Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 33

Julie đứng trước một bên gương trong phòng tắm khổng lồ, bên dưới cô là những đồ vật bằng đồng thau sáng loáng, cô sấy khô tóc, trong khi Zack cạo râu ở phần gương bên kia. Thay vì dùng phòng tắm nhỏ hơn, anh lại dùng chung với cô. Đó là một cảm giác thân mật kì lạ khi chia sẻ phòng tắm với một người đàn ông, cho dù căn phòng lớn bằng nửa ngôi nhà cô và hoàn toàn riêng tư cho tới khi mỗi người còn ở bên kia tấm gương. Tuy nhiên, tiếng động vẫn ở đó - khi tiếng nước bồn tắm bên anh chảy róc rách trong lúc cô đang ngồi trong bồn của mình, giờ đến tiếng nước chảy vào chậu rửa khi anh cạo râu. Trước khi cô vào đây, cô đã cẩn thận quấn một cái khăn lông cỡ lớn qua tấm kính, nó sẽ giúp cô không in bóng lên cửa khi anh đi qua, và sự phòng xa đã trở nên thông minh.

Choàng thêm khăn tắm màu xanh lá, cô quay lại phòng tìm cái quần jean của cô thì nghe Zack gọi từ đằng sau "Mặc cái gì khác trong tủ đồ đi".

Hơi ngạc nhiên vì anh đã không nói tiếng nào kể từ khi họ dùng chung phòng tắm, cô quay người lại và thấy anh đang đứng bên chậu rửa với một cái khăn giống của cô quấn ngang thắt lưng, một nửa mặt anh trét đầy kem cạo râu.

"Không" cô nói "Em đã làm vậy tối qua, nhưng em cảm thấy không đúng đắn lắm" .

Cô mê mệt nhìn anh lắc đầu và trượt dao cạo khắp cằm và cổ khi anh nói thêm.

"Anh biết là em sẽ tranh luận như thế".

Julie cười tự mãn .

"Thật là tốt khi thắng được anh trong một cuộc tranh luận".

Cô quay lại phòng ngủ, tới chiếc ghế tối qua cô để quần áo. Chúng đã biến mất. Trong một giây cô nhìn chằm chằm một cách ngớ ngẩn vào lớp vải trên ghế như thể áo quần cô đã biến lại thành vải vậy, rồi cô ngẩng đầu lên rảo mắt khắp phòng. Quay lại phòng tắm với ánh mắt tóe lửa .

"Em sẽ không mặc bất cứ thứ gì trong tủ áo đâu".

Anh nghiêng người nhìn cô giễu cợt trước khi tiếp tục cạo râu.

"Hãy nghĩ vể người đàn ông ham mê tình dục dễ bị kích thích như anh nhé - có em đi lòng vòng cả ngày mà không mặc gì cả".

Cô dùng giọng giáo viên lên án anh - lạnh lùng, cảnh báo .

"Anh đã đi quá xa đấy chàng trai trẻ".

"Zack, em đang cố hết sức để không nổi điên lên..."

Zack nén một tràng cười vì cô đáng yêu quá mức và không đáp thêm lời nào.

"Zack" cô hạ giọng, bây giờ nghe giống ra lệnh nhiều hơn "Em hy vọng anh đem quần áo mà anh đã giấu của em trở lại trong vòng một phút".

Vai anh rung lên vì cười, Zack cúi xuống té nước vào mặt, rồi anh kéo khăn khỏi cổ và lau mặt "Nếu anh không làm thì sao, cô Mathison?" anh nói đằng sau khăn tắm "Anh sẽ bị cấm túc hả?"

Julie đã phải đối phó với kiểu nổi loạn tuổi mới lớn nhiều đến mức không thể hiện sự thất vọng cũng như thay đổi lập trường của mình. Kiêu kì nhấn mạnh thẳng vào gương mặt đang che khăn của anh "Em không tranh luận về chủ đề này".

Anh ném khăn qua một bên, nụ cười nhợt nhạt lướt qua khuôn mặt thô ráp của anh.

"Em có vốn từ vựng thật phong phú" anh ngưỡng mộ chân thành "Mà tại sao giọng em không mang âm điệu vùng Texas nhỉ?"

Julie nghe anh nói một cách khó nhọc. Cô bối rối nhìn trừng trừng vào hình ảnh sống động, gợi tình đầy nam tính mà cô đã thấy hàng trăm lần trên màn ảnh rộng và tivi. Cho đến lúc này một Zachary Benedict - đàn ông không giống chút nào gã Zachary Benedict - ngôi sao điện ảnh, cho nên thật dễ dàng bỏ mặc con người trước đây của anh. 5 năm tù đày đã khiến mặt anh trở nên khắc nghiệt và khắc sâu những đường nét căng thẳng trong mắt và miệng anh, làm anh trông càng già dặn và gay gắt hơn, nhưng tất cả đã thay đổi trong một đêm. Bây giờ anh hoàn toàn thư thả, thỏa mãn về tình dục, đã tắm rửa sạch sẽ, nét tương đồng nổi bật đến mức làm cô lùi lại một bước, cô ngỡ anh như một người xa lạ.

"Sao em nhìn anh giống như là tai anh mọc râu vậy?"

Vẫn là giọng nói thân thuộc. Cô biết nó. Nó là một sự bảo đảm. Khẽ rung người buộc bản thân ngừng mơ mộng viễn vông lại và trở lại vấn đề chính. Quyết tâm giành thắng lợi, cô khoanh hai tay lại và bướng bỉnh nói.

"Em muốn quần áo của em".

Anh tựa người lên bàn trang điểm bằng đá cẩm thạch trắng, bắt chước điệu bộ của cô là khoanh tay lại, nhưng anh cười toe toét chứ không nhìn trừng trừng.

"Không có cửa đâu em yêu. Chọn mấy món khác trong tủ đi".

Giọng nói chiều chuộng khi anh chuyển từ tội phạm sang ngôi sao điện ảnh đối với Julie vừa hời hợt vừa vô nghĩa. Cô quá bực mình và mất thăng bằng khiến cô giậm chân .

"Khốn kiếp, em muốn quần áo của -".

"Làm ơn" anh nhẹ nhàng cắt ngang "Mặc những thứ khác trong tủ đồ" Khi cô mở miệng tranh cãi, anh nói thẳng thừng "Anh ném quần áo của em vào lò sưởi rồi".

Julie biết cô bị chơi xỏ, nhưng hành động thiếu suy nghĩ của anh làm cô cảm thấy giận dữ và tổn thương.

"Chúng giống như miếng giẻ rách đối với cựu ngôi sao phải không?" cô tấn công "Nhưng đó là quần áo của em. Em đã làm việc để mua chúng, và em thích chúng".

Cô quay gót hướng tới tủ áo mà không biết rằng cú bắn của cô đã đâm trúng mục tiêu một cách chính xác hơn những gì cô mong đợi. Cô mở bung tủ áo, bỏ qua những cái váy hay áo đầm treo lủng lẳng hai bên, tập trung tìm phần dưới cho đến khi bắt gặp một chiếc quần và áo len. Ướm thử chúng vào người, cô thấy là hợp với cô và thô lỗ tròng vào người. Chiếc quần được làm từ vải ca sơ mia màu lục bảo mềm mại, rất hợp với áo len chui đầu cổ cao có màu có màu tím nhạt và xanh thẫm đan chéo nhau thành ống tay dài. Để cái áo len bên cạnh bộ quần áo lại trên ghế, cô với tay lấy thêm dây thắt lưng màu xanh lá trong lúc ra khỏi tủ áo, ngừng lại để đeo nó vào, khi xoay lại cô gần như đâm sầm vào ngực Zack.

Anh đang đứng ngay lối đi. Tay anh tựa hở lên khung cửa và khóa chặt lối ra.

"Làm ơn cho qua" cô muốn bước qua mà không cần nhìn anh.

Giọng anh cũng không thể làm nguôi cơn giận y hệt dáng đứng của anh.

"Đó là lỗi của anh khi để em mặc đi mặc lại một bộ quần áo trong ba ngày qua. Anh chỉ muốn em có thứ khác để thay đổi, nó giúp anh không cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn em mặc quần jean."

Khôn khéo bỏ qua chi tiết anh muốn nhìn cô trong những bộ cánh đẹp đẽ và lành lặn và tương xứng với khuôn mặt và dáng dấp của cô, anh nói.

"Hãy nhìn anh và nghe anh giải thích".

Julie đủ ngang ngạnh chống lại sức mạnh trong giọng nói đầy sức thuyết phục của anh, nhưng cô không quá giận dỗi đến mức không hiểu lý lẽ, hoặc không để ý thấy là một cuộc cãi vã chẳng đi tới đâu sẽ làm hỏng những giây phút hiếm hoi họ ở bên nhau.

"Anh ghét cái cách em phớt lờ anh và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà" anh nói "Nó làm anh cảm thấy em đang nghĩ giọng anh đang nẻ đất chui ra từ góc nào đó và em cố tìm ra vị trí để có thể giẫm lên".

Julie định nhìn anh khoan dung vào lúc thích hợp, nhưng cô không phải là đối thủ của câu hài hước vừa rồi, cô đổ người vào đống quần áo phía sau và phá ra cười.

"Anh hoàn toàn không thể sửa chữa được" cô cười khúc khích, ánh mắt nô đùa nhìn anh.

Trái tim Julie lỡ nhịp vì biểu hiện nghiêm túc của anh, cô tự nhắc mình anh là diễn viên, cô sẽ đau đớn hơn nếu bắt đầu tin những câu pha trò của anh là lời thú nhận cảm xúc.

Thấy cô không nói gì, Zack mỉm cười và quay lại phòng ngủ. Anh nói ra sau lưng.

"Mặc thêm áo choàng vào và cùng ra ngoài nếu em thích".

Cô nhìn anh ngỡ ngàng, đuổi theo anh, tay chỉ về phía quần áo, bắt anh nhìn cô và nói.

"Với mấy món đồ này ư? Anh có điên không? Áo choàng vải này có giá đến 200 đô la".

Nhớ lại những hóa đơn mua sắm của Rachel, Zack ước lượng ít nhất 600 đô, nhưng anh không nói ra. Thật ra anh đang suy nghĩ đến việc cùng cô ra ngoài, anh biết cô rất thích, rồi anh đặt tay lên vai cô và khẽ rung nhẹ, anh nói nhiều hơn những gì mình định nói cô nghe .

"Julie, quần áo ở đây thuộc về một phụ nữ có cả tòa nhà toàn quần áo đẹp. Cô ta sẽ chẳng quan tâm nếu em mặc vài bộ đâu - " trước khi nói dứt câu, anh không tin được là mình ngu ngốc đến độ tiết lộ nhiều thông tin như thế. Mắt Julie mở to kinh ngạc và anh biết não cô đang làm việc khi cô nói.

"Ý anh là anh biết chủ ngôi nhà này? Họ để anh sử dụng nó sao? Phải rất mạo hiểm khi chứa chấp tù vượt ngục..."

"Ngừng lại!" Anh thô lỗ ra lệnh "Anh không có ý gì hết".

"Em chỉ muốn hiểu - ".

"Chết tiệt, anh không muốn em hiểu gì hết" Anh tự nhắc mình trút cơn giận lên cô là rất vô lý, anh đưa tay gãi đầu và kiên nhẫn nói "Anh chỉ cố giải thích rõ ràng và súc tích nhất, bây giờ anh muốn gác chủ đề này lại" .

Cô nhìn anh theo cách thái độ và giọng nói của anh là phiến diện và vô lý, nhưng cô giữ im lặng. Hai tay đút túi, cô dựa vào bức tường phòng ngủ, nhìn anh miệt mài yếu đuối.

"Khi em trở về nhà" anh nói "cảnh sát sẽ hỏi em mọi điều anh nói và làm khi chúng ta ở cùng nhau. Họ sẽ cố tìm ra cách anh bỏ trốn và nơi anh sắp đến. Họ sẽ làm đi làm lại cho đến khi em kiệt sức và không thể suy nghĩ gì thêm. Họ làm việc đó với hy vọng giúp em nhớ lại vài chi tiết quan trọng. Cho tới khi em nói ra sự thật, toàn bộ sự thật - là điều anh sẽ khuyên em làm khi rời khỏi đây - em sẽ không phải lo lắng chuyện gì cả. Nhưng nếu em cố bảo vệ anh hay che giấu gì đó hoặc là em nói dối, em sẽ tự làm bản thân mâu thuẫn, họ sẽ phát hiện ra và xé em thành từng mảnh. Họ sẽ nghĩ em là đồng lõa của anh ngay từ đầu, họ sẽ đối xử với em theo cách dành cho tội phạm".

"Anh chỉ yêu cầu em một điều nho nhỏ thôi. Không cần giả dối phức tạp sẽ kéo em thoát khỏi mớ bòng bong này. Hơn hết thảy, anh không muốn em nói dối hay che đậy điều gì với cảnh sát. Kể họ nghe mọi thứ. Những gì em không biết có thể làm hại anh hay bất kì ai dính líu tới anh. Anh định sẽ làm đúng như thế" Anh nhấn mạnh "vì điều tốt cho cả anh và em. Em đã rõ chưa? Em đã hiểu tại sao anh không muốn em hỏi thêm bất kì câu nào chưa vậy?" .

Lông mày anh nhíu lại khi cô đặt thêm câu hỏi thay vì im lặng chấp thuận, như khi anh nghe cô nói, anh thấy nhẹ nhõm.

"Anh muốn em nói dối chuyện gì?"

"Anh sẽ yêu cầu em nói là không biết chính xác ngôi nhà nằm ở đâu. Nói với họ là anh đã bịt mắt em sau khi em bỏ trốn ở trạm nghỉ và em phải ngồi ở ghế sau gần hết chuyến đi để không thể trốn thêm lần nữa. Nó có vẻ hợp lý và đáng tin nên cảnh sát sẽ nghe thôi. Nó cũng sẽ vô hiệu hóa cảnh tượng gã tài xế nhìn thấy, ông ta là người duy nhất khiến cảnh sát nghi ngờ em là đồng phạm cùng anh bỏ trốn. Anh sẽ làm mọi điều để em khỏi phải nói dối như thế, nhưng đây là cách tốt nhất".

"Nếu em từ chối thì sao?"

Nét mặt anh trở nên khắc nghiệt, lạnh lùng, xa cách.

"Tất nhiên là tùy thuộc vào quyết định của em thôi" anh lạnh lẽo nói .

Trong một khoảnh khắc, Julie quan sát sự thay đổi thái độ của anh khi anh nghĩ rằng anh đã đặt lòng tin của mình sai chỗ. Julie đã không nhận thấy hết sự dịu ngọt của anh từ hôm qua. Những câu pha trò hờ hững và những lần làm tình đắm say không chỉ đơn giản là thuận tiện và dễ chịu, một vài phần trong đó là sự thật. Phát hiện đó quá ngọt ngào đến nỗi cô gần như không nghe những điều anh đang nói.

"Nếu em chọn nói cho cảnh sát biết vị trí ngôi nhà thì anh sẽ rất biết ơn nếu em không quên kể thêm là anh đã không có chìa khóa và định phá cửa mà vào. Nếu em không nhấn mạnh ý đó, những người chủ ngôi nhà này sẽ thành đối tượng bị nghi ngờ giống như em vậy, họ hoàn toàn không biết chút gì về kế hoạch bỏ trốn ban đầu của anh".

Cô nhận ra anh không phải đang bảo vệ bản thân. Anh đang liều lĩnh bảo vệ chủ nhân căn nhà. Nghĩa là anh biết họ. Họ có thể, hoặc đã từng, là bạn.

"Em có thể nói cho anh biết em chọn cách nào không?" Anh nói đúng cái kiểu xách mé mà cô ghét. "Hoặc ít ra em thích cái nào hơn?"

Khi cô 11 tuổi, cô đã thề sẽ không bao giờ nói dối lần nữa, cô đã giữ lời suốt 15 năm qua. Bây giờ cô đang nhìn người đàn ông cô yêu và êm ái nói .

"Em sẽ nói là em bị bịt mắt. Sao anh nghĩ em còn có lựa chọn khác vậy hả?"

Cô nhẹ cả người khi thấy nét căng thẳng bay biến khỏi mặt anh, nhưng thay gì nói điều gì đó ngọt ngào, anh lại nhìn cô gay gắt và thông báo .

"Em rất đặc biệt, Julie, chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh có cảm xúc lên xuống như chơi trò yoyo bẳng đốt tay chết giẫm của em đâu".

Julie cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng cười, vì thật là tuyệt diệu nếu có thể ảnh hưởng đến anh theo cách không người phụ nữ nào có được. Cho dù anh không hề thích điều đó.

"Em... xin lỗi" cô kết thúc khập khiễng và giả tạo.

"Quỷ tha ma bắt em đi" anh trả đũa, nhưng sự sắc cạnh trong giọng nói đã biến mất thay thế bằng chút ít buồn cười "Em đang nín cười chứ gì".

Nuốt tràng cười khúc khích vì vẻ bối rối của anh, cô đưa ngón trỏ lên và kiểm tra nó từ trái qua phải.

"Ngón tay em trông vẫn bình thường cơ mà" cô trêu chọc.

"Không có gì bình thường ở em cả, thưa cô Mathison" anh nói với vẻ thích thú tức tối "Chúa phù hộ cho gã nào tội nghiệp phải cưới em vì hắn sẽ già và bạc tóc trước tuổi mất thôi".

Sự quả quyết là cô sẽ kết thúc với một người nào đó không phải anh - một kẻ mà anh thấy đáng thương, đã đánh tan niềm vui của Julie và kéo cô xuống mặt đất. Cô thề sẽ giữ mọi thứ dễ chịu kể từ bây giờ và không thử hiểu thêm ý khác trong câu nói của anh, cô mỉm cười gật đầu, rời khỏi bức tường, và chuyển sang dùng từ chuyên môn trong quần vợt .

"Em nghĩ cú chót của anh đã giúp anh thắng game đấu, ván đấu và cả trận đấu luôn đó.Em công nhận chiến thắng của anh trong cuộc đấu khẩu của chúng ta cùng những điều khác".

Dù cô đã tỏ ra bình thản, anh vẫn cảm thấy khó chịu vì đã tổn thương cô. Một lúc sau anh vào phòng ngủ cùng cô và đứng bên tủ áo nơi cô để bộ đồ đi tuyết cô đã mặc hôm qua.

"Em quên mất bộ áo này" cô giải thích "Nó sẽ che chắn cho những thứ em đang mặc. Em đã lấy thêm một cái khác cho anh này" cô nói thêm, hất đầu về phía bộ áo quần trượt tuyết to lớn đang mắc ngay cửa.

Cầm lấy và mặc vào, Zack quyết định là cuộc đối thoại trước đó giữa họ cần được làm sáng tỏ.

"Nghe này" anh chân thành " anh không muốn đấu khẩu với em, đó là điều cuối cùng trong đời mà anh muốn làm. Anh hoàn toàn không muốn thảo luận về kế hoạch tương lại hay nỗi lo hiện tại với em. Anh cố gắng không nghĩ tới chúng và chỉ đơn giản tận hưởng món quà bất ngờ là được có em. Hãy hiểu cho anh, trong vài ngày sắp tới cùng em có lẽ sẽ là những ngày "bình thường" cuối cùng trong đời anh. Ngoài nó ra anh không có ý tưởng bình thường thật ra là cái gì" anh thẳng thừng bổ sung "Vấn đề ở đây là, cho dù cả hai ta đều biết giấc mơ này có thể đột ngột kết thúc, anh vẫn thích những ngày vui thú điền viên với em để còn nhớ lại khi có dịp. Anh không muốn hủy hoại nó bằng suy nghĩ về tương lai. Em có hiểu ý anh không?"

Julie hiểu sự cảm thông và nỗi đau trong câu nói của anh. Cô cười ấm áp và gật đầu .

"Em có được phép biết chúng ta sẽ ở đây bao lâu không?"

"Anh - chưa quyết định. Không nhiều hơn một tuần".

Cô cố gắng không nghĩ về khoảng thời gian ít ỏi mà anh đề cập, nhưng cô buộc thốt ra câu hỏi đã khiến cô bận tâm từ khi rời phòng ngủ.

"Trước khi chúng ta bỏ qua để tài về cảnh sát và mọi thứ. Có vài chuyện em muốn hỏi anh. Ý em là, làm rõ hơn".

Zack quan sát hai má cô dần ửng hồng, cô vội vàng cúi đầu như đang thử đội mũ len xanh.

"Anh nói anh muốn em kể cho cảnh sát nghe mọi chuyện. Anh không thể có ý nói em kể cho họ nghe là chúng ta - anh - em - ".

"Em dùng toàn đại từ rồi đấy" Zack trêu, anh đã đoán chính xác ý cô là gì "Em có thể cho anh một động từ nào đó giữa chúng được không".

Julie đeo găng tay vào. Hai tay chống hông, nhìn anh hài hước .

"Anh thật là lém lỉnh đấy ông Benedict".

"Anh phải theo kịp em chứ".

Cô lắc đầu hờn dỗi rồi đi về phía cuối hành lang. Hối hận vì khả năng tính toán thời gian của mình, anh bắt kịp cô trước khi cô ra cửa. Bầu trời bên trên tươi sáng, tràn ngập sắc xanh. Trời lạnh nhưng không đến mức khắc nghiệt, cảnh vật xung quanh trông như một tác phẩm nghệ thuật, với những đụn tuyết cao thấp xen kẽ được gió tạo nên.

"Anh không có ý trả lời câu hỏi cuối cùng của em một cách thờ ơ" anh giải thích, đóng cánh cửa sau lưng lại, mang thêm găng tay, cẩn thận đi giữa con đường tuyết tạo với đống tuyết cao 1,5m kế bên. Cô quay người lại đợi anh, anh tạm ngưng dòng suy nghĩ khi nhìn vào nụ cười tỏa nắng trên mặt cô. Mái tóc cô được gấp nếp bên dưới chiếc mũ, không trang điểm gì thêm ngoại trừ son môi, cô rạng rỡ với làn da mỏng manh và đôi mắt to màu ngọc bích cùng hàng mi đen dài duyên dáng.

"Tất nhiên anh không kêu em tự nguyện nói cho họ biết chúng ta đã thân mật. Nó là việc của chúng ta chứ không phải họ. Mặc khác" Zack lấy lại điềm tĩnh và bổ sung "Với việc anh là tên giết người, họ sẽ quy kết là anh không chút lưỡng lự ép buộc em ngủ với anh. Hầu hết những tên cảnh sát thối nát sẽ nghĩ vậy, và khi em phủ nhận chuyện anh cưỡng ép em, chúng sẽ cân nhắc dò hỏi và cố buộc em thú nhận là em muốn anh quan hệ với em, và anh đã làm".

"Đừng nói kiểu đó!" cô nói, trông cô giống như một cô gái trong trắng nghiêm nghị bị xúc phạm. Trong thâm tâm Zack, anh biết cô đúng là như thế.

"Anh nói theo cách họ sẽ nghĩ" anh giải bày "Bọn họ sẽ đề cập đến vấn đề này hàng tá lần, theo những cách khác nhau, như là hỏi em ngôi nhà anh trốn có vẻ ngoài thế nào, rồi họ sẽ lần ra chỗ này từ những đầu mối vụn vặt ấy. Rồi họ hỏi em ngủ phòng nào và cách trang hoàng của những phòng khác. Ai mà biết họ sẽ lấy được gì từ em, nhưng giây phút em tiết lộ quá nhiều thông tin - hoặc tình cảm - cách cá nhân em quan tâm anh, họ sẽ nghĩ về những thứ tệ nhất. Khi anh đưa em đến đây, anh chưa từng tưởng tượng được bọn họ sẽ có một lý do tốt đến thế để kết tội em đồng lõa với anh" anh ngưng lại và lắc đầu "Khi em gần như bỏ trốn ở trạm nghỉ, anh không thể nghĩ được gì khác ngoài phải ngăn em lại. Anh không nghĩ tới gã tài xế sẽ thấy và nhận ra chúng ta. Bây giờ mối nguy đó đã qua và không phải lúc nhớ lại mấy chuyện không thể thay đổi. Khi cảnh sát hỏi em chuyện đó, kể cho họ nghe một cách chính xác những gì đã xảy ra. Họ sẽ nghĩ em là anh hùng. Và em đúng như vậy" Nắm chặt tay cô để nhấn mạnh tầm quan trọng của những lời anh nói "hãy nghe thật kĩ và anh sẽ không nói lại nó thêm lần nào nữa : khi cảnh sát hỏi mối quan hệ của chúng ta là gì, nếu em lỡ tiết lộ chi tiết nào đó là chúng ta đã rất mật thiết thì anh muốn em hứa một điều".

"Điều gì?" Julie hỏi, mong muốn kết thúc cuộc thảo luận nhanh chóng và cứu vớt tâm trạng hai người.

"Anh muốn em hứa sẽ nói với cảnh sát là anh đã cưỡng hiếp em".

Cô nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc.

"Anh là người bị kết tội sát nhân" anh nhấn mạnh "tin anh đi, danh tiếng của anh sẽ không xuống thấp hơn nữa với một cáo buộc cưỡng hiếp đâu. Nhưng danh dự của em thì có, đó là điều anh quan tâm. Em hiểu phải không?" anh dò hỏi cái nhìn kì quặc của cô.

Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng và dịu ngọt "Vâng, Zack" cô đáp với vẻ mặt ngoan ngoãn "Em hiểu chứ. Em hiểu là ... anh... bị... mất trí" .

Tay cô đấm thùm thụp vào vai anh, khiến anh bất ngờ té chúi nhũi ra sau, nằm giang người ngay đống tuyết 1,5 m.

"Cái quái gì vậy?" anh hỏi, cố sức ra khỏi cái hố trong tuyết anh vừa gây ra.

"Cái này" cô nở nụ cười thiên thần, hai tay chống hông, hai chân hơi dang ra "là cho anh vì dám để nghị em xem xét nói với mọi người là anh cưỡng bức em".
Bình Luận (0)
Comment