Bạch Lăng Kỳ tựa đầu vùi vào lồng ngực Phương Hạo Vân, nói "Hạo Vân, em cũng đã quyết định, từ hôm nay trở đi em sẽ quay lại ở đây , có điều anh phải đồng ý với em một chuyện…."
"Chuyện gì, em nói đi?"
Phương Hạo Vân vội vàng truy hỏi, trong long mừng thầm, mình và Kỳ rốt cục cũng đã tu thành chính quả. Có điều trong long hắn cũng ẩn ẩn có hơi lo lắng , hắn sợ Kỳ sẽ nói về chuyện chị Mỹ Kỳ. vậy sẽ làm cho hắn khó xủ, lòng bàn tay đều là thịt, bỏ được người nào đây?
"Nói ra đi Kỳ, em muốn anh hứa với em việc gì?"
Phương Hạo Vân trong long nôn nóng, một lần nữa lên tiếng hối thúc
"Thôi, không nói nữa, em còn chưa nghĩ ra"
Bạch Lăng Kỳ muốn nói lại thôi, câu chữ sắp bật khỏi miệng lại nuốt trở vào trong, cuối cùng cô không nói tiếp yêu cầu
Phương Hạo Vân như được trút bỏ gánh nặng, không tiếp tục dò hỏi
Ngập ngừng 1 lát hắn hôn lên trán bạn gái , dịu dàng nói
"Kỳ, hãy tin anh, anh sẽ để em làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời"
Bạch Lăng Kỳ vòng đôi tay ôm lấy cổ hắn, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, hồi lâu không nói tiếng nào
Phương Hạo Vân cảm thấy kỳ lạ
"Lăng Kỳ em sao vậy? Sao tự nhiên em lại khóc?
Bạch Lăng Kỳ siết chặt vòng tay hơn, nấc lên từng tiếng
"Hạo Vân, dù thế nào anh cũng không chịu từ bỏ chị Mỹ Kỳ đúng không ?"
"Kỳ à !"
Phương Hạo Vân gọi tên bạn gái, hắn cũng không biết phải nói gì vào lúc này. Đúng là hắn sẽ không từ bỏ Trương Mỹ Kỳ, nhưng trong tình huống hiện tại mà thú nhận thì sẽ không hay lắm. nhưng hắn lại không muốn dối gạt Bạch Lăng Kỳ.
Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang bối rối khó xử, Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên nói với hắn:
"Hạo Vân anh biết không? Trong 3 ngày anh mất đi tin tức em còn tưởng anh đang giận em, từ nay bỏ mặc em luôn rồi….Hôm nay thấy anh quay về, em cảm thấy rất vui, quả thật rất vui, sau này em không làm anh giận nữa, chuyện giữa anh và chị Mỹ Kỳ, em cũng sẽ không phản đối nữa"
Nghe Bạch Lăng Kỳ nói thế Phương Hạo Vân không biết nên vui hay nên buồn. Với tính cách của Bạch Lăng Kỳ, cô có thể nói ra những lời này quả thật là hiếm có, những lời này là minh chứng rõ ràng của tình yêu cao cả mà cô đối với Phương Hạo Vân, vĩ đại đến mức chấp nhận cả chuyện cùng chia sẻ một người đàn ông với cô gái khác.
Nói thật long, trong khoảnh khắc ấy Phương Hạo Vân cảm thấy vô cùng áy náy
"Kỳ, em yên tâm, đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp tới nữa anh cũng không rời xa em….Em thuộc về anh, anh cũng thuộc về em….Chúng ta sống bên nhau chắc chắn sẽ rất vui vẻ hạnh phúc"
Áy náy qua đi, nội tâm của Phương Hạo Vân bắt đầu cảm động, tình yêu cao cả của Bạch Lăng Kỳ đã đánh động trái tim hắn, hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến đang chờ đón hắn, cảm giác ấy trước giờ hắn chưa từng trải nghiệm qua lần nào
Bạch Lăng Kỳ ôm chặt lấy bạn trai không chịu buông tay ra, cô sợ Phương Hạo Vân sẽ đột nhiên biến mất.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn"Hạo Vân, Kỳ, hai người đang ở nhà à…."
Không khí ấm cúng bị tiếng mở cửa phá tan. Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi tan sở về nhà, vừa mở cửa bước vào là thấy ngay cặp tình nhân ôm chặt lấy nhau trên ghế sofa/
Tạ Mai Nhi là người đầu tiên phản ứng:
"hai em tiếp tục nha, chị không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy…"
Vừa nói, Tạ Mai Nhi vừa đưa hai tay lên bịt mắt lại, mò mẫm đi vào phòng ngủ của mình.
Sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ thoáng lộ vẻ khó xử, cô đi khỏi hay ở lại đây? Nên nói gì, làm gì vào lúc này bây giờ?
"Chị Mỹ Kỳ, hết giờ làm rồi đấy à!"
Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt đẩy nhẹ Phương Hạo Vân ra, chủ động chào đón Trương Mỹ Kỳ:
"Chị Mỹ Kỳ, nếu tiện thì em muốn nói chuyện với chị một chút, có được không?"
"Ơ"
Trương Mỹ Kỳ giật mình tỏ ra kinh ngạc
Vẻ bối rối chỉ tồn tại trong tích tắc, Trương Mỹ Kỳ khẽ gật đầu
"Được thôi, chị cũng định nói chuyện với em"
Phương Hạo Vân cảm thấy lo lắng, hai cô gái có đánh nhau không trời? Do dự giây lát hắn dơ tay xin phát biểu như cậu học sinh ngoan:
"Thưa hai cô, hai cô nói chuyện với nhau cho phép em ngồi nghe kế bên được không ạ?"
"Không cho!!"
Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ không ai bảo ai cùng hét lên y chang nhau một câu
"Không được nghe lén, mau tránh ra!"
Phương Hạo Vân tỏ vẻ ấm ức:
"Người ta chỉ muốn biết hai cô muốn nói gì với nhau thôi mà"
"Đề tài phụ nữ"
Bạch Lăng Kỳ bĩu môi lườm hắn:
"Con gái nói chuyện với nhau anh không được xía vào, không cho phép anh nghe lén đâu đấy"
"Kỹ, có cần vào phòng chị không?"
Trương Mỹ Kỳ chủ động đề nghị
"Vâng"
Bạch Lăng Kỳ gật đầu đồng ý, sau đó đi theo Trương Mỹ Kỳ vào phòng khóa trái cửa lại.
Tạ Mai Nhi dõng tai nghe ngóng trong phòng, nghe nói Bạch Lăng Kỳ và chị Mỹ Kỳ vào phòng nói chuyện riêng, vội mở cửa thò đầu ra hỏi Phương Hạo Vân :
"Hạo Vân, em có nghĩ họ đánh nhau không nhỉ?"
"Chị không nói câu gì khác được sao?"
Phương Hạo Vân oán trách:
"Xem chị kìa, hình như muốn thiên hạ đại loạn hay sao ấy? Chị xấu tính quá"
"Em mới là người xấu tính đó, đàn ông tốt mà ăn cơm ở nhà còn kêu thêm tô phở?"
Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, sau đó đóng cửa cái rầm.
"Em muốn mắng chị đúng không?"
Sauk hi vào phòng ngồi xuống, Trương Mỹ Kỳ lên tiếng trước :
"Chị biết em là bạn gái chính thức của Hạo Vân, em có tư cách hỏi tội chị, nhưng…"
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười cắt ngang câu nói:
"Chị Mỹ Kỳ, em nghĩ chị hiểu lầm rồi , em không có ý hỏi tội chị. Thật ra hôm nay em tìm chị nói chuyện là muốn báo cho chị biết, những ngày qua em đã nghĩ thông suốt rồi, em không phản đối quan hệ giữa chị và Hạo Vân nữa"
"Em nói thật đấy chứ?"
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên, lờ nói của Bạch Lăng Kỳ nằm ngoài dự đoán của cô, cô không hề nghĩ rằng Bạch Lăng Kỳ sẽ đồng ý chuyện này. Đổi lại là cô, nếu đứng vào vị trí của Bạch Lăng Kỳ, đưa ra quyết định như thế là vô cùng khó khăn, dù gì thì đối với phụ nữ tình yêu luôn luôn là ích kỉ.
Bạch Lăng Kỳ nghiêm túc gật đầu nói:
"Vâng, đây là sự thật. Chị Mỹ Kỳ, em yêu Hạo Vân, Hạo Vân cũng yêu em. Mấy hôm nay Hạo Vân đột nhiên mất tích em đã nhìn thấu tất cả, giận dỗi ích kỉ chi bằng quý trọng những gì đang có, nắm bắt hiện tại, như thế mới có được hạnh phúc. Chị nói em nghĩ vậy có đúng không?"
Trương Mỹ Kỳ ngấm ngầm nể phục, lúc trước quả thật mình xem thường cô bé này rồi, quan điểm về tình yêu của Bạch Lăng Kỳ không hề thua kém cô
Ổn định lại cảm xúc, Trương Mỹ Kỳ tỏ vẻ có lỗi nói :
" Kỳ, em nói như thế làm chị thấy rất hổ thẹn. Nếu như không phải chị không có cách nào rời xa Hạo Vân, chị chắc chắn sẽ không cướp bạn trai của em đâu"
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nói thế,em biết thật ra chị cũng là người bị hại, hồi đó nếu không phải Hạo Vân cưỡng…."
"Kỳ, em nói sai rồi"
Trương Mỹ Kỳ vội ngắt lời Bạch Lăng Kỳ nói :
"Được ở bên cạnh Hạo Vân, chị cảm thấy mình rất may mắn, mặc kệ khi đó bắt đầu tồi tệ như thế nào, nhưng kết cục là tốt đẹp, ít ra chị đã tìm thấy tình yêu, tìm thấy 1 người đàn ông có thể tin cậy …."
Ngừng một lát. Trương Mỹ Kỳ nói tiếp:
"Kỳ, em yên tâm đi, chị sẽ không tranh giành với em thứ gì đâu, Hạo Vân chỉ có một người vợ, đó chính là em. Về mặt này chị có thể hứa chắc với em"
Bạch Lăng Kỳ khẽ gật đầu khâm phục, xem ra tình yêu của chị Mỹ Kỳ đối với Hạo Vân cũng không kém hơn cô, thậm chí chị Mỹ Kỳ còn chấp nhận làm tình nhân, không yêu cầu bất cứ danh phận nào.
Đứng vào góc độ của Trương Mỹ Kỳ suy nghĩ, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy đổi lại là mình, chưa chắc cô chịu đồng ý làm như vậy.
"Chị Mỹ Kỳ, em hi vọng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ dẹp bỏ thành kiến với đối phương sang một bên, sống hòa thuận bên nhau, chị là một cô gái tài giỏi trong công việc, chuyện ở công ty sau này còn cần chị góp sức nhiều"
Bạch Lăng Kỳ chủ động bày tỏ thành ý của mình.
Trương Mỹ Kỳ một lần nữa kinh ngạc, thái độ thản nhiên và bình tĩnh của Bạch Lăng Kỳ khiến cô cảm phục, chỉ dựa vào cách xử lí việc hôm nay thôi, cô tin chắc cô bé này tương lai sẽ rất sáng lạng
"Ừm"
Trương Mỹ Kỳ gật đầu đồng ý nói:
"Yên tâm đi, cho dù em không nói ra chị cũng sẽ rất cố gắng làm việc, vì chị rất thích công việc này"
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Trương Mỹ Kỳ đang mang mối nghi ngờ, chẳng lẽ nhà họ Phương sẽ giao tập đoàn Thịnh Hâm cho đứa con nuôi Phương Hạo Vân, bằng không sao Bạch Lăng Kỳ lại quan tâm đến việc trong công ty đến vậy? Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, cô phát hiện giám độc Phương có ý đào tạo Bạch Lăng Kỳ, hình như muốn tạo điều kiện cho cô bé tiếp quản công ty trong tương lai?
" Chị Mỹ Kỳ, em còn có một chuyện muốn nói với chị ….nhưng chị phải hứa với em, sau khi chị biết không được nói cho người khác nghe, cho dù là cô bạn thân nhất chị Mai cũng không được, chị có hứa không ?"
Bạch Lăng Kỳ tính nói rõ than phận của Phương Hạo Vân cho Trương Mỹ Kỳ biết, hai người đã có quan hệ với nhau, có giấu giếm cũng không còn ý nghã, hơn nữa Bạch Lăng Kỳ cảm thấy nếu Trương Mỹ Kỳ biết được sự thật này, sau này chắc chắn sẽ càng tận tâm tận lực làm việc cho công ty.
"Là chuyện lien quan đến Hạo Vân phải không?"
Trương Mỹ Kỳ hỏi nhỏ
"Vâng"
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười trả lời
"Chuyện này liên quan đến than phận của Hạo Vân, nên chị phải hứa giữ bí mật trước rồi em mới kể chị nghe"
"Được thôi, chị hứa với em sẽ giữ bí mật, cho dù là Mai Nhi cũng không nói ra"
Trương Mỹ Kỳ nghiêm túc khẳng định
"Chị Mỹ Kỳ, thật ra Hạo Vân là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, là con trai duy nhất của chủ tịch Phương Tử lân, em trai ruột của giám đốc Phương"
Câu này nói ra, Trương Mỹ Kỳ lập tức há hốc miệng kinh ngạc, lần trước Phương Hạo Vân chỉ thừa nhận giám đốc Phương chỉ là chị nuôi của hắn, khi đó cô đã vô cùng ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ nhiều them liền tin lời hắn nói, ai ngờ Phương Hạo Vân chính là em ruột của Phương Tuyết Di, là đại thiếu gia chính hiệu của nhà họ Phương.
"Chị Mỹ Kỳ, em biết trước đây Hạo Vân che giấu thân phận của mình trước mặt chị nhưng anh ấy không có ác ý đâu , con người Hạo Vân thế nào chắc chị đã biết rõ, xưa nay Hạo vân không thích kinh doanh, cũng không thích vào công ty làm việc. Chủ tịch và tổng giám đốc đã phí sức rất nhiều mới lôi được Hạo Vân vào công ty, nhưng anh ấy không chịu vào làm ở cấp quản lý, chấp nhận che giấu than phận làm một nhân viên nghiệp vụ cấp dưới"
Bạch Lăng Kỳ giải thích rõ hơn
Sauk hi kinh ngạc qua đi, Trương Mỹ Kỳ bình tâm suy nghĩ trở lại, cô nhìn thấu tâm tư của Bạch Lăng Kỳ:
"Kỳ, chị biết ý của em, em nói với chị những lời này chẳng qua muốn chị ra sức làm việc cho công ty hơn, có đúng thế không?"
Bạch Lăng Kỳ gãi đầu gãi tai lấp liếm:
"Chút tính toán khôn khéo của em không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của chị Mỹ Kỳ rồi…"
"Kỳ, chị nói thật lòng đó, Hạo Vân có thể lấy được em làm vợ là phúc của cậu ấy. Hôm nay chị mới biết em là cô gái tài năng biết bao"
Trương Mỹ Kỳ khen ngợi một câu:
"Tương lai thành tựu của em sẽ vượt trên chị và giám đốc Phương đó"
"Chị Mỹ Kỳ, chị khiếm tốn quá rồi, chị và chị Tuyết Di đều là thần tượng của em, là tấm gương em noi theo học tập, sao em dám so sánh với hai chị được chứ?"
Bạch Lăng Kỳ khiêm tốn nói.
Cuộc đối thoại khiến quan hệ của hai cô gái xích lại gần nhau hơn, hai cô khen ngợi lẫn nhau, không khí trong phòng trở nên náo nhiệt hẳn.
Bức tường cách âm được thiết kế khá tốt, Phương Hạo Vận đứng ngoài cửa ghé tai nghe ngóng nhưng không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện trong phòng, chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng cười vui vẻ.
Phương Hạo Vân thở dài nhẹ nhõm, có tiếng cười nghĩa là không đánh nhau, chỉ cần không xảy ra đại chiến thì họ có nói với nhau chuyện gì thì cũng mặc kệ.
Đến khi màn đêm buông xuống, ánh đèn ngoài phố thắp sáng lung linh. Bạch Lăng Kỳ mới bước ra khỉ phòng Trương Mỹ Kỳ. Lúc ra khỏi phòng, hai cô gái tay trong tay như một đôi chị em than thiết.
Tạ Mai Nhi và Phương Hạo Vân nhìn nhau ngạc nhiên, rốt cuộc hai cô gái đang diễn kịch hay làm thật đây?
"Chị Mỹ Kỳ, Kỳ, hai người…."
Phương Hạo vân dè dặt thăm dò, nhưng không biết nên nói tiếp câu gì
"Em và chị Mỹ Kỳ rất tốt"
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười nói
"Anh đừng có đem lòng dạ tiểu nhân mà đem nghĩ cho phụ nữ nhé, em và chị Mỹ Kỳ không có nhỏ mọn như anh tưởng đâu, có đúng vậy không chị Mỹ Kỳ?"
Trương Mỹ Kỳ quay sang Phương Hạo Vân nói :
"Hạo Vân, chị biết em đang lo lắng điều gì. Không sao đâu chị vào Kỳ đều tốt, thật đấy"
"Thời gian không còn sớm nữa, Kỳ, em mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai phải cố gắng làm việc nữa"
Trương Mỹ Kỳ đẩy Bạch Lăng Kỳ vào lòng Phương Hạo Vân, quay lưng trở vào phòng, hôm nay là ngày rất vui trong đời cô, nghĩ chắc cô sẽ ngủ một giấc ngon vào đêm nay.
"Vào phòng đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, anh không phải muốn vào ngủ phòng của chị Mỹ Kỳ đấy chứ?"
Bạch Lăng Kỳ lườm bạn trai một cái, kéo tay hắn đi vào phòng danh cho chủ nhà.(Đả Tự: ta cũng muốn vậy =P~)
Sau khi đóng cửa phòng, Bạch Lăng Kỳ ngẩn đầu lên e thẹn nhìn vào Phương Hạo Vân, lí nhí nói:
"Hạo Vân, đêm nay em muốn cởi hết quần áo ra ngủ, nhwang anh đừng nghĩ bậy bạ nha, thứ quý giá nhất em sẽ để giành cho đêm tân hôn mới trao cho anh" (Đả tự: giết người không dao a)
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, còn tưởng đêm nay được chiều chuộng một lần nữa chứ, xem ra chỉ được nhìn bằng con mắt them thuồng thôi à?
Nhưng nghĩ cũng hay hay(Đả tự: thế này mà cho là hay chắc biến thái mất rồi), giờ đã tiến lên được một bước, phát triển tới mức cởi quần áo ra ngủ chung. Nếu đã cởi quần áo ra rồi, chuyện ấy còn cách bao xa nữa?
"Hạo Vân, qua đây giúp em một chút, cái này….cái này cởi ra không được nè"(Đả tự: mũi ta bắt đầu chảy máu rồi nha)
Đang lúc Phương Hạo Vân tram ngâm suy nghĩ, Bạch Lăng Kỳ đã leo lên giường bắt đầu cởi áo, gặp ngay cái nút sau lưng chiếc nịt ngực không mở ra được nên mới cầu cứu bạn trai.
Phương Hạo Vân mừng thầm, vội bước lại gần giúp Bạch Lăng Kỳ cởi nút áo ngực ra, thừa cơ góp ý(Đả tự: thừa cơ nhòm trộm … thì có):
"Cái này rắc rối quá, hay sau này em đừng mặc nó nữa."
Bạch Lăng Kỳ nóng ran cả khuôn mặt, thấy đôi mắt của Phương Hạo Vân dán chặt vào vùng ngực của mình, cô ôm chầm lấy hắn, dựa khuôn mặt nóng bừng bừng vào vai Phương Hạo Vân, giả đò giận dữ:
"Không được nhìn, không cho anh nhìn đâu…."(Đả tự: con gái nói không là có đấy tiến hành thôi)