Hoan Hỉ Phật

Chương 7


Hạ Cẩm không mặc quần áo, toàn thân trần truồng, trên hông chỉ đeo một sợi xích vàng phức tạp, làm nổi bật lên làn da hồng nhạt của hắn.

Không hiểu sao Thích Không lại chợt nhớ tới hình ảnh Thiên Trúc thần Phật, phanh ngực lộ nhũ, trên người cũng treo đeo tầng tầng lớp lớp xích vàng.

Nhưng cái dây xích này thì không giống trang sức của Phật, nó treo trên hông Hạ Cẩm, lại có thêm hai đầu xích vòng ra trước sau, một đầu nối ra đằng trước, gắn với một cái vòng vàng khắc hình dây leo được tròng vào phần gốc, khóa dương v*t đang cương cứng kia lại, một sợi xích mảnh nối từ vòng vàng chạy dọc theo thân dương v*t lên đến quy đầu, trên quy đầu có một bông boa nhỏ tinh xảo bằng vàng, cắm vào lỗ nhỏ trên đỉnh.

Thích Không xoay sở một hồi mới cắm được đóa hoa nhỏ đó vào trong, y vừa chạm vào Hạ Cẩm đã vùi mặt vào ngực y uốn éo loạn xạ, liên tục rên rỉ.

Cái kia của hắn đã cương cứng vô cùng, phần gốc lại bị khóa chặt không cho bắn, Thích Không nắm lấy dương v*t hắn, cầm bông hoa tinh tế nhét phần gậy kim loại dài nhỏ lạnh lẽo vào trong, vừa đâm vào một chút mắt ngựa đã lập tức co rụt lại, mặt sau cũng liên tục co rút, mút Thích Không chặt đến suýt thì run tay, ngón tay trên dương v*t hắn vô thức ma xát.

Kích thích như thế đã làm Hạ Cẩm lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, bỗng nhiên bụng dưới co giật đến đau đớn, que nhỏ kia cuối cùng cũng đâm vào trong, chặn lại lỗ niệu đạo.

Đầu còn lại của sợi xích đương nhiên là nối tới cấm địa giữa khe mông Hạ Cẩm.

Thích Không đã bắn vào trong hắn một lần, dương v*t trong huyệt thịt trượt ra ngoài, hắn vểnh mông, cái miệng nhỏ vẫn còn mở ra chưa khép lại được, tinh dịch chầm chậm chảy ra.

Thích Không nhớ rõ lúc Cung Nhụy tới đưa đồ cho họ có dặn để tinh dịch ở trong quá lâu sẽ không tốt cho Hạ Cẩm, lúc hai người trao đổi Hạ Cẩm vẫn đang ngồi trong lồng ngực y, chân vòng qua eo y, y dùng chăn mỏng bao lấy Hạ Cẩm, bịt tai trộm chuông* vờ như dương v*t y không hề cắm trong mông Hạ Cẩm, nhưng Hạ Cẩm lại hoàn toàn không chịu phối hợp với y, hai tay khoát lên vai y, hạ môi hôn một đường từ ngực đến cằm rồi đến môi y, vừa hôn vừa gặm đến chụt chụt thành tiếng.

(*Bịt tai trộm chuông: Lừa mình dối người.)
Cung Nhụy lại chẳng hề biết điều mà né đi chút nào, đôi mắt mang ý cười mà liếc nhìn hai người, lấy từng loại đồ chơi một từ trong túi ra, nói cho y biết cái này là dùng để dùng ở phía trước, mặt sau thì dùng hai cái mà Tiểu Cẩm thích nhất, cái này là kẹp đầu v*, cái này là để nhét vào miệng, cái này là còng tay chân, còn có thuốc viên này, nếu không cứng lại được thì có thể uống hai viên, yên tâm, sẽ không tổn hại đến thân thể...!Thích Không cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được mà ngượng chín mặt, bàn tay trong chăn bóp chặt lấy mông Hạ Cẩm.

Chờ tới khi xốc chăn lên, y mới phát hiện gò mông trắng nõn đã bị y bóp ra dấu tay đỏ rực, y lập tức nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ, hỏi Hạ Cẩm có đau không, Hạ Cẩm lại tự banh mông mình ra, bảo y nhanh chóng cắm vào.


Y làm lơ lời mời gọi của Hạ Cẩm, chỉ dùng hai tay nâng mông hắn lên, vừa nắn bóp vừa cắm ngón tay vào hậu huyệt mà khuấy đảo.

Dưới tác động của Thích Không, miệng huyệt Hạ Cẩm khép khép mở mở, dịch nhầy trắng đục tiếp tục trào ra, đợi đã lấy ra được kha khá tinh dịch, Thích Không mới cầm lấy dây xích vàng đặt bên cạnh, đầu xích nối với một cây gậy nhỏ cong cong, chẳng hề to dài, hình dạng lại rất kỳ lạ, đầu cuối lồi lõm không đồng đều, dưới đáy to bè ra, từ đó lại nhô ra thêm hai hình trụ có đỉnh tròn.

Phần gậy lồi lõm dễ dàng chui vào hậu huyệt Hạ Cẩm, đâm vào ngay đúng điểm mẫn cảm của hắn, mà hai hình trụ dưới đáy lại vừa vặn đè lên đáy chậu, hai đầu bi tròn chạm tới phần gốc dương v*t đằng trước, như muốn gắn liền với cái vòng vàng đang khóa chặt lấy nó.

Chỉ cần hơi động đậy một chút, thứ trong huyệt thịt sẽ chọc vào điểm mẫn cảm, phần nằm ngay đáy chậu cũng cọ tới cọ lui, kích thích Hạ Cẩm đến dở sống dở chết, nhũn người ngã xuống giường, liên tục kêu thành tiếng bảo Thích Không nhanh đến ôm hắn.

Không phải Thích Không không muốn thỏa mãn hắn, nhưng cho dù có thiên phú dị bẩm cỡ nào, thì Thích Không vẫn chỉ là người trần mắt thịt, lại không tẩu hỏa nhập ma như Hạ Cẩm, không thể liên tục làm tình suốt ba ngày ba đêm, y cũng cần nghỉ ngơi, cũng phải ăn cơm.

Tuy đã nói song tu là phải để nội lực tuần hoàn trong cơ thể hai người, nhưng Cung Nhụy đã nói có thể dùng đạo cụ thay thế một hồi, chỉ là không được quá lâu, nếu không thì nội lực trong cơ thể Hạ Cẩm không có chỗ lưu động, tình hình sẽ càng thêm nguy cấp.

Cung Nhụy nhờ Trình nương tử làm cơm, mỗi ngày đưa đến hai lần, đặt ở trước cửa.

Có lần Thích Không phải ôm Hạ Cẩm đang bám chặt trên người y, như sinh đôi dính liền mà ra cửa lấy cơm, cứ đi một bước côn th*t Thích Không sẽ đâm vào trong một cái, Hạ Cẩm treo trên người y sợ ngã, tay ôm chặt lấy cổ y, hai chân quấn chặt lên eo y, hậu huyệt cũng cắn chặt lấy dương v*t y, chờ Thích Không cầm cơm quay về giường thả người xuống, toàn thân hắn bỗng xụi lơ, một dòng nước nóng muốn phun trào ra ngoài, nhưng chỉ có thể tội nghiệp mà rỉ ra chút dịch nhầy từ mắt ngựa đáng thương bị bông hoa tinh tế chặn lại.

Cũng may nhờ Trình nương tử xuất thân từ chốn hoa cỏ hỗn tạp, cũng biết nấu một vài món canh bổ thận tráng dương, không chỉ vậy mà còn rất có tâm mà nhớ đến thân phận của hòa thượng, lúc nấu cơm chẳng hề xài chút mỡ lợn nào.

Thích Không múc một muỗng cháo không biết nấu với nguyên liệu gì, đưa tới bên mép Hạ Cẩm đút hắn ăn, Hạ Cẩm vẫn đang co người nằm trên giường, đạo cụ nối với xích vàng còn cắm bên trong.

Do nội lực bị nghẽn trong người, hai má Hạ Cẩm đỏ bừng, đầu óc không tỉnh táo như đang sốt cao, muỗng cháo đã đưa vào trong miệng, nhưng hắn lại vì thở dốc mà không có cách nào ngậm lại, cháo tràn hết ra ngoài, dính nhớp nhầy nhụa trên người hắn.

Thích Không thở dài, cẩn thận lau sạch cháo đi, thân thể dưới tay y vì được chạm vào mà run rẩy, y ngậm một muỗng cháo vào trong miệng, nâng gáy Hạ Cẩm bón cháo qua miệng hắn, lại dùng môi lưỡi chặn miệng hắn lại, ngòn tay ấn nhẹ lên hắn hầu kết hắn, xem coi hắn đã nuốt xuống chưa.


Một bữa cơm cứ thế mà qua loa ăn xong, Hạ Cẩm đã sắp không chịu được nữa, tuyến lệ bị nhiệt độ cao thiêu đến mất khống chế, chảy nước mắt không ngừng.

Cả ngày nay Thích Không đã bị hắn quấn lấy bắn mấy lần rồi, bây giờ côn th*t chỉ có thể cương lên một nửa, y không còn cách nào khác đành phải lấy bình thuốc từ trong túi đồ của Cung Nhụy, đổ ra hai viên.

Đã từng nếm thử uy lực của thứ thuốc này, Thích Không hơi do dự nhìn chằm chằm hai viên thuốc trong tay, nhưng thấy Hạ Cẩm nằm trên giường đau đớn khó chịu, y vẫn hạ quyết tâm, nuốt xuống hai viên thuốc.

Một ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên từ bụng dưới y, y thở ra một tiếng, hơi thở phả ra cũng nóng bừng bừng.

Hạ Cẩm đã bò đến bên giường, vươn nửa người ra nắm lấy tay y, cọ gương mặt đỏ bừng vào lòng bàn tay y, hai ngọn lửa cùng lúc cháy lên, củi khô lửa bốc, thiêu đốt tới mức Thích Không cũng cảm thấy bản thân như phát sốt, y đẩy Hạ Cẩm xuống giường, tay mò lên đôi chân trần trụi của hắn.

Hạ Cẩm cũng chẳng còn sức nhấc chân, cẳng chân dính đầy mồ hôi ẩm ướt trơn trượt trong tay Thích Không.

Thích Không siết chặt tay, ấn ra cả dấu tay rồi mới nâng chân hắn lên, côn th*t cương cứng đâm thẳng vào hậu huyệt đang khát khao chờ đợi nghênh đón y kia.

Bỗng một vật thể lồi lõm cọ lên dương v*t y, lúc này Thích Không mới nhớ ra y còn chưa rút cây gậy kim loại bên trong ra.

Vừa rồi y cắm vào, côn th*t nong mở huyệt đạo rồi lấp đầy, đè lên cây gậy kim loại làm nó chọc vào điểm mẫn cảm, phần cong cong lồi ra bên ngoài cũng bị kéo về phía sau, hai viên bi đè mạnh lên đáy chậu.

Hạ Cẩm căng cứng người, không chỉ đằng sau thít chặt như muốn cắn đứt côn th*t, mà hai chân cũng mất khống chế kẹp mạnh lấy eo Thích Không.

Hắn run rẩy không ngừng, nỉ non: "Ta muốn bắn, để ta, để ta bắn...!Hòa thượng, hòa thượng...!A!" Thích Không ấn một cái lên chỗ nhô ra trên vòng vàng, khóa vừa được mở ra một chút, Thích Không còn chưa kịp rút nốt cái que cắm trong niệu đạo ra, tinh dịnh nín nhịn hồi lâu đã đẩy cái que hơi trồi lên mà trào ra ngoài, dịch nhầy trắng đục dính nhớp cùng với dương v*t đỏ tía trên nền da trắng nõn ửng hồng, đan xen với dây xích vàng chói lóa, tất cả hợp lại tạo thành một bức tranh tình dục tục tĩu mà mê người.


Thích Không vuốt ve thân thể run rẩy của hắn mãi đến khi hắn hít thở bình thường trở lại, mới tiếp tục vân vê đóa hoa kia, chuyển động qua lại giữa các ngón tay.

Cảm nhận được dị vật kim loại đâm chọc trong niệu đạo, Hạ Cẩm đột ngột nắm chặt lấy tay Thích Không, van xin y: "Không muốn..." Tính khí đã mềm xuống dưới ảnh hưởng của tẩu hỏa nhập ma mà tiếp tục co giật, hơi trướng trướng muốn cương lên, nhưng động tác trên tay Thích Không vẫn không hề bị ảnh hưởng, kiên định chậm rãi mà cẩn thận đâm cái que vào sâu bên trong, mãi đến tận khi đóa hoa nở rộ dừng lại trên đỉnh quy đầu hắn.

Tay y dời đến cái vòng càng đã được mở ra, Hạ Cẩm càng bấu chặt hơn, thân thể xoay trái xoay phải cố gắng né tránh y, khóc lóc mà cầu xin: "Đừng mà...!Không muốn..."
"Không muốn cái gì?" Tay hòa thượng dừng lại, côn th*t cắm trong người Hạ Cẩm cũng rút ra ngoài.

Động tác rút ra làm cây gậy kim loại bên trong chuyển động khiến Hạ Cẩm thất thần một hồi, mãi đến khi côn th*t sắp rút ra hoàn toàn hắn mới có phản ứng, lập tức kẹp lấy eo hòa thượng nỉ non: "Không được rút ra..." Tuy rằng cây gậy kim loại kia có thể kích thích điểm mẫn cảm của hắn, nhưng nó vẫn hơi ngắn và nhỏ, không thể lấp đầy y được.

Cảm giác trống rỗng chậm rãi cắn nuốt dây thần kinh của hắn, hắn lấy lòng mà dùng gót chân cọ lên xương cụt hòa thượng, van xin y: "Tiến vào, hòa thượng, ta muốn ngươi..."
Thích Không rũ mắt gảy mấy cái lên đóa hoa của Hạ Cẩm, điểm mẫm cảm lại mới vừa bị kích thích, tính khí vừa bắn ra đã có xu thế đứng lên lần nữa, Hạ Cẩm thở hổn hển mấy tiếng, vừa định kêu y tiến vào, hòa thượng đã đột ngột đâm mạnh vào trong, mạnh mẽ nong mở hậu huyệt, lấp đầy mỗi một tấc thịt mềm trong hắn.

Hạ Cẩm bị đâm đến trợn trắng mắt, hậu huyệt căng đầy thít chặt cả nửa ngày mới dần dần thả lỏng, bao lấy cây gậy kim loại lồi lõm cùng dương v*t bên trong đến kín kẽ.

Đợi Thích Không tiếp tục động tác, hắn mới phát y thừa dịp đâm vào đã đóng vòng khóa lại, kẹp chặt lấy gốc rễ hắn, nhưng hắn cũng chẳng rảnh hơi mà để ý đến, dây xích kim loại trên hông hắn phát ra tiếng kêu lách cách, Thích Không vẫn không chịu lấy cái đạo cụ trong người hắn ra mà cứ thế chen chúc với nó rút ra cắm vào biên độ nhỏ trong huyệt thịt, làm cây gậy từng chút từng chút cọ lên điểm mẫn cảm của hắn, viên bi tại đáy chậu cũng đè ép tới lui.

Mấy loại kích cùng lúc tấn công thân thể hắn, Hạ Cẩm rên rỉ đứt quãng, ngón chân cũng co quắp lại, nội lực tích đầy trong cơ thể, vừa mệt vừa sướng lại không được bắn ra, bị vòng vàng kẹp chặt lấy, còn có đóa hoa nhỏ khẽ rung động trên quy đầu.

Hắn nín thở một cái, toàn thân run rẩy bị làm tới cao trào lại bắn không ra, chỉ có thể há mồm cắn chặt lấy vai Thích Không, để lại một hàng dấu răng sâu hoắm.

Thích Không cười khẽ một tiếng, hơi thở nóng bỏng phà lên vành tai Hạ Cẩm, Hạ Cẩm như sợ nóng mà hơi rụt cổ, lại tiếp tục gặm vào chỗ mới cắn kia như đang mài răng.

Ba ngày đã qua được hơn hai, chỉ cần chịu đựng thêm mấy canh giờ nữa, đến giờ Tý* là tốt rồi.

Thích Không trải qua hơn hai ngày liền không ngủ, cũng mệt đến ngất ngây, lại phiên vân phúc vũ với Hạ Cẩm thêm vài lần, y hôn Hạ Cẩm một cái rồi nói: "Ta chợp mắt một chút, lát nhữa nhớ đánh thức ta." Y sợ Hạ Cẩm thừa dịp mình ngủ mà gỡ cái vòng khóa ra, bèn nắm chặt lấy hai tay Hạ Cẩm, kéo hắn lên ngực mình mà ngủ thiếp đi.


(*Giờ Tý tương ứng với khoảng thời gian từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau.)
Đang mơ mơ màng màng ngủ, ý thức vẫn còn mơ hồ lại thấy trong người nong nóng.

Thích Không giãy dụa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn thấy Hạ Cẩm đang quỳ gối giữa hai chân y, hai tay vẫn ngoan ngoãn để Thích Không nắm lấy, há miệng ngậm lấy dương v*t y vừa mút vừa liếm, làm nó cương cứng đứng thẳng lên.

Nghe thấy y lên tiếng, Hạ Cẩm ngẩng đầu lên từ giữa háng y, như mèo con mà dùng môi dưới cọ cọ côn th*t, rồi lại bò lên eo y, cọ lên gò má y, nhỏ giọng nói: "Tay tê quá."
Thích Không lập tức buông tay hắn ra, ấn gáy hắn mà hôn lên môi, tiểu tặc này lại chống tay lên người y, chậm rãi ngồi xuống, nuốt vào côn th*t của y.

Thích Không nhìn thấy bàn tay hư hỏng của hắn đã mò đến trước người, chơi đùa sợi xích vàng nối với vòng khóa dương v*t, y một phát bắt được cái tay kia, dùng ánh mắt nhắc nhở mà liếc hắn.

"Cũng sắp giờ Tý rồi." Hạ Cẩm thở hổn hển giữa răng môi y, "Không tin thì...!Ngươi cứ ra xem mặt trăng kìa..."
"Ôm ta đi xem mặt trăng đi..." Hắn cắn môi Thích Không.

Thích Không ôm Hạ Cẩm bước đến cửa sổ, mở ra xem, vầng trăng tròn vành vạnh trên trời đã muốn lên đến đỉnh.

Hạ Cẩm lại cắn lên vai y, để y yên tâm đặt hắn xuống, nửa người trên hắn tựa lên bệ cửa sổ, nhếch cái mông nhầy nhụa lộ ra dưới ánh trăng, mời gọi Thích Không: "Hòa thượng, nhanh thao ta, ta muốn bắn...!Ừm!" Hòa thượng lập tức tiến thẳng vào trong hắn, mạnh mẽ nhanh chóng mà thao hắn, âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc của bọn họ kinh động đến mấy con chó trong thôn, tiếng chó sủa vang lên trong đêm trăng.

Hòa thượng che miệng Hạ Cẩm lại, Hạ Cẩm lại cắn lên xương ngón tay y mà mài răng, trong tiếng va chạm thân thể càng lúc càng nhanh, hắn thở hổn hển đứt quãng, gắt gao cắn chặt lấy ngón tay hòa thượng, cuối cùng Thích Không cũng mở khóa cho hắn, cầm côn th*t hắn trong tay, cảm nhận dương v*t đang cương cứng trong tay mềm đi từng chút một, chất lỏng sền sệt chảy đầy kẽ tay y, mà nước bọt của Hạ Cẩm cũng đã chảy đầy cái tay còn lại của y.

Hắn ngắm nhìn thân thể trần trụi đeo xích vàng lấp lóe dưới ánh trăng, lần nữa tới thần linh trong kinh Phật.

======Hết chương 7======
#Riz: Má ơi anh công chơi hông nổi phải cắn thuốc chơi tiếp, tội ghê ;;v;;.

Không hiểu sao nhưng cũng 3000 chữ thôi mà làm cái chương này mệt gấp đôi mấy chương bình thường á.????.

Bình Luận (0)
Comment