Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 295


Bạch Lăng Kỳ ra oai nhéo vào cái "ấy" của hắn một cái, cười nói: "Hạo Vân, mấy hôm nữa giới doanh nhân Hoa Hải sẽ có một buổi dạ hội từ thiện lớn, anh có đi không ?"

Phương Hạo Vân ngệch mặt ra, nói: "Anh cũng không biết… hơn nữa, chuyện của giới doanh nhân, liên quan gì đến anh, anh chỉ là một nhân viên quèn thôi." Nói xong, Phương Hạo Vân lại nhéo một cái vào mông cô, đến nỗi Bạch Lăng Kỳ khẽ rên lên một tiếng.

"Đáng ghét…"

Bạch Lăng Kỳ khẽ động đậy chiếc mông của mình, tức giận nói: "Sao anh chẳng cầu tiến chút nào… em nghe chị Tuyết Di nói, nửa năm sau sẽ không để anh an nhàn vậy nữa đâu, đến lúc đó anh phải phụ trách một bộ phận. Đúng rồi, chị Tuyết Di còn bảo là, ý của ba anh là, vào cái đêm dạ hội từ thiện, sẽ để anh đại diện công ty đến dự…"

"Để sau tính đi…!" Phương Hạo Vân không có hứng thú với những chuyện này, nên đã lim dim đôi mắt, trong tay vẫn còn nhéo vào mông Kỳ.

"Đáng ghét, ngoài những chuyện xấu ra thì anh chỉ biết ngủ thôi… nói cho anh biết một tin vui tuyệt mật, bên ban tổ chức buổi dạ hội từ thiện này, giới thương gia Hoa Hải nói, họ đã mời đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu đến tham dự. Hạo Vân, em mặc kệ, anh nhất định phải đi, mà còn dẫn em đi nữa… nếu có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình một lần, thì tốt biết mấy ?" Mắt Kỳ như nổi đom đóm, mặt đầy mong đợi.

Phương Hạo Vân thì thầm, nếu cô ấy đi, thì mình lại càng không thể đi.

"Kỳ, đến lúc đó, em đi cùng với chị nhé… đối với những việc như thế này, anh thật sự không có hứng thú… Phương Hạo Vân lười biếng trả lời.

"Thôi, không cãi với anh nữa, để em bàn với chị Tuyết Di sau." Bạch Lăng Kỳ tức giận nhéo vào hông Phương Hạo Vân một cái, sau đó bèn nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp đi.

……..

Tần Tử Kiếm có nằm mơ cũng không ngờ những thuộc hạ đắc lực của hắn đều bị Trương Bưu giết chết… hắn đã điều tra rõ mọi chi tiết về Trương Bưu, nếu muốn đơn mã độc đấu, những thuộc hạ của hắn ở Hoa Hải này đều không ai đánh lại Trương Bưu, nhưng nếu 6 người cùng tấn công, sẽ nắm chắc một trăm phần trăm thắng lợi.

Nhưng vấn đề là, họ đều đã thất bại.

Hắn đã suy nghĩ nhiều lần nhưng vẫn không hiểu nổi, trong lòng lại càng buồn bực hơn.

Lần này trở về Hoa Hải, hắn rất đắc ý, chuẩn bị làm một vố lớn, kết quả lại không được như ý, nhiệm vụ đã thất bại, sự hợp tác giữa hắn và Robert cũng đành tạm thời bị cản trở.

Hắn hiểu rất rõ tính cách của Robert, nếu không thể giúp được hắn, mà muốn được hắn giúp lại, đúng là chuyện hoang tưởng.

Theo như hắn biết, cho đến tận bây giờ Robert chỉ cam tâm tình nguyện nghe theo một người, đó chính là Long đầu của Thiên Đạo, ngoài Long đầu thần bí của Thiên Đạo ra, trong khắp thiên hạ này, chẳng có ai đáng để Robert ghé mắt tới.

"Trương Bưu, mày sẽ phải trả giá…" Tần Tử Kiếm nắm chặt bàn tay lại, quyết định bố trí lại một kế hoạch mới, vì lần này thất bại, nên hắn tin rằng lần tới nhất định sẽ thành công.

"Hứ…!"

Đột nhiên, một tiếng hứ lọt vào tai hắn, liền đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

Tuy vẫn chưa nhìn rõ mặt của bóng người đó, nhưng Tần Tử Kiếm đã đoán ra được thân phận của bóng người đó. Có thể gây cho hắn áp lực như thế, có thể không một tiếng động nào xuất hiện trước mặt hắn, ở Hoa Hải này chỉ có một mình Robert mà thôi.

"Robert thân yêu, cơn gió nào thổi anh đến đây vậy ?" Tần Tử Kiếm giấu đi bộ mặt buồn bã, nhiệt tình chào đón người mới đến. Lúc này, hắn đã nhìn thấy rõ, người đến chính là Robert.

"Người của anh không phải do Trương Bưu giết…" Robert mặt lạnh như băng nói một câu.

"Cái gì ? Không phải do Trương Bưu giết à ? Vậy rốt cuộc là ai chứ ? Tần Tử Kiếm khẽ kinh ngạc, theo tình báo mà hắn nhận được, hôm đó 6 tên thuộc hạ của hắn đã dẫn dụ Trương Bưu đến bãi đất hoang ở phía đông ngoại ô, sau đó liền mất liên lạc. Trong thời gian đó, chắc sẽ không có ai khác xuất hiện, hay là một thế lực nào khác tham dự vào…

Robert ngồi trên sofa một cách lịch thiệp, nhìm chằm chằm vào Tần Tử Kiếm, một lần nữa lạnh lùng nói: "Người của anh do tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không giết…"

"Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không là ai ? Là thật hay là giả, sao tôi biết được ?" Tần Tử Kiếm có vẻ không thể tin được.

Robert lạnh nhạt nói: "Hắc Bạch Vô Thường đã tận mắt nhìn thấy, tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không giết chết bọn nó, chuyện này, tôi có thể đảm bảo với anh, tuyệt đối là thật. Nhưng, tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không này là ai ? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, võ công của hắn rất lợi hại, hắn chỉ dùng một chiêu đã giết chết thuộc hạ của anh."

"Có chuyện này sao ?"

Tần Tử Kiếm vô cùng kinh ngạc, thuộc hạ của hắn trình độ gì chứ, hắn rất hiểu. Cho dù đánh không lại, cũng không thể bị giết chỉ bởi một chiêu chứ. Dù sao, thì cả bản thân hắn cũng làm không được.

Ngừng một lúc, Tần Tử Kiếm tức giận nói: "Robert, chẳng lẽ người của anh lại mở to mắt nhìn thấy thuộc hạ của tôi bị giết mà không giúp gì sao ? Đừng quên rằng, chúng ta đang hợp tác ?"

"Đừng kích động...!"

Robert nhẹ giọng giải thích, nói: "Sự việc không như anh tưởng tượng đâu. Theo như Hắc Bạch Vô Thường giải thích, võ công của tên đó quá cao siêu, đến cả họ cũng không dám đến quá gần. Chỉ là đứng từ xa xem một chút rồi rời khỏi ngay... nếu không phải do họ cẩn thận, chỉ tiến thêm vài bước nữa, e rằng cũng sẽ chịu chung số phận..."

"Lợi hại như thế sao ?"

Tần Tử Kiếm thở dài một tiếng. Truy hỏi: "Ở Hoa Hải này lại có cao thủ như vậy sao, sao trước giờ tôi đều chưa từng nghe qua ? Đúng rồi, anh vẫn chưa nói tôi biết, tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không là sao ?"

"Theo như Hắc Bạch Vô Thường nói, tên đó mang một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không màu vàng, nên gọi là người mang mặt nạ Tôn Ngô Không... còn về thân phận thật sự của hắn, lai lịch của hắn, Hắc Bạch Vô Thường cũng không biết." Robert buồn bã nói: "Trung Quốc đúng là một nơi ngọa hổ tàng long, tính luôn cái tên mang mặt nạ Tôn Ngô Không này, thì đã có hai tên cao thủ khiến tôi cũng phải kiêng dè rồi."

"Robert thân yêu, hôm nay anh đến tìm tôi, chắc không chỉ muốn nói ra chân tướng với tôi đâu ? Nói đi, anh tính thế nào ?" Ánh mắt Tần Tử Kiếm có chút gian xảo.

Robert đanh giọng nói: "Tôi đến tìm anh, là muốn bàn chuyện hợp tác... tôi có một dự cảm, Hạo Thiên có thể đã chết trong tay của tên mang mặt nạ Tôn Ngô Không này."

"Là sao ?" Tần Tử Kiếm thấy giọng điệu của Robert có vẻ chắc chắn, vội vàng xin chỉ giáo: "Sao anh có thể khẳng định như vậy ?"

"Anh là một nửa người Trung Quốc, tôi hỏi anh, anh có biết câu chuyện của Tôn Ngộ Không ?" Robert không đáp mà hỏi ngược lại.

Tần Tử Kiếm khinh khi cười nói: "Đương nhiên biết, ở Trung Quốc này, đến cả con nít 3 tuổi cũng biết Đường Tăng dẫn theo 3 đồ đệ đến Tây Thiên để thỉnh kinh, Tôn Ngộ Không chính là một con khỉ ngoan cố."

"Câu trả lời của anh thật khiến tôi thất vọng..."

Robert cười một cái khinh khi nói: "Trong con người anh đang chảy một nửa dòng máu của Trung Quốc, tiếc là anh lại chẳng hiểu chút nào về văn hóa Trung Quốc. Tôn Ngộ Không đâu chỉ đơn giản là một con khỉ, tôi đã xem kỹ quyển Tây Du Ký, từ đó có một kết luận, cái mà Tôn Ngộ Không đại diện chính là chính nghĩa, và không có đối thủ..."

"Vậy thì sao ?" Tần Tử Kiếm hứ một tiếng, mặt đầy xem thường.

"Đợi đã, tôi biết rồi..." Tần Tử Kiếm không phải là kẻ ngốc, nghe Robert nhắc nhở như vậy, đột nhiên hắn hiểu ra nguyên nhân bên trong: "Ý anh nói hắn chính là kỵ sỹ bóng đêm sao, là Người Dơi à ?"

"Uhm...!"

Robert gật đầu. Cười an ủi: "Xem ra anh cũng không đến nỗi ngốc, tên đó đã mang mặt nạ Tôn ngộ Không, điều đó có nghĩa là hắn đại diện cho chính nghĩa, là một tên Vệ Đạo Sĩ. Theo tính cách của Hạo Thiên, hắn vì muốn ép Quỷ Thủ ra mặt, nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn, hoặc là những gì hắn làm đã khiến tên tự cho mình là Tôn Ngộ Không này tức giận, nên Hạo Thiên mới bị hắn giết chết..."

"Có lý...!"

Tần Tử Kiếm suy nghĩ một lúc nói: "Vậy nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải tìm ra cái tên mang mặt nạ Tôn Ngô Không đó... tôi cảm thấy, chúng ta vẫn cứ ra tay từ chỗ Trương Bưu. Nếu hắn đã cứu Trương Bưu, điều đó có nghĩa là hắn vẫn luôn chú ý đến Trương Bưu, chỉ cần chúng ta ra tay với Trương Bưu, hắn nhất định không thể khoanh tay ngồi nhìn được."

"Không sai...!"

Robert gật đầu, đứng dậy, bước đến gần Tần Tử Kiếm, nói: "Tôi đến tìm anh, nói trắng ra, chính là vì việc này... anh tiếp tục sai người ra tay với Trương Bưu, tôi sẽ nấp phía sau, đợi đến khi dẫn dụ được tên mang mặt nạ Tôn Ngô Không ra, thì tôi sẽ bắt hắn lại... đến lúc đó, mọi vấn đề sẽ được giải quyết."

"Châu chấu bắt ve ai dè chim sẻ ở phía sau... đúng là tuyệt chiêu, nhưng tại sao tôi lại là châu chấu, còn anh là chim sẻ chứ ?" Tần Tử Kiếm bất mãn kháng nghị nói.

"Tại sao à ?"

Robert khinh khi nói: "Anh là người thông minh, chẳng lẽ vấn đề đơn giản như vậy cũng phải để tôi giải thích sao ? Cứ vậy đi. Đợi khi nào anh tìm được thời cơ thích hợp thì báo tôi biết, khi nào xong vụ này rồi, anh có thể nói ra yêu cầu thứ hai của anh, cho dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp anh?"

Nghe Robert nói thế, Tần Tử Kiếm liền cười: "Không thành vấn đề, xem như thỏa thuận xong."

"Nhớ kỹ, mau chóng tìm cơ hội... tôi đợi tin tốt của anh." Nói xong câu này, hình bóng của Robert như biến mất , trong khoảnh khắc đã không thấy đâu nữa.

Tần Tử Kiếm thầm khâm phục, luận về võ nghệ, hắn còn kém xa tên Robert này.

Qua được mấy ngày cố tình tránh né, thời gian gần đây, cái khó xử giữa Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di đã nhạt dần đi. Nhưng khi hai người gặp mặt nhau ở công ty, vẫn không nói câu nào, chỉ là gật đầu chào nhau rồi thôi.

Cái hành vi khác thường giữa hai chị em họ, đã bị Trác Nhã nhìn thấy, trong lòng bà lại càng lo lắng hơn. Đã mấy lần, bà muốn nhắc nhở con gái, nhưng đến cuối cùng cũng thôi cái ý định đó.

Còn về phía Phương Hạo Vân, mấy hôm trước bà đã gặp hắn nói chuyện, đó là một cậu bé rất hiểu chuyện, rất biết cách xử lý mọi việc, huống chi, hắn đã có bạn gái rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Cho nên, suy đi nghĩ lại, cuối cùng Trác Nhã cảm thấy vấn đề là ở chỗ con gái mình.

Cảm giác của Phương Hạo Vân rất nhạy, hắn kịp thời nhận ra được sự lo lắng và buồn rầu của bà mẹ ngang hông này. Hôm nay, hắn cố tình gõ cửa phòng làm việc của Trác Nhã, hỏi bà xem tại sao bà lại buồn, chỉ cần là chuyện hắn có thể giúp được, hắn sẽ cố gắng hết sức làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Mời vào...!" Nghe tiếng gõ cửa, Trác Nhã còn đang thấy buồn rầu về chuyện của con gái.

Cửa phòng không có khóa, Phương Hạo Vân nghe được lời mời, bèn đẩy cửa bước vào, mặt mày thiểu não của Trác Nhã đã bị hắn chú tâm đến. Bước nhanh qua đó, Phương Hạo Vân quan tâm hỏi: "Mẹ, mấy hôm nay mẹ cứ lo nghĩ vậy, có phải có tâm sự không ? Có thế nói với con không ?"

"Hạo Vân, con ngồi đi...!"

Trác Nhã ngẩng đầu lên gọi Hạo Vân một tiếng, liền nói nhạt: "Hạo Vân, mấy hôm nay đúng là trong lòng mẹ có tâm sự, nhưng mẹ cũng không biết nên nói sao nữa..."

"Mẹ, nếu không phải chuyện khó khăn gì, thì mẹ cứ yên tâm nói, giữa hai mẹ con mình còn có chuyện gì không thể nói được sao ?" Trực giác nói với hắn, cái sự buồn phiền trong lòng Trác Nhã chắc chắn có liên quan đến bà chị Phương Tuyết Di. Con gái lớn rồi, làm mẹ buồn nhất, nhất là đối với người con gái không thích kết hôn như chị Tuyết Di, lại càng khiến ba mẹ đau đầu hơn.

Ngừng một lúc, Trác Nhã cẩn thận thăm dò hỏi: "Hạo Vân, con và chị Tuyết Di thế nào ? Giữa hai con... có những chuyện vượt quá... cái đó... thôi, thật ra cũng chẳng có gì. Hạo Vân, mẹ cứ luôn cảm thấy, chị con đã lớn thế này rồi, cứ không chịu kết hôn, sau này chắc chắn sẽ hối hận. Con nên khuyên chị vài câu, mau chóng tìm được người đàn ông có thể nương tựa... sức khỏe của ba con, con cũng biết rồi đó, nguyện vọng lớn nhất của ông là trong thời gian còn sống có thể thấy được hai chị em con có một gia đình êm ấm. Hứa với mẹ, khuyên chị ấy nhé ?"

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, tuy Trác Nhã đã mau chóng chuyển đề tài, nhưng hắn vẫn cảm giác được một điều gì đó, nghe cách nói của bà, hình như Trác Nhã đang nghi ngờ giữa hắn và bà chị có mối quan hệ vượt trên mối quan hệ của tình thân...

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân thầm nghĩ, có phải bà đã phát hiện ra điều gì không ? Chẳng lẽ cái chuyện khó xử giữa hắn và Tuyết Di vào mấy hôm trước đã bị bà hiểu lầm chăng ?

"Mẹ, yên tâm đi, lần trước con đã hứa với mẹ, có cơ hội con nhất định sẽ khuyên chị... nếu mẹ lo lắng vì chuyện này. Mẹ, thời gian gần đây, mẹ cớ tập trung lo cho sức khỏe của ba đi. Sức khỏe của ba nếu có chuyển biến tốt, đó là điều tốt nhất..." Phương Hạo Vân nói bóng nói gió.

"Hạo Vân, em yên tâm đi, mẹ đã chăm sóc ba con bao lâu nay rồi, chưa từng để sơ xuất gì, mẹ sẽ cố gắng hết sức. Đúng rồi, qua một thời gian nữa, con bảo dì Bạch qua thêm một lần nữa ? Đề dì ấy xem bệnh cho ba." Trác Nhã hỏi.

"Uhm...!" Phương Hạo Vân gật gật đầu.

"Cốc cốc...!" Chính vào lúc này, phòng làm việc của Trác Nhã bị gõ cửa.

"Chắc là chị con đã đến... lúc nãy mẹ có gọi cho chị, chị nói có chuyện muốn bàn với mẹ..." Trác Nhã khẽ cười, sau đó liền nói: "Mời vào...!"
Bình Luận (0)
Comment