Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)

Chương 17

Nhìn Thẩm Uyển sắc mặt lộ vẻ vui thích còn chưa tan cùng ba người kia nói chuyện phiếm, Tấn Dương càng xem càng chói mắt. Mau một bước tiến đến chen giữa Thẩm Uyển cùng Trần Côn, khiến Thẩm Uyển lảo đảo

“Thẩm cô nương!” Lê Lễ vội vàng vịn lấy Thẩm Uyển

Thẩm Uyển không bận tâm chính mình cuống quít xem cuốn sách trong ngực có bị đụng hư hay không

“Thẩm cô nương, ngươi không sao chứ?” Lê Lễ đứng lo lắng hỏi

Thẩm Uyển đem tay rút về “Không có việc gì”

Vừa nói như vậy vài người liền thở phào

Trần Côn có chút oán hận nhìn Tấn Dương “Lão đại, ngươi vội vã như vậy làm cái gì, nếu đụng Thẩm cô nương bị thương thì làm thế nào?”

Tấn Dương nghe xong nghiến răng nghiến lợi “Ý của ngươi là trách ta?”

Vài người nhìn ra Tấn Dương không cao hứng liền cười ha hả nói “Lão đại, ý lão tam không phải như vậy...” Vừa vặn nhìn thấy sau lưng Tấn Dương là một cửa hàng bán bồn cảnh thực vật, vội vàng nói “Lão đại là trông thấy tiệm này nên nóng lòng có phải không?”

“Lão đại bên trong có bán bồn cảnh, này cả một ngày đều cùng Thẩm cô nương mua đồ, lão đại muốn mua bồn cảnh, chúng ta liền đưa lão đại đi mua” Hắn nếu nhớ không lầm, lão đại rất thích nuôi những thứ hoa hoa thảo thảo gì đó. Trước kia thường xuyên chứng kiến lão đại ôm bồn cảnh về nhà.

Tấn Dương nhìn xem cửa hàng bồn cảnh này đã sớm động tâm, đã lâu không mua bồn cảnh, trong lòng cũng hết giận không ít, cũng nên đi xem một chút...

“Đi một chút, lão đại, chúng ta đi vào thôi” Vài người nhanh chân bước vào cửa hàng

Không nghĩ tới con nhà giàu này còn thích hoa cỏ. Thẩm Uyển cũng đi theo tiến vào

Sau khi tiến vào, hương hoa bốn phía, hơn nữa nhiệt độ bên trong ấm áp, hai mắt Tấn Dương liền tỏ sáng, rất nhiều bồn cảnh xinh đẹp a ~

“Thẩm cô nương, ngươi có thích bồn kia không, chúng ta mua cho ngươi”

Thẩm Uyển cười duyên lắc đầu, đồng thời thấy được bộ dạng hưng phấn của Tấn Dương, giống như chú chó nhỏ thấy được xương, nhịn không được cười khẽ một tiếng.

“Lão đại, ngươi thích chậu kia?”

Tấn Dương lập tức chỉ vào một chậu màu lam dễ thấy nhất “Ta muốn cái này!”

Lập tức ba người trên mặt có điểm cứng ngắc, đây không phải là rút máu bọn họ sao, bồn màu lam này chính là phải tốn rất nhiều bạc a

Thẩm Uyển nhìn theo phương hướng Tấn Dương chỉ, nàng nhớ trong nhà mình cũng có một chậu như vậy, bất quá cũng là bảo bối của gia gia

“Như thế nào? các ngươi không phải nói ta thích liền mua cho ta sao?” Tấn Dương nhíu mày, mặc dù nói bồn cảnh này rất trân quý nhưng trong nhà cũng có bảy tám bồn, nàng muốn mua về để trừng phạt mấy tên trọng sắc khinh bạn này.

Bị Tấn Dương nói như vậy, bất cứ giá nào cũng phải mua, không thể thất lễ trước mặt mỹ nhân được “Hảo, lão đại thích, chúng ta liền mua”

Tấn Dương lập tức nở nụ cười sáng lạn nhìn mấy người này “Hảo huynh đệ” Hắc hắc...ta cho các ngươi còn dám xưng hảo hán hay không, còn sỉ diện trước mặt mỹ nữ.

Ba người nhịn đau đem tiền trả cho lão bản, Tấn Dương ôm được bồn hoa màu lam yêu thích, tâm tình đột nhiên tốt hẳn, cái này liền đưa cho bà nội, bà nội nhất định cao hứng. Ha ha. Kỳ thật Tấn Dương thích mua bồn cảnh là nhờ vào sở thích của lão thái quân, lão thái quân thích cây cảnh, cho nên Tấn Dương mỗi lần nhìn thấy cây cảnh xinh đẹp đều sẽ mang về, dụ dỗ lão thái quân vui vẻ.

Nhóm ba vị công tử vì mua bồn hoa này mà móc hết tiền trên người, bất quá chỉ cần lưu lại ấn tượng tốt với mỹ nhân hết thảy đều đáng giá.

Tấn Dương nhìn thấy mấy tên kia còn vây quanh Thẩm Uyển, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía trước “Khụ khụ, ta phát hiện phía trước còn có mấy cửa hàng bán thực vật, chúng ta vào xem một chút đi”

Mấy người nghe được Tấn Dương nói như vậy, sắc mặt lập tức biến sắc, bọn họ bây giờ trên người không còn đồng nào a, nếu lão đại muốn bọn họ xuất tiền ra nữa, vậy hình tượng cả ngày hôm nay cố gắng xây dựng xem như xong cả rồi, vội vàng nói “Lão đại, sắc trời không còn sớm, ta còn phải về a”

“Đúng đúng, lão đại, cha ta nếu biết ta không quay về trước buổi tối sẽ đánh ta”

“Hảo, chúng ta đi trước a, Thẩm cô nương, cáo từ!”

Trước khi đi vẫn không quên ra vẻ phong độ trước mặt Thẩm Uyển

Tấn Dương lắc đầu nhìn theo “Mấy tên này, chậc chậc...”

Hiện tại chỉ còn lại hai người Tấn Dương cùng Thẩm Uyển, một người mang bút cùng sách, một người ôm bồn hoa

Đi được một lát, Tấn Dương ôm bồn hoa đã có chút mệt “Không đi, không đi nữa, mệt chết ta” Sớm biết thế này liền gọi người mang bồn hoa về nhà

Thẩm Uyển nhìn xem Tấn Dương chưa đi được bao nhiêu đã la to than mệt mỏi, có chút bất đắc dĩ “Vậy chúng ta đi đến trà lâu nghỉ ngơi một lát đi”

“Ừ!”

Hai người vào trà lâu, Tấn Dương để bồn hoa xuống, Thẩm Uyển đem bút để xuống sau, trong tay vẫn là ôm quyển sách kia

“Uy ta nói cọp cái ngươi không thể thả quyển sách kia ra sao”

Thẩm Uyển lắc đầu “Trên bàn bẩn” Làm dơ thì làm sao bây giờ

“Có cái gì bẩn a, ngươi ngồi đây một lát dùng bữa, chẳng lẽ cũng muốn ôm a” Tấn Dương nhếch miệng nói

Bị Tấn Dương nói như vậy Thẩm Uyển đành xuất ra khăn tay của mình, đệm trên mặt bàn, sau đó đem sách để bên trên

Xem như bảo bối làm gì, chẳng phải chỉ là quyền sách thôi sao “Tiểu nhị, đem thêm ấm trà đến”

“Hảo, khách quan”

Đợi đến lúc đem ấm trà lên, tiểu nhị cho Tấn Dương thêm trà, không nghĩ đằng sau có người đụng phải tiểu nhị, tiểu nhị tay run lên, vung trà đến cánh tay Tấn Dương, tay Tấn Dương liền run lên, không cẩn thẩn đổ chén trà xuống đúng lúc lại rơi xuống sách của Thẩm Uyển

Thẩm Uyển kêu lên một tiếng, vội vàng cầm lấy sách

Tấn Dương thấy thế cũng theo Thẩm Uyển lau sách

“Khách quan, thực xin lỗi, thực xin lỗi...” Tiểu nhị vội vàng nói xin lỗi

Thẩm Uyển cực lực lau sách, vài trang vẫn bị thấm nước chữ viết mơ hồ, sách mình trân trọng bị như vậy Thẩm Uyển liền đau lòng

“Cái kia, sách...có sao không...” Tấn Dương có chút chột dạ hỏi, dù sao cũng chính tay nàng làm ướt

Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương cũng không nói gì, có lẽ đây là số mệnh đã định đi, chỉ thở dài “Ta mệt mỏi, ta về phủ trước”

Thời điểm đi cũng không chú ý đến cánh tay Tấn Dương đã bị phỏng

Tấn Dương nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Tấn Dương, trong lòng có chút không thoải mái, nàng lại không cố ý, tại sao lại nhìn mình như vậy a, thật là....

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, khách quan thật sự xin lỗi”

Tấn Dương bị tiểu nhị nói xin lỗi làm cho phiền lòng “Nếu xin lỗi hữu dụng vậy nha sai đầy đường ngoài kia có thể về nhà ôm hài tử”

Lúc này chưởng quỹ vội vàng đi tới, nhìn thấy Tấn Dương, sắc mặt đại biến, xong rồi...ta xong rồi....., trong lòng chỉ có mấy chữ này, đắc tội hắn, tiệm này cũng xong rồi. Nhìn đầu sỏ mọi chuyện tiểu nhị, lập tức hận hắn “Ngươi này không hiểu quy củ người làm” Một cái tát giáng xuống, tiểu nhị lập tức té trên mặt đất

Tiểu nhị hoảng sợ nhìn chưỡng quỹ

Chưỡng quý tức giân nhìn tiểu nhị “Ta tạo điều kiện cho ngươi ở, ngươi chính là đối với ta như vậy” Tâm quyết cả đời ta coi như xong rồi

Tấn Dương bên cạnh nhìn không được nữa “Dừng tay cho ta...”

Nghe Tấn Dương bảo dừng tay, chưỡng quỹ nịnh nọt khom người “Công...công tử, đều là do tên súc sinh này, nếu công tử chưa hết giận, công tử liền xử lí hắn”

Tấn Dương vung tay “Nói thế nhưng ngươi cũng không đánh nặng như vậy, thiệt là” Nói xong quay đầu đi, ngay cả bồn hoa cũng không cần

Không phải chỉ là một quyển sách thôi sao còn là hàng lậu, làm như bao bối không bằng, trong nội cung còn nhiều a...

Trong nội cung?! Đúng vậy, trong Tàng Thư Các nhiều sách như vậy, nhất định có quyển sách này, nghĩ tới đây Tấn Dương vội vàng xoay ngươi hướng hoàng cung đi đến.

“Cô cô, cô cô, ta muốn đến Tàng Thư Các” Tấn Dương vừa tiến vào đã làm nũng hoàng hậu Tấn Đình

“Dương nhi tiến Tàng Thư Các làm cái gì?” Tấn Đình tò mò hỏi, nhớ rõ Dương nhi lúc nhỏ muốn hắn đọc sách đã như lấy mạng hắn, như thế nào hôm nay còn muốn tiến Tàng Thư Các đây

Cũng không thể nói là vào trộm sách “Dương nhi muốn đọc sách, ai nha, cô cô, cho ta vào đi, chẳng lẽ cô cô không muốn Dương nhi đọc sách”

“Đương nhiên không phải....” Tấn Đình nhìn xem Tấn Dương bĩu môi một hồi liền cảm thấy buồn cười “Hảo, ngươi đi Tàng Thư Các đi”

“Cảm ơn cô cô” Lấy được lệnh bài của Tấn Đình, Tấn Dương vội vàng chạy tới Tàng Thư Các

Nhìn từng dãy sách Tấn Dương không biết tìm từ đâu, hơn nữa chính mình không nhớ rõ tên sách, ai, giống như quyển sách kia chính là thi tập a, “Thi tập ở chỗ nào?”

“Thế tử, thỉnh theo nô tài” Thái giám mang Tấn Dương sang dãy bên kia

Này....không phải nói với ta đây đều là thi tập đó chứ “Ách....”

“Đây đều là thi tập!”

Được rồi, Tấn Dương hít sâu một hơi, tìm tìm, bắt đầu ra sức đứng lên tìm sách.....

Một quyển lại một quyển, không phải quyển này...cũng không phải quyển này. Tấn Dương bước lên thang mây bắt đầu rút sách, mở một quyển ra, cảm giác không phải liền ném ra sau. Vài thái giám thật đáng thương, nằm bên dưới liều mạng đón nguyên bảo, những quyển sách này hư hỏng chỗ nào bọn hắn coi như xong đời rồi.

“Thế tử! Người muốn tìm sách gì, nô tài giúp người tìm” Nguyên một đám thái giám ôm một đống sách trong tay, mệt mỏi thở dốc

Nói nhảm, ta mà biết tên đã sớm nói để các ngươi tìm, lại tiếp tục tìm...

.

.

.

Thẩm Uyển sau khi trở lại phủ Tướng quân, nhìn quyển sách trên tay tiếc hận, chính mình tìm mấy năm thật vất vả ở kinh đô mới tìm được, kết quả....haiz liên tục thở dài

“Tiểu thư, có lẽ địa phương khác sẽ có” Nghiễn nhi an ủi

“Sẽ không có, đây là quyển cuối cùng” Thẩm Uyển thở dài nói

“Nhưng tiểu thư chỉ có vài trang chữ không rõ lắm, còn lại đều xem được, so với tìm không được sách thì cũng tốt hơn”

Thẩm Uyển nghe Nghiễn nhi nói như vậy, cũng có chút đạo lý, quả nhiên chính là mình quá tham đây, chỉ là không trọn vẹn được không tránh khỏi có chút tiếc nuối

“Tiểu thư, không cần phải suy nghĩ, trước dùng bữa tối, Tấn tướng quân đi ra ngoài, lão thái quân hôm nay ăn chay, cho nên chỉ còn ngươi cùng con nhà giàu kia ăn”

Nhắc mới nhớ đến chính mình sau khi trở lại vì tiếc quyển sách kia, không chú ý đến người nọ có hay không đã trở lại “Hắn đã trở lại?”

“Không có, không biết lại ở chỗ nào uống hoa tửu đây” Nghiễn nhi nói

Cũng không thể trách Nghiễn nhi nghĩ như vậy, bình thường con nhà giàu rất khuya mới trở về, không phải đi uống hoa tửu thì còn có thể đi nơi nào đây

Thẩm Uyển cũng không nói gì thêm, đi dùng bữa trước

.

.

.

Tại Tàng Thư Các, Tấn Dương tìm sách mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn mà vài thái giám đón “nguyên bảo” cũng mệt mỏi thở không ra hơi

“Thế tử...này....sắc trời đã tối, nếu không ngày mai lại đến tìm a” Môt thái giám nói, tiếp vị thế tử này thật mệt chết đi được

Tấn Dương nhìn bên ngoài trời đã tối đen, tìm nửa ngày cũng không tìm được quyển sách kia, không khỏi tức giận đạp một giá sách, giá sách nghiêng ngả lập tức sách như mưa rơi xuống

“Thế tử!!!” Vài thái giám hoảng sợ chạy tới

Tấn Dương bị một đám sách chôn bên trong, thái giám đem Tấn Dương kéo ra ngoài. Chết tiệt, đau chết ta, vuốt vuốt cái trán bị sách đập trúng, vừa vặn trong tay cầm một quyển sách, vốn định ném văng ra. Lại phát hiện quyển sách này có điểm nhìn quen mắt. Vội vàng mở ra nhìn vài trang, ha ha chính là quyển sách này. Rốt cuộc tìm được, hôn vài cái lên sách, cũng không trông nôm trán bị thương, chạy thẳng ra ngoài....

Ԅ�
Bình Luận (0)
Comment