người thoải mái nghiêng người trên sô pha, ôm lấy gối, bỗng chốc ngây người.

Tạ Gia Thụ thầm nghĩ: Hừ hừ! Biết sai rồi à? Biết sai rồi cũng vô dụng! Hôm nay không chủ động để ông đây ôm hôn một tiếng đồng hồ thì không xong với ông đây đâu!

Nhưng thai phụ bỗng khóc lớn!

“Em ghét bỏ chứ!”, cô bỗng dưng khóc òa, nước mắt chảy cuồn cuộn, đau lòng chết đi được, “Em ghét bỏ bộ dạng hiện giờ của mình lắm…”.

Bụng to thế này khiến chân tay càng nhỏ, người trông như con nhện, mặt tròn như quả trứng, eo thì nặng nề, cô đã không thể đứng thẳng nữa rồi.

Hết thảy đều khiến cô cảm thấy kỳ quặc và hoang mang.

Cô bỗng suy sụp khóc lớn, Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt, sau khi định thần lại vội vàng đến ôm cô, “Sao thế? Sao thế? Sao lại khóc rồi… Được rồi, được rồi, em nghĩ xem dũng cảm hồi đầu của em đâu? Em kiên trì muốn đứa bé này thế nào? Hả? Em nghĩ lại xem!”.

Anh nói vậy vì muốn cổ vũ cô, ai ngờ cô còn khóc bi thương hơn, “Nhưng mà buồn lòng quá… không ngờ em lại hối hận! Gia Thụ, em không xứng là một người mẹ tốt…”.

Cảm xúc rối như tơ vò, Phùng Nhất Nhất của giờ phút này hoàn toàn mơ hồ, có lúc một khắc trước còn cảm thấy bản thân kiên trì là đúng, một giây sau đã lại hối hận.

Mà những cảm xúc này cô không thể nói với ai, luôn cảm thấy nếu nói ra, cô sẽ không còn là một người mẹ tốt nữa.

Cô chỉ có thể nói với một mình Tạ Gia Thụ, bởi vì chỉ có anh mới không ghét bỏ cô.

Tạ Gia Thụ quả thật không ghét bỏ cô. Anh dở khóc dở cười, ôm lấy cô dỗ dành.

Thật ra, đó cũng chỉ là cảm xúc, qua rồi là ổn. Tạ Gia Thụ ôm lấy Phùng Nhất Nhất dỗ dành cô đi ngủ, anh ôm người đã hơn năm mươi cân lên giường, ở bên cô một lát, rồi khẽ đóng cửa đi ra ngoài, gọi điện thoại cho mẹ Phùng.

Sau khi Phùng Nhất Nhất khóc xong, giấc ngủ bỗng thoải mái hơn nhiều. Lúc tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng ti vi lờ mờ bên ngoài phòng khách, tưởng Tạ Gia Thụ ở bên ngoài, yên tâm nằm trên giường thêm một lúc nữa.

Đợi khi cô đỡ lưng bước chầm chậm ra ngoài, chỉ thấy mẹ Phùng dáng vẻ uyển chuyển nằm ngang trên sô pha xem ti vi, cô tò mò hỏi, “Mẹ, Gia Thụ đâu rồi ạ?”.

“Ai?”

“Gia Thụ ấy ạ!”

“Gia Thụ là ai?”

“…” Phùng Nhất Nhất chậm rãi bước đến sô pha, ngồi xuống, cẩn thận hỏi, “Sao vậy ạ? Gia Thụ chọc giận mẹ rồi?”.

Mẹ Phùng liếc cô một cái, “Nó không chọc giận tôi, là chọc giận cô chứ, thai phụ nương nương!”.

Phùng Nhất Nhất tưởng mẹ Phùng biết chuyện, ngượng ngùng nói, “Lúc ấy con cảm thấy khó chịu, nói năng thiếu suy nghĩ, sao con có thể không muốn nhìn thấy anh ấy chứ… chỉ là vì con quá khó chịu thôi”.

Thật ra, mẹ Phùng tưởng hai đứa nhỏ cãi nhau, Gia Thụ đang trong cơn giận dữ nên trốn ra ngoài, nghe cô nói thế này… được rồi! Là bị đuổi ra ngoài!

“Phùng Nhất Nhất, con đúng thật là…”, mẹ Phùng cảm thấy không có tính từ nào có thể dùng, “Kiếp trước Tạ Gia Thụ nhất định là đã giết cả nhà con!”.

Cho nên kiếp này mới mắc nợ thế này.

Phùng Nhất Nhất biết không thể giải thích rõ ràng với mẹ bèn kéo tay áo bà, sốt sắng nói, “Mẹ bảo anh ấy về đi, để con nói với anh ấy”.

Mẹ Phùng ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc, hài hước làm ra động tác vái chào cô, cố ý chỉnh cuống họng, nói, “Dạ, thưa nương nương!”.

Phùng Nhất Nhất bị mẹ ruột làm cho xấu hổ đến phát hoảng, trong lòng càng thêm áy náy với Tạ Gia Thụ. Cô đợi ở cửa, Tạ Gia Thụ vừa vào cửa, cô đã vội vàng lao đến cởi áo ngoài, cầm giày cho anh.

Tạ Gia Thụ không để cô khom lưng, anh túm lấy áo khoác ngoài không buông, liếc mắt nhìn cô.

Thái độ của Phùng Nhất Nhất vô cùng thành khẩn, “Anh đừng tức giận nữa mà, em xin lỗi, là em không tốt!”.

Tạ Gia Thụ nâng tay cắt ngang lời cô, nhướng mày, tỏ ý “Anh hiểu!”.

Ôi trời… tim Phùng Nhất Nhất đập hơi nhanh, nghĩ: Người này mãi luôn là người biết cách khiêu khích cô nhất!

“… Anh yêu!”, cô dựa vào người anh, nhỏ giọng nói, “Em yêu anh!”.

Đây là cách thức xin lỗi họ đã bàn bạc trong ngày hôn lễ.

Tạ Gia Thụ bỗng chốc thư thái cả người, nâng khuôn mặt tròn ngọc sáng của cô lên, thỏa mãn hôn.

Phùng Nhất Nhất cũng rất thỏa mãn, chỉ là vẫn thấy day dứt, “Thế giờ anh còn giận em nữa không?”.

Tạ Gia Thụ hôn một cái thật kêu, nói, “Thật ra, anh không giận gì cả. Em sinh con cho anh, vất vả như thế, anh biết!”.

Phùng Nhất Nhất cảm động ôm chầm lấy anh, hít hít nói, “Gia Thụ… anh đừng đối xử với em tốt quá, anh đối với em tốt thế này, dần dà em lại bắt nạt anh rồi. Chúng ta cứ giống trước kia đi, anh bắt nạt em. Em bị bắt nạt sẽ không có cảm giác áy náy nữa”.

Tạ Gia Thụ nhéo mũi cô, đúng thật là nhéo ra cả nước mũi, anh lau vào áo mình, giọng điệu hài lòng, “Anh đã bắt nạt em mười năm rồi, mười năm về sau đổi lại em bắt nạt anh. Chúng ta luân phiên nhé, được không?”.

Phùng Nhất Nhất ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, giây phút này quả thật là vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn!

Trong lòng Tạ Gia Thụ biết, lúc này dỗ dành được cô, có lẽ không lâu sau sẽ phải tiến hành dỗ dành lại lần nữa, nhưng lòng anh đầy ắp, có rất nhiều năng lượng để đem ra dùng, chẳng có gì phải sợ hãi cả.

“Khoảng thời gian này hai chúng ta làm rất tốt, hôn nhân, con cái, chúng ta đã trải nghiệm rất nhiều chuyện, nhưng giữa chúng ta chưa từng tốt như thế này bao giờ”, anh bình tĩnh đánh giá.

Phùng Nhất Nhất ngọt ngào cọ vào người anh, “Nhưng sau này chúng ta vẫn sẽ có lúc cãi nhau”.

“Ừm”, Tạ Gia Thụ cũng gật đầu, “Vậy thì đến lúc đó chúng ta hãy nhớ lại bây giờ nhé! Anh nhớ lòng dũng cảm và sự hy sinh khi em mang thai con cho anh, em cũng nhớ anh, người khôi ngô tuấn tú dù bị em ghét bỏ cũng vẫn nhẫn nhịn…”.

“Phì…”, Phùng Nhất Nhất bật cười thành tiếng, lại nói với anh thêm một lần “Em xin lỗi!” nữa.

Tạ Gia Thụ ôm lấy cô vợ yêu làm nũng, khẽ giọng nói, “Sau này chúng ta đừng cãi nhau dữ dội quá, ảnh hưởng đến tình cảm”.

“Em biết rồi!”, Phùng Nhất Nhất chọc chọc ngón tay vào ngực anh, “Sau này có con rồi, chúng ta không được cãi nhau trước mặt con”.

“Ừm. Hai chúng ta từ nhỏ đều không được hưởng nhiều sự quan tâm và yêu thương của cha mẹ, thứ chúng ta không đạt được, sau này chúng ta sẽ bù đắp cho con của chúng ta”, Tạ Gia Thụ tràn đầy tự tin, nói.

Ây da… Từ trước tới nay, Phùng Nhất Nhất chưa từng cảm thấy anh vĩ đại, đàn ông thế này, quả thật là nam nhi đội trời đạp đất!

Ôm lấy anh, cô nói “Được!”, lòng bình yên quá đỗi.

“Giờ em còn ghét bỏ anh nữa không?”, Tạ Gia Thụ hỏi.

Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm ngọt ngào, chu môi hôn anh, giọng ngọt lịm, “Một chút cũng không! Thích anh lắm lắm lắm!”.

“Anh không tin em!”, Tạ Gia Thụ híp mắt, “Chứng minh cho anh xem đi!”.

Anh nở nụ cười xấu xa rồi ôm cô lên, trong vòng vây của “tiểu ma vương”, nhiệt huyết sục sôi tiến vào phòng ngủ.

Cách thức làm hòa của cặp vợ chồng này càng ngày càng “hài hòa” và không biết xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment