Phương Tuyết Di có chút hưng phấn, cô vội vàng đứng dậy chạy qua đó, hai tay nắm lấy song cửa sổ, giống như một đứa trẻ hét to lên : " Đẹp quá...!"
Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng bước theo qua đó, cùng sánh vai đứng với Tuyết Di, chăm chú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nhà nghỉ đã bỏ ra nhiều công sức, ngay cả trong thôn làng cũng bài trí rất nhiều đèn điện đặc hiệu , khiến cho khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh của đèn neon.
" Hạo Vân, ở đây thật đẹp, tối nay chị không muốn về...."
Phương Tuyết Di quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp đẽ đang ngắm nhìn xung quanh toát ra một vẻ khác thường, khuôn mặt hồng hào, ánh mắt chứa đựng một mạch cảm xúc mãnh liệt. Dù rằng Phương Hạo Vân vẫn rất tỉnh táo, nhìn thấy chị mình như vậy cũng không khỏi có chút xuất thần.
Thấy Hạo Vân chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng Phương Tuyết Di không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có : " Hạo Vân, nhìn gì vậy? Có phải em cảm thấy chị rất xinh đẹp không?"
Nếu là ngày thường, Phương Tuyết Di tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra những câu nói như vậy, hỏi những câu hỏi ám muội như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, dưới sự kích thích của thuốc mê, cô không có chút nào cảm thấy câu hỏi của mình có gì đó không thỏa đáng.
Ánh mắt Phương Tuyết Di ấm áp mềm mại như làn nước mùa thu , chứa chất rất nhiều tình cảm, còn Phương Hạo Vân tuy có chút động lòng, nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo, vì thế hắn nhìn ánh mắt Phương Tuyết Di trong sáng, không pha lẫn một chút dục niệm nào.
Phương Tuyết Di phát hiện tim mình đập càng ngày càng nhanh, hơn nữa còn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không biết là tại vì sao, cô ấy rất muốn dựa vào ngực Hạo Vân.
Dường như Phương Hạo Vân cũng dần dần nhận ra sự khác thường của chị gái mình, nhưng hắn vốn không nghĩ ra chuyện Lăng Vân Giai bỏ thuốc vào trong rượu cho Tuyết Di uống.
Đôi mắt chứa đấy tình ý của Phương Tuyết Di vẫn chăm chú nhìn Hạo Vân như trước, nhớ lại lúc trước hắn xuất hiện như một kì tích đến cứu mình, trong lòng cô ngày càng rạo rực.
Cô luôn cảm thấy màn kịch lúc trưa giống như câu chuyện của công chúa và hoàng tử trong tiểu thuyết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghĩ đến đây, từ tận sâu trong đáy lòng cảm giác huyền diệu về câu chuyện ngày càng trở lên mãnh liệt.
" Chị, thời gian không sớm nữa, chúng ta nên về rồi...."
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, Phương Hạo Vân không thể ở bên cạnh Kỳ và chị Mỹ Kỳ, trong lòng đã có chút buồn phiền rồi. Nếu lại trở về rất muộn, vậy càng khó ăn nói với hai người.
Một tiếng gọi chị dường như khiến Phương Tuyết Di có chút tỉnh táo, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng lắm. Cơ thể không làm chủ được đã ngả vào phía Hạo Vân, hơi thở nữ nhi phả vào đầu mũi, khiến trong lòng Hạo Vân có chút ngứa ngáy khó chịu.
" Hạo Vân, chị không muốn quay về, chị thích nơi này, chị thích cảm giác này...."
Phương Tuyết Di chớp chớp đôi mắt to, mạnh bạo ôm chặt lấy cánh tay Hạo Vân làm nũng, nhõng nhẽo nói : " Hạo Vân, nhận lời chị, hãy ở cùng với chị được không?"
Phương Hạo Vân đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc giống như trong truyện cổ tích, trong lòng cũng có chút rung động, hơi do dự một chút, hắn khe khẽ gật gật đầu : " Chị, chúng ta ở lại đây thêm một chút, nhưng tối nay nhất định phải trở về."
" Uhm, chị nghe lời em."
Phương Tuyết Di kéo tay Hạo Vân, nói : " Chúng ta ra sô pha ngồi một chút đi, đứng lâu như vậy, có chút mệt rồi, cổ chân đều đau cứng cả rồi."
Hai người ngồi trên sô pha, Hạo Vân hơi có chút trầm tư, hắn mở miệng nói : " Chị, về chuyện thiếu hụt vốn của công ty, em...."
" Hạo Vân , em đừng nói nữa, chuyện này chị sẽ tìm cách giải quyết nhanh nhất."
Phương Hạo Vân vốn là muốn nói với cô ấy vấn đề thiếu hụt vốn của công ty đã được giải quyết rồi, ai ngờ lời nói của hắn còn chưa nói hết đã bị Phương Tuyết Di chặn lại.
Nhưng Phương Hạo Vân cũng phát hiện ra, lúc chị nói đến chuyện này, sắc mặt của chị tỏ ra có chút nghiêm túc hơn nhiều, đôi mắt to đẹp đẽ cũng không còn ấm áp mềm mại như nước hồ thu nữa.
Thấy được kết quả như vậy, Phương Hạo Vân có chút băn khoăn. Hắn tiếp tục chủ đề nói chuyện trước đó, cố ý kích thích chị : " Chị, chuyện của công ty, chị đừng lo lắng nhiều, em nghe mẹ nói, ba đã đi ra nước ngoài gom góp tài chính, mấy ngày tới đây chắc sẽ có tin tức gì?"
Phương Tuyết Di nghe vậy, khóe mắt bỗng đỏ lên, trong lúc nói chuyện, những giọt nước mắt long lanh lại nhẹ nhàng lăn xuống, khe khẽ nức nở nói : " Hạo Vân, em nói xem có phải chị quá vô dụng không.... Ba đã lớn tuổi như vậy, sức khỏe lại không tốt. Vẫn còn khiến ba phải chạy đi lo liệu, chị đúng là bất hiếu..."
Sống mũi Phương Hạo Vân cay cay, âm thầm nghĩ. Chị đã nói như vậy rồi, vậy em coi là gì đây. Thân là con trai, chẳng phải là đại bất hiếu trong bất hiếu sao...
Cũng may là bây giờ vấn đề tài chính đã được giải quyết. Trong lòng Phương Hạo Vân cũng vơi đi chút buồn phiền, hắn vỗ vỗ vai chị mình, an ủi nói : ' Chị , sẽ có cách thôi... Chắc chắn là qua mấy hôm nữa, chắc chắn chị sẽ nghe thấy một tin tốt động trời thôi..."
Trước đó, Phương Hạo Vân đã định sẽ nói ra chân tướng sự việc ra cho chị mình, nhưng bây giờ hắn lại quyết định tạm thời không nói ra . Hắn phát hiện chuyện này không thể kích thích chị được. Có thể khiến cho tâm trạng của chị có thay đổi. Tuy có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn tốt hơn cử chỉ hành vi ngả ngốn không bình thường này của chị.
Nghe những lời Phương Hạo Vân an ủi, trong lòng Phương Tuyết Di vẫn còn chút buồn như lúc trước, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Nhân lúc đang thương tâm, cô đột nhiên dựa vào vai Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói : " Hạo Vân, hãy để cho chị dựa vào vai em...."
Khi phụ nữ đau lòng, luôn hy vọng tìm thấy một bờ vai vững chắc. Phương Tuyết Di cũng không phải là ngoại lệ.
Phương Hạo Vân có thể cảm nhận được nỗi khổ sở trong lòng chị gái, hắn cũng không cự tuyệt lời thỉnh cầu này của chị, khe khẽ vỗ vào lưng cô an ủi, để cô dựa trên vai của mình, khóc òa lên nức nở.
Đừng nghĩ rằng ở công ty Phương Tuyết Di là một cô gái mạnh mẽ oai phong, nhưng trên thực tế, đằng sau cô gái mạnh mẽ chốn thương trường đó, cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Hơn nữa còn là một cô gái có nội tâm vô cùng mềm yếu.
Dựa trên vai Hạo Vân, Phương Tuyết Di càng khóc càng đau lòng, càng đau lòng càng khóc. Nước mắt nhanh chóng đã làm ướt vai áo Hạo Vân.
" Hạo Vân, trong lòng chị quả thật rất đau khổ....rất đau khổ......"
Bất giác trong vô thức , Phương Tuyết Di đã coi Phương Hạo Vân là đối thủ thổ lộ bày tỏ tâm tình. Cô vừa khóc òa lên, vừa nói với Hạo Vân những nỗi buồn và những phiền muộn trong lòng mình.
Cứ nghe, cứ nghe, trong lòng Phương Hạo Vân dần dần liền dâng lên một nỗi niềm thương xót. Từ trước đến nay, Phương Tuyết Di mà hắn nhìn thấy đều là vui tươi, kiên cường, phong cách.
Nếu không phải là hôm nay, quả thật hắn không biết thế giới nội tâm của chị mình vốn lại đau khổ như vậy.
" Chị, trong lòng có chuyện gì đau khổ, chị cứ nói hết ra đi? Nói ra tâm trạng của chị sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều...."
Trong lúc cảm khái, Phương Hạo Vân thương xót đưa hai tay ra nhẹ nhàng ôm chặt lấy vai Tuyết Di, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm yêu thương nồng ấm.
Phương Tuyết Di thổ lộ một hồi, tâm trạng quả thật đã thoải mái hơn nhiều. Dựa trên vai Hạo Vân, khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn. Cái ý niệm đó lại lần nữa xuất hiện, cô lại lần nữa không muốn rời khỏi vòng tay Phương Hạo Vân.
" Hạo Vân, dù nói thế nào, chị cũng sẽ không để công ty do ba tự tay dựng lên bị hủy hoại, chị sẽ nghĩ cách...." Phương Tuyết Di ngừng khóc, cô nói lời thề son sắt.
Phương Hạo Vân không đành lòng để trái tim chị mình lại phải chịu dày vò thêm nữa, vội vàng nói : " Chị, thực ra chuyện thiếu vốn cua công ty đã được giải quyết xong rồi."
Đầu Phương Tuyết Di đã rất tự nhiên di chuyển từ vai Phương hạo Vân xuống ngực hắn, khí chất đàn ông nồng nàn của hắn đã khiến trái tim cô một lần nữa đập rất nhanh, có vẻ như ý thức dần dần đã bị mê hoặc. Nhưng chính trong lúc này, cô nghe thấy một câu nói rất quan trọng, vốn của công ty đã được giải quyết rồi .
Cô bất giác ngẩng đầu lên, vội vàng truy hỏi : " Hạo Vân, điều em vừa nói là thật không, việc thiếu vốn của công ty thật sự đã giải quyết xong rồi ư?"
Khuôn mặt Tuyết Di đỏ ửng lên, ánh mắt lo lắng mà lại tràn ngập tình cảm ấm áp.
" Là thật đó, chú Trần đã nghĩ cách gom góp được ba trăm triệu đô.... Có lẽ mấy hôm nữa chắc là có thể chuyển về tài khoản rồi.... Chị, lẽ ra sáng hôm nay em đã dự định nói cho chị biết rồi. Nhưng sau khi cho tên Lăng Vân Giai thối tha kia một trận em liền quên mất.... Báo hại chị phải lo lắng." Hạo vân áy náy nói.
" Tốt quá rồi, đúng là tốt quá rồi.....Hạo Vân, cảm ơn em đã nói cho chị tin tốt lành như vậy...."
Gánh nặng như đá trong lòng Phương Tuyết Di cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ, cảm động quá, cô hôn mạnh một cái lên trán Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đột nhiên ngẩn người ra, tiếp đó trái tim nhỏ bé liền nhảy nhót loạn xạ không ngừng, Nhìn trong ánh mắt Tuyết Di tình cảm cũng có vài phần hỗn độn mơ hồ hơn.
Phương Tuyết Di và Phương hạo Vân chẳng có chút quan hệ huyết thống nào cả, về mặt ý nghĩa nghiêm túc mà nói, thậm chí chẳng có bất kì quan hệ nào. Nhưng, bây giờ hắn mang da mặt con trai nhà họ Phương, trong tiềm thức, hắn cũng đã coi mình là người nhà họ Phương. Vì thế, đột nhiên bị chị gái hôn, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hình như Phương Tuyết Di cũng nhận ra hành động của mình là không thỏa đáng, nhưng cô không hề giải thích gì cả, ngược lại, hai tay cô ôm Hạo Vân càng chặt hơn. Cô cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào, tình cảm khác thường trong lòng này cũng ngày càng phát ra mạnh mẽ, cô càng muốn càng muốn để giây phút này là vĩnh hằng.
Người Phương Tuyết Di mềm nhũn ngả vào lòng Hạo Vân, Phương Tuyết Di cố ý đè ngực mình lên bộ ngực rộng lớn của Hạo Vân, cảm giác khoái cảm nhè nhẹ này khiến cô ý loạn tình mê.
Mê hoặc như vậy, Phương Hạo Vân cũng không phải thần thánh, có thể không động lòng sao. Môi hắn cũng không làm chủ được, cũng từ từ đưa tới, nhẹ nhàng hôn lên má Tuyết Di.
Cơ thể Phương Tuyết Di lập tức khe khẽ run rẩy, ánh mắt cũng trở lên mê man hơn. Cơ thể nhúc nhích một lát, sau khi đổi tư thế thoải mái hơn, Tuyết Di hơi lim dim đôi mắt, ngẩng đầu lên, đón chờ những chiếc hôn ngọt ngào từ Hạo Vân.
Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át cháy bỏng đó, quả thật Phương Hạo Vân khó lòng có thể kiềm chế được, đặc biệt là thân phận của hai người bây giờ, càng khiến hắn cảm thấy kích thích vô cùng.
" Vút vút....!"
Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân lập tức cảnh giác, ngay sau đó từ ngoài cửa sổ bắn vào vài đạo kình khí, tốc độ cực nhanh, ngay cả Phương Hạo Vân cũng không kịp né tránh.
Vài đạo kình khí đã bắn trúng huyệt ngủ của Phương Tuyết Di, trong chốc lát đã khiến cô đi vào giấc ngủ.
Phương Hạo Vân ôm Phương Tuyết Di vào lòng, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng kịp thời đối phó với nguy cơ sắp tới.
" Hạo vân, là dì...!"
Đúng lúc đó, từ cửa sổ nhảy vào một bóng người, đó chính là dì Bạch. Toàn thân dì là bộ quần áo màu đen bó sát, vốn là thân hình rất quyến rũ, nay càng có vẻ đẹp lung linh hấp dẫn, khiến người khác động lòng không thôi.
" Dì Bạch là dì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi thấy dì Bạch, Phương Hạo Vân liền thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn vẫn không biết dì vì sao lại khiến cho chị mình mê man. Nhưng có một điều mà trong lòng hắn có thể khẳng định chắc chắn, dì Bạch tuyệt đối sẽ không làm hại hắn.
Dì Bạch bước đến đỡ lấy Phương Tuyết Di từ trong lòng Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống ghế sô pha, sau đó mới nhỏ giọng nói : " Hạo Vân, nếu ta không xuất hiện, con và Tuyết Di chắc chắn sẽ làm ra chuyện mà khiến các con sau này phải hối hận."
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng giải thích : " Dị Bạch, dì lại nghĩ nhiều rồi, từ sau khi "hoán kiểm trọng sanh", con đã hoàn toàn hòa nhập vào cái gia đình này rồi, con thực sự đã coi mình là em trai của cô ấy, con sẽ không làm ra chuyện đồi bại trái với luân thường đạo lí ấy..."
"Dì biết!"
Dì Bạch lạnh lùng cười, ra hiệu cho Hạo Vân cũng ngồi xuống sô pha. Dì nói : " Hạo Vân, lẽ nào con không phát hiện tối hôm nay cử chỉ của Tuyết Di có gì khác thường sao?"
" Có!"
Hành động cử chỉ của Phương Tuyết Di khác thường, hắn đã sớm phát hiện ra điều này. Hắn vốn nghĩ rằng, là do hôm nay chị ấy đã phải chịu kích động, trong lòng có chút buồn phiền bực bội, vì thế mới xuất hiện tình trạng này. Nhưng bây giờ nghe dì Bạch nói, trong lời nói còn có ý khác nữa, chị có hành động khác thường có vẻ như có ẩn tình gì nữa.
" Dì Bạch, rốt cuộc dì biết chuyện gì? Mau nói cho con biết đi?" Phương Hạo Vân vội vàng truy hỏi.
" Nếu như dì đoán không sai, chắc là Tuyết Di bị Lăng Vân Giai bỏ thuốc mê (hồn tán).... hành động của cô ấy không chịu sự kiểm soát của bản thân mình nữa. Tất nhiên, loại thuốc này rất cao cấp, người trúng thuốc vốn không nhận ra mình bị trúng thuốc. Cứ cho là khi còn hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy cũng không thể nhận thức được là mình bị trúng thuốc... Loại này tác dụng rất tinh tế và khó nhận ra..." Dì Bạch giải thích ngắn gọn một chút.