Ý của hắn là, bọn chúng không dám dây dưa với đám người đó.
"Thằng vô tích sự!"
Vương Thế Phi vung tay tung một cái tát vào giữa mồm viên bảo vệ, tức giận nói: "Bất luận chúng nó có lai lịch thế nào, đánh người cũng là không đúng, đi, cứu Tiểu Điệp lại đây, hậu quả thế nào thì cứ đổ lên đầu ta."
Đối với Vương Thế Phi mà nói, việc tốt nhất bây giờ chính là lấy được lòng Phương thiếu, còn về những chuyện khác, sau này hẵng nói đi.
Quả nhiên, trông thấy Vương Thế Phi chỉ trích khảng khái trượng nghĩa như vậy, ánh mắt của Phương Hạo Vân cũng nhìn hắn với vẻ đầy hảo cảm.
Tiểu Điệp là tân sinh viên của đại học công nghệ Hoa Hải, do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên mới vào Kim Bích Huy Hoàng làm nhân viên tiếp thị rượu thông qua sự giới thiệu của bạn bè.
Nhân viên tiếp thị rượu không giống như gái gọi, công việc của họ chỉ là phụ trách việc giới thiệu các loại rượu cho khách ở Kim Bích Huy Hoàng, để từ đó thu về tiền hoa hồng mỗi lần bán đc rượu. Đương nhiên, cũng có một số ít những nhân viên này sa ngã biến chất trong công việc, trở thành những cô em gái gọi chính hiệu. Nhưng Tiểu Điệp không nằm trong số đó, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc sống của mình, gần bùn nhưng không tanh mùi bùn.
Vào những lúc làm việc thường ngày, cùng lắm là lúc nào cô không né kịp hay không để ý thì mới bị mấy ông khách ham của lạ bóp mông nắn đùi một chút. Nhưng ngày hôm nay, mấy tên khách người Nhật này thấy cô cũng ngon nghẻ, lại còn biết tiếng Nhật, nên trong lòng lại dấy lên máu dê, thế là nhất quyết đòi cô phải đi hầu hạ chúng một đêm cho bằng được. Hơn nữa khi không được cô đáp ứng còn buông lời mắng nhiếc, cà đểu cô. Thế nên cô mới tức quá, đến lúc không nhịn nổi thêm được nữa thì cầm cốc rượu hắt thẳng vào mặt chúng, chúng mới được thể xúm lại đánh hội đồng cô.
Cô không ngừng kêu cứu, hy vọng có người nào đó tới giúp mình, thế nhưng rất nhiều người đứng xung quanh chỉ biết trơ mắt xem trò, vốn dĩ là chẳng có ai chịu tới đứng ra bảo vệ cô cả. Cho dù là mấy thanh niên nóng máu đứng gần đó lúc đầu cũng định xông vào giải cứu cho cô, nhưng khi nhìn thấy đối phương là người Nhật Bản thì nhanh chóng cúp đuôi từ bỏ ý định đó.
"Buông cô ấy ra..."
Sau khi nhận được chỉ thị của ông chủ, A Tài và Hằng Thúc ngay giây đầu tiên đã dẫn đàn em bảo kê xốc tới, ngăn chặn những bàn tay đôi chân đang ra sức đạp vào người Tiểu Điệp của lũ Nhật.
"Bát dát...!"
Gã đàn ông người Nhật trạc tuổi trung niên buông ra mấy câu tiếng Trung Quốc lơ lớ, dằn giọng đe dọa: "Chúng mày biết bọn tao là ai không? Lượn đê... Nếu không bọn tao cho cái hộp đêm này thành căn nhà hoang luôn đấy!"
A Tài nghe vậy thì lại càng điên tiết: "Các anh em, đánh cho anh... Bọn chó Nhật Bổn, bọn mày coi người Trung Quốc chết hết rồi hả, đánh chết cha nó đi... Đánh đi, đằng nào thì ông chủ cũng nói rồi, trời to tày trời ông vẫn đỡ được.
Cùng với âm hiệu hô xông lên của A Tài, những viên bảo vệ (đáng ra phải nói là bảo kê, nhưng thôi nói bảo vệ cho nó lịch sự ) tay cầm roi điện của cảnh sát xông vào vung tay nện cho lũ người Nhật những đòn chí mạng, Hằng Thúc thậm chí còn dùng Ưng Trảo nhằm vào đôi tay của thằng Nhật khi nãy ra tay ác độc với Tiểu Điệp nhất.
"Cảm ơn, cảm ơn các anh..."
Tiểu Điệp quệt những vết máu ứa ra trên miệng, không ngớt lời cảm tạ những viên bảo vệ kia. Nói thực lòng, trước đây, cô chẳng có chút thiện cảm nào đối với mấy tay bị thịt này cả. Nhưng hôm nay, những hành động của họ đã khiến cô hết sức cảm động và bỗng dưng thay đổi quan niệm về họ.
"Hay, đánh hay lắm..." Không biết ai trong đám khán giả đứng chật kín xung quanh vỗ tay khơi mào, chỉ biết từ sau tiếng tán thưởng đó, tất cả mọi người cũng ồ lên cổ vũ phụ họa theo.
Viên phiên dịch ở phòng ngoại vụ thành phố đi cùng đoàn người Nhật trông thấy tình hình như vậy, cảm thấy hơi chờn rồi, lập tức cuống quýt tiến lại ngăn cản: "Dừng tay lại, các anh mau dừng tay lại, các anh có biết bọn họ là những ai không? Bọn họ chính là những chuyên viên thương mại cao cấp của công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản, đến Hoa Hải đầu tư... Mau dừng tay, tôi nói các anh có nghe không hả?"
"Tẩn luôn cái thằng bốn mắt đó đi..."
A Tài nổi giận nói: "Mày là thằng chó chết, khi nãy trông thấy đồng bào của mình bị đánh như vậy, sao mày không ngăn cản bọn nó, bây giờ bọn Nhật bị ăn đánh rồi, thì mày, cái thằng dâm dê đê tiện nhà mày lại thò cái mặt lợn ra, đồ lợn sề, thằng chó Hán gian, đánh bỏ mẹ nó đi anh em.."
Lập tức, hai viên bảo vệ hộp đêm lao tới thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh chàng phiên dịch.
"Đừng đánh nữa, đánh vậy là đủ rồi, cẩn thận kẻo lại dây dưa tới chính trị thì gay..." Tiểu Điệp học ngành quan hệ đối ngoại, cô hiểu rất rõ những hậu quả sau việc làm này.
A Tài nghe vậy thì thấy không được thoải mái lắm, loại người gì vậy, bọn ông đây chẳng phải đang xả giận cho cô sao? Hắn nói: "Ê, cô em, tôi bảo này, cô em không nhầm đấy chứ, chúng tôi đang trút giận hộ cho cô mà, tại sao cô lại bảo chúng tay dừng tay là sao?"
Phương Hạo Vân trông thấy như vậy, khẽ gật đầu hài lòng, cô bé này đúng là biết nhìn xa trông rộng, biết lấy đại cục làm trọng, chuyện ngày hôm nay lớn nhỏ thế nào, vạn nhất mà bên Nhật làm to chuyện ra, khiến cho phía Trung gặp phải những lời lẽ đả kích châm biếm trên phương diện ngoại giao. Đương nhiên, điều này còn phải xem địa vị của đám người này trong lòng ông đại sứ Nhật thế nào nữa.
"Đủ rồi, bảo họ dừng tay đi, ngộ nhỡ không may đánh chết người, thì không gánh nổi đâu.." Phương Hạo Vân ôn tồn nhắc nhở Vương Thế Phi.
Vương Thế Phi gật đầu đồng tình, vội vã đi tới quát giật giọng: "Tất cả dừng tay, đám người Nhật cố nhiên chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể đánh chết chúng nó được, dạy bảo một trận là đủ rồi..."
"Ngài là ông chủ phải không ạ? Cảm ơn ngài..."
Tiểu Điệp làm việc trong Kim Bích Huy Hoàng suốt ba tháng trời, nhưng hôm nay mới là lần đầu được gặp Vương Thế Phi. Cô hơi bất ngờ khi thấy rằng hắn vẫn còn trẻ tuổi như vậy, nhìn vẻ bề ngoài, ít ai nghĩ hắn là người xấu.
"Không cần khách khí!"
Vương Thế Phi cố ý cao giọng: "Tôi là người làm ăn, khách hàng vốn là thượng đế với chúng tôi, nhưng tôi cũng không thể cam tâm giương mắt nhìn đồng bào của mình bị kẻ khác đánh đập được. Các vị, không sao nữa rồi, mọi người giải tán thôi, còn các cậu thì về làm việc của mình đi."
"A Tài, đưa Tiểu Điệp đi viện đi, tất cả viện phí do công ty chi trả..."
Cứu người cứu cho trót, Vương Thế Phi hôm nay có ý muốn được thể hiện một chút trước mặt Phương Hạo Vân.
"Ông chủ tôi không việc gì đâu, mấy vết thương nhỏ này tự tôi băng bó được..."
Tiểu Điệp liệu rằng đám người Nhật sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này, nên trong lòng cũng hơi ái ngại, không muốn gây thêm phiền phức cho ông chủ nữa.
"Cô nói vậy là sao, cô là nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, cô bị người ta đánh đập nhục mạ trong khi làm việc, những chuyện này tôi phải giải quyết tới cùng. A Tài, còn ngây ra đấy làm gì, mau cử người đưa Tiểu Điệp vào viện đi." Vương Thế Phi thôi thúc thuộc hạ lần nữa.
A Tài vội vàng gọi hai nhân viên nữ và hai anh chàng bảo vệ lại, căn dặn cẩn thận họ hộ tống Tiểu Điệp đi viện. Tiểu Điệp cũng không phải loại người õng ẹo ra vẻ, hơn nữa lúc này cô cũng đang cảm thấy rất tức ngực, nên không từ chối đưa đẩy nữa, đành nghe theo lời của Vương Thế Phi.
"Anh là ông chủ hả?"
Viên phiên dịch bị ăn đánh ê ẩm mình mẩy, run rẩy lồm cồm bò dậy, chỉ tay vào mặt Vương Thế Phi tức giận quát lên: "Anh cứ đợi nơi này bị sập tiệm đi. Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, các anh dám đánh khách nước ngoài, đánh nhân viên chính phủ trong giờ làm việc..."
"Bốp!"
Vương Thế Phi không ngần ngừ đốp thẳng một bàn tay dính lên má tay phiên dịch, gầm gừ nói: "Ông đây chúa ghét thằng nào chỉ tay vào mặt ông mày nói chuyện..."
Gã người Nhật thủ lĩnh vừa ôm bụng vừa bấm điện thoại gọi cho ai đó, hắn nói nhí nhố gì đó bằng tiếng Nhật mấy câu, sau đó đi lại chỗ viên phiên dịch thì thầm to nhỏ mấy câu nữa.
Viên phiên dịch nghe vậy thì thôi không đi báo cảnh sát nữa.
Vương Thế Phi trở lại chỗ cũ, dò hỏi Phương Hạo Vân: "Phương thiếu, đám người Nhật này phải xử lý sao đây?"
"Không phải vội, tôi nghĩ tên thủ lĩnh đám người Nhật đó đã gọi trợ thủ tới giúp rồi... Chắc là chúng định giải quyết tay bo nội bộ với anh đấy mà." Phương Hạo Vân đứng ở đằng xa, mọi hành động cử chỉ của đám người Nhật đều nằm gọn trong tầm mắt của hắn.
"Ha ha, chỉ cần không báo cảnh sát thì thế nào cũng xong, muốn giải quyết tay bo luật rừng, tìm người tới đập phá vũ trường của tôi, bọn chúng đừng có mơ..." Vương Thế Phi khuôn mặt bỗng chốc lại hả hê, xem ra hôm nay lại có trò vui để chơi rồi.
"Phương thiếu, hay là anh cứ vào trong phòng làm việc của tôi nghỉ một chút đi ạ?" Vương Thế Phi dè dặt hỏi Phương Hạo Vân.
"Không cần, ngồi đây xem đánh nhau tôi thấy thoải mái hơn..."
Phương Hạo Vân khẽ mỉm cười: "Hy vọng là không phải gặp lại người quen cũ..."
"Phương thiếu, anh nói vậy là sao ạ, tôi nghe mà không hiểu mô tê gì hết trơn?" Vương Thế Phi khẽ chau mày khó hiểu.
Phương Hạo Vân mỉm cười bí hiểm: "Anh sẽ biết ngay đây thôi mà..."
Khoảng chừng chưa đầy hai mươi phút sau, năm sáu chục gã thanh niên lục tục nối chân nhau bước vào trong Kim Bích Huy Hoàng, hiển nhiên là đám người này chính là cứu binh của lũ người Nhật.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLNhững người hay lui tới Kim Bích Huy Hoàng cũng đều quá quen với mấy cảnh này rồi, nên tuy trông thấy ở đây sắp có biến lớn, nhưng cũng chẳng ai sợ hãi mà bỏ đi, đại bộ phận khách khứa đều chẳng chút biến sắc, vẫn say sưa trò chuyện nhảy nhót như thường.
Một gã tuổi chừng trung niên khoác trên mình một chiếc áo da đen lừ lừ tiến tới, theo sau lưng hắn là mười mấy tên đồ tể thân hình vạm vỡ. Tên nào tên nấy sắc mặt lạnh tanh, sát khí nổi rõ trong mắt.
"Là người của Hỏa Long bang..." Vương Thế Phi thoáng nhìn là đã nhận ra gã đàn ông trung niên thủ lĩnh đó chính là Mặt Sẹo, lão đại của bang Báo Tử, kẻ đã bị Phương Hạo Vân đánh cho lăn cu lơ lần trước tại Kim Bích Huy Hoàng.
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khinh thường nhếch miệng cười: "Tần gia quả nhiên có lai vãng với người Nhật, chắc cái mác kêu gọi thu hút đầu tư, cũng chỉ là một trò lừa bịp..."
Ngập ngừng đôi chút, Phương Hạo Vân nói với Vương Thế Phi: "Anh cứ giải quyết vụ này đi, nếu có khó khăn thì tôi sẽ ra mặt giúp cho." Nói rồi, Phương Hạo Vân đi ra chỗ khác an tọa yên lành xem diễn biến.
Mặt Sẹo giao thiệp vài câu với lũ người Nhật thông qua sự trợ giúp của viên phiên dịch. Sau đó ánh mắt bắt đầu dáo dác lùng sục khắp nơi, và dừng lại trên người của Vương Thế Phi.
"Ông chủ Vương, gan của anh to lắm, anh có biết người của anh đã hành hung ai không? Vị này, chính là ngài Trương, nhân viên phụ trách ngoại vụ của Hoa Hải, còn những vị này đều là các chuyên viên thương mại cao cấp của Phổ Hạ Chu Thức bên Nhật, là các vị khách ngoại giao của thành phố mời tới đây khảo sát đầu tư.. Lần này thì anh gặp rắc rối to rồi đấy."
Hỏa Long bang của Mặt Sẹo không dám đối địch với nhà họ Vương, nhưng hôm nay hắn được sự ủy thác của ông cậu Kim Gia mà tới, có được sự chèo chống của tập đoàn Kim Gia, hắn chẳng còn sợ gì Vương gia nữa.
Vương Thế Phi mỉm cười khinh khỉnh, một thằng thái giám chết tiệt lại dám phóng cái rắm. Hắn khinh miệt nói: "Mặt Sẹo, sao tao lại không biết là tự bao giờ mày lại đi đầu quân, bán mạng cho lũ Nhật nhỉ? Tao là người thô lỗ, đạo lý to tát tao chả hiểu, khách ngoại giao ngoại giếc cái gì chứ, một lũ rác rưởi..."
"Bát dát..." Gã người Nhật thủ lĩnh hiển nhiên là nghe hiểu đôi chút tiếng Trung Quốc, sau khi nghe Vương Thế Phi nhục mạ mình như vậy, hắn tức thời lồng lộn lên, phẫn nộ gầm rú mấy câu với anh Trương phiên dịch, tựa hồ đang trao đổi về việc gì đó.
Anh chàng phiên dịch Trương vội vã nói nhỏ với Mặt Sẹo: " Matsuda tiên sinh có ý là, muốn chúng ta phải giao cô gái vừa nãy cho bọn họ, đồng thời bắt những nhân viên bảo vệ ở đây phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không nghe lời, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua..."
Mặt Sẹo lập tức chuyển ý của Matsuda trần thuật lại cho Vương Thế Phi, hắn cười đểu nói: "Ông chủ Vương, tội danh ẩu đả với khách nước ngoài chắc các anh cũng biết rồi đấy, nếu không muốn Kim Bích Huy Hoàng phải đóng cửa thì hãy ngoan ngoãn làm theo ý của Matsuda tiên sinh đi..."
"Làm cái đầu con mẹ mày ấy, bảo tao giao Tiểu Điệp cho bọn nó, vậy chẳng phải giao trứng cho ác ư, còn về vụ xin lỗi gì đó... Quên mẹ mày đi, tao bảo thuộc hạ của mày quỳ xuống xin lỗi thì mày có đồng ý không hả?" Vương Thế Phi cũng sôi máu rồi, mẹ nó nữa, cái thời đại nào rồi mà vẫn còn sót cái lũ Hán gian này chứ.
"Nếu mày đã không thích uống rượu mời, thì đừng trách chúng tao khách khí nhé, các anh em đâu đập phá đê..." Mặt Sẹo tới đây đã có phòng bị từ trước, tổng cộng hắn mang theo 6, 7 chục tên lâu la, rõ ràng là muốn phá nát cái hộp đêm này thành đống tro tàn.
Vương Thế Phi thấy vậy thì hơi chột dạ, so với đám đàn em của Mặt Sẹo, quân số bảo vệ của hắn có phần thua thiệt, hơn nữa bọn họ không có đủ tàn nhẫn như đối phương, nếu như đánh nhau thì chắc chắn hắn sẽ thua thiệt.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân bước ra, trên khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười khinh bỉ, gằn giọng nói: "Lâu ngày không gặp, thấy chú em càng lúc càng chẳng ra gì cả?"
Thấy sự có mặt kịp thời của Phương Hạo Vân, Vương Thế Phi mới thầm thở phào nhẹ nhõm, giờ thì hắn không phải lo nữa rồi.
Mặt Sẹo đối với Phương Hạo Vân vừa hận vừa kính sợ, chuyện lần trước hắn vẫn còn nhớ rõ như in, cứ như nó vừa xảy ra ngày hôm qua vậy. Khoảng thời gian này, hắn cũng có thêm vài lần được hiểu rõ hơn về thực lực thật sự của Phương Hạo Vân qua chỗ Kim Gia. Hắn hiểu rằng, người mình đông cũng chẳng ích gì.
"Phương thiếu, ngài cũng ở đây ạ, có phải tôi đã làm phiền ngài rồi không?"
Mặt Sẹo giả bộ xởi lởi tay bắt mặt mừng, cung kính chào hỏi Phương Hạo Vân. Có điều trong đáy lòng hắn thì đang không ngừng buông lời chửi rủa cay nghiệt, mẹ mày nữa, Tần gia sớm muộn cũng sẽ thanh toán mày, cho mày nhơn nhơn thêm mấy hôm nữa.
"Dẫn người của chú biến khỏi đây đê..." Đối với loại người này, Phương Hạo Vân chưa bao giờ nề hà khách khí, cho dù đối phương có cười tươi như hoa trước mặt hắn.
"Phương thiếu, những người đó là khách nước ngoài đó, ngài làm như vậy... quả là làm khó cho tôi quá..."
Mặt Sẹo cố nhiên vẫn rất sợ Phương Hạo Vân, nhưng cũng không dám trái lại chỉ thị của ông cậu. Từ khi hắn bị đá thọt cà lên cổ, mất chức năng của đàn ông, cô vợ Kim Phi ngày càng lạnh nhạt với hắn, ông cậu Kim Gia cũng lãnh đạm với hắn hơn. Hắn buộc phải làm thành công một số chuyện để khiến ông cậu vui lòng. Nếu không, chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ thành kẻ thất thế thân cô thế cô mà thôi.
Nguyên tắc của hắn là không dây với Phương Hạo Vân, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Kim Bích Huy Hoàng như vậy được.
"Đám Nhật Bổn chết tiệt, chỉ là một lũ lâu la mà thôi..."
Phương Hạo Viên khinh khỉnh hừ giọng nói: "Ta cho các chú ba phút để đi khỏi đây, sau ba phút, đừng có trách ta đây khách khí nhé."