Hoàn Hồn

Chương 6

“Ta không muốn! Ta không muốn! Đó là tất cả những gì thuộc về ra, đó là của ta. Các người dựa vào cái gì mà để cô gái đó thay thế ta, dựa vào cái gì!” Ta bắt đầu giãy dụa, chịu đựng mọi đau đớn vì chống tại pháp thuật kìm hãm của ông lão kia. Sức lực của ta càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng yếu dần đi. Sau đó, ta nhìn thấy tướng công của ta đẩy cô gái kia ra.

“Ngươi là ai!” Hắn lạnh lùng quát, nhìn cô gái bị ngã không thể ngồi dậy với vẻ oán hận.

“Ta, ta là…” Cô gái ngu xuẩn kia ngay cả tên của ta cũng không biết mà đã muốn thay thế ta. Sắc mặt của ả trắng bệch, ngay lập tức khôi phục lại vẻ tươi tỉnh.

“Ta, ta bị mất trí nhớ…” Ả làm ra vẻ đáng thương nói.

“Ta, ta chỉ nhớ mình đi qua một cây cầu, sau đó uống một bát canh gì đó…”

“Mạnh bà thang?” Hắn nhíu mày hỏi. Ta nhìn thấy ánh mắt ngập tràn vui mừng của cô gái kia thì cười nhạo lắc đầu. Cô ta cho rằng hắn sẽ tin sao? Đó là hắn cố ý nói như vậy. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, ta sẽ hiểu tất cả. Hắn đang trêu đùa cô ta. Thật nực cười, có ai sau khi mất trí nhớ lại có thể nhớ mình đã bước qua cầu Nại Hà. Kiểu nói dối như thế sẽ chẳng khiến ai tin cả, ta sẽ không, hắn cũng không, tất cả những ai có mặt trong phòng lẫn bên ngoài đều sẽ không tin ả.

“Đúng, đúng vậy, chính là canh đó. Nhưng mà, sau đó…sau đó có một vị tiên nói rằng ta không đáng chết…cho nên…cho nên ta đã trở lại…Chàng…chàng là chồng…à không…tướng…tướng công của thiếp…” Cô gái kia khó khăn đứng dậy, định sà vào lòng hắn lần nữa nhưng lại bị hắn tránh né.

“Nàng đã nói với ta rằng phải hỏa thiêu thân xác này, hóa thành tro bụi đến bên cạnh ta.” Hắn nói.

“Không, không, không…Không thể được, thiếp vốn nghĩ như vậy nhưng…nhưng vì thiếp nghĩ mình sẽ chết. Nhưng bây giờ chẳng phải thiếp không chết sao? Thiếp không chết, cho nên…cho nên không cần nữa…”

“Nhưng, ta đã hứa với nàng sẽ hỏa thiêu thân thể này. Nàng yêu ta, vậy thì hãy hóa thành tro bụi, tan vào làn gió và bay đến bên ta đi.” Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt không nhìn cô gái trước mặt mà nhìn về từng ngóc ngách trong phòng. Ta biết, hắn đang nói với ta, là nói với ta.

“Thiếp đồng ý, thiếp đồng ý…” Ta không ngừng gật đầu, khóc rấm rứt.

“Mà ngươi, ngươi đã thích thân xác này như vậy thì hãy cùng nó hóa thành tro đi.” Hắn vừa nói dứt lời, liền mang theo đám người hầu bước ra khỏi cửa.

“Không! Ta không muốn!” Cô gái điên cuồng đập cửa phòng nhưng không một ai đến mở. Những người trong phòng không một ai tin tưởng cô ta. Bọn họ đều hiểu, thân xác của ta đã bị yêu quái chiếm lấy. Sẽ không ai bằng lòng đến cứu cô ta, không một ai cả.

“Ông già, ông già. Ông mau đến cứu tôi đi, mau đến cứu tôi đi! Bọn họ muốn giết tôi, muốn giết tôi!” Cô gái bắt đầu tìm kiếm trong phòng nhưng chẳng tìm thấy chúng ta. Ả lục tung mọi nơi nhưng chẳng một ai đến cứu mình. Ta ngẩng đầu nhìn ông lão bên cạnh. Ông ta vẫn giữ vẻ mặt hiền lành phúc hậu như vậy, ánh mắt dịu dàng, khóe môi hàm chứa một chút nét cười. Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn với vẻ thương xót, ngoài ra chẳng làm gì.

Ngay sau đó, ngọn lửa cháy bùng lên, thiêu đốt cả căn phòng, đốt cả những khúc gỗ, chăn màn, và cả cô gái kia. Cô ta khóc lóc nức nở, vừa khóc vừa mắng, vừa xoay người, cuối cùng là im lặng.

Ta nhìn thấy ông lão kia đón nhận hồn phách của cô ta, còn nghe thấy những tiếng chửi rủa không cam lòng.

“Ông nói sẽ giữ nguyên hồn phách của tôi.”

“Ta đã cho ngươi hoàn hồn.”

“Nhưng tôi bị chết cháy, bị chết cháy rồi.”

“Việc này có liên quan gì đến ta?”

“Ông!”

“Ta đồng ý cho ngươi hoàn hồn. Ngươi muốn lựa chọn thân xác, ta cũng làm theo. Mọi nguyên vọng của ngươi ta đều đáp ứng, ngươi còn không hài lòng sao?”

“Tôi…tôi không cần! Tôi muốn sống, tôi muốn sống!” Cô gái bắt đầu khóc lóc, bắt đầu giãy dụa. Thế nhưng, Hắc Bạch Vô Thường đã đến đây. Bọn họ dùng dây xích trói cô ta lại, sau đó mang đi. Ta nhìn bọn họ dần xa, chợt giật mình vì sao bản thân vẫn còn ở nơi này.

“Ngươi chẳng phải đã hứa với hắn sẽ hóa thành tro, hòa vào làn gió bay đến bên hắn sao?” Ông lão kia nhìn ta, nói.

Ta ngẩng đầu kinh ngạc. Trong lòng đã liệu trước một chuyện nhưng không dám chắc.

“Hãy đi cùng hắn, mãi đến khi ngươi yên tâm hoặc là khi hắn chết, chúng ta sẽ đến đón ngươi.” Ông lão nở một nụ cười, gương mặt phúc hậu sưởi ấm trái tim ta.

“Tạ ơn tiên nhân…” Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu bái lạy.

END
Bình Luận (0)
Comment