Khóe mắt của Bạch Lăng Kỳ ửng hồng, nói với giọng quật cường: "Không vứt bỏ thì sao nào? Lẽ nào anh muốn em phải chấp nhận việc một chồng hai vợ đốn mạt sao?"
Phương Hạo Vân thở dài nói: "Anh và chị Mỹ Kỳ đã phải trải qua rất nhiều chuyện, anh không thể nào bỏ rơi cô ấy được, anh yêu em, cho nên anh cũng không thể bỏ rơi em.."
"Vô sỉ...!"
Bạch Lăng Kỳ hầm hừ nói: "Da mặt của anh dày lắm..."
"Em mắng phải lắm, suy nghĩ của anh quả là có chút hạ lưu đê tiện... Nhưng những lời anh nói đều là sự thực."
Phương Hạo Vân khó nhọc cười một tiếng: "Chuyện đã như vậy, anh chỉ có thể cố hết sức mình để khuyên em phải tiếp nhận chị Mỹ Kỳ. Kỳ, nghe lời anh nói, chị Mỹ Kỳ sẽ không tranh giành gì với em cả, chị ấy thậm chí còn không màng tới danh phận chính phụ gì đâu."
Bạch Lăng Kỳ trừng mắt hùng hổ nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi quẹt mồm nói: "Đồ đê tiện, thế chị Mỹ Kỳ không cần thì anh sẽ không cho chắc... Anh là đàn ông, anh cơ bản là không thể hiểu được tâm tư của người phụ nữ... Đủ rồi, em không nói chuyện với anh nữa, anh đi đi, em phải đi làm việc rồi. Còn về chuyện của hai chúng ta, em nghĩ em đã nói rất rõ ràng với anh rồi, em không muốn nghe giải thích nhiều dài dòng văn tự đâu..."
"Kỳ, nghe anh nói đã, em đừng có tự lừa dối bản thân như thế..."
Phương Hạo Vân bước tới, rồi dùng sức mạnh nắm chặt lấy tay của bạn gái, rồi kéo mạnh cô áp vào trong ngực mình.
"Bỏ tôi ra!" Bạch Lăng Kỳ không ngừng giãy dụa, tỏ rõ ý kháng cự không chịu nhường bước với Phương Hạo Vân.
"Đồ đê tiện.... bỏ tôi ra... ưm ưm..."
Phương Hạo Vân không cho Bạch Lăng Kỳ có cơ hội để nói thêm, dùng đôi môi cháy bỏng của mình áp chặt vào cặp môi mềm mại của cô, cái lưỡi của hắn bắt đầu ngọ nguậy trong mồm rồi đưa đẩy chấm mút sang phía đối phương.
Mới đầu, Bạch Kỳ còn cự nự không chịu phối hợp, miệng cứ mím môi nghiến lợi rõ là chặt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, cô từ từ ngưng bớt sự chống cự, rồi cuối cùng bỏ mặc cho Phương Hạo Vân hôn hít. Lại thêm một lúc nữa, cô thậm chí còn bắt đầu đáp trả lại, rồi cái lưỡi thơm tho cũng bắt đầu tự giác liếm mút lại người tình.
Phương Hạo Vân nói đúng, chính xác là cô đang tự lừa dối chính mình.
Trước đó cô cứ nghĩ rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô cho rằng mình thật sự có thể buông xuôi.
Cô cho rằng yêu thì có thể ly tan, có thể không đi chiếm hữu nữa.
Nhưng khi được gặp lại kẻ bại hoại kia, cô mới phát hiện sự tình không hề đơn giản như trong suy nghĩ giản đơn của mình, dũng khí lúc trước rất nhanh đã bốc hơi không còn tồn tại nữa. Trong đầu liên tục hiện lên những kỷ niệm đầy hạnh phúc êm đềm khi xưa.
Giờ khắc này, cô mới tỉnh ra và nhận thức được rằng mình không có cách nào có thể xa rời được kẻ bại hoại kia. Trái tim của cô đã bị hắn cướp đi rồi.
Sau một cuộc hôn nhau mãnh liệt, hai người bắt đầu nhìn vào mắt của đối phương, chẳng ai nói lấy một lời, không khí tại hiện trường lúc này rõ ràng có chút bí bách, cũng có chút đè nén.
"Kỳ, anh yêu em...!"
Phương Hạo Vân nói một giọng đầy xúc cảm, rồi lại ôm chặt Bạch Lăng Kỳ lần nữa, đôi bàn tay vạm vỡ trong nháy mắt đang đặt ở ngang lưng bạn gái dạt từ từ xuống vùng mông đang hơi vểnh lên của cô. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bạch Lăng Kỳ bắt đầu cảm thấy xấu hổ, giận dữ kêu lên: "Đồ đê tiện, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra... Tôi hét lên đấy.."
Phương Hạo Vân mặc cho bạn gái kêu thét, tự do tự tại mà xoa nắn cặp mông của cô, đồng thời cái miệng hôn lấy hôn để lên cặp môi anh đào của cô, tiếp tục thêm vài phút như thế nữa, cho đến khi hơi thở của Kỳ có chút khó khăn thì mới buông tay ra.
"Đồ dê xồm, bắt đầu từ hôm nay trở đi không cho phép anh đụng vào người tôi.."
Hai trận hôn kịch liệt, tâm lý của Bạch Lăng Kỳ đã nảy sinh ra một số thay đổi, những lời đoạn tuyệt giao tình ấp ủ nung nấu trong lòng khi trước, cũng tan biến theo những nụ hôn nồng cháy.
"Kỳ, anh có thể không đụng tới em, nhưng anh không thể nào bỏ được em... Anh luôn một lòng chờ đợi sự tha thứ từ em. Thật sự không được, anh sẽ bắt đầu từ bây giờ theo đuổi em từ đầu..."
Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng nói: "Ai cần anh theo đuổi tôi..."
"Em cần..." Phương Hạo Vân nói giọng cợt nhả trêu chọc.
"Hứ!"
Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên nhớ tới thời gian còn học trung học, lúc đó là cô chủ động, tên đốn mạt kia lúc đó còn e thẹn hơn cả con gái, bây giờ thì...
"Anh phải theo đuổi em?" Tiểu Lệ từng nói rằng nữ mà cưa nam thì dễ ợt ờn ơn, vừa cưa cái là đổ ngay tắp lự. Nhưng đàn ông có vẻ như lại không để tâm tới những cô gái làm trò ngược đời đó, trong lòng Bạch Lăng Kỳ thầm nghĩ, trước đó mình đã quá chủ động, giờ cứ xem biểu hiện của anh ta đã...
"Không cho anh cưa!" Bạch Lăng Kỳ nói một câu không xuất phát tự đáy lòng mình.
"Ha ha!" Phương Hạo Vân thấy vẻ mặt của bạn gái đã đỡ căng đi rất nhiều, thầm nghĩ, có trò vui rồi đây.
"Nhưng em không thể quản lý được anh đâu..."
Phương Hạo Vân nói một cách vô sỉ: "Cứ chờ đấy mà xem, anh nhất định sẽ cưa đổ em, khiến em cam tâm tình nguyện mà trở thành cô vợ bảo bối của anh."
"Đừng có mà mơ, vậy người kia gả cho anh..."
Nghĩ tới suy nghĩ đê tiện một chồng hai vợ của Phương Hạo Vân, trong lòng Bạch Lăng Kỳ lại nổi điên lên. Cô thật sự không thể nào tiếp nhận được, cho dù Trương Mỹ Kỳ thật sự không cần gì hết, không tranh đoạt gì hết, thì cô vẫn có một chút gì đó không thể chấp nhận được. Ít ra, hiện tại cô không thể thuyết phục được bản thân mình.
"Kỳ, hay là hôm nay em đừng đi làm nữa, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo nhé?" Phương Hạo Vân bắt đầu trò cưa cẩm.
"Không được, em phải làm việc."
Bạch Lăng Kỳ hừ giọng nói: "Những người muốn hẹn hò với em rất nhiều, tại sao em lại phải đi đồng ý với anh chứ. Vả lại, chuyện của anh vẫn chưa được giải quyết xong mà. Đợi khi nào anh giải quyết cho xong chuyện của mình, thì hãy tới hẹn hò với em..."
Phương Hạo Vân khẽ chau mày, xem ra mấu chốt của vấn đề vẫn là tư tưởng một chồng hai vợ của mình. Thế nhưng hắn đã quyết định rồi, sẽ không bỏ rơi Trương Mỹ Kỳ.
Hơi do dự trong giây lát, Phương Hạo Vân quyết định hôm nay chỉ gặp rồi tính sau, chuyện này không cần vội, nóng ruột thì không ăn nổi đậu hũ nóng, cần phải tiến hành có trình tự.
"Vậy cũng được Kỳ, em cứ làm việc đi, lát nữa anh sẽ tới nhà tìm em."
Phương Hạo Vân căn dặn: "Nhớ kỹ, sau này có chuyện gì không được bỏ nhà đi nữa, mọi người vì em mà đã không nghỉ suốt một ngày một đêm rồi... Buổi tối anh đợi em quay về."
"Anh mơ hay quá nhỉ, tạm thời thì em sẽ không trọ ở khu nhà trọ hoa viên Lam Tâm nữa, em dự định sẽ ở lại trong phòng nghỉ ở công ty của chị Phương Tuyết Di..."
Bạch Lăng Kỳ cũng biết xúc động là ma quỷ, cô cần một khoảng thời gian, tĩnh lặng để suy nghĩ lại một số vấn đề, về sự nghiệp của mình, về tình yêu của mình, về tương lai của mình.
Tính sao đây? Rốt cuộc đến lúc nào mới có thể khiến cho Phương Hạo Vân biến mất khỏi cái thế giới này..."
Từ lần trước sau khi biết được chuyện Tần gia tìm sát thủ đi đối phó với Phương Hạo Vân từ miệng của Kim Gia, Kim Phỉ suốt ngày đi dò la tình hình.
Sau khi bị làm nhục, Kim Phỉ hận đến nỗi cắn răng nghiến lợi. Nhưng đồng thời cũng đã hao nhụt rất nhiều dũng khí báo thù với Phương Hạo Vân. Kế hoạch của Tần gia, đã cho cô một cơ hội báo thù.
"Tình hình cụ thể thì anh cũng không được rõ cho lắm, có điều anh nghĩ, muộn nhất là vào khoảng dịp mùa xuân thì Phương Hạo Vân sẽ không còn toàn mạng nữa... Tới lúc đó, đối thủ duy nhất của chúng ta chỉ còn là Trần Thiên Huy. Những gì lần này chúng ta đã để mất, trong tương lai nhất định sẽ lấy lại bằng hết..."
Kim Gia cười lạnh một tiếng nói: "Những kẻ đối địch với Tần gia, thì đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì."
"Đúng rồi, anh, em nghe nói Dương Vọng Giang sau hai kỳ đại hội nữa sẽ được làm thị trưởng... Em lo là ở công trình vịnh Kim Thủy sau này, chúng ta sẽ không thể chấm mút được gì đâu..." Kim Phỉ lo lắng nói.
"Không sai, anh cũng nghe nói tin tức về chuyện Dương Vọng Giang lên nắm quyền, có điều em cũng không cần phải lo lắng, chuyện này anh nghĩ Tần gia sẽ đi lo liệu."
Kim Gia cười đắc chí lạnh lùng. Với phong cách hành xử của Tần gia, cái gã Dương Vọng Giang kia nếu như không hiểu đạo lý nhân tình thế cố thì sẽ đồng nghĩa với cái chết. Hơn nữa ông chủ cũng đã nói rồi, cậu hai nhà họ Tần qua một thời gian nữa sẽ tới Hoa Hải. Với tài năng và thủ đoạn của Tần lão nhị, chút việc này có lẽ không cần phải bận tâm.
"Ha ha!" Nghĩ tới đây, Kim Gia không giấu nổi vẻ vui mừng mà bật cười mấy tiếng.
"Anh, anh không sao chứ?" Kim Phỉ tỏ vẻ quan tâm dò hỏi.
"Anh rất là khỏe đây..."
Kim Gia tự tin hùng hổ nói: "Em gái, nghe anh nói, trong tương lai không xa, chúng ta sẽ là những người có tài thế nhất Hoa Hải này."
" Em chỉ muốn Phương Hạo Vân chết quách càng nhanh càng tốt thôi..." Kim Phỉ nghiến răng cắn lợi nói.
" Yên tâm đi, ngày tháng của hắn cũng chẳng còn dài nữa đâu."
Rồi gã lại chuyển giọng, đột nhiên hỏi: " Chuyện của em và Mặt Sẹo, em định sẽ thế nào? Là tiếp tục cứ như vậy, hay là ly hôn. Nếu như em muốn vui vẻ đề huề lại từ đầu, thì anh luôn ủng hộ. Rồi anh sẽ đi nói chuyện này cho Đao Ba..."
Kim Phỉ cắn môi suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Anh, đây là chuyện riêng của em, anh đừng can vào làm gì, anh định rằng sẽ tạm thời không ly hôn, đợi qua một thời gian rồi tính..."
"Em à, em đừng tự làm khổ mình như vậy."
Kim Gia nói với giọng đầy quan ngại: "Con người sinh ra trên đời, mưu cầu chính là niềm hạnh phúc. Nếu em tự đày đọa chính mình, khiến mình phải dày vò đau khổ, dù có kiếm được bao nhiêu tiền chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết."
"Anh, em hiểu thế nào là giới hạn mà, em nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay." Kim Phỉ vừa nói vừa thẹn thùng đỏ mặt.
"Được rồi, nếu em đã nói như vậy, thì anh cũng không ép nạt gì em cả. Có điều anh hy vọng là em có thể sớm hòa thuận vui vẻ với chồng, đưa ra những dự định cho tương lai của mình. Dù sao thì anh cũng không hy vọng em sẽ trở thành một quả phụ." Kim Gia nói.
……….
Qua chuyện lần này, Trương Mỹ Kỳ nhìn ra tình nghĩa của Phương Hạo Vân dành cho mình, cho dù là sự thương hại vẫn nhiều hơn, nhưng cô cũng chẳng so đo làm gì. Cô tin rằng, khi mà hai người sẽ chung sống lâu ngày với nhau, thì tình cảm sẽ dần dần được vun đắp để ngày càng sâu đậm thêm.
Những ngày này, cô đã nghĩ rất nhiều, đã phải bỏ ra nhiều thứ như vậy, ngày tốt đã đang kề cận, nếu còn nói buông xuôi lần nữa thì thật là ngốc nghếch.
Để không còn có bất cứ mối bận tâm nào nữa, buổi chiều Trương Mỹ Kỳ hẹn gặp Tưởng Đại Phát, hy vọng có thể thuyết phục cùng anh ta viết đơn ly dị. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cô cảm thấy Tưởng Đại Phát chắc cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Đúng năm giờ chiều, Trương Mỹ Kỳ đang ngồi trong một căn phòng được trang trí khá lộng lẫy tráng lệ ở trong khu vực cafe của khách sạn Shangri-la cùng với Tưởng Đại Phát. Trương Mỹ Kỳ không quá chú trọng đến việc trang điểm cho mình, trên mình vẫn mặc nguyên bộ áo công sở khi đi làm. Tưởng Đại Phát thì cố ý ăn mặc một cách chải chuốt bảnh bao, đi giầy Tây, mặc quần Âu, miệng luôn mỉm cười, giống như một người có sự nghiệp thành công lắm vậy.
"Em ngồi đi, anh đã ở đây đợi em lâu lắm rồi..." Tưởng Đại Phát hình như đến hơi quá sớm, ở trước mặt anh ta đã thấy có ba ly cà phê đã uống cạn rồi.
Trương Mỹ Kỳ mặt không chút biểu cảm gật gật đầu, ngồi đối diện xuống ghế với Tưởng Đại Phát, rồi gọi người phục vụ một ly cà phê Cappuccino pha đường.
"Mỹ Kỳ, lâu ngày không gặp, giờ trông em càng lúc càng xinh đẹp ra đấy, quay lại với anh đi, em mãi mãi là chủ nhân trong gia đình của đôi ta... Chức vị chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Hồng anh vẫn luôn để lại cho em."
Trầm mặc một lúc, người mở lời trước vẫn là Tưởng Đại Phát, gã ta vừa nói vừa mỉm cười, giọng nói có chút gì đó ái ngại.
Trương Mỹ Kỳ ngẩn ngơ một lúc, rồi sau đó nói luôn: "Anh cần phải biết mục đích của tôi hẹn anh tới đây hôm nay..."
Nói rồi, Trương Mỹ Kỳ lấy ra từ trong chiếc túi xách của mình một bản đơn ly dị do luật sư đã soạn thảo kỹ càng.
"Anh xem kỹ đi, nếu như không có vấn đề gì, thì xin mời anh ký vào đơn hộ cho..." Trương Mỹ Kỳ nói rồi vứt phịch một cái đơn ly dị sang bên phía bàn của Tưởng Đại Phát.
Tưởng Đại Phát cố nén nhịn cơn phẫn nộ đang dấy lên trong lòng, cầm đơn ly dị lên, khẽ đọc qua một lượt, sau đó trước mặt Trương Mỹ Kỳ, cầm tờ giấy lên xé nát vụn.
"Anh làm trò gì thế?" Trương Mỹ Kỳ tức giận nạt nộ.
Tưởng Đại Phát vẫn cố giữ nụ cười trên môi, nói với giọng chân thành: "Mỹ Kỳ, em cũng biết là anh rất yêu em, anh không thể không có em. Anh sẽ không đồng ý li dị với em đâu."
"Tưởng Đại Phát, chúng ta đã không còn cơ hội hàn gắn nữa rồi, hãy nghĩ lại những gì anh đã làm, nếu như tôi tố cáo anh lên tòa án, tôi nghĩ chắc tòa án nhất định sẽ chấp nhận đơn tố cáo của tôi. Anh là một thương nhân có tiếng ở thành phố Hoa Hải, tôi nể mặt anh lắm thì mới quyết định bàn ký việc ly thân với anh đấy..."
Trương Mỹ Kỳ nói giọng đầy vẻ uy hiếp: "Nếu như anh vẫn ngoan cố, thì tôi sẽ tố tụng lên tòa án..."
"Anh không quan tâm...!"
Tưởng Đại Phát trả lời với vẻ hờ hững, vẻ mặt trâng tráo đáp trả: "Em đừng quên, chính em mới là người phản bội anh trước. Nhân đây anh cũng báo cho em biết, anh có bạn làm bên tòa án, vụ kiện tụng này, em chỉ có đường thua thôi...."
Ngừng lại một lát, Tưởng Đại Phát tiếp tục nói: "Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chúng ta không thể chung sống tiếp như trước kia được hay sao? Anh biết anh đã khiến em chịu tủi nhục, khiến em phải cô đơn còm cõi suốt 10 năm trời, bây giờ anh đã biết lỗi của anh rồi, sau này anh sẽ cố gắng mang lại cho em một cuộc sống hạnh phúc. Thời gian qua, anh luôn tích cực đi bái tứ phương trị bệnh, gần đây anh đã liên hệ được với một chuyên gia người Mỹ, ông ấy nói bệnh của anh có thể chữa khỏi được."
"Những điều đó không quan trọng..."
Trương Mỹ Kỳ liếc xéo Tưởng Đại Phát với vẻ chán ghét, rồi nói: "Tôi muốn ly hôn, những điều anh vừa nói chẳng liên quan gì cả. Là bởi tôi đã nhìn rõ con người của anh, hơn nữa tôi cũng chán ghét cuộc sống ở bên cạnh anh. Nếu như anh thật sự yêu lấy tôi, thật sự còn vương vấn tới tình cảm vun đúc suốt mười năm qua của hai ta, vậy thì hãy chấp nhận cho tôi đi nhé?"