Hoàn Hồn

Chương 2

Trong phòng lại trở nên tăm tối, bên ngoài cửa có bóng người đứng. Ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sức sống vừa mới phục hồi lại ban nãy giờ bay đi. Ta uể oải nhắm hai mắt lại, bắt đầu lâm vào trạng thái mơ hồ.

“Ông nói gì cơ, muốn ném tôi vào thi thể sắp chết của cô ta ư?” Dường như có một giọng nói giòn tan của cô gái vang lên ngay cạnh ta.

“Đây chẳng phải thân xác mà ngươi chọn sao?” Giọng nam già nua cất lên:“Gia thế tốt, dung nhan xinh đẹp, trẻ trung.”

“Nhưng mà cô ta đã thành hôn!” Cô gái kia nói với giọng chán ghét.

“Không phải ngươi nói muốn bước chân vào giang hồ, chẳng những võ công cao cường, phía sau còn có lực lượng lớn mạnh hậu thuẫn, giúp ngươi thu dọn tàn cuộc sao?” Ông già kia tiếp lời:“Cô gái này chẳng những là đệ nhất mỹ nữ võ lâm, mà còn là cung chủ của Tiêu Dao cung, môn hạ vạn người, ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần. Hơn nữa, ngươi còn nói muốn gả cho minh chủ võ lâm không phải sao? Đó chính là tướng công của cô gái này. Người đàn ông như vậy, lẽ nào ngươi còn chưa hài lòng?”

“Ừ thì…cũng không tệ.”

“Ông, ông nhìn tôi như vậy làm gì! Được rồi, tôi nói thật. Hắn diện mạo tốt, anh tuấn lạnh lùng, lại còn dịu dàng, si tình. Tôi, tôi nhìn đến ngây người thì thế nào~”

“Được rồi, ngươi chắc chắn là cô gái này?” Ông lão kia lại hỏi.

“Đúng, chính là cô ấy.” Cô gái kia nói năng có vẻ miễn cưỡng, ngưng giọng điệu chứa đầy sự hưng phấn lẫn hài lòng không thể nào che đậy.

Nghe cuộc nói chuyện giữa bọn họ, ta đã đoán được đây là ý gì. Tá thi hoàn hồn, ta cho mượn thân xác, còn hồn phách là của cô gái kia. Nhưng mà, ta nực cười đến nỗi đi chiều lòng bọn họ ư? Ta mở to hai mắt không chút do dự. Đột nhiên cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái, có thể nhẹ nhàng đứng lên.

“Ngươi chỉ tạm thời cách hồn.” Ông lão kia dường như đã nhìn ra điểm nghi hoặc của ta, từ từ giải thích.

Nghe thấy thế, ta xoay người nhìn về phía bọn họ. Một già một trẻ, gương mặt ông lão trông phúc hậu, cả người còn mang theo tiên khí. Mà cô gái kia…tuổi còn trẻ, dung mạo bình thường, đang nấp đằng sau ông lão, rõ ràng cô ta yếu đuối, nhưng vì có chỗ dựa nên nhìn ta chằm chằm như đang đánh giá một món hàng hóa. Tên tuổi của ta vang dội giang hồ đã nhiều năm, chưa từng có ai dám dùng ánh mắt như thế nhìn ta. Huống chi đây là một cô gái không biết tốt xấu, dám âm mưu chiếm đoạt thân thể ta và tướng công của ta.

“Ngươi đáng chết.” Ta lạnh lùng liếc cô ta một cái, định vận công hướng về phía cô ta, nhưng ta chợt khựng lại. Hiện giờ ta đang cách hồn, căn bản không thể sử dụng công lực. Mà ta, vốn không có khả năng giết chết cô ta…

“Tôi, tôi chết rồi.” Cô gái rụt cổ, cả người nấp phía sau ông lão kia, nhỏ giọng nói thầm.

“Nữ thí chủ…” Ông lão mở miệng như muốn nói với ta điều gì đó nhưng lập tức bị ta ngắt lời.

“Ta biết ông muốn nói gì. Ông muốn mượn thân xác của ta, để cho cô gái kia hoàn hồn.” Ta vừa nói ra, thấy hai người kia gật đầu, trong lòng âm thầm cười lạnh.

“Nhưng mà, các người dựa vào cái gì.” Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, hai người kia đều sửng sốt.

“Cái gì?” Cô gái há hốc mồm kinh ngạc.

“Dựa vào cái gì ta phải đưa cơ thể của mình cho ngươi!”

“Cô sắp chết rồi.” Cô gái kia hét to, còn ông lão thì quay đầu đi, không dám đối mặt với ta.

“Ta sắp chết thì sao. Trên đời này ai mà chẳng chết, ta đã sớm nhận ra và cũng sớm chấp nhận. Nhưng mà, dựa vào cái gì ta phải giao thân xác của mình cho ngươi.”

“Dù sao cô cũng sắp chết, thân xác có lưu lại cũng không còn tác dụng.” Dưới ánh mắt chứa đầy phẫn hận của ta, cô gái kia sợ hãi run cầm cập. Ta thực vừa lòng, bởi vì, cô ta quả thật có sợ hãi. Sống ở độ tuổi này, ta đã sớm học được cách làm thế nào để người khác phải phục tùng, dè dặt trước bản thân mình.

“Nếu ta chết đi, thân xác của ta cũng sẽ được chôn vùi dưới đất. Đó là cơ thể ta, là thứ đã gắn liền với ta hơn mười năm. Dựa vào cái gì ta phải giao nó cho ngươi, dựa vào cái gì ta phải cho ngươi nương nhờ thân xác của ta để rồi cướp đi trái tim tướng công ta, ra lệnh cho môn hạ ta, hưởng thụ tất cả hạnh phúc mà ta phải đánh đổi rất nhiều mới có được! Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi xứng đáng sao?” Ta phẫn nộ chất vấn.
Bình Luận (0)
Comment