Tuyết Phi Phi mất bình tĩnh hơn ngày thường rất nhiều, những ngày này đầu óc cô cứ bị ám ảnh bởi thủ đoạn ác độc của người đàn ông thần bí đêm kia, có lúc nằm mơ thấy ác mộng mình bị chặt làm tám khúc. Bề ngoài cô đang ẻo lả ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Lý Trạch Huệ, thực chất cô đang dõng tai nghe ngóng, không dám bỏ sót một chữ nào trong cuộc đối thoại giữa Kim Gia và Lý Trạch Huệ, hy vọng nắm được ít thông tin có giá trị, đợi sau này người đàn ông thần bí kia tìm đến, cô có thứ để trao đổi với hắn.
"Công ty địa ốc Thiên Hồng ư?"
Lý Trạch Huệ vuốt trán suy nghĩ một hồi, nói: "Nếu như tôi không nhớ lầm thì hình như tổng giám đốc của công ty này tên Tưởng Đại Phát đúng không? Hắn cũng là một trong số những người cạnh tranh gói thầu phát triển vịnh Kim Thủy. Theo như tôi biết, doanh thu của công ty địa ốc này rất khá, hơn nữa vốn của nó rất mạnh. Để tôi nhớ lại xem… công ty địa ốc Thiên Hồng hình như năm ngoái còn lên sàn chứng khoán ở Mỹ nữa mà, muốn thâu tóm người ta chắc không phải chuyện đơn giản chứ?"
Kim Gia cười hô hố khoái chí, nói: "Lý chủ nhiệm đúng là cao nhân, chuyện gì cũng không giấu được ông. Thật ra là như vầy, chúng tôi đang tích cực thương thảo với Tưởng Đại Phát, hy vọng đạt được mối quan hệ hợp tác chiến lược song phương với hắn."
"Hở? Thì ra là như vậy. Tôi nói rồi mà, Lão Kim ơi, ông không giấu tôi chuyện gì được đâu…" Lý Trạch Huệ vênh mặt đắc ý.
Tuyết Phi Phi không nói tiếng nào, trong lòng lại đang nghĩ thầm, cái gì mà thương thảo, chẳng qua là nói cho hay thôi mà, nghĩ chắc đại ca Kim Gia đã giở thủ đoạn uy hiếp người ta thì có.
Nhưng lần này cô đã nghĩ sai, Kim Gia không hề uy hiếp Tưởng Đại Phát, mà chỉ là dùng lợi ích dụ dỗ hắn, hứa hẹn cho hắn một món lợi khổng lồ. Công ty của Tưởng Đại Phát lên sàn ở Mỹ, trong đợt khủng hoảng tài chính toàn cầu vừa qua, hệ thống ngân hàng Mỹ bị tê liệt nên công ty hắn tổn thất nghiêm trọng, hắn cũng mong chờ vào dự án phát triển vịnh Kim Thủy lần này có thể cứu lấy số phận phá sản, nên khi nghe Kim Gia đưa ra đề nghị liên kết đấu thầu liền gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Tất nhiên Tưởng Đại Phát không biết rõ bộ mặt thật của Kim Gia, Kim Gia là loại người gì chứ, ông tuyệt đối không dễ dàng liên kết với người khác đâu, mục đích chính của ông là thâu tóm.
Cách làm việc của Kim Gia rất cẩn trọng, ông đã tính toán kĩ lưỡng, từ giây phút Tưởng Đại Phát gật đầu đồng ý liên kết, công ty địa ốc Thiên Hồng coi như đã nằm trong túi ông. Ông sắp xếp sẵn chiếc bẫy tinh vi, chỉ còn đợi Tưởng Đại Phát từng bước từng bước đi lại gần lọt vào bẫy thôi.
Tuyết Phi Phi đi theo hầu hạ Kim Gia một thời gian dài, cô quá hiểu rõ cung cách làm việc của ông, đối với quan chức chính phủ ông áp dụng chính sách mềm mỏng, lôi kéo bằng tiền của và gái đẹp, còn đối với những người không giữ chức quan thì ông tuyệt đối không nhân từ, toàn sử dụng những chiêu bẩn thỉu. Mặc kệ quá trình, chỉ quan tâm kết quả, giết người phóng hỏa chuyện gì cũng dám làm.
Hiển nhiên đây là cách làm thông minh của Kim Gia, thời này đối đầu với quan chức chỉ có con đường chết, xã hội đen có lợi hại đến đâu cũng không dám công khai khiêu chiến với cơ quan quyền lực quốc gia.
Lý Trạch Huệ suy ngẫm một hồi, lên tiếng nhắc nhở: "Lão Kim này, có mấy câu tôi phải nói trước với ông, chuyện lần này quả thật không dễ làm đâu. Cho ông biết tin này, từ trung ương đến địa phương, mấy tổ giám sát độc lập đã tiến vào khu quy hoạch rồi, tôi chỉ có thể cố hết sức giúp ông giành lấy gói thầu trong điều kiện công khai minh bạch thôi. Những việc vi phạm pháp luật tôi không thể làm. Để tôi tính thử xem, nếu trên tay ông có 3 công ty xây dựng quy mô cỡ công ty địa ốc Thiên Hồng thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng, bằng không tôi rất khó giúp ông… Dự án phát triển vịnh Kim Thủy liên quan đến cơ sở hạ tầng cấp quốc gia, chủ yếu là kích thích kinh tế, tạo thuận lợi cho sinh hoạt của mấy chục triệu người dân, nên các cấp các ngành cho đến đám dân đen bình thường đều dán mắt vào theo dõi chặt, tôi mong ông hiểu cho chỗ khó xử của tôi."
Kim Gia nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Không sao, chúng tôi nhất định sẽ làm đúng công tác chuẩn bị mà. Còn về phía Lý chủ nhiệm, ông cũng không được sơ ý nhé, nhất là tin tức nội bộ của cuộc đấu thầu, ông phải kịp thời thông báo với tôi, để tiện cho chúng tôi sắp xếp kế hoạch hành động."
Nói thật, Kim Gia có hơi không vừa lòng về Lý Trạch Huệ, nhưng hiện giờ vẫn phải nhờ cậy người ta, công trình này trị giá đến cả trăm tỉ, ông không dám thúc ép quá đáng. Đưa mắt nhìn xa hơn một chút, vịnh Kim Thủy chính là kho báu chưa được khai quật, cứ giành lấy trước đã, sau này nhà nước chắc chắn sẽ tiếp tục đầu tư mạnh vào đó. Cấp trên mấy lần nhấn mạnh phải nắm bắt tốt nước cờ Lý Trạch Huệ, giữ mối quan hệ hợp tác lâu dài với ông ta, trong hiện tại càng phải tôn ông ta lên như thần tài.
"Quan hệ với Dương phó thị trưởng có thông thoáng không?" Dừng lại giây lát, Lý Trạch Huệ chủ động hỏi.
Kim Gia thở dài một tiếng, đưa ly rượu lên uống cạn, tức tối nói: "Người này đúng là ngoan cố, tôi đã phái người thử tiếp xúc mấy lần đều bị ông ta từ chối. Lý chủ nhiệm, ông nhất định phải nghĩ cách gì uy hiếp Dương Vọng Giang mới được, có như thế chúng ta mới nắm chắc phần thắng…" Kim Gia nghiêm túc dặn dò một câu.
"Tôi ráng thử vậy, nhưng con người Lão Dương xưa nay luôn thanh liêm, muốn uy hiếp hay dụ dỗ ông ta khó lắm."
Lý Trạch Huệ suy nghĩ một hồi, nói tiếp: "Thật ra chỉ cần mấy ông hành động cho tốt, dù không lôi kéo được Lão Dương, vấn đề cũng không to tát lắm, việc trước mắt các ông cần làm là tìm thêm mấy công ty địa ốc có quy mô cỡ công ty địa ốc Thiên Hồng của Tưởng Đại Phát."
"Lý chủ nhiệm, xin ông yên tâm, mấy chuyện này nhất định chúng tôi sẽ làm tốt mà."
Kim Gia cười hi hí: "Có cần phát chút âm nhạc không?"
Lý Trạch Huệ gật đầu: "Ờ, chơi chút nhạc cổ điển đi, đừng phát mấy thứ nhạc thời thượng nghe chán lắm, giới trẻ bây giờ chỉ biết nghe thứ nhạc rác rưởi, nội dung dở tệ, ca từ vô nghĩa, chỉ có mấy thằng đầu óc trống rỗng mới thích nghe thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Kim Gia gật gù như đứa trẻ nghe lời răn dạy của thầy giáo.
Lý Trạch Huệ thấy ông chủ Kim tỏ ra khâm phục mình lắm, trong lòng đắc ý vô cùng, nói: "Bình thường tôi cũng chả có đam mê gì, chỉ là thỉnh thoảng nghe nhạc, đọc sách, lâu lâu lên ********* xem tiểu thuyết thôi à…"
Nghe Lý Trạch Huệ nói vậy, Kim Gia liền tâng bốc: "Làm quan có khác, thú vui cũng khác với đám dân đen chúng tôi. Lý chủ nhiệm này, lão Kim tôi rất ít khi khâm phục người khác, nhưng gặp được ông tôi đã khâm phục sát đất luôn đó."
Kim Gia tiếp tục trưng ra bộ mặt khiêm tốn: "Lý chủ nhiệm, hay là sau này chúng ta sắp xếp thời gian gặp mặt thường xuyên hơn, để tôi còn được nghe ông chỉ dạy nâng cao kiến thức chứ, ông thấy thế nào?"
"Ha ha!"
Lý Trạch Huệ tươi cười hớn hở: "Không thành vấn đề, học hỏi lẫn nhau thôi mà. Lão Kim, xã hội hiện đại đã ít có ông chủ nào có lòng ham học hỏi giống như ông rồi, phần lớn các ông chủ giàu có đều chỉ biết vui chơi hưởng thụ, đâu biết gì là tâm hồn cao thượng như chúng ta…"
Thấy Lý Trạch Huệ vênh mặt kiêu ngạo không biết xấu hổ, Kim Gia vẫn hùa theo lấy lòng, gật gù nói: "Thế người ta mới gọi chúng tôi là bọn nhà giàu, còn xưng tụng ông là quan phụ mẫu, khác biệt cảnh giới là vậy đó."
"Đừng nói như thế, cái gì mà quan phụ mẫu chứ, là đầy tớ của nhân dân mới đúng, bây giờ thịnh hành cách gọi này đấy."
Lý Trạch Huệ vội sửa lưng Kim Gia: "Quan phụ mẫu là cách gọi thời phong kiến, không hay đâu, không hay lắm…"
Tuyết Phi Phi nguyền rủa trong lòng, cái lão Lý Trạch Huệ này đúng là vô liêm sỉ, ông mà là đầy tớ của nhân dân chắc trên đời này không còn tham quan nữa quá.
Nhưng phải công nhận nếu không có những người đầy tớ của nhân dân như Lý Trạch Huệ thì hiện nay Tuyết Phi Phi đâu có cuộc sống sung túc như bà hoàng chứ. Nói trắng ra ai cũng bỉ ổi như ai, tư cách gì mà dám phê phán người khác?
Tiếng nhạc du dương nổi lên, Lý Trạch Huệ nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, hỏi: "Đây là bài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt đúng không? Bài này hay đấy, nghe rất dễ chịu, so với bài hát của Châu Kiệt Luân nghe hay hơn nhiều…"
Tuyết Phi Phi sém chút té xỉu, còn dám lên mặt là người hiểu biết âm nhạc nữa chứ, rõ ràng là nhạc thính phòng của phương Tây, thế mà lại bảo là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, lão già Lý Trạch Huệ này thích làm ra vẻ ta đây hiểu biết, thứ ngụy quân tử điển hình.
Kim Gia nghe xong cũng sém bật ra tiếng cười, chưa thấy ai ngu như lão này, với trình độ của lão không biết làm sao leo được lên chức cao thế nhỉ? Thật là khó hiểu!
"Hay, nhạc hay lắm."
Lý Trạch Huệ cười khoái chí: "Tôi ghét nhất là nhạc trẻ hiện đại và nhạc rock của phương Tây, chỉ có loại nhạc cổ điển du dương này mới làm người ta sảng khoái tinh thần được thôi."
Vừa nói, Lý Trạch Huệ vừa nhịp nhịp chân theo điệu nhạc, hai mắt khép hờ làm ra vẻ say đắm lắm.
Tuyết Phi Phi và Kim Gia đưa mắt nhìn nhau, bó tay với lão già này, hôm nay cuối cùng cũng đã được chứng kiến cái gì là đầu người óc heo.
Buổi tiệc đêm nay Lý Trạch Huệ được tâng bốc lên chín tầng mây, còn Kim Gia và Tuyết Phi Phi thì nhận đủ ấm ức, chỉ là bề mặt họ không dám tỏ thái độ bất kính ra thôi. Trước tình hình này phải đợi đến khi cuộc đấu thầu kết thúc thành công cái đã.
Trước lúc ra về, Kim Gia nhét cho Lý Trạch Huệ một tấm thẻ tín dụng màu vàng, Lý Trạch Huệ uống say be bét cũng chả thèm từ chối, vội đưa tay đón lấy.
Kim Gia kéo Tuyết Phi Phi qua một bên nói nhỏ: "Có tin tức gì phải thông báo nhanh cho tôi biết nghe chưa, thẻ xanh đi Mỹ của cô tôi đang làm, chỉ cần chuyện này kết thúc thành công là tôi sẽ sắp xếp cho cô ra nước ngoài, lúc đó cô sẽ được tự do."
Tuyết Phi Phi vội vâng vâng dạ dạ trả lời: "Xin Kim Gia yên tâm, tôi sẽ không làm ông thất vọng đâu ạ."
Tuy nói thế nhưng Tuyết Phi Phi vẫn rất lo lắng về người đàn ông thần bí như ác ma kia, sức mạnh của hắn vượt quá tầm hiểu biết của con người, muốn đi Mỹ sống vui vẻ sung túc cũng phải giữ lấy tính mạng mới được chứ, cô ngấm ngầm đưa ra chọn lựa khôn ngoan là phản bội Kim Gia.
"Em có thể qua chỗ chị một chút được không?"
Giữa trưa, Phương Hạo Vân đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trương Mỹ Kỳ, giọng nói của cô rất ảm đạm, còn pha chút hoảng loạn trong đó.
Kể từ lần trước cãi nhau với Phương Tuyết Di trong phòng giám đốc xong, đây là lần đầu tiên Trương Mỹ Kỳ chủ động liên lạc với Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân nghe ra hình như cô đang gặp phải chuyện buồn gì.
"Chị Mỹ Kỳ, chị đang ở đâu? Có phải có chuyện gấp không? Buổi chiều em có tiết học, nếu có chuyện gấp thì em xin nghỉ phép qua chỗ chị." Phương Hạo Vân lo lắng hỏi.
Trương Mỹ Kỳ lí nhí nói trong điện thoại: "Chị đang ở nhà, chỉ một mình chị thôi, em mau đến đi, chị đợi em…" Nói xong liền ngắt cuộc gọi.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, chị ấy không ở trong công ty mà đang ở nhà, chẳng lẽ bị bệnh rồi? Hay là xảy ra chuyện gì khác? Chị Mỹ Kỳ chủ động kêu hắn đến nhà, chắc chắn có chuyện nghiêm trọng rồi.
Do dự giây lát, cuối cùng Phương Hạo Vân quyết định đến đó xem thử, cô gái đáng thương này, hắn không lo cho cô thì còn ai lo đây? Dù gì hai người đã xảy ra quan hệ nam nữ với nhau.
Bây giờ Trương Mỹ Kỳ đang ở trong khu nhà cao cấp thuộc khu Phú Sơn thành phố Hoa Hải, căn nhà có 2 đại sảnh và 4 căn phòng, Tưởng Đại Phát thân là ông chủ lớn của công ty địa ốc, có mua một căn biệt thự mấy chục triệu cũng đâu có gì quá đáng.
Chỉ là lúc mới kết hôn, Trương Mỹ Kỳ không đồng ý mua biệt thự, chỉ có 2 vợ chồng, diện tích biệt thự thì quá rộng, cô thấy ở trong căn nhà to như thế khó tránh cảm giác trống trải cô đơn. Tưởng Đại Phát tôn trọng ý vợ, cuối cùng đã mua căn hộ 4 phòng có diện tích vừa phải này.
Cửa nhà không khóa, Phương Hạo Vân đẩy nhẹ cửa bước vào, lập tức một hơi rượu nồng nặc xộc vào mũi, trên tay Trương Mỹ Kỳ đang cầm một ly rượu, hai má đỏ hồng.
"Hạo Vân, đừng đứng ngây ra đó nữa, vào đây đi. Đừng lo, Tưởng Đại Phát sáng sớm mai mới về nhà, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta đâu."
Trương Mỹ Kỳ hình như đã uống rất nhiều rượu, lời nói cử chỉ bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Phương Hạo Vân vội khóa chặt cửa ra vào, bước tới giật lấy ly rượu trên tay Trương Mỹ Kỳ, quan tâm hỏi: "Chị Mỹ Kỳ, sao chị uống nhiều rượu thế? Phụ nữ uống nhiều rượu không tốt lắm đâu, có hại cho da đấy."
"Không, để chị uống tiếp, uống cho chết luôn…"
Trương Mỹ Kỳ cười như điên dại: "Đàn ông không một ai tốt cả, em đừng giả nhân giả nghĩa quan tâm chị, để chị uống…"
Vừa nói Trương Mỹ Kỳ vừa vồ lên giật lại ly rượu.
Phương Hạo Vân nhăn mặt, không biết ai chọc giận chị Mỹ Kỳ rồi bắt hắn ra làm bia đỡ đạn đây?
"Chị Mỹ Kỳ, chị khoan uống đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Hạo Vân giành lấy ly rượu, kéo Trương Mỹ Kỳ trở về ngồi trên ghế sofa, ấn cô xuống hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Mỹ Kỳ đột nhiên bật khóc, cô gào khóc to tiếng: "Đàn ông mấy người không một ai là người tốt… Tất cả đều xấu xa hết… Tưởng Đại Phát hắn không phải là người, hắn là một tên súc sinh."
Lần này Phương Hạo Vân đã hiểu, thì ra là Tưởng Đại Phát chọc giận chị ấy, hắn vội hỏi tiếp: "Tưởng Đại Phát đã làm gì chị rồi? Chị nói em nghe đi, em sẽ giải quyết giúp chị."