Phúc Đông Nhi rõ là đói đến rã ruột, thức ăn được đưa tới, nó tùy tay vớ được cái bánh bao liền ngoạm lấy, Vĩnh Cơ thấy mà đau lòng vô cùng. Lúc trước nó ở trong cung cũng bị người ta bỏ mặc, nhưng chưa đói đến nông nỗi này.
“Ngươi ăn từ từ thôi, còn nhiều mà.”
Thiện Bảo lẫn Phúc Khang An đều im lặng lắc đầu, cha nương cái kiểu gì vậy, một đứa bé mà để bị đói thành thế này. Nếu truyền ra ngoài, ai tin được cháu ngoại ruột của Hoàng đế lại bị bỏ đói đến mức này chứ.
Đứa bé ăn bánh bao xong mới trông khá lên một ít, nó dịch người lại gần Vĩnh Cơ, “Tiểu cữu cữu, Đông Nhi hết đói rồi, cảm ơn ngươi.”
Vĩnh Cơ cười cười, bản thân nó vốn là a ca nhỏ nhất trong số các hoàng tử. Lúc còn ở A Ca Sở, các ca ca không để ý đến nó, nó cũng không có đệ đệ, càng miễn bàn tới muội muội con của Lệnh phi mà nó chưa từng gặp kia. Hiện tại đột nhiên được một đứa bé khác sùng bái, người nào đó vui sướng lâng lâng, hớn hở đẩy một đống đồ ăn ra trước mặt Đông Nhi, phiền não gì đó cũng vứt thẳng chín tầng mây xa lắc.
Đông Nhi nói muốn ăn gà sẽ không đưa vịt, muốn ăn ngọt sẽ không gắp mặn, khoan khoái quấn quít quanh nó bận việc. May mà có Thiện Bảo lanh lợi đi cùng, hắn hỏi Phúc Đông Nhi, “Ngạch nương và a mã ngươi không tìm ngươi sao?”
Ánh mắt sáng ngời của nó bỗng chốc ảnh đạm, nó muốn khóc lại mím môi cố nén, “Ngạch nương và a mã cãi nhau, ở nhà không có ma ma nấu cơm, cũng không ai để ý Đông Nhi.”
Phúc Khang An khóe miệng co giật, ngẫm lại lúc Bắc thượng, hai vị kia mỗi ngày dính lấy nhau nói chuyện yêu đương, thấy cái gì cũng phải áp tình yêu của mình vào nói cho được, thề non hẹn biển sơn vô lăng thiên địa hợp, phỏng chừng ngay cả Đông Nhi cũng bị xem nhẹ.
Chờ đứa bé ăn xong, bọn họ vấp phải vấn đề, Vĩnh Cơ càng rối rắm. Nó là muốn đi tìm Hoàng ngạch nương, có Dao Lâm và Thiện Bảo đã đủ vướng bận(?), giờ càng không thể đem một đứa trẻ theo a.
Đông Nhi nghe mùi thức ăn mới mò đến đây, không xảy ra chuyện gì đã là vạn hạnh. Vĩnh Cơ bị mấy tiếng ‘tiểu cữu cữu’ làm mềm nhũn, không đành lòng mặc kệ đứa nhỏ, bèn nắm tay nó đưa đứa bé về nhà.
Vĩnh Cơ ít khi xuất cung, không quen thuộc kinh thành. Trong ba người chỉ có duy nhất Phúc Khang An biết đường. Y mọi cách không chịu, hôm qua y vừa mới đánh nhau với Tiểu Yến Tử, hôm nay lại chạy đến Phúc gia, này còn không phải tự làm mình khó chịu sao?
Phúc Khang An lần lữa từ chối dẫn đường, Vĩnh Cơ khuyên một hồi không được, thở phì phì nghiêm mặt, nheo mắt, cực kỳ nghiêm túc nói với y, “Dao Lâm, ngươi đừng tùy hứng như vậy, ngươi phải nghe lời bản a ca nha, bằng không bản a ca sẽ rất buồn đó.”
Nó nói rất nghiêm túc, khuôn mặt còn ra vẻ phức tạp, phối hợp với nét thanh tú của trẻ con còn chưa hết thì thật đúng là phiền não rất sâu. Phúc Khang An bị nói đến á khẩu không trả lời được, suýt nữa phun một búng máu ra ngoài. Y oán hận trừng mắt nhìn Vĩnh Cơ, chịu trận cất chân đi trước. Thiện Bảo không nói gì, có câu tương sinh tương khắc, núi cao còn có núi cao hơn. Dao Lâm gặp phải Vĩnh Cơ, chưa từng thắng nổi lần nào, luôn luôn bị Vĩnh Cơ nói tức đến xù lông nhím.
Phúc Khang An cố ý muốn đưa Phúc Đông Nhi về sớm, chọn đường đi đều là lối tắt, rất nhanh đã tới được Phúc gia. Tòa nhà Phúc gia rất lớn, mấy năm nay cả nhà họ đều tự cho mình là hoàng thân quốc thích, nơi chốn phân bì với các hoàng thân khác, đình viện cạnh cửa đều được đổi mới một lần.
Đứng trước nhà lớn Phúc gia, người trông cửa ngày xưa đã không còn nữa, đèn lồng treo ngoài hiên lâu rồi không đổi cũng bụi bặm bám đầy. Đẩy cửa mở một khe hở nhìn vào, bên trong cũng trống rỗng không một bóng người.
Thiện Bảo đi trước, gõ cửa tượng trưng mấy cái, quả nhiên không ai để ý. Phúc Đông Nhi đang ăn mứt quả phía sau hắn than nhỏ, “Ca ca, không cần gõ, trong nhà không có người, đều là Đông Nhi mở cửa.”
Nghe Đông Nhi nói vậy, Thiện Bảo cũng bất đắc dĩ, chỉ đành dắt đứa bé vào. Vĩnh Cơ chưa từng tới Phúc gia, Phúc Khang An vừa qua ngưỡng cửa đã chắt lưỡi hai tiếng, nơi này xa hoa cũng sánh được với tổ trạch nhà y đấy.
Phúc Đông Nhi đi trước dẫn đường, đưa mọi người tới phòng khách, lục đục kéo băng ghế tới chỗ đặt ấm nước, Thiện Bảo nhanh mắt vội đoạt lại, nói với nó, “Không được đụng mấy thứ này.”
“Nhưng Đông Nhi định châm trà cho các ngươi mà.” Đứa bé ủy khuất nói.
Vĩnh Cơ bước qua, trấn an nó, “Đông Nhi còn nhỏ, để cữu cữu pha cho.” Dứt lời nó liền đón lấy ấm trà trong tay Thiện Bảo, hắn vội giơ cái ấm cao hơn, cho ngươi pha không bằng cho Phúc Đông Nhi pha, ít nhất trông nó đáng tin hơn ngươi.
Hắn ôn hòa cười nói, “Tiểu chủ tử, loại chuyện này vẫn để nô tài làm cho.”
Chờ Thiện Bảo thật sự chuẩn bị rót nước mới phát hiện nước trong ấm căn bản là nước lã lạnh teo, làm gì có nước nóng? Hắn do dự, thôi không uống hay là tự mình đi đun một ấm, chợt thấy có một nam nhân trẻ tuổi bước từ cửa vào. Hai người đều sửng sốt, Thiện Bảo chớp mắt mấy cái, vội nở nụ cười thân thiện.
Nam nhân đối diện lại dại ra một chốc, tiếp đó là rống giận ầm trời, “Các ngươi sao lại ở đây? Ai cho các ngươi vào? Các ngươi đến chế nhạo ta sao?!”
Phúc Nhĩ Khang dĩ vãng là không ai bì nổi, chỉ biết hểnh mũi nhìn người, tự cho một ngự tiền thị vệ như mình là đại gia, nhưng Phúc Nhĩ Khang hiện tại có thể nói là nghèo túng đến tận cùng.
Chức quan của hắn bị tước, Tử Vi bị giáng cấp, chỉ còn là Đa La cách cách, ngạch phụ như hắn là là ngạch phụ gì nữa. A mã ngạch nương bị nhốt vào đại lao, Phúc gia bọn họ tự cho mình thanh cao, khinh thường lui tới làm bạn với quan lại, đến nước này các quan viên chẳng có lý do gì giúp bọn họ một tay. Hắn bôn ba cả tháng trời ở ngoài cũng không có kết quả gì, ngược lại bạc tiêu pha không ít. Hôm nay gặp Lý đại nhân cũng y như vậy, hắn bực bội hậm hực về nhà, ở nhà lại không có thê tử ra nghênh đón, nên càng hận người hắn cho là cừu nhân đến thấu xương!
Một lời này đủ để những người bên trong biết chủ nhà đã trở lại, Đông Nhi không chút vui mừng nào, ngược lại trốn ra sau Vĩnh Cơ. Phúc Khang An còn nghẹn một bụng tức lúc nãy, y cầm cái ly rỗng trong tay ném một nhát, khinh bỉ nhìn Phúc Nhĩ Khang.
“Ta rảnh lắm hay sao mà đến đây cười nhạo ngươi? Chuyện đáng cười của các ngươi ta nghe nhiều đến mức lỗ tai chai thành kén rồi, hừ!”
Y cũng là ăn ngay nói thật, từ lúc Hoàn Châu cách cách tiến cung đến chuyện thật giả cách cách các thứ, chuyện cười về hai vị cách cách, Ngũ a ca và ngạch phụ trong kinh thành cũng không ít, Phúc Khang An tự nhiên biết được cũng nhiều.
Phúc Nhĩ Khang tức đến xanh cả mặt, thấy Phúc Đông Nhi đứng trốn sau lưng Vĩnh Cơ, càng là giận không thể át, “Ngươi làm gì đó? Mau đem con ta trả lại cho ta, các ngươi định làm gì con ta hả?”
Bộ dạng phồng mang trợn má dữ tợn của hắn là Vĩnh Cơ có hơi khiếp đảm, theo bản năng muốn tránh đi. Nhưng chỉ cần lùi về sau liền cảm nhận được thân thể lạnh cóng run rẩy của đứa bé.
Vĩnh Cơ nhớ ra, phải a, nó là tiểu cữu cữu, sao có thể hèn nhát trước mặt cháu trai, nó che chở trước mặt Đông Nhi, nói, “Ngươi quát cái gì? Đông Nhi đói bụng vì không có cơm ăn, bản a ca đưa nó đi ăn. Ngươi là a mã của Đông Nhi, sao có thể mặc kệ nó như vậy?”
“Đông Nhi làm sao? Nhĩ Khang, chàng đã về rồi ư?” Tử Vi đại khái là nghe tiếng ầm ĩ, từ buồng trong bước ra, thấy phòng khách nhiều người như vậy cũng rất bất ngờ. Vừa nhác thấy Vĩnh Cơ liền mặt mũi trắng nhợt, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Tại sao lại ở đây hả?!” Phúc Nhĩ Khang rống lên, “Đông Nhi đói bụng như thế sao ngươi không làm gì cho nó ăn? Ngươi làm gì đi chứ!”
Tử Vi đỏ mắt, ủy khuất rơi lệ, “Nhĩ Khang, chàng nói gì vậy? Nếu Đông Nhi đói bụng chẳng phải trong bếp còn điểm tâm sao? Chàng mỗi ngày bôn ba bên ngoài, bỏ lại mẫu tử chúng ta ở nhà, chúng ta cơ khổ không nơi nương tựa, chẳng lẽ chàng không cảm nhận được nỗi đau của ta sao? Hoàng a mã thay đổi, Ngũ a ca thay đổi, hiện tại ngay cả chàng cũng thay đổi rồi sao, ta biết sống thế nào nữa đây!”
“Ngươi nói cái gì đó? Phúc Nhĩ Khang ta tim gan đều cho ngươi, ngươi không biết thì thôi. Nếu lúc trước ngươi không thu lưu Tình Nhi, a mã ngạch nương ta sẽ rơi vào tình cảnh bây giờ sao? Ta có trách ngươi câu nào sao? Bây giờ ngươi lại nói với ta mình chịu ủy khuất, nói ta thay đổi, người thay đổi chính là ngươi! Ôn nhu săn sóc ngày xưa của ngươi đâu, thiện lương hiền lành của ngươi đâu?!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Phúc Đông Nhi nắm tay áo Vĩnh Cơ không dám nói lời nào. Cảnh tượng như vậy Vĩnh Cơ cũng không xa lạ, năm đó nó cũng giống Đông Nhi, trốn sau cánh cửa nhìn trộm ra ngoài, thấy Hoàng a mã tranh luận gay gắt, còn trách cứ Hoàng ngạch nương. Nó có sợ cũng chỉ có thể cắn môi im lặng mở mắt mà nhìn. Nó nắm tay Phúc Đông Nhi, yên tĩnh nhìn Phúc Nhĩ Khang và Tử Vi gây gổ, không còn chút ân ái nào của ngày xưa.
“Nhĩ Khang, sao chàng có thể nói như vậy? Chàng không yêu ta sao? Quên đi quá khứ chúng ta vất vả thế nào mới được ở bên nhau sao? Chuyện của a mã và ngạch nương ta cũng khó chấp chận, nhưng Tiểu Yến Tử bị đánh chàng biết không? Nàng với ta như tỷ muội, ta còn chưa đến thăm nàng, chàng chỉ để ta trông chừng Đông Nhi. Ta trả giá vì chàng nhiều như vậy, sao chàng lại có thể vờ như không thấy!” Tử Vi khóc lóc thảm thiết, nhìn đáng thương vô cùng.
Nàng chỉ cảm thấy người trước mặt không còn là Nhĩ Khang luôn che chở, luôn thuận theo nàng như ngày xưa nữa. Nhĩ Khang hiện tại như ma như quỷ, chỉ biết phát giận, ông trời ơi, sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng đến vậy?!
“Ngươi trả giá?” Phúc Nhĩ Khang cười lạnh, “Ngươi trả giá cái gì? Nếu không phải ta đưa ngươi về nhà, ngươi làm sao ngồi lên được cái ngôi cách cách? Toàn bộ Phúc gia từ trên xuống dưới đều do một tay ngạch nương ta xử lý, tức phụ như ngươi đã làm được gì! Ngươi chỉ biết cả ngày đánh đàn khóc sướt mướt, ta ngay cả miếng cơm nóng cũng không kịp ăn, ngươi dám nói trả giá với ta?”
Hai người càng cãi càng lớn, Phúc Đông Nhi dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, sợ tới mức khóc nấc lên, “Ngạch nương… a mã…”
“Khóc cái gì mà khóc, đừng có ồn!” Phúc Nhĩ Khang bực bội quát vào mặt Phúc Đông Nhi, Tử Vi chỉ đứng đó khóc, nước mắt rơi như mưa, không thèm nhìn Phúc Đông Nhi.
Đúng là trò cười, ngày xưa cái gọi là yêu đậm sâu sinh tử tương tùy, đến bây giờ hóa ra cũng thường thôi.
Phúc Khang An ngay cả chế nhạo cũng lười, cái gì mà cùng chung hoạn nạn, buồn cười hết sức! Thiện Bảo nhìn y, bỗng bước qua nắm lấy tay y. Phúc Khang An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Thiện Bảo chỉ nhe răng cười. Y hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nắm lại tay Thiện Bảo, chậm rãi nở nụ cười.
“Các ngươi thật quá đáng!” Vĩnh Cơ trầm mặc nãy giờ cũng lên tiếng. Nó vội cúi xuống lau nước mắt cho Đông Nhi, xong xuôi liền đứng lên trừng hai vợ chồng nọ, “Đông Nhi còn nhỏ như vậy, các ngươi là a mã là ngạch nương, vậy mà vô tâm với nó như thế!”
“Chúng ta quản giáo con cái thế nào mắc mớ gì tới ngươi? Phúc Nhĩ Khang ta dù chỉ là bình dân, nhưng việc nhà cũng không tới phiên Thập Nhị a ca để ý!” Phúc Nhĩ Khang gân cổ rống lên, “Nhà này là nhà Phúc gia chúng ta, không chào đón phú quý nhân sĩ như các ngươi!”
Hắn nói xong mới nhìn về phía Phúc Đông Nhi, “Đông Nhi còn không mau lại đây! Còn ngại chưa đủ dọa người sao!”
Vĩnh Cơ đẩy Đông Nhi ra sau lưng, trừng mắt nhìn Phúc Nhĩ Khang, “Ngươi sao lại mắng nó, Đông Nhi là đứa bé ngoan.”
“Đông Nhi là cháu ngoại của trẫm, tự nhiên là trẻ ngoan. Thập Nhị là nhi tử của trẫm, trẫm thắc mắc sao Thập Nhị không có quyền quản việc nhà của ngươi?” Tiếng nói trầm ổn hữu lực vang lên ngoài cửa, một nam tử trung niên mặc ngoại bào màu xanh lạnh nhạt đứng đó. Gió nhẹ thổi gợn góc áo hắn,Càn Long xuất hiện không chút tiếng động nào, bên người cũng không có ai, làm nổi bật quang cảnh người đi đường qua lại nườm nượp sau lưng hắn, không hiểu sao nhìn hắn có chút cô tịch.
Ánh mắt hắn bình đạm nhìn về phía thiếu niên đang che chở một đứa bé con, nhu hòa nói, “Thập Nhị, sao xuất cung lại không nói cho Hoàng a mã?”