(*Chất độc cà độc dược trên xác người chết)
Tiểu Lý đứng một bên nói xen vào: "Đội trưởng, theo lời nhân chứng thì những người này đang đi lại bình thường trên đường bỗng dưng té ngã ra mặt đất, vả lại trước khi chết cũng không có động tĩnh gì, kể cả tiếng la hét cũng không có..."
Trương Bưu chau mày, hỏi: "Tất cả đều gục ngã cùng lúc sao?"
"Vâng!"
Tiểu Lý thành thật nói: "Rất nhiều nhân chứng có thể chứng thực, cả tám người này đều gục ngã cùng một lúc."
"Lão Bạch, cậu có ý kiến gì không?"
Trương Bưu đưa mắt nhìn Bạch Vân Kiệt, hỏi: "So với mấy vụ giết người lần trước thì có điểm giống nhau nào không?"
Bạch Vân Kiệt suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nếu như nói giống nhau thì đúng là có, đó là kẻ sát nhân đều là cao thủ. Nhưng tôi không nghĩ là vụ giết án mạng lần này giống với vụ lần trước."
"Nói thử nguyên nhân xem?" Trương Bưu nghiêm túc hỏi.
"Để em nói trước."
Tiểu Lý cướp lời: "Đội trưởng, chuyện này không phải là đã rõ như ban ngày sao, mấy vụ án mạng lần trước, kẻ chết đều là người xấu, bọn chúng chết cũng chưa hết tội. Còn những người này đều chết không rõ ràng, trên thực tế có thể nói bọn họ chẳng qua là đi ngang qua đây mà bị chết. Cho nên em có cảm giác án mạng lần này nhất định không phải do vị hiệp sĩ kia làm."
"Tiểu Lý, cậu làm ơn im miệng dùm tôi, khi phá án không thể đánh giá chủ quan như vậy được, càng không thể để tình cảm lấn át vào công việc."
Trương Bưu trợn mắt nhìn trợ thủ một cái, sau đó xoay người nói với Bạch Vân Kiệt: "Lão Bạch, cậu nói đi."
Trên cơ bản thì pháp y Bạch Vân Kiệt hoàn toàn đồng ý với lập luận của Tiểu Lý, hơn nữa từ góc độ chuyên môn y học mà phân tích, thủ pháp giết người lần này không giống với những lần trước.
"Đội trưởng, cách thức ra tay không giống nhau, cho nên rất khó để kết luận là do cùng một người gây ra."
Bạch Vân Kiệt nói: "Tôi hy vọng có thể tiến hành giải phẫu thi thể, bởi vết máu trên thi thể màu đen, lại có mùi tanh, hơn nữa tại hiện trường cũng không phát hiện có dấu hiệu trúng độc. Cho nên chỉ qua giải phẫu nghiệm thi mới có thể xác định được tình trạng của họ trước khi qua đời."
"Việc mổ xẻ để nghiệm thi tôi không làm chủ được, chuyện này phải được thân nhân của họ đồng ý. Như vậy đi, tôi sẽ thương nghị cùng cục trưởng, sau đó cho người tới tiếp xúc với gia quyến của nạn nhân, tận lực hỗ trợ cậu."
Trương Bưu thầm đau đầu, quả thực là đen đủi, không ngờ ở đây lại phát sinh một vụ án mạng lớn như vậy. Mà điểm một chốt là tại hiện trường không hề lưu lại dấu vết gì, hơn nữa động cơ giết người của hung thủ cũng chưa tìm được.
Phương Hạo Vân đại khái đã xác định những người vô tội này đều bị chết dưới tay Thiên Đạo Tu La. Có điều đối với động cơ gây án của Hạo Thiên thì Phương Hạo Vân vẫn chưa tìm được lời giải. Theo lý mà nói, đối với sát thủ như Thiên Đạo Tu La thì sẽ không làm ra chuyện giết người bừa bãi một cách không có mục đích được.
Chẳng lẽ hắn có ý đồ?
Tuy nhiên lúc này đây Phương Hạo Vân cũng không có thời gian nghĩ tới những chuyện này. Trước mắt còn có một chuyện quan trọng hơn mà hắn muốn làm.
Trong Hạo Thiên Tu La Kiếm có hướng dẫn chi tiết cách luyện Cà độc dược thi độc, sau hai mươi bốn giờ, khi những độc chất hoàn toàn xâm nhập vào bên trong thi thể thì những xác chết kia sẽ biến thành thây ma!
Theo lý thuyết, Cà độc dược thi độc kia đối với Thiên Đạo Tu La hết sức quan trọng, thông thường gã sẽ không tùy tiện sử dụng, nhưng nay gã lại dùng để đối phó với dân lành. Khiến cho Phương Hạo Vân phải tự hỏi, sau lưng gã nhất định có âm mưu gì chăng?
Phương Hạo Vân hơi do dự một chút, sau đó vội vã rời khỏi đám đông, đi tới một chỗ không có người.
Hắn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng cài đặt rồi bấm số gọi tổng đài chỉ huy 110, nói là có phát hiện tình tiết quan trọng, muốn thông báo cho đích thân đội trưởng Trương Bưu.
Sau khi nhận được cuộc gọi, bên trung tâm chỉ huy 110 cũng không tra ra được cuộc gọi này phát ra từ đâu, nên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, đành chuyển máy cho Phương Hạo Vân trực tiếp gặp Trương Bưu.
"Alô! Tôi là Trưong Bưu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố. Nghe nói anh có sự việc trọng yếu muốn nói với tôi phải không, vậy xin anh cứ trình bày!"
Đầu bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc của chiến hữu, Phương Hạo Vân liền hắng giọng một cái, cố ý che giấu giọng nói thật của mình, bởi hắn không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Trương đội trưởng, anh nghe tôi nói, hãy lập tức đem hỏa táng những thi thể kia, nếu không sau hai mươi bốn giờ, khi độc tố của Cà độc dược hoàn toàn xâm chiếm cơ thể bọn họ thì sẽ phát sinh bệnh dịch, tất cả bọn họ sẽ trở thành thây ma, lúc ấy e rằng mọi chuyện sẽ loạn lên mất…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Trương Bưu nghe vậy, cảm thấy trong lời nói của đối phương hết sức khó tin, liền hỏi: "Anh thật ra là ai? Tại sao lại nói nhảm như vậy? Thây ma à? Anh nghĩ mình đang đóng phim kinh dị Mỹ sao? Nhớ lấy, cho dù có muốn bỡn cợt thì cũng phải nói gì đó có tính thuyết phục một chút!"
"Trương đội trưởng, anh hãy nghe lời tôi, tôi không có nói bậy đâu, tất cả đều là sự thật, nếu như anh không tin, hai mươi bốn giờ sau, những thi thể đó sẽ thật sự biến thành thây ma, sẽ rất khó giải quyết!" Phương Hạo Vân sốt ruột nói.
Trương Bưu nhíu mày, dường như đang nghĩ đến một điều gì đó, sau đó trầm giọng nói: "Nhóc con, có phải cậu chính là hung thủ đó không? Cậu sợ chúng tôi kiểm tra thi thể, cho nên cố ý lửa phỉnh chúng tôi, tiếp tay cho cậu hủy thi diệt tích. Hừ, cậu cho rằng cảnh sát ngu đến thế sao…"
Phương Hạo Vân nghe vậy, trong lòng vô cùng buồn bực, không thể không nói, trí tưởng tượng của vị lão chiến hữu này giờ đây phong phú hơn xưa nhiều, lại cho rằng mình là hung thủ!
"Hừ, xem ra cậu cũng có chút thủ đoạn, dám dùng di động để nói chuyện với chúng tôi, mà chúng tôi lại không tra ra được nơi cậu đang đứng. Có điều cậu cũng chớ nên đắc ý. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!"
Trương Bưu mạnh miệng nói: "Nhớ kỹ lấy, tôi sẽ đích thân bắt cậu bỏ tù, để cậu chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Phương Hạo Vân quả thật là dở khóc dở cười, chỉ đành phải lên tiếng cảnh báo lần nữa: "Đội trưởng Trương, tôi đã nói hết tất cả, nếu như anh không làm theo lời tôi, thì sau ai mươi bốn giờ anh nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn. Mặc dù anh không tin, nhưng tôi vẫn đề nghị anh làm một chuyện: nếu anh dứt khoát không hỏa táng các thi thể đó thì xin hãy cử người ở xung quanh canh giữ 24/24. Một khi phát sinh sự cố hãy lập tức dùng lửa thiêu hủy chúng, ngàn vạn lần đừng nên coi thường…"
"Lời lẽ xằng bậy…!" Trương Bưu nói xong liền cúp máy.
Nghe thấy tiếng "tút tút" ở đầu dây bên kia, Phương Hạo Vân âm thầm lắc đầu, bệnh dịch trên xác chết thật ra cũng không phải là quá xa lạ, theo sự phát triển của nhân loại thì đủ thứ bệnh tật đã ồ ạt xuất hiện. Tiếc là lại có người không chịu tin.
"Lão chiến hữu, chúc cậu gặp nhiều may mắn, lời cần nói tôi đã nói hết rồi!" Phương Hạo Vân cất điện thoại, nhanh chóng quay đi.
"Nói thử xem, ai lại làm cho anh giận đến như vậy?" Tiểu Lý thấy đội trưởng có chút giận dữ liền bước tới hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Một gã điên, cũng có thể chính là tên hung thủ…"
Trương Bưu hầm hừ nói: "Gã đó nói với tôi, những xác chết này sau hai mươi bốn giờ sẽ biến thành thây ma, kêu tôi mau thiêu hủy hết các thi thể."
"Ha ha ha!"
Tiểu Lý cười nói: "Gã đó nhất định xem nhiều phim quỷ nhập tràng quá rồi nên bị ám ảnh!"
"Thây ma không phải là quỷ nhập tràng."
Bạch Vân Kiệt đến vừa lúc hai người đang trò chuyện, liền nói xen vào: "Quỷ nhập tràng là mê tín, không có thật. Tuy nhiên thây ma trên lý thuyết thì lại có khả năng tồn tại."
Trương Bưu nghe vậy liền căng thẳng trong lòng, vội hỏi: "Lão Bạch, không phải anh đang nói đùa chứ? Trên thế giới này làm sao lại có thây ma được?"
"Không, tôi hoàn toàn nghiêm túc."
Bạch Vân Kiệt chân thành nói: "Hiện tại khoa học, y học rất phát triển. Tôi từng đọc được một tài liệu bí ẩn trên mạng truyenfull.vn của nước ngoài, nói rằng nếu kết hợp một chút độc chất và DNA của con người thì có thể làm cho thi thể biến thành thây ma…"
"Vậy ra người đó đã nói thật?"
Tiểu Lý nhíu mày: "Nếu vậy hắn thật sự là ai? Tại sao muốn cho chúng ta biết những chuyện này?"
"Không nên nói nhảm. Dù sao đó chỉ là một giả thuyết, tôi vẫn không tin tưởng cho lắm. Tiểu Lý, lão Bạch, chuyện này cần tuyệt đối giữ kín, không nên nói cho bất cứ kẻ nào biết."
"Tuy nhiên để đảm bảo mọi việc ổn thoả, cũng nên cử người canh giữ các thi thể." Bạch Vân Kiệt nói.
Trương Bưu thay đổi chủ ý, liền hạ lệnh: "Tiểu Lý, cậu đến kho vũ khí, mang súng phun lửa về đây. Lão Bạch, mau bảo người của cậu đem những thi thể này đến trường bắn quân sự của thành phố…Không có sự chấp thuận của tôi, bất kể ai cũng không được tiếp xúc!"
……
Tại Kim Bích Huy Hoàng, Lý chủ nhiệm và Tuyết Phi Phi cuối cùng cũng biết được người đàn ông thần bí kia. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đàn ông thần bí đó lại chính là nhân vật rất nổi danh ở cả hai phái hắc bạch của thành phố Hoa Hải: Trần Thiên Huy.
Tuyết Phi Phi từng ở bên cạnh Kim Gia, tất nhiên đối với thế lực của Trần Thiên Huy tương đối nắm rõ, quả thật rất ghê gớm. Cô cũng biết rõ thủ đoạn của Trần Thiên Huy, so với Kim Gia không hề thua kém chút nào.
Nghĩ vậy nên trong lòng cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trần Thiên Huy thản nhiên thừa nhận hết thảy mọi chuyện, hơn nữa còn trấn an Lý chủ nhiệm, nói chỉ cần dựa theo lời ông mà làm thì sẽ không có việc gì.
Sau đó hai bên tiến hành mật đàm với nhau.
Ý tứ của Trần Thiên Huy rất rõ ràng, muốn Lý chủ nhiệm âm thầm phá hỏng các đường dây bên dưới của Kim Gia, để cho ông ta một xu cũng không còn. Trần Thiên Huy lại căn dặn Phi Phi và Lý chủ nhiệm hợp tác, không ngừng tung ra tin tức giả cho Kim Gia, làm cho mọi việc rối tinh rối mù. Cho đến lúc chính thức mở thầu thì mới cho ông ta thấy chân tướng sự việc, để ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, đồng thời cũng bàn luận chi tiết về cách thức hành động.
Thật ra trước đó Trần Thiên Huy đã chuẩn bị phần lớn mọi thứ, chỉ còn chờ Lý chủ nhiệm và Tuyết Phi Phi tới là bắt tay vào làm.
Cuối cùng, Lý chủ nhiệm và Tuyết Phi Phi cũng đã ngầm định, một lần nữa tỏ thái độ nhất nhất nghe theo lời Trần Thiên Huy mà làm. Tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết là sau khi thành công, phải đảm bảo sự an toàn và lợi ích cho họ. Trần Thiên Huy tất nhiên sảng khoái đáp ứng.
Đối với hứa hẹn của Trần Thiên Huy, Lý chủ nhiệm có chút tâm tư, chẳng qua cũng không còn lựa chọn nào khác nữa. Trần Thiên Huy đã nắm giữ hết thảy mọi thứ, nắm giữ luôn tính mạng, thậm chí là gia đình của Lý chủ nhiệm. Dưới tình trạng này thì Lý chủ nhiệm chỉ có một lựa chọn sáng suốt là đi theo Trần Thiên Huy. Nếu không, chờ đợi phía trước chỉ có con đường chết.
Về phần Tuyết Phi Phi thì sau khi được chứng kiến thân thủ của Phương Hạo Vân, cô gần như đã xem hắn như là thần linh để mà cúng bái, tất nhiên không có chút ý phản nghịch.
Thậm chí trước lúc chia tay, Tuyết Phi Phi còn không quên thỉnh cầu Trần Thiên Huy, hy vọng ông ta có thể thay cô cầu tình với người đàn ông bí ẩn kia.
Sau khi tiễn Lý chủ nhiệm và Tuyết Phi Phi đi xong, Trần Thiên Huy liền nở nụ cười khinh miệt: "Lão Kim, nếu ông muốn độc bá việc xây dựng vịnh Kim Thủy thì nay tôi sẽ để ông không kiếm được dù chỉ một xu."
……..
"Tại sao lại làm như vậy? Bọn họ chẳng qua là người dân bình thường mà thôi, đâu có đáng phải trúng Cà độc dược thi độc chứ?"
Trong một căn phòng xa hoa dành cho tổng thống tại khách sạn Shangri-La trước đỉnh tòa tháp Hòn Ngọc Phương Đông, một đôi nam nữ lại lần nữa gặp nhau. Cô gái sắc mặt âm trầm, tỏ vẻ rất khó chịu, đang đùng đùng nổi giận chất vấn một người đàn ông.
"Nguyệt Như, không phải chỉ là giết chết vài mạng người sao? Tại sao em lại giận dữ đến như thế?"
Người đàn ông đó chính là Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên, khóe miệng gã nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường, cười nói: "Hừ, có thể chết bởi Cà độc dược thi độc, xem như là may mắn của bọn họ. Em có biết Cà độc dược thi độc này quý giá đến cỡ nào không?"
"Nguyệt Như, đừng nói là em yêu người yêu cả đường đi, bởi vì Quỷ Thủ đang ở thành phố này mà sinh ra thứ tình cảm ủy mị đó chứ?"
Hạo Thiên cười nói: "Chẳng lẽ em định vì mấy gã thường dân đó là trở mặt với tôi sao?"
"Hạo Thiên, đừng nghĩ là tôi không biết anh muốn làm gì? Anh bất chấp nguy cơ, giết chết những người đó, hơn nữa lại sử dụng Cà độc dược thi độc, mục đích chính là muốn ép Quỷ Thủ phải xuất đầu lộ diện phải không?"
Cô gái cười lạnh hỏi: "Tôi nói có đúng chưa?"
Hạo Thiên thản nhiên thừa nhận: "Không sai, tôi chính là muốn mượn chuyện này để dẫn dắt Quỷ Thủ, có điều tôi rất thất vọng, bởi lúc ở hiện trường không tìm thấy hình bóng của hắn."
Thật ra Hạo Thiên cũng không biết Phương Hạo Vân đã sớm thay đổi khuôn mặt. Giờ đây chỉ sợ dù Phương Hạo Vân có đứng trước mặt gã, nhưng chỉ cần hắn kiềm nén hơi thở, không để lộ ra ngoài thì chưa chắc gã có thể nhận ra được.
"Anh rốt cục không nghe lời tôi khuyên phải không?"
Cô gái cắn răng nói: "Anh thật sự không biết chút gì về Quỷ Thủ, cách làm này của anh sẽ làm cho anh ấy căm ghét anh. Anh sẽ phải mất mạng."
"Đủ rồi…!"
Hạo Thiên không phục, nói: "Cô không nói cho tôi biết hắn ở đâu, do đó tôi phải dùng biện pháp của mình để buộc hắn phải lộ diện thì có gì là sai chứ? Tôi không nghĩ là mình sẽ bại dưới tay hắn đâu!"