Mùa đông năm ấy, trong cung có chuyện lớn, Hoàng hậu hoăng thệ, mà điều người ta quan tâm nhất là thái độ của Càn Long. Cùng ngày, Càn Thanh Cung truyền ra hai bản thánh chỉ, một là về lễ tang cho Hoàng hậu, Hoàng thượng sai người làm theo lễ táng Hoàng quý phi, tuy xưa nay chưa từng có, nhưng thiếu gì người mong như vậy. Hoàng thượng không thích Hoàng hậu đã lâu, nếu hắn đột nhiên làm đại tang long trọng thì mới không giống Hoàng thượng. So ra thì, thánh chỉ còn lại càng vi diệu hơn.
Hoàng hậu hoăng thệ, để lại một mình Thập Nhị a ca. Tuổi nhỏ mất mẹ, ưu sầu quá độ, Thập Nhị a ca bệnh nằm liệt giường, vì bệnh tình của nó, Hoàng thượng thế mà hạ chỉ để Thập Nhị a ca chuyển đến Càn Thanh Cung ở cùng đế vương.
Đây như sấm sét giữa trời quang, hoàng tử ở cùng hoàng đế không phải không có. Năm xưa Thánh Tổ cũng giữ Thái tử gia ở bên người, tự tay nuôi nấng dạy dỗ. Nhưng Thập Nhị a ca nào phải Thái tử gia. Năm đó Thái tử gia là bảo bối trong tay Thánh Tổ, không ai dám động vào, Thập Nhị a ca lại hoàn toàn tương phản, không được thánh sủng, dù gần đây Hoàng thượng có chút coi trọng, nhưng cũng đâu đến mức cùng ngủ cùng ăn.
Thánh chỉ vừa ban, triều dã khiếp sợ, dù là hậu cung hay tiền triều đều nghị luận sôi nổi, Thập Nhị a ca có thể vì thế mà thượng vị hay không? Ngũ a ca sẽ ứng phó thế nào đây?
Mà nhân vật trong lời bàn tán của mọi người còn đang mê mệt trên long sàng của Hoàng a mã. Nó không biết sau khi mình bất tỉnh, thế giới của nó đã đảo lộn hoàn toàn.?
Vĩnh Cơ mơ màng bị tiếng của nữ nhân đánh thức, nó ngồi dậy một lúc mới nhớ được chuyện đã xảy ra, nhất thời lạnh lẽo trong lòng, kệ chân đất mà chạy ra ngoài. Vừa mới tới cửa, Vĩnh Cơ liền thấy trước Càn Thanh Cung có vị phụ nhân mặc phấn y.
Nàng ta thấy nó thì lấy khăn lau nước mắt, miệng nói, “Trời ơi, Thập Nhị a ca, Hoàng hậu nương nương cứ thế mà đi, ngươi còn nhỏ như vậy, tỷ ấy nỡ lòng nào bỏ lại ngươi.”
Vĩnh Cơ ngây ngốc nhìn nàng, nó vội vàng nên chỉ mặc mỗi trung y, chân trần giẫm trên đất lạnh. Lệnh phi thấy nó không có phản ứng gì, ngơ ngơ ngác ngác, thầm cười nhạo, Hoàng thượng để nó ở lại Càn Thanh Cung thì sao chứ, chẳng qua chỉ là kẻ ngu cái gì cũng không hiểu thôi!
Nàng ta bước lên vài bước, ôm Vĩnh Cơ vào lòng, lấy khăn lụa lau lung tung trên mặt nó, “Thập Nhị a ca, ngươi đừng buồn, hãy nén bi thương.”
Mùi thơm sực nức xộc vào mũi nó, so với vị thanh nhẹ trên người Hoàng ngạch nương khác xa, nó vội đẩy Lệnh phi ra, “Đừng đụng bản a ca!
Lệnh phi đến Càn Thanh Cung dĩ nhiên có mục đích, nghe qua thánh chỉ của Hoàng thượng, nàng liền nhận ra địa vị của Thập Nhị a ca không giống như xưa. Bây giờ là lúc nó cần được quan tâm nhất, nếu nàng xuất hiện đúng thời điểm, vừa lấy lòng được Thập Nhị a ca, vừa khiến Hoàng thượng có thêm ấn tượng tốt, nhất cử lưỡng tiện ngại gì không làm.
Nhưng ai ngờ Thập Nhị a ca không dễ lừa gạt như trước, khuôn mặt nàng ta thoáng vặn vẹo, khăn trong tay bị siết tới nhăn nhúm, nhưng nàng ta vẫn ôn hòa cười, “Thập Nhị a ca, nghe Hoàng thượng nói ngươi bị bệnh, bổn cung đến tặng vài thuốc tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng để tỷ tỷ đi không an lòng.”
Không đúng! Hoàng ngạch nương rõ ràng không đi đâu cả, nàng vẫn còn bên cạnh nó, Hoàng ngạch nương sao lại không chờ nó chứ?
Nó bất thình lình hất tay Lệnh phi, “Ngươi tránh ra! Hoàng ngạch nương không đi, Hoàng ngạch nương còn đợi Vĩnh Cơ trở về!”
Dứt lời nó chạy thẳng ra cửa, chẳng thèm quan tâm nàng ta khóc lóc đau khổ cái gì. Nhưng vừa ra ngoài nó đã va phải người mới bước vào là Càn Long.
Vĩnh Cơ tỉnh, lập tức đã có người báo tin cho hắn, Càn Long gấp rút trở về, vừa lúc ngăn lại Vĩnh Cơ.
Càn Long vội ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nó vào lòng, thấy Vĩnh Cơ đi chân đất, mặt mũi trầm xuống, “Vĩnh Cơ, mặc xong quân áo, trẫm giải thích cho ngươi.”
“Giải thích? Giải thích cái gì?” Giọng nói yếu ớt truyền ra, Càn Long khựng lại, người trong lòng không giãy không động, tùy ý để hắn ôm, không nháo không quấy đòi gặp Ô Lạp thị, cũng không khóc, thật không bình thường!
Hắn cúi đầu nhìn Vĩnh Cơ, lại thấy một đôi mắt tràn đầy phẫn hận chống lại hắn!
Càn Long ấp úng, “Vĩnh Cơ, trẫm…”
Hắn có trăm ngàn cái cớ, trong tay lại nắm rõ chân tướng mọi việc, hắn có thể giải thích, có thể cho Vĩnh Cơ đáp án nó muốn, hoặc có thể phủ nhận toàn bộ nghi vấn của Vĩnh Cơ. Nhưng giờ phút này đối mặt với một Vĩnh Cơ như vậy, hắn đột nhiên sợ hãi, bình sinh lần đầu tiên rút lui. Hắn há miệng ra, lại không nói được lời nào, mọi lời đều chỉ là giả dối. Chuyện này nguyên bản là hắn sai, hắn nợ Vĩnh Cơ cả đời này cũng không bù đắp được.
Hắn sợ, vòng tay ôm Vĩnh Cơ lơi lỏng đi nhiều, nó nhân cơ hội thoát ra. Rồi không biết lấy dũng khí từ đâu, thiếu niên bỗng giơ tay lên.
“Chát!”
Thanh âm vang vọng trong đại điện rỗng tuếch càng thêm rõ ràng. Càn Long không tránh, trên mặt đau rát, trong lòng tự giễu, Hoằng Lịch ơi Hoằng Lịch, ngươi không nghĩ tới đi? Vĩnh Cơ của ngươi lúc nóng giận cũng sẽ ra tay đánh ngươi!
Vĩnh Cơ cũng không ngờ được Càn Long sẽ không tránh, nhất thời cả đại điện yên lặng dị thường.
“A! Hoàng thượng!” Vẫn là Lệnh phi phản ứng đầu tiên, nàng ta hét lên, vội nhào tới xoa má Càn Long, “Hoàng thượng, người không sao chứ? Có cần gọi ngự y hay không?”
Nàng ta lại chuyển mắt sang Vĩnh Cơ, trách mắng, “Thập Nhị a ca, ngươi sao dám làm vậy? Hoàng thượng là a mã của ngươi, ngươi dù tuổi còn nhỏ cũng…”Nàng ta ăn mặc lộng lẫy uy nghi, thực có vài phần tư chất chấp chưởng hậu cung, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Càn Long quát lớn chặn họng.
“Cút, cút đi cho trẫm!”
Hắn chán ghét thẳng chân đá vào Lệnh phi, trực tiếp khiến nàng ta ngã nhào ra cửa. Càn Long lại bế thốc Vĩnh Cơ sải bước vào hậu điện, Vĩnh Cơ bị nhấc bổng lên, kích động vừa đánh vừa đá Càn Long, “Buông ra! Buông ra!”
Lệnh phi bị đá văng một bên, vừa rồi ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng như nhìn người chết, khiến nàng cả người rét run. Thế nhưng nàng vẫn nhếch môi cười được, Thập Nhị a ca vậy mà dám đánh Hoàng thượng, khác nào hành thích nhà vua. Xem sắc mặt Hoàng thượng, chỉ sợ Thập Nhị a ca chạy trời không khỏi nắng.
Nàng ta đứng dậy, chỉnh lại y phục tóc tai, đắc ý rời khỏi Càn Thanh Cung, hừ, Hoàng hậu chiếm vị trí của nàng cuối cùng cũng chết, rốt cuộc cũng tới phiên nàng rồi.
“Người buông ra! Buông ra!” Vĩnh Cơ vừa đánh vừa cắn, Càn Long đều kệ nó, mặc nó để lại không ít dấu vết trên người mình.
Hắn đặt nó trên giường, trầm giọng nói, “Vĩnh Cơ, nghe trẫm nói đã!”
“Con biết,” Thiếu niên chợt thì thào, dựa vào cột giường nói, “Con biết, Hoàng a mã không thích Hoàng ngạch nương, ghét Hoàng ngạch nương, cũng không thích Vĩnh Cơ. Hoàng ngạch nương luôn bảo con phải cố gắng, phải luyện chữ, đọc sách thật nhiều.”
Càn Long đứng cạnh Vĩnh Cơ, nó cúi đầu, hắn không thấy được vẻ mặt của nó. Giọng nói như có như không của Vĩnh Cơ tiếp tục vang lên, “Nhưng Hoàng a mã vẫn không thích. Lúc ở thư phòng, rõ ràng Tiểu Yến Tử tỷ tỷ thơ cũng không biết, nói cũng không đúng, nhưng Hoàng a mã luôn cười với tỷ ấy, khích lệ tỷ ấy, Hoàng a mã đến bây giờ vẫn không chịu nhìn con.”
Hắn nên sớm hiểu được tuy Vĩnh Cơ trì độn, nhưng tuyệt đối không phải ngu ngốc. Những gì đã qua chẳng thể nào không lưu lại chút gì trong ký ức của đứa nhỏ. Vĩnh Cơ có lẽ vẫn tin vào Hoàng a mã của nó, vì nghĩ rằng mình không tốt mới không được Hoàng a mã thích, nhưng những tổn thương nhất định vẫn còn.
“Hoàng ngạch nương mỗi lần đều đợi Hoàng a mã đến, Hoàng ngạch nương sắc thang uống rất bổ, nấu ăn cũng rất ngon. Hoàng ngạch nương vì Hoàng a mã thêu rất nhiều hà bao. Nhưng Hoàng a mã chẳng bao giờ đến. Hoàng ngạch nương luôn để con đi xem Hoàng a mã có đến không, mỗi lần không đến, Hoàng ngạch nương lại khóc thầm.
Những ngày đợi chờ mòn mỏi ấy, nó từ cửa cung Khôn Ninh chạy ra ngoài, từ chạng vạng đến đêm khuya, không lần nào đợi được bóng dáng của Hoàng a mã. Hoàng ngạch nương sẽ lặng lẽ khóc, nó đứng ở ngoài cửa cũng khóc, không dám để Hoàng ngạch nương nghe thấy nên tự bịt miệng mình, chỉ có trời cao mới biết được bí mật đó của nó mà thôi.
Càn Long bước ra trước, nhẹ nhàng ôm Vĩnh Cơ vào lòng, nước mắt lạnh lùng rơi trên tay hắn, xuyên qua da thịt lạnh đến tận tâm can. Hắn hôn lên tóc mai Vĩnh Cơ thật nhẹ nhàng, “Là Hoàng a mã sai, Hoàng a mã xin lỗi Vĩnh Cơ, xin lỗi Hoàng ngạch nương của ngươi. Vĩnh Cơ, tha thứ cho Hoàng a mã, tha thứ cho trẫm.”
“Hoàng ngạch nương đang đợi Hoàng a mã…Hoàng ngạch nương muốn Hoàng a mã đến thăm nàng, ở bên nàng, Hoàng ngạch nương đợi Hoàng a mã cả đời.”
Càn Long khẽ cười, “Đúng vậy, nên Vĩnh Cơ à, trẫm cũng sẽ chờ ngươi cả đời, trẫm sẽ chờ được.”
Vĩnh Cơ không hiểu ý Càn Long, bởi vì nó bắt đầu mơ màng mất dần ý thức. Càn Long đợi hồi lâu không thấy bé con trong lòng có động tĩnh, đưa tay nâng mặt Vĩnh Cơ, không ngờ người nó nóng dị thường. Hắn vội ôm nó lên xem, hai má nó đỏ bừng, hiển nhiên phát sốt rồi.
Đáng chết, sao hắn lại quên thân thể Vĩnh Cơ còn đang mệt, mùa đông mà quần áo phong phanh, lại còn ưu thương quá độ!!
“Ngự y đâu, mau truyền ngự y!”
Vĩnh Cơ trầm mê trong mộng, trong phút giây tưởng chừng như được ở cạnh Hoàng ngạch nương, nàng dịu dàng nói cười với nó. Nó muốn hét lên mà kêu không được, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói cuối cùng của Càn Long, khiến nó hoang mang bối rối. Vĩnh Cơ mơ hồ cảm thấy có người sờ trán nó, dần dần tiếng của Hoàng a mã trong đầu lắng đi, chỉ còn tiếng nói chuyện nghe rất rõ ràng.
“Nàng thế nào rồi?”
“Đã đưa đến sơn trang an toàn, cũng mời được thầy thuốc.”
“Thầy thuốc nói gì?”
“Hoàng hậu nương nương đã ngộ ra nhiều thứ, hơn nữa Hoàng thượng ban thuốc tốt, sơn trang khí hậu hợp người, thầy thuốc nói chỉ cần tĩnh dưỡng, Hoàng hậu nương nương nhất định có thể bình phục.” Giọng nói nọ bình thản điềm nhiên, không chút dao động nào.
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Tốt nhất là đừng có về nữa!
“Hoàng thượng không định nói cho Thập Nhị a ca biết ư?
“Trẫm…” Còn chẳng phải tại không tìm được cơ hội sao?
“…Hoàng ngạch nương đang ở đâu?” Thanh âm non nớt còn mang theo tiếng khàn vang lên, xen vào cuộc đối thoại của hai người.