Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 196


" Ồ..!"

Trần Thanh Thanh tỏ ra có chút thất vọng, nhưng tóm lại vẫn là một chuyện tốt lành.

Cùng với sự thoải mái do Hạo Vân mát xa, cô ấy cảm thấy cơ thể mình ngày càng thoải mái, có cảm giác mơ màng đi vào giấc ngủ, vô cùng thích thú.

Bất tri bất giác, đầu cô đã gục vào lòng Phương Hạo Vân, đôi mắt đẹp đẽ đã nhắm chặt. Trong hơi thở có lúc phát ra những tiếng thở dốc.

Đứng sau lưng Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân chỉ cần hơi nhìn xuống một chút là có thể nhìn thấy phần cổ trắng nõn nà và khe ngực sâu sâu, trắng trắng.

Không chút nghi ngờ, Trần Thanh Thanh cũng là một cô gái gợi cảm, thật là rất cuốn hút.

Trong lòng hơi giật mình, Phương Hạo Vân thu ánh nhìn lại, khe khẽ nói : " Chị à, được rồi. Em nghĩ sau buổi mát xa hôm nay, tạm thời sẽ không đau nữa. Sau này đừng làm việc quá lao lực. Con gái quá lao lực sẽ ảnh hưởng đến da đó."

Trần Thanh Thanh quay đầu lại cười nói : " Không có gì, chị không quan tâm, cùng lắm là không lấy được chồng."

" Chị đúng là biết nói đùa, xinh đẹp thông minh như chị sao lại không lấy được chồng, không chừng người theo đuổi chị lại tăng nhanh liên tiếp ấy?"

Phương Hạo Vân nói đùa, quay trở lại ngồi xuống ghế sô pha. Ánh mắt nhìn chằm chằm và Trần Thanh Thanh. Không thể không nói, quả thật là một cô gái rất đẹp rất thông minh.

" Vậy thế thì sao chứ?"

Trần Thanh Thanh hạ thấp mình nói : " Tiếc là trong những người theo đuổi chị lại không có kiểu người mà chị thích."

" Chắc là yêu cầu của chị lại cao quá rồi?"

Phương Hạo Vân tiện thể hỏi : " Chị thích kiểu người nào, có cơ hội em sẽ để ý giúp chị."

" À....đó là việc riêng, không cần em quan tâm." Trần Thanh Thanh vốn định nói em là loại người đó. Nhưng lời nói vừa đến cửa miệng thì cô kịp thời dừng lại, tránh cho hắn hiều lầm.

Nhưng nói đi phải nói lại, cô cũng thật sự có chút thích kiểu người như Phương Hạo Vân. Đặc biệt là có công phu, đó gọi là trong yêu có ngưỡng mộ.

" Ồ..!"

Phương Hạo Vân đáp một tiếng rồi không nói gì thêm.

Còn Trần Thanh Thanh cũng không biết nói gì thêm thì tốt.

Bỗng nhiên không khí trở lên yên tĩnh, Trần Thanh Thanh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, định trước tiên phá vỡ không khí yên tĩnh này : " Hạo Vân, trong khoảng thời gian này Tần gia và Kim gia yên tĩnh quá, chị nghĩ bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch đối phó với chúng ta. Chị cảm thấy em nhất định phải cẩn thận chút,ngoài ra sự an toàn của Kỳ cũng không thể lơ là. Nếu em không ngại, chị muốn phái ít cấp dưới của chị đi âm thầm bảo vệ người nhà em?"

" Chẳng phải chị đã làm như vậy rồi sao?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

Trần Thanh Thanh hơi kinh ngạc, cô cười : " Xem ra không có chuyện gì là có thể qua được mắt em. Em sẽ không giận chị tiền trảm hậu tấu đó chứ?"

"Tất nhiên là không."

Từ sau việc Kỳ bị mất tích, Phương Hạo Vân cũng ý thức được những chuyện này. Nếu có người âm thầm giúp đỡ, chắc chắn sẽ không tiếp tục xảy ra những vấn đề tương tự nữa. Đối với thiện ý của Trần gia, Phương Hạo Vân cảm kích từ tận đáy lòng.

"Hạo Vân, có còn nhớ lần trước chị nói với em, em là người không cách nào an phận được."

Trần Thanh Thanh di chuyển người, đổi tư thế nằm thoải mái trên sô pha, cô nhìn Phương Hạo Vân chăm chú nói : " Em nên xây dựng sự nghiệp thuộc về em."

Phương Hạo Vân nghe thấy, hắn im lặng một lúc rồi mới nói : " Chị à, lời của chị em không quên. Thực ra, những ngày này, em luôn nghĩ. Chỉ là tạm thời chưa có kết quả. Em nghĩ mình cần có chút thời gian."

Trần Thanh Thanh sau khi nghe thấy âm thanh trước mặt vọng đến tai, cô thấp giọng nói : " Chị có niềm tin vào em. Ba chị từng nói với chị, ông nói, sau này thành tích của em sẽ vượt xa ông. Từ nhỏ đến lớn, chị chưa từng nghi ngờ con mắt của ba chị, cũng chưa từng thấy ông khen ngợi ai như vậy."

" Có lẽ chú Trần nhìn nhầm rồi?" Phương Hạo Vân lạnh lùng đáp.

" Không đâu!"

Trần Thanh Thanh tự tin cười : " Chị có niềm tin ở em. Làm bạn với em lâu như vậy, tuy em rất thần bí, nhưng chị cũng nhận ra được điểm khác biệt của em với mọi người."

Phương Hạo Vân ngắm nhìn đôi mắt mĩ lệ của Trần Thanh Thanh, ánh mắt đôi lúc lại nhìn xuống cổ áo của cô, trong lòng nghĩ đến trước đó nhìn thấy khe ngực, trong lòng có chút không yên.

" Nhìn linh tinh cái gì vậy? Cẩn thận không chị khoét mắt em ra đó.." Phụ nữ đúng là rất nhạy cảm, Trần Thanh Thanh rất nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt của Phương Hạo Vân đang nhìn quanh trên cơ thể mình.

Đừng thấy Trần Thanh Thanh có bộ dạng chính trực, trên thực tế, đối với Phương Hạo Vân trong lòng cô cũng có một tình cảm ôm ấp khác. Người con gái nào không hy vọng mình có thể thu hút ánh mắt của người đàn ông khác? Trong thời gian dài, vì cô để lại cho người khác ấn tượng mạnh mẽ, bình thường, trong trường học, tuyệt đối không có nam sinh nào dám nhìn cô lâu.Bây giờ được Phương Hạo vân chú ý, trong lòng cô thực ra cũng rất vui, rất tự hào.

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : "Có nhìn gì đâu." cùng lúc ấy, ánh mắt hắn rất tự nhiên nhìn ra chỗ khác.

Đối với kẻ lão luyện như Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh âm thầm kinh ngạc, hoặc là hắn đã thực sự trưởng thành, hoặc là chứng tỏ hắn là một cao thủ trong tình trường, đã không còn gì sợ hãi nữa.

Điều chỉnh tình cảm một chút, Trần Thanh Thanh nói vào vấn đề chính : " Hạo Vân, bây giờ truyền cho chị vài chiêu thái cực quyền Trần thị đi?"

Phương Hạo Vân cố ý đưa tay ra đấm đấm cái lưng mỏi, đứng dậy, nhìn màn đêm đang buông xuống ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói : " Lần sau đi, hôm nay tâm trạng em không thích hợp với đánh thái cực quyền."

Vừa nói, hắn bèn nhẹ nhàng bước đến trước cửa sổ. Thời gian trôi đi thật nhanh, nói chuyện với Trần Thanh Thanh một lúc, chớp mắt trời đã tối rồi.

Nhìn bóng dáng cao ngất hùng vũ của Phương Hạo Vân, trong lòng Trần Thanh Thanh có chút rung động, hắn có tâm trạng, hơn nữa rất nặng. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, Bạch Lăng Kỳ thật sự đã làm nhiễu loạn tấm lòng hắn?

" Chị à, chị đừng có đoán linh tinh, không phải là vì chuyện của Kỳ đâu, mà là chuyện càng khó giải quyết hơn."

Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, hắn vẫn chưa quyết định cuối cùng mình có đi gặp Nguyệt Như không, cho dù là đi gặp từ xa cũng tốt. Từ sau khi sống lại, hắn ngày càng do dự, làm việc gì cũng không dứt khoát như trước nữa. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

" Chị có thể giúp em không?"

Trần Thanh Thanh rất muốn chia sẽ ưu tư buồn phiền với Phương Hạo Vân. Nói ví dụ như, việc lúc trước Phương Hạo Vân nhờ cô mua giúp vé tàu, cô liền vô cùng vui vẻ, không để bụng. Khi giải quyết mọi việc ổn thỏa, tâm trạng đều rất hể hả.
Bình Luận (0)
Comment