"Chị Mỹ Kỳ, chuyện này em tự biết sắp xếp, chị không cần bận tâm đâu…" Phương Hạo Vân đặt một nụ hôn nồng thắm lên môi Trương Mỹ Kỳ, sau đó đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, mỉm cười nói: "Đúng là phải dậy rồi… Chị Mỹ Kỳ, chị bò qua người em vớ tay lấy giúp chiếc quần lót với."
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy liền ngoan ngoãn làm theo lời hắn, bò qua người hắn lấy chiếc quần lót, Phương Hạo Vân nhân cơ hội đưa tay lả lướt trên cặp mông căng đầy của cô: "Chị Mỹ Kỳ, cứ giữ tư thế này nhé, đừng nhúc nhích…"
Trương Mỹ Kỳ lập tức hiểu ra dụng ý của Phương Hạo Vân, bảo mình bò qua người chỉ là vì muốn thế thôi. Tuy có hơi xấu hổ nhưng thấy Phương Hạo Vân say đắm cơ thể mình, Trương Mỹ Kỳ cảm giác vị ngọt lan tỏa tận trong tim.
Thời gian không còn sớm nữa, hai người không dám chiến đấu thêm vài hiệp, sau khi sờ soạng một lúc liền mặc lại quần áo. Phương Hạo Vân vào phòng tắm rửa ráy trước, còn Trương Mỹ Kỳ thu dọn phòng ốc, phi tang tất cả dấu vết hoan lạc của hai người.
Mở cửa phòng bước ra ngoài phòng khách, Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trong suốt đang nằm dài trên ghế sofa, hai quả núi nhô cao đầy khiêu khích dưới lớp vải mỏng tang.
"Đẹp quá!" Phương Hạo Vân buột miệng kêu lên.
"Hạo Vân, nhìn cái gì đó? Mắt lòi cả ra thế?" Trương Mỹ Kỳ thu dọn xong phòng ốc, vừa bước ra thấy Phương Hạo Vân đang thèm thuồng nhìn trưng trưng vào vùng ngực của Tạ Mai Nhi, bèn lên tiếng nhắc nhở hắn.
Mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, Phương Hạo Vân vội quay đầu lại, lấp liếm: "Em đang xem chiếc ghế sofa."
Lúc này Tạ Mai Nhi đã phát hiện ra mình bị nhìn trộm, đỏ mặt liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, lập tức ngồi bật dậy đi vào trong đánh răng rửa mặt.
Phương Hạo Vân dè dặt nhìn sang Trương Mỹ Kỳ đang đứng kế bên, thấy cô lộ vẻ mặt hứng chí khi bắt tại trận hắn nhìn gái đẹp, tự nhủ sức kiềm chế của mình sao càng ngày càng kém thế nhỉ? Cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách, không biết dì Bạch khi nào về nữa? Phải tìm dì để hỏi có cách gì không mới được.
"Đồ háo sắc, không phải em tính xơi tái cả chị Mai chứ?"
Trương Mỹ Kỳ nhếch mép châm chọc: "Em to gan đấy nhỉ, lát nữa đợi Kỳ về chị xem em còn dám léng phéng không?"
Đỏ mặt xấu hổ, Phương Hạo Vân vội lái sang chuyện khác, nói: "Chị Mỹ Kỳ, em quên mất mình còn chưa rửa mặt, em xin phép, lát nữa rảnh rỗi nói tiếp nha."
Vào lúc hơn 10h sáng Bạch Lăng Kỳ mới về đến nhà, khi cô phấn khởi mở cửa ra, thấy Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đang ngồi trong phòng khách, lập tức chết trưng như pho tượng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Kỳ, chào em!"
Tạ Mai Nhi chủ động chào hỏi Bạch Lăng Kỳ trước, cô đứng dậy bước tới nắm lấy tay Bạch Lăng Kỳ, kéo cô bé qua ghế sofa ngồi xuống. Đợi khi Bạch Lăng Kỳ bình tĩnh lại, Tạ Mai Nhi mới mỉm cười giải thích: "Là như thế này, ngôi nhà mới của tụi em chẳng phải còn 2 căn phòng bỏ trống sao? Căn hộ ở chung cư Kim Hoa của chị và chị Mỹ Kỳ chủ nhà đòi lấy lại không cho thuê tiếp nữa, nhất thời bọn chị không tìm được nhà thích hợp để thuê, nên định dọn tạm qua đây ở mấy hôm. Nếu em cảm thấy không tiện thì lát nữa bọn chị sẽ kiếm nhà trọ bình dân ở tạm."
Bạch Lăng Kỳ ngớ người ra giây lát, cố gắng kiềm nén nghi vấn và bất mãn trong lòng, nặn ra một nụ cười lịch sự, nói: "Chị Mai, chị quá khách sáo rồi, nếu đã có phòng trống thì hai chị cứ ở tạm trước đi. À, Hạo Vân đâu rồi?"
Trương Mỹ Kỳ vì đêm qua vụng trộm với Phương Hạo Vân có cảm giác tội lỗi nên từ khi Bạch Lăng Kỳ vào nhà cô không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô bé, đến lúc này mới lên tiếng trả lời: "Hình như cậu ta ở trong nhà vệ sinh."
"Chào chị Mỹ Kỳ!" So với Tạ Mai Nhi, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy an tâm hơn về Trương Mỹ Kỳ, dù gì cô ấy lớn tuổi hơn, hơn nữa đã lập gia đình, chắc không tạo thành uy hiếp gì với mình đâu.
Nhưng Bạch Lăng Kỳ đâu có biết vợ chồng Trương Mỹ Kỳ tình cảm không hợp, cuộc hôn nhân sớm đã đổ vỡ, mà cô cũng sớm xảy ra quan hệ nam nữ với Phương Hạo Vân, hiện nay còn thăng hoa thành tình yêu nữa chứ.
Lúc trước Bạch Lăng Kỳ luôn hối thúc Phương Hạo Vân dọn nhà đi nơi khác là vì muốn tránh việc bạn trai nảy sinh tình cảm với Tạ Mai Nhi. Cô lo hai người họ ở chung dưới một mái nhà quá lâu, dù bạn trai cô không có ý gì nhưng khó đoán biết Tạ Mai Nhi có thích Phương Hạo Vân không? Giờ thì hay quá! Vừa mới dọn nhà đi có một ngày, người bạn gái chính hiệu này còn chưa vào ở, bà Tạ Mai Nhi kia liền bám riết theo, may mà có Trương Mỹ Kỳ đi cùng nên Bạch Lăng Kỳ an tâm được đôi chút…
"Kỳ, em đến đấy à, sao không gọi điện báo anh một tiếng để anh xuống dưới nhà đón em…" Phương Hạo Vân đúng là bước ra từ phòng vệ sinh, nhưng hắn có đi vệ sinh thật hay không thì chỉ có mình hắn biết.
"Em có chân tự biết bước đi." Trong lòng Bạch Lăng Kỳ hãy còn tức tối, dù sao trong nhà đột nhiên có thêm hai cô gái, thế mà bạn trai không bàn bạc trước với cô, thế là lí lẽ gì chứ?
Nếu không vì ngại làm phật ý Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ đã sớm quay lưng bỏ đi rồi.
Con người ai cũng ít nhiều mang chút lòng riêng, nhất là con gái khi yêu nhau càng ích kỉ hơn, Bạch Lăng Kỳ vốn đã coi Tạ Mai Nhi là tình địch, thấy cô hiện diện trong nhà đương nhiên không vui rồi.
"Kỳ, Hạo Vân hai em nói chuyện trước đi, chị và Mai Nhi xuống dưới mua ít đồ…" Trương Mỹ Kỳ khôn khéo nhường lại không gian riêng cho Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ.
Trước tình hình này, Tạ Mai Nhi muốn không đi cũng không được, cô mỉm cười lịch sự với Bạch Lăng Kỳ xong theo sau Trương Mỹ Kỳ rời khỏi nhà.
Đợi hai người đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ bỗng im lặng không lên tiếng, Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, cũng không biết nói gì vào lúc này, cứ như thế, không khí trong nhà trở nên vô cùng căng thẳng.
"Kỳ, nếu em quả thật không thích ở chung với chị Mỹ Kỳ và chị Mai, anh sẽ nghĩ cách khác." Cuối cùng cũng là Phương Hạo Vân lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Không ngờ Bạch Lăng Kỳ lại lắc đầu, buồn bã nói: "Thôi đi, dù sao cũng đã lỡ rồi đừng bảo người ta dọn đi nữa, thật ra con người chị Mai và chị Mỹ Kỳ cũng rất tốt, chỉ là…"
"Chỉ là cái gì, em nói cho anh biết đi?" Nghe Bạch Lăng Kỳ không có ý định phản đối ở chung, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, vội hối thúc bạn gái nói ra điều kiện kèm theo.
Bạch Lăng Kỳ nhìn vào Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, lo lắng nói: "Hạo Vân, chị Mai và chị Mỹ Kỳ đều là đại mỹ nhân, tuy chung sống trong một nhà nhưng anh không được suy nghĩ bậy bạ đâu đấy, bằng không thì em bỏ mặc anh luôn…"
Thì ra bạn gái đang ghen đây mà, Phương Hạo Vân trong lòng hổ thẹn, nghĩ thì không nghĩ bậy bạ đâu vì sự thật đã xảy ra luôn rồi, hắn và Trương Mỹ Kỳ đích thật vừa dan díu với nhau đêm qua, hơn nữa sẽ còn xảy ra tiếp chứ chưa chấm dứt.
Phương Hạo Vân rất muốn nói rõ cho Bạch Lăng Kỳ biết, nhưng nghĩ kĩ lại, hôm nay tâm trạng của bạn gái đã có chút ai oán, nếu bây giờ tự thú chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, không bị tuyên án tử mới lạ.
"Kỳ, nhân phẩm của anh em còn không tin tưởng sao? Em yên tâm đi, anh đảm bảo giữa anh và hai chị ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Hồi trước chẳng phải chị Mai cũng ở chung với anh đó? Có xảy ra gì đâu nào? Bây giờ người ta bị mất chỗ ở, anh chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà. Em đừng suy nghĩ lung tung, hơn nữa sao anh không cảm thấy chị Mai và chị Mỹ Kỳ là đại mỹ nhân nhỉ? Anh chỉ cảm thấy em Kỳ của anh mới là cô gái đẹp nhất trên thế gian này thôi…"
Câu nói này của Phương Hạo Vân nửa thật nửa giả, nhưng rõ ràng đã phát huy hiệu quả làm Bạch Lăng Kỳ vui mừng ra mặt.
"Anh đó, so với trước càng ngày càng lẻo mép. Em nghi ngờ anh có phải là Hạo Vân của em không nữa?" Bạch Lăng Kỳ lườm Phương Hạo Vân một cái, nói đùa.
Phương Hạo Vân cười hi hí, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Lăng Kỳ đặt lên thân dưới hắn, nói: "Em sờ thử coi có gì thay đổi không nào?"
"Đồ háo sắc, em không mắc lừa anh đâu…"
Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt giằng tay ra, nguýt dài: "Hạo Vân, anh háo sắc hơn so với trước nhiều…"
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, tươi cười hớn hở giải thích: "Thì do em hại anh đó, ai biểu em xinh đẹp gợi cảm hơn trước nhiều làm chi."
"Chỉ giỏi lẻo mép thôi à…"
Bạch Lăng Kỳ tuy ngoài mặt phụng phịu nhưng trong lòng ngọt ngào như nuốt nhầm mật ong. Cô là một cô gái thông minh, cô biết rõ chuyện hôm nay nếu cô kiên quyết không đồng ý, cuối cùng Phương Hạo Vân vẫn sẽ chiều theo ý cô, thế giới riêng dành cho hai người mà cô hằng mơ ước sẽ trở thành hiện thực, nhưng vấn đề là làm như vậy sẽ khiến Phương Hạo Vân không vui, thậm chí đắc tội luôn với Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, sau này sẽ phát sinh rắc rối không đáng có.
Điều cô lo lắng là Phương Hạo Vân nảy sinh tình cảm với Tạ Mai Nhi, đối tượng cần đề phòng cũng chính là Tạ Mai Nhi, còn về Trương Mỹ Kỳ, do tuổi tác chênh lệch khá lớn hơn nữa còn có gia đình nên đã bị cô loại khỏi danh sách nghi ngờ.
Lúc trước căn hộ chung cư Kim Hoa chỉ có hai phòng, cô không thể chui vào ở chung, bây giờ thì khác, căn nhà mới này đủ rộng, cô lại dọn vào ở cùng họ, tính toán kĩ lại thấy hình như thời gian bên nhau giữa cô và Phương Hạo Vân vẫn nhiều hơn, cô hoàn toàn có thể giám sát chặt chẽ bạn trai, đảm bảo hắn không thể léng phéng với Tạ Mai Nhi.
Suy nghĩ như vậy nên Bạch Lăng Kỳ từ bỏ ý định không cho Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ vào ở chung, làm căng quá không có tác dụng mà còn gây ấn tượng xấu với người khác, đạo lí này cô hiểu rõ.
Một trận cuồng phong bão tố tưởng chừng sẽ ập tới cuối cùng đã không xảy ra, Phương Hạo Vân tai qua nạn khỏi.
Đêm đó cả ba cô gái cùng vào bếp làm một ăn thịnh soạn bày đủ món ngon cả mặt bàn, phen này Phương Hạo Vân có phúc thưởng thức rồi, tài nghệ nấu nướng của ba cô gái đều tài giỏi, nhất thời khó phân chia cao thấp, ai cũng có đặc sắc riêng của mình. Nhưng trong lúc ăn cơm, Phương Hạo Vân cố gắng ban tặng nhiều lời khen cho Bạch Lăng Kỳ, dù gì cô ấy là bạn gái chính hiệu, lại nhỏ tuổi nhất trong nhà, theo lẽ phải chiều chuộng cô một chút.
Trương Mỹ Kỳ cũng không tiếc lời khen Bạch Lăng Kỳ hiền thục đảm đang, sau bữa cơm tối, khoảng cách giữa mấy cô gái được thu ngắn lại rất nhiều, thậm chí có cảm giác tiếc nuối khi không gặp nhau sớm hơn.
Thu dọn chén đũa xong, bốn người ngồi trên ghế sofa cùng xem ti vi. Ba cô gái túm tụm vào nhau bàn tán sôi nổi, một lát sau thậm chí quên mất Phương Hạo Vân đang có mặt trong nhà, không thèm nói chuyện với hắn luôn.
Cuối cùng Bạch Lăng Kỳ ném cho hắn một câu: "Hạo Vân, anh tránh mặt đi, em và hai chị đang nói chuyện về đề tài phụ nữ, anh là đàn ông đừng trơ mặt ra ở đây."
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, cứ tưởng họ sẽ phát động chiến tranh lạnh trong nhà chứ? Bây giờ thì hay rồi, chiến tranh không xảy ra, thậm chí còn kí kết hiệp ước tạo lập mối quan hệ đồng minh nữa, còn mình thì bị ném sang một bên, tức quá!
"Ờ, mọi người nói chuyện đi, anh ra ngoài đi dạo…" Phương Hạo Vân không chịu được cảnh ồn ào tán dóc của ba cô gái.
Không khí tươi vui mừng năm mới hình như còn chưa qua đi, sắc đỏ vẫn tràn ngập trên các con phố, cuộc sống ban đêm ở thành phố Hoa Hải cũng náo nhiệt không kém ban ngày.
Chỉ có điều tiết trời lạnh lẽo, sau đông chí nhiệt độ của thành phố Hoa Hải tuột xuống dưới 10o, hơn nữa còn có luồng gió lạnh cấp 3 phà vào mặt mang đến cơn rét cắt da cắt thịt. Cơ thể Phương Hạo Vân đương nhiên có thể chống chọi với cơn lạnh, không bị nhiệt độ khắc nghiệt này ảnh hưởng.
Thong thả bước đi trên phố, Phương Hạo Vân bỏ hết phiền muộn trong đầu không nghĩ tới, tâm trạng khoan thai tản bộ trong đêm, trong lòng còn cảm thấy hí hửng là đằng khác.
Đột nhiên, thanh Thiên phạt trên người hắn rạo rực lên, Phương Hạo Vân bắt đầu cảnh giác, ngấm ngầm quan sát tình hình xung quanh.
"Có sát khí!" Hình như có người theo dõi hắn, hơn nữa còn là hai nhóm, trong đó có một nhóm mang sát khí nặng hơn một chút, nếu như hắn đoán không lầm thì bọn này chính là dư đảng của Thập nhân bang mà lần trước hắn chưa nhổ tận gốc khi giải cứu Hàn Tuyết Nhi.
Nhóm người còn lại là bạn hay thù tạm thời hắn chưa phân biệt được, nhưng có một điều dám khẳng định, sức chiến đấu của họ kém hơn bọn dư đảng Thập nhân bang.
"Hôm nay lại phải giết người rồi." Thiên phạt nóng lên hừng hực kích thích máu hiếu sát trong lòng Phương Hạo Vân, đối với mấy kẻ đáng chết, hắn chưa bao giờ nhân từ nương tay cả.
Do dự giây lát, Phương Hạo Vân cố tình đi về phía tòa nhà bỏ hoang phía trước, trăng thanh gió mát, tốt nhất là tìm một nơi vắng người qua lại mới ra tay, tránh để người đi đường bắt gặp gây rắc rối cho mình.
Khoảng nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân bước vào tòa nhà bỏ hoang, hai nhóm người sau lưng hắn vẫn giữ khoảng cách bám theo.
"Đủ rồi, đám dư đảng Thập nhân bang kia, chúng mày ra được rồi đó, để tao tiễn chúng mày đi gặp mặt đám huynh đệ dưới âm phủ luôn thể…" Phương Hạo Vân dừng bước, to tiếng hét lên.
"Khá lắm, quả nhiên có bản lĩnh, có thể phát hiện ra chúng tôi đang theo dõi, hèn gì cậu có thể giết chết mấy huynh đệ của tôi… Cậu trai trẻ, tôi xưa nay luôn kính trọng anh hùng, xem ra cậu là một nhân tài hiếm có, tôi không muốn hủy diệt cậu. Như vậy đi, cậu gia nhập Thập nhân bang, chuyện thù oán trước kia coi như xóa bỏ."
Người lên tiếng là một lão già ngoài 50 tuổi, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, mặc chiếc áo da dê như phim kiếm hiệp, tuy nhiên thân hình lại khệ nệ không phù hợp với sát khí bắn ra từ người lão.