"Tớ bảo cậu Binh này, cậu thật sự là không ghen tị gì với Hạo Vân của chúng ta hả? Thần tượng đó, tớ cảm thấy rằng danh hiệu tài tử phong lưu của tớ hẳn là phải tặng cho Hạo Vân mới đúng."
Đường Dần vô cùng hâm mộ nói.
Trương Binh trợn mắt phồng má nói:
"Vậy Kỳ phải làm sao bây giờ?"
"Ha ha, đó là chuyện của Hạo Vân mà, chúng ta không xen vào được..."
Đường Dần có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nói:
"Cậu nói liệu có xảy ra màn trình diễn hai nàng tranh trượng phu ở giữa vườn trường hay không?"
Tần Tử Hoa nhìn hai người tay cầm tay bỏ đi, trong lòng có một chút tư vị không tốt, âm thầm suy nghĩ:
"Trần Thanh Thanh con tiện nhân này, mày sớm hay muộn cũng sẽ là của tao thôi, tới khi mày làm vợ của tao, tao sẽ khiến mày phải đau khổ."
Trần Thanh Thanh xuất hiện bất ngờ, khiến cho kế hoạch đả kích Phương Hạo Vân của Tần Tử Hoa bị thất bại, có điều cũng coi như là mất cái này được cái kia, thông qua phương thức như vậy mà có thể khiến cho Trần Thanh Thanh gả cho mình, thì cũng là một cơ hội không tồi.
Về phần đối phó với Phương Hạo Vân, sẽ tìm cơ hội sau đi, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp gáp.
"Hội trưởng, anh chắc sẽ không thua chứ?"
Lã Vĩ thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Trần Thanh Thanh, trong lòng có hơi lo lắng, nhỡ đâu Tần Tử Hoa thua thật, để cho Trần Thanh Thanh nắm quyền, phỏng chừng hắn cũng sẽ không còn cơ hội lăn lộn ở trong hội võ thuật nữa.
"Mày nói cái gì?"
Từ trong con ngươi của Tần Tử Hoa bắn ra một ánh mắt sắc như dao cạo, lạnh giọng nói:
"Đồ ngu, mày nghĩ rằng cái danh đệ nhất cao thủ đứng đầu đại học Hoa Hải của tao chỉ là để dọa người thôi à? Thằng nhóc, mày cứ chờ mà uống rượu mừng của tao và Thanh Thanh đi."
" Chúc mừng hội trưởng!"
Lã Vĩ vốn là cũng có mơ ước đối với Trần Thanh Thanh, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô, từng cũng có lần tính tới chuyện muốn ăn thịt thiên nga. Có điều sau khi Tần Tử Hoa về nước, hắn cũng không dám có suy nghĩ gì không an phận nữa. Tuy rằng Lã Vĩ hắn cũng tuấn tú lịch sự, ở đại học Hoa Hải cũng xem như là không tệ, nhưng mà so sánh với Tần thiếu, thì chỉ là loại cặn bã mà thôi.
Hắn thật vui mừng vì mình có thể bấu lên được một gốc đại thụ như vậy, hơn nữa em gái Lã Văn Văn và Vương gia đại thiếu đang dính lấy nhau, đằng trước đằng sau đều có hai gốc đại thụ làm chỗ dựa, hắn cảm thấy rằng tiền đồ của mình quả là vô cùng tươi sáng.
Nghĩ tiếp, nghĩ tiếp, hắn không khỏi đột nhiên bật cười.
"Thằng đần này, mày bị thần kinh à, tự nhiên cười cái gì đó."
Tần Tử Hoa thấy Lã Vĩ bộ dáng như một kẻ đần độn, nâng chân lên đá một cái vào mông hắn, nói:
"Còn không nhanh dẫn người đi truyền bá tin tức, tao muốn cho tất cả mỗi sinh viên ở đại học Hoa Hải đều phải biết vụ đặt cược giữa tao và Thanh Thanh."
Mãi tới khi ra khỏi trường, Trần Thanh Thanh mới buông tay Phương Hạo Vân ra, đỏ mặt nói:
"Thực xin lỗi, chị..."
"Học tỷ, em hỏi chị, đưa ra quyết định như vậy, chị thực sự không lo lắng gì sao? Chị có nghĩ tới hay không, nhỡ đâu chị bị đánh bại thì làm sao bây giờ?"
Phương Hạo Vân nghĩ lại lời nói của cô, liền hỏi.
Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy, nhất thời liền hơi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi mấy lần, nói:
"Hạo Vân, không phải thế chứ? Chẳng nhẽ em cũng thấy chị không nắm chắc được phần thắng? Sở dĩ chị đồng ý thoải mái như vậy, là do có lòng tin vào em. Em đã nói rằng, chị nhất định có thể đánh bại được Tần Tử Hoa... Như thế nào giờ em lại nói vậy? Chẳng nhẽ những lời nói kia của em, chỉ là để an ủi chị? Hạo Vân, chị bị em hại chết mất rồi."
Trần Thanh Thanh đột nhiên liền trở nên lo lắng.
Phương Hạo Vân mỉm cười, tự tin nói:
"Không có việc gì, em sẽ không để cho chị phải thua đâu."
" Hạo Vân, chị hỏi em, nếu chị thật sự thua, em sẽ làm thế nào? Em sẽ không trơ mắt nhìn chị bị gả cho Tần Tử Hoa đó chứ?"
Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
"Sẽ không đâu!"
Phương Hạo Vân nói:
"Nếu chị mà thua, em biết phải nói sao với chú Trần và dì Lã đây. Tin tưởng em, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chị. Học tỷ, đối với thắng lợi của chị, em rất có niềm tin, nếu không, em cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn chị đồng ý Tần Tử Hoa."
Nghe thấy Hạo Vân nói như vậy, trái tim thấp thỏm cả buổi của Trần Thanh Thanh rốt cục mới bình tĩnh lại được. Có điều cô cũng rõ ràng, thắng lợi hay không, vấn đề mấu chốt vẫn còn phải trông vào cô. Dù sao người lên đài luận võ cũng là cô, chứ không phải là Phương Hạo Vân. Cô quyết định rằng trong mấy ngày còn lại này, nhất định phải cố gắng tu luyện công phu.
" Học tỷ, còn lại mấy ngày nay, em sẽ chú trọng chỉ bảo cho chị một vài kỹ năng thực chiến, chị không cần phải tập luyện quá mức mệt nhọc, nếu luyện quá lại không hay. Có điều về Hoạt bộ, chị cần phải tập luyện nhiều hơn."
Phương Hạo Vân dường như đoán ra được tâm tư của Trần Thanh Thanh, dặn dò một câu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm." Học tỷ, buổi đặc huấn hôm nay em nghĩ nên tiến hành sớm, không biết buổi chiều nay chị có phải lên lớp hay không?"
Phương Hạo Vân trong đầu chợt nhớ tới những người bị Thiên Đạo Tu La giết chết, quyết định sẽ lẻn vào trong cục công an thành phố xem sao, cho nên muốn hoàn thành chuyện này xong sớm một chút.
Trần Thanh Thanh thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Không vấn đề gì, lịch học buổi chiều của chị bốn giờ mới bắt đầu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, cơm nước xong sẽ bắt đầu đặc huấn."
"Đúng rồi, Hạo Vân, chị cảm thấy rằng em có tâm sự? Em hình như đang lo lắng cái gì đó?"
Trần Thanh Thanh tâm tư tinh tế, cô đã sớm nhìn thấy trong mắt Phương Hạo Vân có một chút lo lắng nhàn nhạt.
Phương Hạo Vân vội vàng giải thích:
"Học tỷ, chị không nên nghi hoặc, chuyện em lo lắng cũng không phải là về cuộc luận võ của chị và Tần Tử Hoa, mà là một chuyện khác, em hy vọng chị không cần nghĩ nhiều."
"Chị hiểu."
Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói:
"Có thể nói cho chị biết được không? Nói không chừng chị có thể giúp em giải quyết được chuyện buồn bực đó?"
" Không được!"
Phương Hạo Vân lắc đầu, rồi dặn dò:
"Hiện giờ chị phải dành toàn bộ tinh lực vào buổi luận võ sắp tới, không nên để phân tán tâm trí."
"Thế thì để chị nhờ ba giúp em cũng được chứ?"
Nói tới đây, Trần Thanh Thanh dường như nhớ ra cái gì, nói:
"Hạo Vân, chị nghe thấy mẹ nói, ba cũng đã an bài một vài nhân thủ âm thầm bảo vệ Kỳ, về sự an nguy của Kỳ, em sẽ không phải lo lắng đâu."
"Thay em nói tiếng cảm ơn tới ba chị. Nếu không còn việc gì nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Chuyện buổi tối hôm nay, Phương Hạo Vân cũng không lạc quan cho lắm. Những xác chết đó thực sự có biến thành tang thi hay không, đối với hắn mà nói thì cũng không phải là gì ghê gớm. Cái hắn lo chỉ là Thiên Đạo Tu La sẽ xuất hiện, nếu như đã rời khỏi tổ chức, hắn cũng không hy vọng sẽ lại có tiếp xúc gì với đồng nghiệp cùng tổ chức trước kia.
Sau đó, Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh vào căn tin dành cho viên chức trong trường ăn trưa, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, liền trở về kí túc xá nghiên cứu sinh của Trần Thanh Thanh để bắt đầu đặc huấn.