Sau khi nói chuyện với Đường Dần, việc đầu tiên Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trần Thanh Thanh, với bản lĩnh của Trần gia, kiếm mấy tấm vé chắc không phải là vấn đề gì.
Sau khi nhận điện thoại, Trần Thanh Thanh nghe thấy, giọng nói duyên dáng liền vọng lại : "Hạo Vân, chị đang muốn gọi điện thoại cho em đây, không ngờ em lại gọi đến trước. Mấy ngày này chị có nhiều thời gian nhàn rỗi, hay là em đến dạy thái cực Trần thị chính tông cho chị đi?"
" Chuyện luyện thái cực hãy tạm gác lại, em gọi điện thoại cho chị là có chuyện muốn phiền chị." Phương Hạo Vân vội vàng kể việc mua vé tàu cho Thanh Thanh nghe.
Trần Thanh Thanh cười nói : " Không thành vấn đề, một tiếng sau chị sẽ mang vé tàu đến cho em."
" Nhanh như vậy ư?" Phương Hạo Vân có chút kinh ngạc.
Trần Thanh Thanh không đáp lại sự kinh ngạc của Hạo Vân, cô nghĩ một lúc rồi nói : " Hạo Vân, em xem như vậy được không nhé, chị giúp bạn học của em kiếm mấy tấm vé tối nay lên đường về quê, chị sẽ trực tiếp đưa đến trường, sau đó em qua đó. Đợi sau khi tiễn bạn học của em đi, đến biệt thự của chị, em dậy chị thái cực quyền của Trần thị. Những ngày này, dù có nằm mơ chị cũng nghĩ đến chuyện này."
Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều, thời gian này chắc chắn là kịp : " Được, vậy cứ quyết định như vậy đi...."
Cúp máy với Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân gọi điện cho Đường Dần. Hắn phải thông báo trước cho bọn họ một chút, để cho bọn họ chuẩn bị kĩ để tối nay lên xe về.
Đường Dần và Trương Binh biết tin tối nay có thể về nhà, vui sướng vô cùng, luôn mồm cảm ơn Phương Hạo Vân.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnNửa tiếng sau, Phương Hạo Vân lái xe đến trường đại học Hoa Hải, tìm thấy mấy bạn học chưa về quê, vừa mới hàn huyên vài câu, Trần Thanh Thanh cũng đến. Cô ngồi một chiếc xe thương vụ đến.
" Hạo Vân , đây đều là bạn học của em à, chuyến xe năm giờ chiều, toàn bộ là ghế giường nằm..." Trần Thanh Thanh vừa nói vừa đưa ra sáu vé về Tây An.
Phương Hạo Vân liền đưa cho bọn Trương Binh và Đường Dần.
Trong tay cầm tấm vé mong ước về quê, Trương Binh và các bạn học khác trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì có thể lập tức trở về quê, buồn vì lại là vé tốc hành giường nằm, hơn tám trăm tệ. Ngoài Đường Dần, hoàn cảnh gia đình của các bạn khác đều không phải khá giả lắm. Lộ phí hơn tám trăm tệ đối với bọn họ thực là quá xa xỉ. Bọn họ đi không nổi.
" Sao vậy?" Phương Hạo Vân chú ý thấy sắc mặt Trương Binh, hắn quan tâm hỏi.
" Không có gì. Bọn họ là quá xúc động thôi." Tất nhiên Đường Dần biết tâm tư của bọn họ, nhưng lại không tiện nói ra cho Phương Hạo Vân nghe.
Trần Thanh Thanh cảm thấy rất kì lạ, sắc mặt của bọn họ dường như chẳng liên quan gì đến việc xúc động cả? Rõ ràng là đang buồn phiền.
" Hiểu rồi.....!"
Trần Thanh Thanh cuối cùng đã hiểu ra, chỉ là chút khả năng nhìn nhận, cô đã hiểu rõ lo lắng trong lòng của những người bạn học này, cô mỉm cười nói : " Mọi người không phải lo lắng. Tiền vé xe này là do bạn của mọi người là Hạo Vân trả, các em không phải bận tâm. Thời gian không sớm nữa, mọi người thu dọn hành lí, chị bảo lái xe đưa các em ra bến xe..."
Trần Thanh Thanh ngồi xe thương vụ đến đây là để tiện đưa bọn họ ra bến xe.
Phương Hạo Vân âm thầm cảm kích, đúng là phụ nữ nhạy cảm, những việc nên nghĩ đều nghĩ ra hết.
Trương Binh do dự một chút, đi đến bên Phương Hạo Vân nói : " Hạo Vân, cảm ơn cậu, bây giờ tiền vé xe quả thực bọn tớ không thể chi trả được, nhưng học kì sau bọn tớ sẽ kiếm tiền trả cho cậu."
Các bạn học khác cũng thi nhau nói vào.
Phương Hạo Vân mở miệng ra, hắn muốn nói điều gì nhưng lại bị Trần Thanh Thanh cướp lời : " Mọi người yên tâm, sau này chị sẽ giới thiệu công việc cho mọi người. Đảm bảo nửa tháng là có thể trả hết tiền vé xe lần này."
" Chị à, cảm ơn chị..."
Nhà Trương Binh ở vùng núi Thiểm Bắc, nói thật, tám trăm tệ gần như là tiền ăn ba tháng của hắn ở trường.
" Không phải khách sáo, mọi người đều là bạn bè học cùng trường, hơn nữa, mọi người lại là bạn học của Hạo Vân..."
Trần Thanh Thanh vừa cười vừa nói : " Mọi người đi thu dọn hành lí đi."
Đợi đến lúc mọi người rời đi, Phương Hạo Vân vẻ mặt chân thành nói : " Chị à, chuyện hôm nay thật là phải cảm ơn chị..."
" Hạo Vân, sao em lại khách sáo với chị vậy? Còn coi chị như người ngoài..."
Nói đến đây, Trần Thanh Thanh cảm thấy lời của mình có chút mập mờ, mặt cô đỏ bừng lên, giải thích : " Ý chị là, chúng ta là bạn tốt."
Lời giải thích của Trần Thanh Thanh có chút giấu đầu hở đuôi. Cũng may Phương Hạo Vân cũng không để ý, hắn mỉm cười nói : " Chị à, sau khi khai giảng, chị phải giúp bọn họ tìm một việc kiếm tiền đấy. Lịch học của học viện kinh tế rất ít, nếu vừa học vừa làm, chắc là không ảnh hưởng đến việc học đâu...."
" Yên tâm đi, lúc này chị nói đều là thật, em cho rằng chị đùa à..."
Trần Thanh Thanh có chút cảm khái nói : " Hạo Vân, những người bạn học này hoàn cảnh gia đình tuy không tốt nhưng bọn họ lại có một tấm lòng chân thực. So với những kẻ quần áo lụa là kia chị thà nguyện làm bạn với bọn họ."
" Đúng vậy..!"
Phương Hạo Vân cảm động thở ra một tiếng, tiếp đó tự trách mình : " Em nên sớm quan tâm tới bọn họ, đối với các bạn học này em có chút thất trách."
" Đừng nói nữa, bọn họ đến rồi..."
Sinh viên trở về quê lúc nào cũng hăm hở, thực ra bọn Đường Dần sớm đã thu dọn xong hành lí, chỉ cần đi lên lầu sách xuống là được.
Đường Dần thần bí hề hề kéo Phương Hạo Vân đi ra chỗ khác, giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói : "Hạo Vân, cậu thật cừ, ngay cả đàn chị xinh đẹp dũng cảm như vậy cũng bị cậu tán đổ. Tớ chính thức tuyên bố danh hiệu phong lưu tài tử dành cho cậu."
" Cậu làm việc của cậu đi, chúng tớ là tình bạn trong sáng." Phương Hạo Vân tức giận đẩy Đường Dần ra.
Đường Dần cười ám muội : " Nhà cách mạng vĩ đại Các Mác đã từng nói , giữa nam nữ không tồn tại tình bạn trong sáng. Cậu đừng giấu tớ nữa, thực ra từ sự việc tỉ thí võ nghệ lần trước, mọi người đều biết rồi. Nhưng cậu cũng phải cẩn thận, cần phải giải quyết tốt quan hệ giữa các bạn gái của cậu, cẩn thận..."
" Tiểu tử thối Đường Dần, nhất định phải nói những điều vô vị đó à?"
Lúc đó Trương Binh cũng bước đến, anh ta vỗ vỗ vai Hạo Vân, nói : " Hạo Vân, tớ chúc cậu ăn tết vui vẻ trước, trở lại học kì mới tớ sẽ mang chút đặc sản quê nhà lên cảm ơn cậu...."
" Được..!"
Phương Hạo Vân biết, người vùng Tây Bắc như Trương Binh, không muốn nhất là nợ ân tình của người khác. Hắn vui vẻ nói : " Được, quyết định như vậy đi. Tớ đợi đặc sản của cậu."