Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 232


Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói:

"Mọi chuyện tùy cô, cô cứ sắp xếp đi?"

Nói thật, Phương Hạo Vân thật sự không muốn ra tay với tên Tần Tử Hoa này, nhưng thấy Vương Hà cũng có ý này. Cô ấy cũng đã đồng ý rồi, nếu mình phản đối hình như cũng không có tác dụng gì. Chi bằng làm khách thì cứ nghe theo chủ vậy.

"Nếu đã vậy. Vậy để tôi sắp xếp cho hai cậu đấu một trận." Vương Hà nhìn hai người, nói:

"Việc đã thỏa thuận xong rồi, phân được cao thấp sẽ ngưng ngay."

"Không thành vấn đề...!"

Phương Hạo Vân gật đầu.

Tần Tử Hoa cũng vội vàng gật đầu:

"Bên tôi lại càng không có vấn đề. Tôi chỉ muốn chửng minh là tôi xuất sắc hơn cậu ta..."

Trần Thanh Thanh rất kích động nói:

"Tần Tử Hoa, là anh tự làm nhục mình đấy..."

"Đồ đàn bà, im miệng...!"

Tần Tử Hoa tức giận liếc nhìn Trần Thanh Thanh một cái, liền đó nói với Vương Hà:

"Vương tiểu thư, xin cô cứ sắp xếp, tôi mong có thể trong thời gian sớm nhất để cho cô có thể thấy rõ năng lực của tôi. Hãy tin ở tôi, tôi mới chính là vệ sĩ thích hợp nhất cho tiểu thư Đinh Tuyết Nhu."

"Phương tiên sinh, bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho hai người thi đấu, cậu không có ý kiến gì chứ?" Vương Hà lại lần nữa hỏi ý Phương Hạo Vân.

"Không thành vấn đề...!" Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng đồng ý.

"Đúng rồi, suýt nữa tôi lại quên, còn Trần tiểu thư đây... cô có tham gia không?"

Vương Hà lịch sự hỏi. Đều là phụ nữ với nhau, nên ấn tượng của cô đối với Trần Thanh Thanh là tốt nhất. Huống chi, trước đó họ đã từng tiếp xúc với nhau rồi.

'Tôi không tham gia..."

Trần Thanh Thanh là một người thông minh, từ người vệ sĩ đeo kiếng đen cô được biết, cái người ta muốn là Hạo Vân. Mình cũng không nên tham dự vào làm gì. Cô ta đồng ý sắp xếp buổi thi đấu này, chẳng qua chỉ là mượn cơ hội để bắt Tần Tử Hoa phải ngậm miệng mà thôi.

"Được. nếu đã vậy, các cậu hãy đi theo tôi..."

Vương Hà huơ huơ tay, rồi cô đi trước dẫn đường. Chút sau, cô ta đã dẫn 3 người họ đến một phòng tập luyện rất to lớn.

Quay đầu lại, Vương Hà nhìn hai người thanh niên ở trước mặt. Trên môi để lộ ra một nụ cười rất chuyên nghiệp:

"Nếu không có vẩn đề gì, bất cứ lúc nào hai cậu cũng có thể bắt đầu... phân được thắng bại sẽ ngưng ngay nhé."

"Phương Hạo Vân, mời, lần này để xem cậu làm thế nào?"

Tần Tử Hoa cười huênh hoang, bước ra đến giữa sân tập, bắt đầu khởi động cho nóng người.

Phương Hạo Vân mặt vẫn thản nhiên, vốn không để Tần Tử Hoa vào mắt mình. Liền đó cũng bước ra giữa sân tập.

Trên môi Vương Hà nở nụ cười, một nụ cười thật sự, bước đến bên cạnh Trần Thanh Thanh cười nói:

"Trần tiểu thư, cô rất thân với Phương Hạo Vân, có thể nói cho tôi biết, cậu ấy nắm chắc bao nhiêu phần trăm sê thắng không?"

Trần Thanh Thanh tự tin cười, giơ cả mười ngón tay lên.

"Ý cô là Phương Hạo Vân chắc chắn 100% sẽ thắng?"

Vương Hà hơi ngạc nhiên. Lúc nãy trên đường đến đây, vệ sĩ của cô đã nói nhó với cô rằng. Cái tên Tần Tử Hoa là một tên cứng đầu. Gã còn lo là Phương Hạo Vân không phải là đối thủ của hắn? Xem ra bây giờ, núi này cao còn có núi khác cao hon. Cũng không biết, hắn có phải là cái tên Phương Hạo Vân mà Nhu Nhu muốn tìm không.

"Phương Hạo Vân, lần trước cậu để đàn bà ra mặt dùm cậu, lần này tôi sẽ để cho cậu phải chịu xấu hổ..."

Tần Tử Hoa rất ngạo mạn khiêu chiến, trong ánh mắt đã tràn đầy ý chiến đấu.

Phương Hạo Vân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ. Hắn nói nhạt:

"Anh đã quá điên cuồng rồi...!"

"Tiếp chiêu đi...!"

Tần Tử Hoa lạnh lùng hét lên một tiếng, hai tay hắn từ từ giương lên, thân hắn cứ như một mũi tên sắp rời khỏi cung. Mau chóng bắn về hướng Phương Hạo Vân. Tốc độ rất nhanh, đủ để khiến Vương Hà rối cả mắt. Thậm chí khiến cô không còn chút khinh thường nào nữa.

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, nếu hắn không nhìn nhầm thì. Chưởng pháp mà Tần Tử Hoa đang dùng chắc chắn là Thiết Sa Chưởng nổi danh là độc ác.

Nhìn Tần Tử Hoa mạnh mẽ tấn công, Phương Hạo Vân khẽ rùng mình, đôi tay cũng bắt đầu hành động.

Chính vào giây phút Thiết Sa Chưởng của Tần Tử Hoa đã đến gần, chân phải Phương Hạo Vân đá xiên một bên. Trông cứ như một cử động bình thường nhưng hắn đã chiếm được ngay vị trí có lợi.

Chỉ trong chớp mắt, Tần Tử Hoa đã bị khí của Phương Hạo Vân khóa chặt. Thấy tình thế đang bất lợi. Tần Tử Hoa hét lớn một tiếng, dồn thêm lực vào hai bàn tay. chân đứng vững, cũng không đôi chiêu, tiếp tục hướng về phía Phương Hạo Vân mà áp đến.

Đạt tấn công đã gần ngay gang tấc. Phương Hạo Vân đanh giọng hừ một tiếng, chân phải đột nhiên đạp xuống. Cơ thể trông như con cá trạch vậy, trượt một cái đã không thấy bóng hình đâu nữa.

Tần Từ Hoa thầm kêu lên không hay, lập tức thu chưởng đề mà phòng ngự. Trực giác nói với hắn rằng, Phương Hạo Vân có thể đã đứng ngay sau lưng hắn.

Quả nhiên, một luồng gió mạnh từ phía sau áp đến.

Nguy hiểm đã đến gần, Tần Tử Hoa vội vàng xoay người, mong là có thể mau chóng hóa giải nguy cơ. Chỉ thấy chân phải hắn đá ra, đá về phía tim của Phương Hạo Vân.

Cùng lúc đó, đòn tấn công của Phương Hạo Vân, đã đánh chính xác vào đùi phải của hắn, Tần Tử Hoa chỉ cảm thấy chân bị đau. bản thân vì vậy mà bị thương thân hình hắn loạng choạng trọng tâm không vững, suýt tý đã ngã ngay dưới đất.

Tần Tử Hoa đã mất trọng tâm. trong lòng kinh sợ. Lo lắng Phương Hạo Vân nhân cơ hội này để gây khó cho hắn, hắn vội vàng đứng ngay dậy, thi triển một chiêu bất nhã có tên là lừa lười ăn vạ. (Đây là một chiêu võ rất thô thiển trong võ công, vì tránh né sự tấn công của đối phương mà lăn qua lăn lại trên mặt đất)

Vương Hà tuy không mấy hiểu biết về võ thuật, nhìn thấy chiêu thức bất nhã đó, cô liền nhịn không được cười lên. Trần Thanh Thanh đứng kế bên cũng cười, cười rung rinh cả người.

Tần Tử Hoa sau khi né được sự truy kích của Phương Hạo Vân vội vàng ngồi dậy, dùng cả hai tay hai chân trực tiếp đánh thẳng vào tim của Phương Hạo Vân, ra tay rất độc ác, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.

Phương Hạo Vân cười lạnh lùng một tiếng, dáng vẻ như đã đoán được trước hành động của Tần Tử Hoa, hắn không hề sợ hãi mà ra tay đỡ lấy đòn tấn công.

"Bốp...!"

Khi chiêu thức của hai người gặp nhau, làm phát ra tiếng động như sắt đá chạm nhau, có thể thấy chưởng pháp của họ mạnh mẽ đến thế nào. Vương Hà đứng một bên xem đến nỗi há hốc cả mồm. Chỉ dựa vào điểm này thôi, cả hai người họ đã vượt quá trình độ của tên vệ sĩ trưởng của cô.

Sau khi đụng nhau, Tần Tử Hoa đã bị đẩy lui lại vài bước. Khi đứng vững lại, hắn biến chưởng pháp thành quyền pháp, gọi là Trực Câu Quyền, trực tiếp đánh về phía cổ của Phương Hạo Vân.

Nếu thật sự bị trúng quyền này, Phương Hạo Vân không chết thì cũng thành tàn phế.

Vương Hà tim đập thình thịch hồi hộp theo dõi. tuy ấn tượng của cô đối với Phương Hạo Vân không được tốt cho lắm, nhưng Nhu Nhu thì sẽ để tâm. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô sẽ khó ăn nói với Đinh Tuyết Nhu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Dường như Trần Thanh Thanh thấy được sự lo lắng của cô, bèn cười, nói:

"Chị Vương, chị đừng lo, Hạo Vân sẽ không sao đâu, đến ngay cả em mà Tần Tử Hoa cũng đánh không lại, huống chi là Hạo Vân chứ."

Quả nhiên Hạo Vân thấy biến mà không sợ, chỉ thấy thân người hắn khẽ động đậy linh hoạt như con rắn vậy. đã tránh được đòn tấn công của Tần Tử Hoa. Đồng thời, tay trái của hắn vung ra, với tốc độ nhanh đến chóng mặt đã đánh ngay vào vai của Tần Tử Hoa một cái.

Tần Tử Hoa hét lên một tiếng hự, vai hắn đã bị đau, tâm thần liền mất tập trung.

Phương Hạo Vân nhân cơ hội này. lại ra thêm một quyền nữa đánh ngay vào ngực của Tần Tử Hoa, khiến cả thân người hắn như bay cả lên. Sau đó ngã một cú đau điếng xuống đất.

Đòn công kích mạnh và nhanh như vậy, thật chỉ xảy ra trong tích tắc. Đến ngay cả một người không biết võ công như Vương Hà cũng xem đến nỗi say mê, khen không ngớt lời.

Cái gọi là người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem tay nghề. Trần Thanh Thanh khác với Vương Hà, cô đã nhìn thấy rất rõ trận đấu giữa hai người, từ trong đó cũna đã học được rất nhiều. Nhất là năng lực ứng biến của Phương Hạo Vân, khiến cô thật sự khâm phục. Đồng thời, cô cũng nhìn ra được sự chênh lệch về võ công giữa hai người này.

Đúng là một trời một vực. Hình như Vương Hà vẫn chưa hết do dự.

"Vẫn chưa kết thúc đâu...!"

Trần Thanh Thanh rất rõ, cú đánh vừa rồi của Phương Hạo Vân xem ra thì rất đẹp, nhung vẫn chưa đánh bại được sức chiến đấu của Tần Tử Hoa. Nếu không có gì thay đổi, thì theo như tính cách cứng đầu của Tần Tử Hoa, hắn sẽ vẫn tiếp tục đánh.

Quà nhiên không sai, sau khi Tần Tử Hoa bị ngã xuống đất đã lồm cồm bò dậy. Bị ngã thêm một lần nữa, bỗng hắn mạnh bạo tiến tới, dựng ngón tay lên như thanh kiếm. đánh thẳng về phía mắt của Phương Hạo Vân.

"Bỉ ổi...!"

Trần Thanh Thanh nhịn không được bèn hét lên. mặt đầy khinh khi.

Phương Hạo Vân vốn định làm theo ý của Vương Hà, phân định thắng thua xong thì sẽ ngừng, nên không hề ra tay quá nặng, không ngờ tên Tần Từ Hoa không tự biết thân biết phận. Mà còn ra những chiêu hiêm độc. Đúng là đáng ghét.

Quá tức giận, ánh mắt của Phương Hạo Vân lóe lên một tia sáng, chân hắn bắt đầu dùng những bước trượt, dùng tốc độ nhanh đến nỗi gây ra ảo ảnh để mà xuất hiện trước mặt Tần Tử Hoa. Khóa hai tay hắn lại ra phía dưới bụng.

"Á…"

Cảm nhận phần bụng mình đau tận xương gan, Tần Tử Hoa bất giác hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại. Một khi Phương Hạo Vân đã ra tay thật sự, thì hắn khó mà đỡ nổi.

Bước chân Phương Hạo Vân linh hoạt, như hình như bóng, đuổi theo sát Tần Tử Hoa, có ý muốn dạy cho hắn một bài học. Để kết thúc cho xong buổi thi đấu này.

Nhìn đòn công kích sắp rơi xuống thân hắn, bất chợt chân của Tần Tử Hoa bị vấp, đã né được đòn tấn công mạnh mẽ đó. Nhân lúc này, chân phải Tần Tử Hoa đưa lên, đá ngang qua một cái, nhanh như tia chớp về phía chỗ hiểm yếu ở ngực của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân có chút bất ngờ, trong thời gian cực ngắn đã đưa vai phải ra đỡ lấy đòn tấn công của Tần Tử Hoa.

"Đã đến lúc phải kết thúc rồi...!"

Trần Thanh Thanh rất rõ, lần này Phương Hạo Vân đã dùng thực lực thật sự của mình. Nếu đòn tấn công của hai người chạm nhau vào lúc này. Tần Tử Hoa nhất định sẽ bị thương.

"Bốp...!"

Một tiếng bốp, công kích của hai người đụng nhau một cách chính xác. Tần Tử Hoa kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể hắn lại nặng nề rơi xuống mặt đất lần nữa, lần này, hắn không thể đứng dậy một cách nhanh chóng như lần trước. Rất rõ ràng là hắn đã bị thương rồi. vết máu ở mép môi hắn đã là chứng minh tốt nhất.

"Đủ rồi. đã phân được cao thấp là đủ rồi, đừng có làm hại tới nhân mạng?" Vương Hà vội vàng bước qua đứng giữa Phương Hạo Vân và Tần Tử Hoa. Phương Hạo Vân cười nhạt: "Vương tiểu thư, thật mất mặt rồi...!"

"Phương tiên sinh thật là khiêm nhường, tuy tôi không mấy hiểu về võ nghệ nhưng sau khi xem trận quyết đấu đầy hấp dần giữa hai người, tôi vẫn rất khâm phục cậu. Không nghi ngờ gì nữa, cậu rất thích hợp để làm vệ sĩ tạm thời cho Nhu Nhu."

Vương Hà đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Tần Tử Hoa ngã trên mặt đất, chịu đau mà đứng lên, mặt đầy căm hận nhìn Phương Hạo Vân, nói ra một câu đầy oán hận:

"Phương Hạo Vân, đừng có đắc ý sớm quá...!"

Võ công mày có giỏi thì đã sao nào? Dù sao thì mày cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Vào mấy hôm trước, hắn đã nhận được thông báo của ba hắn Tần Như Phong, vị sát thủ mà ông đã bỏ 60 triệu ra thuê đã đến thành phố Hoa Hải. Sau khi đã sắp xếp chi tiết, hắn sẽ bắt đầu triển khai việc truy sát Phương Hạo Vân. Đến lúc đó, xem mày có chết không...

Phương Hạo Vân dĩ nhiên hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Tần Tử Hoa., hắn cười một cái khinh miệt. Cũng nói một câu đầy ẩn ý:

"Tần Tử Hoa, câu này đáng lẽ là để tôi nói với anh, Đừng có đắc ý quá sớm, có thể các người đang tiêu tiền một cách vô ích..."

Nói xong câu này, cơ thể Tần Tử Hoa run mạnh một cái. trong lòng sợ hãi, liền đó lại phun ra một ngụm máu tươi.

Bình tĩnh lại một chút, hắn vội vàng lau đi vết máu trên mép miệng, mau chóng rời khỏi. Nghe ý của Phương Hạo Vân, dường như hắn đã biết nhà họ Tần đã bỏ tiền ra thuê sát thủ.

Nếu thật đúng như vậy, chẳng phải hắn đã chuẩn bị xong rồi sao.

Nghĩ đến đây, Tần Tử Hoa cảm thấy phải mau chóng báo tin này cho ba hắn biết, để ông quyết định. Đừng để đến cuối cùng, để rồi tiêu tiền một cách vô ích.

"Nếu được thì, tôi muốn bàn với Phương tiên sinh về công tác vệ sĩ này?"

Vương Hà là một người rất dứt khoát, trên phương diện công việc chưa từng có chuyện dây dưa kéo dài.

Trần Thanh Thanh lễ phép gật đầu, mỉm cười:

"Ưhm, hai người cử đi đi, để chị về một mình được rồi... Hạo Vân. mọi chuyện trông cả vào em đấy."

Từ biệt Trần Thanh Thanh xong, Phương Hạo Vân đi theo Vương Hà, đến một căn phòng sang trọng khác. Sau khi khóa cửa phòng lại, Vương Hà rót một ly rượu cho Phương Hạo Vân, đưa qua cho hắn nói:

"Phương tiên sinh, trong ba ngày tới Nhu Nhu sẽ đến Hoa Hải, đến lúc đó, cậu sẽ được tham gia bảo vệ sự an toàn của cô ấy. Tôi muốn hỏi cậu xem cậu có quen dùng súng không? Tôi biết võ công của cậu rất tài. Nhưng xã hội hiện đại bây giờ đã không còn là thời đại cùa binh khí lạnh nữa, đứng trước họng súng, cho dù võ công của cậu có giỏi đến mấy cũng xem như vô dụng..."
Bình Luận (0)
Comment