Khóe môi Lăng Vân Giai nở một nụ cười khoái chí, nhủ thầm, mặc kệ người ta đưa ra lí do gì cũng được, mình cứ không thay đổi ý định, xem làm gì được nhau nào?
- Hạo Vân, nói ra đi, giữa chúng ta còn cần giấu giếm gì sao? Có gì cậu cứ nói thẳng ra không cần ngại.
Lăng Vân Giai quả nhiên là một tên mặt dày, người không biết chuyện nhìn vào còn tưởng hắn có quan hệ thân thiết với Phương Hạo Vân lắm chứ.
- Thôi, sau này có cơ hội mới nói cho anh biết, bây giờ không còn sớm nữa, tôi nghĩ tôi nên cáo từ rồi...
Phương Hạo Vân cố ý tạo không khí hồi hộp, đứng dậy cáo từ ra về.
Quả nhiên Phương Hạo Vân càng làm vậy trong lòng Lăng Vân Giai còn nôn nóng muốn biết lí do, nhưng dù sao hắn cũng biết kiềm chế cảm xúc, không hỏi dồn quá đáng, chỉ mỉm cười nói:
- Nếu đã vậy thì tôi không tiện giữ cậu lâu nữa, hôm khác tôi lại mời cậu uống cà phê, hy vọng chúng ta có thể làm bạn với nhau.
Dừng lại một lát, Lăng Vân Giai một lần nữa tỏ ra thành khẩn, nói:
- Hạo Vân, tôi thật lòng muốn tiến tới với chị Tuyết Di của cậu, hy vọng cậu có thể chuyển thành ý của tôi đến cô ấy.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, người này dai như đĩa đói, khó đối phó lắm đây.
- Ha ha, Lăng tiên sinh cứ yên tâm, ý tốt của anh tôi nhất định sẽ nói lại với chị Tuyết Di, có điều... con người chị ấy tôi hiểu rõ hơn ai hết, tôi tin chắc anh và chị ấy sẽ không có kết quả gì đâu.
Phương Hạo Vân giả đò cúi đầu buồn bã .
- Hạo Vân, cậu đưa ra nhận xét như vậy có vội vàng quá không?
Lăng Vân Giai tràn đầy tự tin nói:
- Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, tôi tin tấm lòng thành của tôi sẽ đánh động Tuyết Di.
Phương Hạo Vân nghe xong, thở dài một tiếng, nói nhỏ:
- Lăng tiên sinh, thấy anh si tình như thế tôi không nỡ giấu anh nữa, tôi nói ra sự thật cho anh biết vậy. Chị Tuyết Di... chị ấy... chị ấy chỉ thích con gái thôi...
Nói xong câu này, trong lòng Phương Hạo Vân vội niệm kinh, chị ơi, chuyện này chị không được trách em nha, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho chị thôi.
Lăng Vân Giai như sấm giật ngang tai, trơ người ra ngạc nhiên, nghĩ thầm hèn chi Phương Tuyết Di lạnh nhạt với mình như thế, thì ra cô ấy không thích đàn ông.
- Không đúng!
Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Vân Giai cảm thấy mình không nên kết luận nhanh như vậy được, không thể dễ dàng tin vào lời nói phiến diện của Phương Hạo Vân, phải kiểm tra độ xác thực của thông tin này trước đã.
- Hạo Vân, tất cả những gì cậu nói đều là thật đó ư?
Lăng Vân Giai nhỏ tiếng thăm dò.
Vâng, là thật đó!
Phương Hạo Vân đưa ra bộ mặt ngây thơ như học sinh tiểu học, nói:
- Tôi có dám đem danh dự của chị mình ra nói đùa không chứ? Lăng tiên sinh, nói thật lòng, nếu không phải nể tình anh si tình với chị Tuyết Di, tôi tuyệt đối không kể bí mật này ra đâu. Anh phải hứa giữ bí mật chuyện này, không được tiết lộ ra ngoài nha.
Lăng Vân Giai gật đầu lia lịa, trấn an:
- Hạo Vân, cậu yên tâm đi, nếu như cậu đã tin tưởng nói sự thật cho tôi nghe thì tất nhiên tôi sẽ câm như hến, tôi thề với trời bí mật này chỉ có hai người chúng ta biết, người ngoài tuyệt đối không moi được thông tin từ chỗ tôi đâu.
- Lăng tiên sinh, nghe anh nói thế là tôi yên tâm rồi.
Phương Hạo Vân nói thêm một câu xin lỗi:
- Thay mặt chị Tuyết Di, thành thật xin lỗi anh...
- Không sao, dù nói thế nào thì tôi cũng rất vui khi gặp được hai chị em cậu, chúng ta vẫn làm bạn với nhau được mà...
Hừ, cho dù là đồng tính thì sao chứ? Bổn công tử đây thử hết người đẹp trên thế gian này rồi, chỉ là chưa chơi qua gái đồng tính. Phương Tuyết Di, tôi sẽ không tha cho cô đâu, ha ha...
- Hạo Vân, nếu như cậu có việc bận thì tôi không giữ cậu lại nói chuyện tiếp nữa, đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc gì cứ liên lạc...
Vừa nói, Lăng Vân Giai vừa dâng hai tay tấm danh thiếp dát vàng sang trọng của hắn cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng lịch sự đưa hai tay đón lấy tấm danh thiếp, mỉm cười từ biệt Lăng Vân Giai rồi ra về.
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, Phương Hạo Vâng đụng ngay bà chị Phương Tuyết Di đang mang nét mặt quạu quọ, mô mặc một chiếc áo lông cáo đen tuyền, cao quý sang trọng, cổ áo mở hơi rộng, làn da trắng nõn khoe sắc dưới ánh mặt trời, thân hình chuẩn không cần chỉnh cho dù xuất hiện ở khách sạn Shangri La nổi tiếng nhiều người đẹp ra vào cũng đủ qua mặt tất cả.
- Thằng ranh kia, mau khai ra đi, sao em đi cùng với tên Lăng Vân Giai đó thế hả?
Phương Tuyết Di hôm nay đi gặp đối tác làm ăn của công ty ở khách sạn Shangri La, vô tình bắt gặp Phương Hạo Vân và Lăng Vân Giai vừa nói vừa cười bước vào quán cà phê, trong lòng vô cùng tức tối, nghĩ thầm khó khăn lắm mới cự tuyệt được hắn, sao bây giờ lại thân thiết với hắn rồi. Theo cách nhìn nhận của Phương Tuyết Di, loại người như Lăng Vân Giai, có đánh chết cô cũng không chịu qua lại với hắn.
- Chị Tuyết Di, chị khoan nổi giận, nghe em giải thích đã!
Phương Hạo Vân đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định Lăng Vân Giai không ở gần đó mới nhỏ tiếng thông báo:
- Bể mánh rồi, hắn biết quan hệ chị em của chúng ta.
- Cái gì?
Phương Tuyết Di trong nhất thời kinh ngạc đã hét to lên.
- Ở đây không phải nơi nói chuyện...
Phương Hạo Vân vội kéo tay bà chị lôi đi, vừa đi vừa nói khẽ:
- Lăng Vân Giai điều tra ra quan hệ của chúng ta rồi, hắn đã biết em là em trai của chị.
- Tiêu rồi, vậy phải làm sao?
Phương Tuyết Di lo lắng hỏi:
- Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thích chị rồi? Tất cả cũng tại ông trời sinh chị ra đẹp quá nên mới ra nông nỗi này...
Trời sinh chị ra đẹp quá? Phương Hạo Vân bất chợt ngẩng đầu lên nhìn chị gái, câu này nói cũng không quá chút nào, chỉ là không biết tự khiêm tốn mà thôi.
- Chị yên tâm, em đã giải quyết ổn thỏa cho chị rồi, em dám đảm bảo sau này Lăng Vân Giai sẽ không làm phiền chị nữa đâu...
Phương Hạo Vân vỗ ngực tự tin.
- Em đánh hắn hả? Hay là uy hiếp hắn chuyện gì?
Phương Tuyết Di tò mò hỏi dồn:
- Nói nghe coi, em làm sao mà hay vậy? Nếu vụ này em giải quyết tốt, chị hứa sẽ cải thiện quan hệ với Trương Mỹ Kỳ.
Đúng là Phương Hạo Vân rất muốn chị Tuyết Di nhanh chóng cải thiện quan hệ với chị Mỹ Kỳ, nhưng dù sao lí do kia hắn cũng khó mở miệng nói ra. Có trời mới biết bà chị dữ tợn này nghe xong có nổi sùng lên không?
- Nói đi, có phải em gạt chị không đó?
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, hai chị em đã đến ngoài sàn nhảy disco của khách sạn Shangri La, Phương Tuyết Di tiện tay kéo Phương Hạo Vân vào trong sàn nhảy luôn.
Sau khi vào cửa, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc lập tức dập vào tai, trên bục nhảy ngay giữa phòng, mấy cô thiếu nữ ăn mặc hở hang đang đu bám trên cây cột uốn éo điên dại theo điệu nhạc, chốc chốc lại ưỡn ngực nhấc mông khiêu khích, không khí sàn nhảy nóng hừng hực như lò lửa.
Phương Tuyết Di trố mắt ra ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô bước vào những nơi ăn chơi thác loạn như thế này, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng không khí nơi đây lại trụy lạc như thế.
Nhưng dù sao Phương Tuyết Di cũng là cô gái cứng cỏi. Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, tâm trạng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô huých vào hông em trai:
- Hạo Vân, chúng ta qua bên kia ngồi đi.
Kéo tay Phương Hạo Vân luồn lách giữa dòng người đang nhảy nhót điên dại. Phương Tuyết Di chọn một chiếc bàn tương đối yên tĩnh cách xa dàn âm thanh và bục nhảy ngồi xuống.
Ánh sáng trong sàn nhảy rất mờ, ngồi ngay cạnh nhau cũng khó nhìn rõ mặt đối phương. Tất nhiên đối với một cao thủ võ học như Phương Hạo Vân thì ảnh hưởng của ánh đèn leo lét tới thị lực của hắn rất hạn chế. Hắn liếc nhìn Phương Tuyết Di, nhận ra khuôn mặt chị gái ửng đỏ, hình như chị ấy thẹn thùng vì cảnh hở hang khêu gợi của mấy cô gái đang uốn éo trên bục nhảy kia thì phải.
Phương Tuyết Di véo tay em trai, lặp lại câu hỏi:
- Hạo Vân, em nói ra đi, rốt cuộc em đã làm 2gì để xử trí tên Lăng Vân Giai đó vậy? Có thật là em dám khẳng định từ nay hắn sẽ không đeo bám chị nữa không?
Phương Hạo Vân do dự giây lát, quyết định trả lời thật thà:
- Chị muốn biết thì em sẽ nói chị biết, nhưng chị phải hứa không được nổi nóng với em.
- Nói đi, chị hứa đó.
Phương Tuyết Di không cần suy nghĩ đã hứa ngay.
- Vậy thì được. Em nói nha...
Phương Hạo Vân cười hi hí bí hiểm, nói nhỏ:
- Em nói với Lăng Vân Giai rằng chị là LESBIAN, lí do này đủ khiến hắn sợ chưa?
- Cái gì?
Giọng nói của Phương Tuyết Di tăng âm trọng lên rõ rệt:
- Em dám nói với Lăng Vân Giai chị là LESBIAN hả? Phương Hạo Vân, thằng ranh con này, em quá đáng lắm rồi, dám nói chị là dân đồng tính hả?
Dứt lời, Phương Tuyết Di vỗ cái bốp thật mạnh vào vai Phương Hạo Vân, tròng mắt giận dữ:
- Em muốn hủy danh dự của chị hả?
Phương Hạo Vân đã sớm dự liệu chị gái sẽ giận dữ, nhưng hắn đoán sai về mức độ giận dữ của Phương Tuyết Di. Chỉ xét về sức mạnh của cú chưởng này thôi, hắn cảm thấy bà chị dữ tợn này muốn lấy mạng hắn rồi.
- Chị, chị khoan nổi nóng đã, em làm vậy chẳng qua là cách tốt nhất trong lúc hết cách thôi mà. Chị không biết đó thôi, tên Lăng Vân Giai kia thề quyết theo đuổi chị cho bằng được. Hắn định nâng niu chị trong lòng bàn tay ấy mà, em làm vậy hoàn toàn là vì muốn hắn từ bỏ ý định.
Phương Hạo Vân cười giả lả, dè dặt giải thích.
- Cái gì mà nâng niu trong lòng bàn tay hả? Em tường chị là thú cưng chắc?
Phương Tuyết Di lạnh lùng rít lên:
- Em quá đáng lắm rồi, vụ này chị sẽ tính sổ với em.
Phương Hạo Vân ưỡn ngực ra, nói:
- Dù ai thì em đã nói rồi, tùy chị muốn xử sao thì xử, muốn chém muốn giết, chị ra tay đi.
- Tức chết đi được, em không nghĩ ra cách khác được sao?
Ánh mắt Phương Tuyết Di hung tợn bắn vào em trai, nếu ánh mắt mà giết người được thì Phương Hạo Vân đã toi mạng.
- Chi, chị không được trách em như thế, em làm vậy hoàn toàn là vì tốt cho
chị thôi, chị không biết tên Lăng Vân Giai kia phiền phức cỡ nào đâu. Nếu em không nói vậy, chị cứ chờ hắn ngày nào cũng đến công ty bày trò tặng hoa, rồi rủ chị đi ăn cơm nhé. Hơn nữa chị cũng đâu tính lập gia đình, em nói chị là đồng tính chẳng phải cắt hết ý đồ của tất cả đàn ông đối với chị rồi sao?
Phương Hạo Vân tỏ ra ấm ức tự biện bạch.
- Ai nói là chị không lấy chồng hả? Chỉ là chị chưa gặp được người đàn ông lí tưởng thôi.
Phương Tuyết Di hậm hực nói:
- Thôi, không giận em nữa, cứ coi như em ngây thơ không hiểu chuyện đi, nhưng em phải đảm bảo tên Lăng Vân Giai kia từ nay đừng làm phiền chị nữa, bằng không... thì em biết tay chị.
Kể từ hôm đó Lăng Vân Giai quả nhiên không còn xuất hiện, Phương Tử Lân và Trác Nhã đối với lần mai mối thất bại này cảm thấy buồn rầu. Trong số các chàng trai họ tuyển chọn, Lăng Vân Giai thuộc loại tốt nhất, ngay cả Lăng Vân Giai cũng thất bại thì người khác coi như khỏi thử cũng biết trước kết quả. Nhưng không vì thế mà hai vợ chồng Phương gia từ bỏ ý định mai mối cho con gái, họ quyết tâm bỏ thời gian công sức thêm chọn lựa con rể tương lai tốt hơn nữa, nói cách khác Phương Tuyết Di tạm thời không cần đau đầu về vụ mai mối.
Phương Hạo Vân thấy chị gái không còn phiền não chuyện hôn nhân đại sự, bèn thừa cơ xúc tiến cải thiện quan hệ giữa chị Tuyết Di và chị Mỹ Kỳ. Tình hình hiện nay là, Bạch Lăng Kỳ đã tiếp nhận chị Mỹ Kỳ, bước tiếp theo hắn định làm cho người nhà cũng tiếp nhận chị Mỹ Kỳ luôn, dù không cho cô một danh phận cũng không thể để cô chịu thiệt thòi được.
Tất nhiên trong giai đoạn này hắn chưa dám nói ra với Phương Tử Lân và Trác Nhã, có trời mới biết họ sẽ phản ứng thế nào?
Phương Tuyết Di thấy ván đã đóng thuyền, lại biết Bạch Lãng Kỳ cũng chấp nhận nên cô không cương quyết phản đổi nữa, chí ít cô ngầm thừa nhận quan hệ của Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ.
Khi chạm mặt trong công ty, cả hai dường như đã thể hiện thái độ hòa thuận hợp tác với nhau rất nhiều.
Còn phía Trần Thanh Thanh, từ sau cái ngày dẫn Phương Hạo Vân về gặp Lã Thiên Hành, đã không còn liên lạc với hắn nữa, trong lòng cô vẫn phân vân không dứt khoát về phản đổi của ông ngoại, có lúc cô cảm thấy đây là việc tốt, nhưng có lúc lại cảm tháy buồn bã, nói chung cô đang rất rối rắm.
Chuẩn bị cho công tác an ninh trong show diễn của đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu, Trần Thanh Thanh quyết định chọn ra ba người trong hội võ thuật tham gia bảo vệ. Ngoài cô ra còn có Phương Hạo Vân và Thẩm Văn Long, danh sách đã được trình lên ban giám hiệu nhà trường tiếp theo chỉ còn chờ ủy ban tổ chức buổi ca nhạc và sở cảnh sát thành phố phê chuẩn.
Hàn Tuyết Nhi định nhân dịp tết sẽ hẹn anh Hạo Vân đi chơi đây đó, nhưng người ta ngày nào cũng bận không có thời gian đi chơi với cô, tức đến nồi suốt ngày phụng phịu không nói tiếng nào.
Về việc này, Trần Thanh Thanh đều biết hết. Theo giác quan thứ 6 của phụ nữ mách bảo, cô cho rằng em họ có tình cảm với Phương Hạo Vân. Cuối cùng cô hứa sẽ lấy chữ kí của Đinh Tuyết Nhu cho em họ để xua tan nỗi buồn của nó, ít ra để nó đừng nguyền rủa tên Hạo Vân xấu xa kia nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Bưu sau khi nhận được danh sách đề cử sinh viên tham gia công tác bảo vệ, không hề ngạc nhiên khi thấy trong danh sách có tên Phương Hạo Vân. Hắn quyết định ngay hôm nay sẽ tìm Phương Hạo Vân ra nói chuyện, tiện thể thăm dò thử. Mặc kệ Phương Hạo Vân ở trường đại học Hoa Hải này có liên quan đến anh Hạo Vân mình tìm kiếm suốt ba năm qua không, hắn vẫn cảm thấy người này có quá nhiều bí mật.