Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 246


Vương Hà mặc một bộ áo hộ sĩ màu trắng, nhìn qua có vẻ rất hợp, phối hợp với diện mạo quyến rũ đó, thật là có chút hương vị như một thiên sứ áo trắng.

"Cậu mới đổi nghề làm hộ sĩ ấy, tôi mặc như thế này, còn không phải vì chăm sóc cho cậu sao... Đúng rồi, đội trưởng Trương trong cục có việc, cho nên về trước rồi. Cậu ấy bảo tôi truyển lời cho cậu, vài ngày tới, cậu ta lại tới thăm cậu."

Nói tới đây, Vương Hà cười he he: "Mấy ngày tới, cậu tạm thời sẽ bị tôi tiếp quản, tất cả hành động đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi..."

Phương Hạo Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, ngay sau đó lại nhờ cậy: "Tôi muốn uống nước..."

"Được rồi, cậu đợi chút nha..."

Vương Hà nghe vậy vội vàng cầm phích nước sôi chạy đến, ngồi lên mép giường, sau đó tự mình nếm thử một miếng, khi đã xác định nước đủ độ ấm mới dùng muỗng đút cho hắn.

Phương Hạo Vân vô cùng khó chịu, vội nói: "Không cần đâu, tuy tôi bị thương một tay nhưng tay còn lại vẫn có thể để cử động được, để tôi tự làm được rồi."

"Không được...!"

Vương Hà thở hổn hển, nói: "Cậu là bệnh nhân, còn tôi là y tá thì phải có trách nhiệm chăm sóc cậu. Việc cho cậu uống nước vốn cũng nằm trong trách nhiệm này của tôi. Cậu không có quyền tước đoạt!"

Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu đều giống nhau, đối với ơn cứu mạng của Phương Hạo Vân vô cùng cảm kích, cho nên lúc Trương Bưu liên lạc thì cô liền đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ gì.. Nói cách khác, cô làm vậy là để trả lại một phần nhân tình.

"Vấn đề là chính tôi có thể tự uống được mà!?" Phương Hạo Vân mạnh miệng nói, sau đó đưa tay chụp lấy cốc nước.

"Không được cử động...!"

Vương Hà không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy cái muỗng đút thẳng vào trong miệng Phương Hạo Vân: "Tôi nói rồi, đây là công việc của tôi, cậu không có quyền tước đoạt."

Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, lý nào lại như vậy? Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đón nhận, chuyện cỏn con thế này mà cũng tranh cãi thì không đáng.

Sau khi uống nước xong, Vương Hà nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó cúi người đặt đầu Phương Hạo Vân lên gối, ý bảo hắn nằm yên trên giường, đừng nhúc nhích nữa.

Oa, to thật nha!

Phương Hạo Vân vô tình nhìn thấy khoảng hở bên trong cổ áo của cô gái, có thể nói là mềm mịn, trắng tròn như da trẻ con, đồi núi chập chùng nhấp nhô, xem ra cũng phải tốn công khá nhiều công sức để săn sóc da dẻ, quả thật không hổ danh là người đẹp nức tiếng khu này.

"Cậu nhìn cái gì đó?"

Con gái luôn rất nhạy khi bị đàn ông nhìn trộm. Vương Hà cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạo Vân liền lấy tay che ngực lại, khẽ giận nói: "Mắt cậu đang nhìn đi đâu đó? Cẩn thận, không là tôi đâm mù mắt luôn đấy!"

Vương Hà vốn nổi tiếng là có tính cách cương liệt. Nghe nói có lần bởi vì bị một người đàn ông nhìn lén ngực mình mà cô đuổi theo đòi đâm thủng mắt người ta... mãi cho đến khi ông ta chạy đến đồn cảnh sát mới thôi. Lại có lần xe của Vương Hà bị hỏng, bất đắc dĩ phải đi xe buýt, kết quả gặp một tên biến thái trên xe, bị hắn dùng "cây gậy" của mình cọ vào mông cô. Lần đó Vương Hà nổi trận lôi đình, không nói hai lời liền lấy tay chụp lấy cây gậy của tên đó, thiếu chút nữa là bẻ cho gãy luôn rồi... cuối cùng nhờ có các hành khách trên xe cầu tình, cô mới buông tay. Nhưng kể từ đó về sau, nghe nói tên biến thái đó đã bị liệt dương! Bị dọa đến mức đó thì ai mà còn cương cho nổi!?

Những chuyện này càng thể hiện rõ tính cách mạnh mẽ của Vương Hà.

Tất nhiên, Phương Hạo Vân là ân nhân cứu mạng nên cô mới không ra tay tàn bạo như vậy.

"Không có nhìn gì hết... chỉ có điều tôi phát hiện, chị mặc quần áo y tá thì trông có vẻ trong sáng, khả ái hơn nhiều." Phương Hạo Vân ưỡn mặt, khen mấy câu.

Quả nhiên con gái rất thích được đàn ông ca ngợi nhan sắc của mình. Được Phương Hạo Vân vuốt đuôi ngựa, sắc mặt Vương Hà liền tốt lên không ít, cười ha hả nói: "Ai cũng nói vậy hết đó!"

Phương Hạo Vân mướt mồ hôi, cô nàng này da mặt quả thật rất dày mà.

Sau khi nằm xuống giường, Phương Hạo Vân âm thầm vận chuyển một vòng chân khí trong người, cảm thấy thông suốt liền lạc, ngay cả cánh tay bị trúng đạn cũng hồi phục hơn phân nửa rồi. Hắn quyết định ngay hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện. Mấy ngày không lộ diện, có lẽ người nhà đang rất sốt ruột.

"Chị Vương, phiền chị giúp tôi làm thủ tục xuất viện. Tôi muốn ra viện ngay hôm nay!" Phương Hạo Vân ngồi dậy nói với Vương Hà.

"Không được...!"

Vương Hà lắc đầu: "Đội trưởng Trương trước lúc đi đã nói, cậu phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng ít nhất 1 tuần lễ..."

"Xin chị, cơ thể của mình tôi rõ hơn ai hết, vết thương cơ bản đã bình phục, nhờ chị giúp tôi làm thủ tục ngay bây giờ. Làm vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho chị, sau này không cần phải chăm sóc tôi nữa... Chẳng lẽ chị không muốn sớm về lại với Nhu Nhu sao?" Câu nói cuối cùng của Phương Hạo Vân đầy ý tứ mời gọi.

Đây cũng là suy nghĩ luôn ở trong đầu của Vương Hà.

Mặt dù cô cam tâm tình nguyện chăm sóc Phương Hạo Vân, nhưng được lo lắng cho Nhu Nhu cũng là điều cô mong muốn nhất. Kể từ khi gặp nhau ba năm trước rồi kết tình chị em thì cho đến bây giờ, hai cô vẫn chưa hề xa cách nhau.

"Đừng suy nghĩ nữa, mau giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi!" Phương Hạo Vân thấy mình đã làm đối phương động tâm, liền lên tiếng thúc giục.

"Không được…!"

Vương Hà phục hồi tinh thần lại, kiên quyết nói: "Tôi không làm theo lời cậu đâu!"

"Vậy thì chị mau gọi bác sỹ tới đây, để tôi trình bày với bác sỹ…" Phương Hạo Vân thay đổi sách lược.

Vương Hà hơi đắn đo một chút, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, tôi đi gọi bác sỹ tới, cậu cần phải được bác sỹ kiểm tra."

Một lát sau, Vương Hà đã quay trở lại cùng với một bác sỹ, bên cạnh còn có Đại Phi.

"Hạo Vân, nghe nói cậu muốn xuất viện phải không? Là do bác sỹ của bệnh viện này không giỏi, hay y tá vỗ lễ với cậu?"

Đại Phu bước tới, ngồi lên mép giường, cười nói: "Vết thương của cậu rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt vài ngày, vội vã xuất viện làm cái gì…"

Vương Hà nghe vậy, lập tức thấy không vui: "Nói bậy, tôi vô lễ với cậu ta hồi nào? Mới vừa rồi tôi còn giúp cậu ta uống nước mà? Tôi nghĩ chắc là cậu ta cố làm ra vẻ vậy thôi."

Bác sỹ đi tới, cẩn thận kiểm tra tình hình của Phương Hạo Vân, khi nhìn đến vết thương trên cánh tay hắn, ông ta bỗng kinh ngạc đến không nói nên lời. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Quả thật khả năng hồi phục của Phương Hạo Vân làm cho ông không thể tin nổi. Làm bác sỹ lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy trường hợp nào như của Phương Hạo Vân.

Đại Phi thấy bác sỹ trợn mắt há mồm, trong lòng khẩn trương, vội hỏi: "Sao vậy bác sỹ? Có phải vết thương của Hạo Vân chuyển biến xấu không?"

"Không phải…!"

Bác sỹ lắc đầu, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang Phương Hạo Vân, khâm phục nói: "Cậu trai trẻ, thể chất của cậu quá tuyệt vời, hiện tại đã bình phục không ít. Có điều tạm thời cậu vẫn phải ở đây tịnh dưỡng mấy hôm. Hay là như vầy đi, tôi đồng ý cho cậu xuất viện sau ba ngày nữa, cậu thấy thế nào?"

"Ba ngày?"

Đại Phi lập tức phản đối: "Bác sỹ à, thương thế Hạo Vân rất nghiêm trọng, mới nằm viện được vài hôm thôi mà. Ông khẳng định ba ngày nữa cậu ấy có thể ra viện được sao?"

Bác sỹ quay đầu lại nhìn Đại Phi, thành thật gật đầu: "Yên tâm, tôi là bác sỹ giỏi nhất của bệnh viện này, chẩn đoán của tôi chắc chắn không sai đâu. Quả thật thể chất của chàng trai này vượt xa người thường, tốc độ khôi phục rất ấn tượng, chỉ sau ba ngày là có thể ra viện rồi. Tất nhiên đến lúc đó, đích thân tôi sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát lại một lần nữa, khi đã xác định chắc chắn không có gì bất ổn thì mới đồng ý."

Nghe bác sỹ nói vậy, Đại Phi liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Hắn cười nói với bác sỹ: "Ông là chuyên gia thì tôi phải nghe lời ông thôi. Nhưng hy vọng ông có thể tận tâm một chút, nói thật, tôi và lãnh đạo của các ông là bạn cũ…"

"Anh yên tâm, cho dù là bệnh nhân bình thường thì kẻ làm thầy thuốc như chúng tôi cũng phải tận sức. Huống chi tình huống của chàng trai này rất đáng chú ý… Nếu như các người không còn gì thắc mắc thì tôi xin phép ra ngoài trước. Khi có việc cứ nhấn chuông ở đầu giường để gọi, tôi sẽ tới ngay…"

"Ừm, ông cứ lo việc của mình trước, có gì chúng tôi sẽ thông báo."

Đại Phi gật đầu với bác sỹ, ý nói ông ta có thể đi.

"Cô Vương, cô chuẩn bị bữa trưa cho Hạo Vân đi. Để tôi ở đây với cậu ấy."

Đại Phi nháy mắt với Vương Hà một cái, bảo cô ta ra ngoài.

Vương Hà là người thông minh, biết bọn họ có chuyện cần nói nên cũng không do dự, cười đáp: "Ừm, các người cứ ở đây trò chuyện, tôi đi chuẩn bị cơm trưa, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn… Hạo Vân, nghe nói cậu thích ăn thịt, nhưng hiện tại cậu đang bị thương, sợ là không ăn món này được. Vậy ăn cơm đậu hủ được không?"

Phương Hạo Vân nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn bộ ngực no tròn mũm mĩm của Vương Hà, cười đáp: "Được, để tôi ăn… đậu hủ của chị vậy!"

Vương Hà thấy nụ cười xấu xa của hắn, liền hừ một tiếng, sau đó bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại Phương Hạo Vân và Đại Phi, đột nhiên Đại Phi nghiêm mặt nói: "Hạo Vân, trong người cậu cảm thấy thế nào rồi? Có chắc chắn sau ba ngày là xuất viện được không?"

Phương Hạo Vân gật đầu: "Ừm, tôi không có gì đâu, thật ra nếu không phải các người ngăn cản thì ngay hôm nay tôi đã đi rồi."

Đại Phi kinh ngạc nói: "Xem ra khả năng hồi phục của cậu quả thật vượt xa người bình thường, trước kia cậu có năng lực này không?"

"Có."

Phương Hạo Vân không khỏi nhớ tới chuyện cũ, lúc còn ở Thiên Đạo, nếu không nhờ có khả năng khôi phục nhanh đến mức biến thái này thì có lẽ hắn đã sớm vong mạng, không sống được đến bây giờ.

Trong đôi mắt Đại Phi hiện lên một tia gian xảo, sau đó nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói: "Hạo Vân, cậu có cảm thấy Đinh tiểu thư rất có tình ý với cậu không?"

Phương Hạo Vân sủng sốt giây lát, nhưng ngay sau đó cười nói: "Ha ha, anh đừng trêu tôi, người ta là ai, là nữ hoàng ca nhạc tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có tình ý với tôi được?"

Đại Phi nhìn Phương Hạo Vân, trầm giọng mói: "Tôi nói thật, trước khi tới bệnh viện thì tôi có ghé qua khách sạn thăm cô ấy. Mấy hôm nay, trong lòng cô ấy vẫn luôn nhớ tới thương thế của cậu, cơm không ăn, nước không uống, nên chỉ sau mấy ngày đã gầy đi rất nhiều, khiến tôi nhìn mà cũng phải đau lòng…"

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, cô gái này đa tình đến thế ư? Vậy sao năm đó lại đối xử vô tình với mình như vậy? Mà cũng không rõ trong mấy năm vừa qua, bằng cách nào mà cô ta trở thành ca sỹ nổi tiếng?

"Hạo Vân, có phải động lòng rồi không?" Đại Phi cố ý hỏi tới.

Phương Hạo Vân lắc đầu, nhẹ nhảng nói: "Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, chúng tôi không phải là người của cùng một thế giới. Hơn nữa, cô ấy chỉ cảm kích ơn cứu mạng của tôi mà thôi, trong lòng chắc gì đã có tình yêu đối với tôi? Anh không hiểu phụ nữ đâu…"

"Ha ha…!"

Đại Phi cười ha hả, nói: "Hạo Vân, nghe giọng điệu của cậu cứ y như là đại tình thánh vậy, cậu dám chắc mình hiểu được lòng phụ nữ sao?"

"Thôi, không nói những chuyện này nữa."

Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục đề tài này. Bất kể Đinh Tuyết Nhu đối với hắn là hữu tình hay là vô tình, trong lòng của hắn cũng không thoải mái.

Ngừng một chút, Phương Hạo Vân lên tiếng: "Công tác điều tra thế nào rồi? Có thuận lợi không?"

"Ừm…!"

Đại Phi thấy Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục chủ đề kia, cũng không muốn ép buộc, cho nên đành phải trả lời câu hỏi của hắn: "Công tác điều tra rất thuận lợi, có lẽ sẽ kết thúc nhanh thôi. Trước mắt đã bắt giữ 12 người, trừ vài người Trung Qưốc, còn lại đa số là người Mã, ngưởi Thái. Anh Bưu đã thông báo tình hình với cảnh sát hình sự quốc tế. Bọn họ sẽ đem những người đó về nước sở tại để nghiêm túc xử lý…"

"Hạo Vân, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi còn phải chạy về khách sạn, công tác an ninh trong vài ngày tới còn phải do tôi phụ trách. Nhân tiện tôi cũng sẽ thông báo sơ về tình hình của cậu cho Đinh Tuyết Nhu biết, tránh để cô ấy không ngừng nhớ nhung."

Nói tới đây, Đại Phi cười mờ ám: "Hạo Vân, thật ra Tuyết Nhu là một cô gái không tệ…"

"Anh lắm chuyện quá nha…" Phương Hạo Vân ngăn cản Đại Phi tiếp tục nói nhảm, cười nói: "Mau đi nhanh đi."

"Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt nhé…!"

Sau khi lưu lại một lời dặn dò, Đại Phi vội vàng quay đi.

Sau khi Đại Phi đi rồi, trong lòng Phương Hạo Vân không thể bình tĩnh trở lại được. Trong lời nói khi nãy của Đại Phi có ẩn ý, điều này hắn đã sớm nhìn ra.

Hắn tự hỏi, tại sao Đại Phi lại nói như vậy? Không lẽ là để dò xét hắn? Hay là có ý tứ nào khác? Còn nữa, Đinh Tuyết Nhu có phải thật sự vì ơn cứu mạng của mình mà sinh ra tình cảm không?

Đang lúc hắn suy nghĩ mông lung, bên ngoài phòng bệnh bổng truyền đến tiếng bước chân, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Hắn phục hồi tinh thần lại, đưa mắt nhìn thì thấy một cô gái mặc áo trắng đẩy cửa bước vào. Lúc đầu hắn tưởng rằng đó là Vương Hà, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện thì ra người đó là Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh mặc áo trắng, so với Vương Hà còn muốn lộ ra nét tươi đẹp hơn, chỉ có điều bộ ngực không to bằng mà thôi. Đương nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến quan niệm thẩm mỹ của Phương Hạo Vân.

"Nhìn cái gì đó?"

Trần Thanh Thanh bước vào phòng, nhìn Phương Hạo Vân rồi khẽ mỉm cười: "Mấy ngày không gặp, không ngờ em đã thành bệnh nhân như vậy. Sao rồi, trong người cảm thấy thế nào? Chị nghe bác sỹ nói ba ngày sau là em xuất viện rồi phải không?"

Vừa dứt lời, Trần Thanh Thanh đã ngồi lên mép giường.

"Học tỷ, sao chị biết em đang ở đây?"

Phương Hạo Vân lúc đầu còn kinh ngạc thốt ra một câu, nhưng sau đó đã hiểu ngay nguyên nhân. Trần Thanh Thanh có một người ông như Lã Thiên Hành thì chút chuyện cỏn con này sao có thể qua mắt cô ấy được.
Bình Luận (0)
Comment