Trác Nhã nghe hỏi, mấp máy môi muốn nói nhưng lại không thể nói ra, ậm ừ hồi lâu, cuối cùng bà vẫn quyết định nói ra sự thật cho Phương Hạo Vân biết: "Hạo Vân, 3 tháng trước ba con ho ra máu, sau đó… mẹ đưa ba con vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kết quả xét nghiệm là ung thư phổi…"
"Ung thư phổi?" Sắc mặt Phương Hạo Vân càng căng thẳng hơn, hỏi dồn: "Có khi nào là bệnh viện nhầm lẫn không?"
Trác Nhã nấc lên một tiếng, đau khổ nói: "Hạo Vân, sức khỏe của ba con thật ra không chỉ có mỗi một căn bệnh ung thư phổi đâu… gan, thận đều xuất hiện bệnh lí khác nhau, bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện nói riêng với mẹ, theo y văn trên thế giới ghi nhận, tình trạng tồi tệ như thế đáng lí ra đã sớm không giữ được tính mạng rồi, ba con còn sống đến bây giờ có thể nói là một kì tích hiếm gặp…"
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, xem ra mình vừa nhận được tình thương của cha không bao lâu lại sắp phải mất đi. Nếu như bác sĩ không chẩn đoán sai lầm thì Phương Hạo Vân đã hiểu rõ tất cả, Phương Tử Lân vẫn sống bình an vô sự, nhất định là do lần trước dì Bạch giúp ông chữa trị bệnh tim đã dùng chân khí kéo dài tính mạng cho ông rồi.
Nếu là như vậy thì mới có thể giải thích tại sao dì Bạch xong việc bị vắt kiệt sức, cuối cùng phải rời khỏi thành phố Hoa Hải đi điều tiết phục hồi công lực một thời gian dài.
Nói cách khác, dì Bạch đã sớm biết sức khỏe của Phương Tử Lân không còn trụ được bao lâu nữa.
Nghĩ đến những việc này, sắc mặt Phương Hạo Vân trở nên âm u, hắn đưa thêm một tờ khăn giấy qua cho Trác Nhã, lựa lời an ủi: "Mẹ yên tâm đi, sức khỏe của ba sẽ không sao đâu, con sẽ nhanh chóng liên lạc với dì Bạch đến khám bệnh giúp ba, y thuật của dì con biết rõ, có dì thì ba sẽ không xảy ra chuyện đâu."
"Ờ!" Từ trong ánh mắt của Trác Nhã ánh lên một tia sáng hy vọng.
Dừng lại giây lát, Trác Nhã lấy hết can đảm, nói: "Hạo Vân, thật ra hôm nay mẹ hẹn con ra đây là muốn nói với con một chuyện khác… Trước khi chính thức đề cập với con chuyện này, mẹ phải nói trước đợi lát nữa mẹ nói, con không được nóng nảy… con phải kiên nhẫn nghe mẹ nói cho xong đã."
Phương Hạo Vân nâng tách café trước mặt lên uống một hơi cạn, sau đó chủ động hỏi: "Mẹ, có phải mẹ muốn nói chuyện giữa con và chị Tuyết Di đúng không?"
"Hạo Vân…" Nghe Phương Hạo Vân đoán ra mình muốn nói gì, Trác Nhã đột nhiên sợ hãi, bà lo lắng Phương Hạo Vân sẽ thừa nhận một sự thật không thể chấp nhận…
"Mẹ yên tâm, con và chị Tuyết Di tuy không phải là cùng một mẹ sinh ra nhưng ít ra cũng chung một người cha… chúng con sẽ không xảy ra chuyện như mẹ lo lắng đâu ạ. Xin mẹ tin tưởng con, tin tưởng chị Tuyết Di…"
Phương Hạo Vân nói ra câu này thật ra là tự nhắc nhở chính mình, trong lòng hắn rõ hơn ai hết hắn và Phương gia suy cho cùng đâu có tí tẹo quan hệ huyết thống nào, mối liên kết giữa họ chỉ dựa vào một tấm da mặt.
"Hạo Vân, nếu con đã nói vậy rồi thì mẹ cũng không nói nhiều thêm nữa… con hiểu chuyện hơn mẹ nghĩ, mẹ tin con sẽ xử lí tốt tất cả các mối quan hệ." Trác Nhã mỉm cười hài lòng.
"Thời gian không còn sớm nữa, buổi chiều mẹ còn có cuộc họp với hội đồng quản trị công ty, chúng ta đi thôi… Nhớ lấy, tình hình sức khỏe của ba con tạm thời đừng nói cho chị Tuyết Di biết, nó là con gái, khả năng hứng chịu áp lực không bằng con đâu." Trác Nhã buồn bã nói: "Ngày thường chị Tuyết Di của con không hòa thuận với ba con lắm nhưng thật ra vị trí của ba con trong lòng nó là quan trọng nhất đấy…"
"Dạ!" Phương Hạo Vân ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết nên làm gì rồi, mẹ cũng đừng nên lo lắng quá, con nghĩ dì Bạch sẽ có cách chữa trị cho ba mà."
"Mong là như vậy!" Trác Nhã khẽ gật đầu, nói tiếp: "Đi nào, con lái xe đến đây đúng không? Con đưa mẹ về công ty đi…"
……
Không biết từ lúc nào, tình cảm trong lòng Kim Phi đối với Mặt Sẹo đã phai nhạt, bây giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu, căm phẫn nhưng tuyệt đối không hề tiếc thương về cái chết của Mặt Sẹo.
Cô thề sẽ trả thù Phương Hạo Vân, bất kể phải trả giá lớn đến đâu, cô cũng phải đòi lại công bằng cho hạnh phúc, niềm vui tình dục của mình.
Kim Gia hình như nhận ra ý định của em gái nên nhiều lần khuyên bảo, hy vọng cô chịu an phận tìm một anh chàng đáng tin tưởng kết hôn cho rồi.
Đối đầu với Phương Hạo Vân thật ra chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, em gái của ông sẽ không nắm được phần thắng nào.
Phương Hạo Vân mạnh đến mức nào Kim Gia không biết rõ nhưng từ cách hành xử của Tần gia không dám khinh địch là biết sự lợi hại của hắn, nếu manh động không những không trả được thù, nói không chừng còn mất luôn mạng sống.
Cái chết của Mặt Sẹo chính là một bài học nhớ đời.
Hôm nay, Kim Gia bỏ hết công việc tìm đến tập đoàn Hồng Tinh, mục đích chính là muốn khuyên nhủ em gái một lần nữa, bảo nó bỏ ý định trả thù Phương Hạo Vân.
Những ngày này sau khi tiến hành chọn lựa nhiều đối tượng, Kim Gia đã tìm được một người đàn ông thích hợp cho Kim Phi, chính là Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng, công ty của Tưởng Đại Phát lúc trước tuy vì dự án phát triển vịnh Kim Thủy mà tổn thất nặng nề nhưng trải qua một thời gian chìm xuống đáy vực, nguyên khí đã được hồi phục không ít, điều quan trọng là hắn cũng ly dị vợ không lâu, hơn nữa còn chưa có con cái, điều kiện của Tưởng Đại Phát rất phù hợp với Kim Phi.
Tất nhiên, Kim Gia không biết Tưởng Đại Phát là một thằng đàn ông bất lực, bằng không ông cũng không chọn hắn cho em gái rồi.
"Cốc… cốc…"
Kim Phi đang vùi đầu chăm chú xem bản báo cáo tình hình tài chính của công ty, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ liền lập tức hiểu ra, người gõ cửa chắc chắn là anh trai Kim Gia của cô, nửa tiếng trước cô đã nhận được điện thoại báo trước của anh trai.
Quả nhiên, cô thư kí gọi điện thoại nội bộ vào thông báo người đến gặp là Kim Gia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL"Anh hai, vào đây đi." Kim Phi mở cửa phòng cho Kim Gia bước vào, dẫn ông tới khu vực tiếp khách trong phòng làm việc, ngồi vắt chân lên ghế sofa, mỉm cười bắt đầu câu chuyện: "Anh hai, anh đến tìm em chắc là có việc gì quan trọng chứ?"
Kim Gia cười hi hí nhìn vào em gái, khen ngợi: "Phi Phi, em biết cách trang điểm thật đấy, nhìn không già chút nào… Anh hai chỉ lớn hơn em có vài tuổi nhưng nhìn vào anh giống chú của em vậy. Mặt Sẹo nó không có phúc thật…"
"Anh hai!" Kim Phi lườm anh trai một cái, tức giận gắt lên: "Có việc gì anh cứ nói đi, nhưng đừng nhắc Mặt Sẹo trước mặt em nữa, em đang bực bội đây này…"
"Không nhắc thì không nhắc… Phi Phi, hôm nay anh đến tìm em là nghĩ cho hạnh phúc suốt đời của em đó, hồi trước khi Mặt Sẹo còn sống anh đã khuyên em ly hôn với nó tìm người đàn ông khác tái giá, nhưng lúc đó em không đồng ý, bây giờ thì tốt rồi, Mặt Sẹo đã chết, em lại không có con, hay là em tìm người đàn ông nào đó lập gia đình đi. Mấy ngày nay anh luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn sự của em, anh đã tìm giúp em vài đối tượng rồi nè, hay là em xem thử có ai thích hợp không?" Kim Gia cười ha hả lấy từ trong túi ra mấy tấm ảnh chân dung của đàn ông.
Kim Phi nghe xong bỉu môi không vui: "Anh hai, em không muốn lấy chồng nữa, có gia đình rồi sẽ mất đi tự do, bây giờ em vừa được giải thoát, anh lại muốn nhốt em trở vào lồng hả?"
"Phi Phi, anh không đồng ý với cách suy nghĩ của em, những lời này chỉ có mấy cô gái nhí nhảnh mới nói vậy, còn em là người trưởng thành, em nên rõ một người phụ nữ không có đàn ông bên cạnh là không được đâu. Cầm lấy đi, em xem trước mấy tấm ảnh này rồi nói, anh thì cảm thấy Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng không tệ, hắn mới ly dị vợ không lâu, tình trạng cũng gần giống em, đồng thời cũng không có con cái, hay là em suy nghĩ hắn đi nhé." Kim Gia vừa nhét mấy tấm ảnh vào tay em gái vừa đưa ra lời đề nghị.
Kim Phi không hề lên tiếng, cô cầm lấy mấy tấm ảnh anh trai đưa, xem qua một lượt xong, cô cảm thấy trong bọn người kia chỉ có Tưởng Đại Phát là trông có vẻ đẹp trai nhất.
Chỉ là hiện nay Kim Phi quả thật không muốn lấy chồng, cô cảm thấy sống độc thân cũng tốt, trong lòng không có gì vướng bận, sống thoải mái tự do mới có ý nghĩa hơn.
"Thế nào rồi? Chọn được ai chưa? Để anh hai thu xếp giúp em." Kim Gia nôn nao hối thúc.
Kim Phi tiện tay vứt mấy tấm ảnh lên bàn, hậm hực nói: "Anh à, em đã nói em không muốn lấy chồng rồi mà, chuyện của em anh đừng bận tâm nữa, bây giờ em sống một mình rất vui, em đã quen với cuộc sống hiện tại, hơn nữa em còn phải tìm Phương Hạo Vân trả thù."
"Phi Phi, em lại thế rồi…" Kim Gia đanh mặt lại, nói: "Chuyện trả thù Phương Hạo Vân có Tần gia họ lo, chúng ta chỉ cần đợi thêm một thời gian, mối thù với Phương Hạo Vân tự nhiên sẽ được giải quyết."
"Anh hai, anh nghe em nói, Phương Hạo Vân không đơn giản như anh nghĩ đâu, trực giác của phụ nữ mách bảo em, sát thủ do Tần gia tìm đến chưa chắc đã giết được hắn." Kim Phi nghiêm túc nói: "Anh hai, anh nghe em khuyên đi, hãy sớm cắt đứt quan hệ với Tần gia, nói không chừng Tần gia sẽ hủy trong tay Phương Hạo Vân đó."
Tiếp xúc lâu ngày với Phương Hạo Vân, Kim Phi ngày càng hiểu rõ con người này như thần thánh trên cao, cảm thấy không ai có thể đánh bại hắn, cô lo lắng Kim Gia giúp Tần gia quá nhiều chuyện, sau này có thể chuốc họa vào thân, chỉ có điều cô cũng hiểu rõ tính khí của anh trai, bảo anh mình phản bội Tần gia hình như cũng không thể.
"Nói bậy!" Sắc mặt Kim Gia bỗng trở nên giận dữ, tức tối gào to: "Anh có ngày hôm nay, thậm chí bao gồm cả em, tất cả đều do ân huệ của Tần gia, con người anh xưa nay luôn trọng nghĩa khí, Tần gia đối với anh ân trọng như núi, đừng nói là anh không tin Phương Hạo Vân lật đổ được Tần gia, cho dù anh biết chắc hắn có khả năng xóa sổ Tần gia, anh cũng không thể làm ra chuyện gì phản bội Tần gia được. Phi Phi, anh cảnh cáo em một lần này thôi, sau này em không được nói với anh những lời này nữa, bằng không cho dù em là em gái của anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho em đâu. Chúng ta nói vào việc chính hôm nay thôi, em cảm thấy Tưởng Đại Phát thế nào? Nếu em thấy hắn cũng được thì để anh hẹn hắn ra cho em gặp mặt…"
Kim Phi vừa định mở miệng từ chối nhưng nghĩ tới Tưởng Đại Phát là chồng trước của Trương Mỹ Kỳ, nói không chừng hắn có giá trị lợi dụng nào đó.
"Thôi được, để bữa nào anh hẹn hắn đi rồi báo với em, nhưng em vẫn chưa có ý định kết hôn đâu nhé, cùng lắm em chỉ nhận lời anh làm bạn với hắn một thời gian coi sao đã hẵng tính tiếp…" Kim Phi dửng dưng trả lời.
"Cứ quyết định vậy đi!" Kim Gia thấy em gái cuối cùng đã chịu gật đầu nên trong lòng rất vui, ông đâu có biết Kim Phi có tính toán riêng của mình.
……
Buổi trưa, Phương Hạo Vân về đến căn hộ 808 dãy nhà A khu Lam Tâm, hắn tưởng giờ này chắc không ai ở nhà, nhưng khi hắn mở cửa vào nhà mới phát hiện Tạ Mai Nhi đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách xem ti vi.
Tạ Mai Nhi mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đôi vai trắng nõn và cặp chân thon dài đều lộ ra ngoài, mái tóc dài còn ướt để xõa ngang vai, xem ra cô vừa mới tắm xong.
Từ sau cái hôm biết được thân phận thật sự của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi không còn đoái hoài tới hắn nữa, đến nay ngay cả một câu cũng chưa nói với hắn. Về việc này, Phương Hạo Vân không cảm thấy đó là lỗi lầm của mình, mỗi một người đều có lí do riêng để che giấu bí mật, hắn che giấu thân phận là có lí do chính đáng cơ mà.
Tuy xét từ góc độ bạn bè, làm như vậy quả thật không chân thành lắm nhưng Phương Hạo Vân cũng có nỗi khổ riêng của hắn, con người sống trên đời có ai mà không có bí mật chứ?
Hắn nhón chân đi khe khẽ định chuồn êm vào phòng. Còn về Tạ Mai Nhi, đợi qua mấy hôm nữa tâm trạng cô vui trở lại mới từ từ hàn gắn quan hệ vậy, dù gì thì cô đã nhận lời không dọn ra khỏi nhà rồi.
"Phương Hạo Vân, đứng lại đó!" Khi Phương Hạo Vân sắp lẻn được vào phòng, đột nhiên hắn nghe tiếng quát của Tạ Mai Nhi.
Phương Hạo Vân cười giả lả vài tiếng, quay đầu lại lấp liếm: "Chị Mai, chị đang ở nhà đó hả? Em còn tưởng giờ này mọi người đi làm hết rồi chứ?"
Tạ Mai Nhi bỉu môi nhìn hằn học vào Phương Hạo Vân, hành động giả đò không thấy cô của hắn rõ ràng là một sự sỉ nhục: "Em cố ý đúng không? Chị ngồi ngay phòng khách mà em dám nói không nhìn thấy ai, chắc chắn là em cố ý, em không muốn nói chuyện với chị chứ gì? Hạo Vân, em nói thật đi, có phải là em không thích làm bạn với chị? Nếu đã vậy thì hôm nay… À không, ngày mai chị sẽ dọn khỏi nhà, chị biến khỏi đây cho em khỏi bực bội khi nhìn thấy chị luôn."
Lại giở chiêu làm mình làm mẩy lên rồi…
Phương Hạo Vân tỏ thái độ thản nhiên, những lời đe dọa này Tạ Mai Nhi đã nói qua nhiều lần rồi, ngay trong ngày biết được thân phận của hắn cũng nói đến mấy lần, ai khuyên bảo cũng không nghe, nhưng kết quả sau đó thì cô đâu có dọn đi.
Nhưng nói gì thì nói, thân là đàn ông lúc cần thiết nên tỏ ra phong độ một chút, phải xoa dịu cơn sỉ diện của con gái. Nghĩ thế nên Phương Hạo Vân bèn làm ra vẻ hoảng hốt, vội vàng van nài: "Chị Mai, đừng dọn đi mà… mọi người sống chung với nhau bao lâu nay không phải rất tốt sao? Nếu chị mà dọn đi, chị Mỹ Kỳ và Kỳ sẽ mắng em chết mất…"