Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 337


Bạch Lăng Kỳ chớp chớp đôi mắt thẹn thùng, cô lập tức hiểu ý Phương Hạo Vân muốn gì, cô hơi xấu hổ muốn rụt tay lại, nhưng Phương Hạo Vân nhanh chóng kéo tay cô đặt vào chỗ ấy một lần nữa, còn giữ chặt tay cô không chịu buông ra.

Bạch Lăng Kỳ trước đây tuy có từng đưa ra đề nghị làm thế, nhưng bây giờ làm thiệt thì trong lòng cô hơi hồi hợp, cô nhắm nghiền mắt, mặc cho Phương Hạo Vân dẫn dắt tay cô hoạt động.

Một lúc sau, nhịp tim của Bạch Lăng Kỳ mới từ từ bình tĩnh lại, hai má ửng hồng nóng rang, bàn tay nhỏ nhắn đã tự hoạt động.

Bạch Lăng Kỳ có thể được coi là khéo léo tinh tế, chỉ một lát đã làm cho Phương Hạo Vân phiêu diêu lạc vào cõi tiên, cô vừa tiếp tục kích thích cho hắn vừa tò mò dò hỏi: "Có thích không anh?"

Đôi mắt Phương Hạo Vân đang đê mê khoái lạc, hơi thở hổn hển nặng nhọc, chỉ rên rỉ một tiếng: "Uhm…"

Bàn tay của Bạch Lăng Kỳ mềm mại lại có sức, tuy không biết kĩ xảo hoa mỹ gì nhưng lúc này hắn mặc kệ, sau này từ từ chỉ bảo cô bạn gái thêm vậy, bây giờ động tác liên tục thêm vào khuôn mặt khả ái của cô là đủ làm hắn thích thú rồi.

Phương Hạo Vân không còn chịu đựng được nữa, bắn phọt ra như vòi nước, Bạch Lăng Kỳ buông tay ra, thấy tấm ga trải giường bị ướt một vũng to, cô lườm hắn: "Đều tại anh hết đó, đồ đáng ghét…"

Phương Hạo Vân cười hi hí khả ố: "Tại em không nắm chặt làm nó phun ra chứ bộ…"

Hai người đổ lỗi cho nhau một hồi, mặc kệ dấu vết trên giường nằm xuống trở lại, gối đầu vào lồng ngực Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ ghé sát tai nghe nhịp đập trái tim hắn, mỉm cười ngọt ngào: "Hạo Vân, tim anh đập nhanh quá nè."

Phương Hạo Vân vòng tay ôm chặt cô bạn gái hơn, không nói tiếng nào, sau khi thỏa mãn nhịp tim đập nhanh hơn là chuyện bình thường, nói cách khác tâm trạng hắn vẫn còn rất rạo rực, vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn.

Theo như thời khóa biểu mới do nhà trường sắp xếp, hôm nay cả một ngày Phương Hạo Vân đều có tiết học. Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, hắn liền chào Kỳ và chị Mỹ Kỳ rồi đến trường, sáng có hai tiết anh văn, đây cũng là môn giỏi nhất và duy nhất của Phương Hạo Vân, dù gì thì hắn từng tiếp xúc nhiều với người nước ngoài, nhất là khả năng giao tiếp vừa lưu loát vừa phát âm chuẩn, ngay cả giảng viên ngoại ngữ cũng khen hắn xuất sắc.

Buổi chiều có tiết của môn Phương Hạo Vân ghét nhất, môn Kinh tế chính trị, ông giảng viên già giảng bài giọng đều đều như khúc nhạc ru ngủ, các sinh viên ngồi bên dưới đều uể oải, có những người thậm chí còn gục luôn xuống mặt bàn đánh một giấc giết thời gian.

Tất nhiên Phương Hạo Vân không ngủ gục, với thể chất của hắn hiện giờ, mỗi ngày chỉ cần ngủ 6 tiếng là quá đủ, hắn không ngu ngốc lãng phí cuộc đời vào những giấc ngủ nhảm nhí.

Có một câu nói rất nổi tiếng: Sinh thời hà tất ngủ nhiều, chết đi thì được ngủ suốt liên miên thôi mà.

Khi con người ta qua đời chẳng phải được ngủ hoài ngủ mãi sao chứ?

Tiết học Kinh tế chính trị dai dẳng đến 4h30 chiều mới kết thúc. Phương Hạo Vân đi ra khỏi cổng trường, đang định về công ty xem thử, ai ngờ hắn nhận được cuộc gọi của Trần Thiên Huy, hẹn hắn nửa tiếng sau gặp nhau ở Kim Bích Huy Hoàng, nói là có việc gấp cần bàn bạc.

Phương Hạo Vân không từ chối, vội vẫy tay đón một chiếc taxi tới điểm hẹn.

Vương Thế Phi đứng đợi sẵn ở ngoài cửa, đích thân dẫn hắn vào phòng làm việc của mình, Trần Thiên Huy đã ngồi trong phòng đợi sẵn, trên miệng ngậm một điếu xì gà nhả vòng khói điệu nghệ. Thấy Phương Hạo Vân bước vào, ông vội vẫy tay nhiệt tình: "Hạo Vân, mau qua đây ngồi đi, chú nói cho nghe chuyện của Tạ Mai Nhi, hiện nay đã được điều tra rõ ràng rồi nè."

Phương Hạo Vân vội bước nhanh tới ngồi bên cạnh Trần Thiên Huy, nôn nóng hỏi: "Chú Trần, chú mau nói đi, là việc gì vậy?"

"Theo như điều tra của chú, quê nhà của Tạ Mai Nhi nằm ở thôn Lưu Thủy trấn Hà Hoa huyện Thiên Nam thành phố Tây Hải, đó là một làng quê nghèo khó lạc hậu, một số dân làng thậm chí còn ăn không no mặc không ấm, gia đình Tạ Mai Nhi thuộc hộ nhà nông nghèo khó ở địa phương, khi cô ta học tới trung học, gia đình đã không còn khả năng đóng học phí, cô ta từng một lần vì lí do này mà buộc phải bỏ học, nhưng Tạ Mai Nhi không chịu chấp nhận số phận, cô cảm thấy con đường học vấn mới là lối thoát duy nhất dành cho mình. Sau đó, cô ta và một gia đình giàu có ở thôn Lưu Thủy đạt được thỏa thuận, người ta sẽ cho cô mượn tiền tiếp tục học lên cao, Tạ Mai Nhi sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trả gấp đôi số tiền vay mượn. Chú đã điều tra kĩ luôn rồi, Tạ Mai Nhi học trung học và đại học tổng cộng tiêu hết của Lưu Nhị Khuê 7 vạn nhân dân tệ, theo như thỏa thuận năm xưa, Tạ Mai Nhi chỉ cần trả cho nhà họ Lưu 14 vạn là xong chuyện, nhưng hiện nay Lưu gia tráo trở nói là không cần tiền nữa, họ muốn bắt Tạ Mai Nhi lấy lão nhị của Lưu gia Lưu Nhị Khuê, làm vợ của hắn…"

"Lưu Nhị Khuê là người như thế nào?" Phương Hạo Vân nhăn mặt hỏi tiếp.

"Nghe nói tên Lưu Nhị Khuê này nổi tiếng ở địa phương lắm, ỷ gia đình mình có chút tiền nên hống hách ngang tàng, nghe nói đã có bảy tám cô gái nhà lành bị hắn làm nhục, sau khi xong chuyện thì ném cho người ta vài ngàn bạc bịt miệng, ở nơi làng quê lạc hậu, dân làng không hề có chút kiến thức pháp luật, thậm chí phần đông còn mù chữ, có thể nói Lưu Nhị Khuê chính là một gã lưu manh tác oai tác quái…" Trần Thiên Huy nói đơn giản về tình hình của Lưu Nhị Khuê.

Phương Hạo Vân lo lắng hỏi dồn: "Chị Mai hình như mượn đến cả triệu bạc, chẳng lẽ là vì giải quyết việc này?"

"Đúng vậy, thuộc hạ của chú đêm qua mới báo tin về. Hiện nay Lưu gia đưa ra hai con đường cho Tạ Mai Nhi chọn, một là lấy Lưu Nhị Khuê, hai là đưa tiền, nhưng chúng không chịu nhận 14 vạn, 7 vạn năm xưa Tạ Mai Nhi mượn để đi học giờ bị chúng tính lãi suất cao, bây giờ số tiền phải trả lên tới cả triệu bạc."

Phương Hạo Vân lập tức giận dữ quát lên: "Lưu gia đúng là quá đáng, dám giở trò cướp giật giữa ban ngày hả?"

"Hạo Vân, người của chú đã nán lại thôn Lưu Thủy rồi, họ sẽ ngầm bảo vệ cho Tạ Mai Nhi suốt 24 tiếng trong ngày, cô ta không xảy ra chuyện gì đâu." Trần Thiên Huy trấn an ngay Phương Hạo Vân đang điên tiết.

"Chú Trần, việc này cháu đội ơn chú nhiều rồi." Phương Hạo Vân thật thà nói câu cám ơn.

"Hạo Vân, chúng ta là người một nhà khách sáo làm chi, nghe chú hỏi nè, việc này cháu định xử trí thế nào? Chỉ cần cháu gật đầu một cái, chú gọi điện cho đàn em san bằng Lưu gia luôn, đảm bảo làm rất gọn gàng sạch sẽ…" Trần Thiên Huy nheo mắt nham hiểm, một tia sáng chết chóc bắn ra.

"Không cần đâu!" Phương Hạo Vân nghĩ ngợi một lát, nói: "Chú Trần, chủ bảo người của chú theo dõi sát vụ này là được, có thông tin gì mới phải liên lạc với cháu ngay, lát nữa cháu về thu xếp công việc rồi đích thân đi một chuyến."

Phương Hạo Vân nhớ năm xưa khi hắn còn là cô nhi, viện trưởng từng kể quê nhà của hắn cũng ở một làng quê lạc hậu, chỉ là không biết địa chỉ cụ thể, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng thấy tận mắt làng quê là như thế nào, hắn định đích thân đi một chuyến vừa giúp chị Mai giải quyết khó khăn, tiện thể thăm thú phong cảnh làng quê, coi như là hoàn thành tâm nguyện năm xưa vậy.

"Được rồi, vậy chú bảo thuộc hạ đừng manh động, cứ theo dõi sát là được…" Trần Thiên Huy gật đầu đồng ý nhưng trong lòng ông nghĩ thầm, Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ? Xem bộ dạng hắn lo lắng cho Tạ Mai Nhi chắc không phải là bạn bè bình thường đâu, chẳng lẽ cô Tạ Mai Nhi này cũng là tình địch của con bé Thanh Thanh?

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Huy cười thầm, thằng tiểu tử này giống y chang mình hồi còn trẻ, đi đến đâu đều như thỏi nam châm hút lấy các cô gái.

Nhưng cuối cùng ông đã bị Lã Nguyệt Hồng thu phục, mấy năm nay tuy có suy nghĩ xấu xa nhưng không còn gan góc như xưa nữa, thằng tiểu tử Hạo Vân này đúng là kiệt xuất, cùng một lúc có mấy cô gái bu quanh mà vẫn xử lí ổn thỏa, thật khiến ông khâm phục sát đất.

Dừng lại giây lát, Trần Thiên Huy bắt đầu nói qua đề tài mới: "Hạo Vân, hộp đêm của Tần gia cháu đã đi xem qua rồi, cảm giác thế nào?"

Phương Hạo Vân mỉm cười trả lời: "Cháu đang định nói tới vấn đề này nè. Chú Trần, Vương thiếu gia, nói thật lòng, cháu cảm thấy rất thất vọng về hộp đêm của chúng, ưu thế hiện nay của chúng chẳng qua là các cô gái nhiều hơn phóng đãng hơn, lại bán thêm thuốc lắc, như thế không đáng là bản lĩnh thật sự đâu…"

Vương Thế Phi gãi đầu gãi tai không hiểu: "Phương thiếu gia, hộp đêm vốn dựa vào hai món này kiếm tiền mà, nếu chúng ta không có tiếp viên trẻ đẹp phục vụ, lại không bán hàng trắng, nhưng thế làm sao mà làm ăn…"

Dạo trước Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi cũng bán thuốc lắc cho khách, nhưng sau này thân thiết với Phương Hạo Vân rồi, biết hắn ghét món này nên đã ngưng bán, vì lí do đó một số khách quen đã không còn tìm đến, doanh thu của Kim Bích Huy Hoàng giảm sút thảm hại.

Trần Thiên Huy lại cảm thấy Phương Hạo Vân nói vậy thì chắc chắn có cách hay, vội hỏi: "Hạo Vân, chú nghĩ cháu nhất định có cách nghĩ khác, nói ra thử xem…"

"Vâng!" Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói: "Chú Trần, Vương thiếu gia, tôi muốn hỏi hai người một câu, theo ý của hai người, cái gì là hộp đêm?"

"Hộp đêm tất nhiên là nơi để người ta đến vui chơi khuây khỏa rồi." Vương Thế Phi không cần suy nghĩ liền trả lời ngay.

Phương Hạo Vân gật gù, nói tiếp: "Anh nói rất đúng, hộp đêm chính là nơi để người ta vui chơi khuây khỏa, giờ tôi hỏi anh tiếp một câu, hiện nay các đối tượng nào đến hộp đêm? Họ đến để làm gì?"

"Phần lớn đều là cô hồn các đãng, còn một số học sinh hư đốn… đám này đến đây để cưa gái hoặc nốc thuốc kích thích…" Vương Thế Phi kinh doanh Kim Bích Huy Hoàng bao nhiêu lâu, tất nhiên hiểu rất rõ đối tượng khách hàng: "Còn có một số đại gia, cán bộ nhà nước đến tìm tiếp viên nữ phong lưu khoái lạc…"

"Anh nói đúng rồi đó." Phương Hạo Vân nói tiếp: "Chúng ta nên thay đổi tư duy kinh doanh đi, chọn đối tượng khách hàng khác để phục vụ. Tôi thừa nhận xã hội bây giờ đạo đức suy đồi, nhưng đó chưa phải là tất cả, đại bộ phận người dân đều biết giữ gìn thuần phong mỹ tục, còn là công dân tốt tuân thủ kỉ cương pháp luật, tại sao chúng ta không phục vụ đối tượng khách hàng này? Số khách hàng này chắc chắn nhiều hơn đám cô hồn các đãng kia rồi."

Trần Thiên Huy nhíu mày thắc mắc: "Hạo Vân, nhưng cháu có tính đến chưa? Công dân tốt mà cháu nói, người ta sẽ không vào hộp đêm tiêu tiền đâu."

"Đúng vậy, vấn đề là nằm ở chỗ đó…" Phương Hạo Vân tiếp tục phân tích: "Chú Trần, Vương thiếu gia, mọi người nghĩ thử xem tại sao các công dân tốt không chịu vào hộp đêm chơi? Có phải là vì họ không cần vui chơi giải trí? Câu trả lời là không, bây giờ áp lực cuộc sống căng thẳng, thêm vào cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu làm cho lòng người hoang mang, ai cũng cần giải tỏa áp lực đang đè nặng trên người, những công dân tốt kia cũng không ngoại lệ… Chúng ta tại sao không thay đổi cách hoạt động của hộp đêm, tạo một môi trường lành mạnh cho các công dân tốt vào tiêu tiền chứ?"

"Ý của anh là bảo chúng tôi làm ăn chân chính?" Vương Thế Phi sầu não nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Không, ý của tôi không phải vậy, tôi không phải đạo sĩ, càng không phải quân tử thánh nhân gì… Ý của tôi là chúng ta làm ăn cả hai đầu, lợi nhuận thu hết, có hiểu chưa?" Phương Hạo Vân hí hửng bày tỏ ý kiến.

Trần Thiên Huy suy ngẫm một hồi, dụi tắt điếu xì gà trên miệng, mắt sáng lên, nói: "Hạo Vân, cách nghĩ của cháu rất mới mẻ, thật ra chú cũng đã có để ý, thỉnh thoảng hộp đêm cũng có một số nhân viên văn phòng vào họp mặt, họ cũng gọi tiếp viên ngồi chung, nhưng chỉ để rót rượu nói chuyện chứ không có hành động sàm sỡ, nhưng số tiền họ tiêu trong một đêm không hề ít hơn mấy người khách khác… Chú cảm thấy chúng ta nên chia đối tượng khách hàng ra mà phục vụ, tất nhiên việc cần làm ngay trước mắt là thay đổi hình ảnh hộp đêm đi, không được để người ta nghĩ hộp đêm là nơi không đàng hoàng…"

Vương Thế Phi cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, vỗ trán một cái, nhìn vào Phương Hạo Vân vẻ khâm phục, nói: "Phương thiếu gia, cao minh, đúng là cao minh… Tại sao trước đây tôi không hề nghĩ tới những việc này nhỉ? Xưa nay tôi cứ tưởng hộp đêm là chỗ để phục vụ cho bọn người không đàng hoàng… Mẹ kiếp, hồi trước tôi còn tưởng mình là người xấu chứ, làm hại biết bao nhiêu thanh thiếu niên, hủ hóa biết bao nhiêu quan chức nhà nước. Bây giờ thì tốt rồi, đợi sau khi chỉnh đốn lại hộp đêm, vậy coi như tôi được làm ăn chân chính, trong lòng cũng không phải áy náy thêm nữa…"

"Chú Trần, Vương thiếu gia, hộp đêm của Tần gia gần đây chiêu mộ thêm được một số nhân tài, đêm nay cháu định qua đó xem thử, coi có cách gì lôi kéo họ qua phía chúng ta không, hộp đêm của chúng ta hiện nay không những phải chỉnh trang bộ mặt, ngay cả thái độ phục vụ cũng phải nâng cao đến mức chuyên nghiệp, từ tiếp tân cho đến đội ca múa đều phải đạt chất lượng tốt nhất…" Phương Hạo Vân nói.

"Hay quá!" Vương Thế Phi vỗ tay reo lên: "Gần đây tiếp viên của hộp đêm chúng ta bị Tần gia cướp đi nhiều, Phương thiếu gia, anh phải cướp lại người của chúng, như thế mới hả cơn giận này."

"Hạo Vân, cứ quyết định vậy đi, chúng ta chia nhau ra hành động, cháu phụ trách lôi kéo nhân viên của Tần gia, chú và Thế Phi bắt tay vào chỉnh đốn hộp đêm…" Trần Thiên Huy là một người quyết đoán, sau khi định đoạt một vấn đề xong là thực hiện ngay, tuyệt đối không chần chừ mất thời gian.

Buổi tối, khi đường phố đã lên đèn, Hạo Vân lựa chọn một hộp đêm tên là "Hồng Cửu Cửu" của Tần gia. Hiện giờ có vẻ còn hơi sớm, người ở trong hộp đêm cũng không nhiều lắm, có điều ở trên quán bar trong sàn nhảy cũng đã ngồi đầy những cô gái phong tao gợi cảm. Phương Hạo Vân biết rằng đây đều là những 'tiểu thư', có mấy người thậm chí hắn còn thấy quen mắt, hình như là trước kia từng tiếp khách ở Kim Bích Huy Hoàng, có vẻ như gần đây đều bị một số tiền lớn kéo tới đây. Có điều Phương Hạo Vân thì lại cảm thấy buồn bực, làm tiếp khách không phải là tốt hơn sao, vì sao lại phải bán đứng thân thể của chính mình để đổi lấy kim tiền... chẳng lẽ hiện giờ đang là thời đại sa đọa rồi?

Sở dĩ Phương Hạo Vân lựa chọn đến hộp đêm này, là bởi vì hắn coi trọng dàn nhạc và ca sĩ ở đây... Trước kia hắn đã từng tới đây một lần, ca sĩ và dàn nhạc này rất có năng lực, cũng rất tiêu chuẩn, âm sắc và kỹ thuật đều là nhất lưu, nhất là nam ca sĩ buộc tóc đuôi sam kia, âm sắc và kỹ thuật biểu diễn của hắn căn bản là không thua gì những ngôi sao ca nhạc đang thịnh hành đương thời. Sở dĩ phải lăn lộn ở hộp đêm, dường như là do thời vận chưa tới, không có cơ hội ngóc đầu lên.

Phương Hạo Vân rất xem trọng hắn.

Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, hắn sẽ thuyết phục dàn nhạc này tới Kim Bích Huy Hoàng, hắn sẽ bảo Vương Thế Phi giúp cho bọn họ trở thành những ngôi sao của hộp đêm.

Phương Hạo Vân tìm một vị trí ở góc gần chỗ sàn nhảy rồi ngồi xuống, bốn phía dường như đều là không khí dâm dục, không phải là những nữ tử hở quần hở áo, thì cũng là những thằng cha lỗ mãng.

Hiển nhiên, cái hộp đêm này cũng không đi theo hình thức kinh doanh kiểu truyền thống, tóm lại là không ổn chút nào.

Phương Hạo Vân sau khi đổi mặt thì rất thanh tú, thuộc loại đàn ông theo kiểu mặt trắng, sau khi hắn ngồi ở quán bar sàn nhảy một lúc, rất nhanh đã khiến cho một vài tiểu thư chú ý tới. Dù sao cũng đều là kiếm tiền, nếu có thể gặp được một anh đẹp trai, vậy thì càng thêm hoàn mỹ.

Nữ tử ngồi ở phía bên trái Phương Hạo Vân trang điểm ướt át, dáng người không tồi, khuôn mặt có vẻ phổ biến. Ả ta ở bên cạnh không lúc nào ngơi nghỉ, thỉnh thoảng lại kéo cái cổ áo của mình xuống một chút, không ngừng đá lông nheo với Phương Hạo Vân, hy vọng có thể khiến cho hắn chú ý tới. Một tiểu thư ở cách Phương Hạo Vân hơi xa một chút, thậm chí không quan tâm tới những tiếng huýt gió xung quanh mà thổi một nụ hôn tới hắn...

Phương Hạo Vân đối với loại tình huống như thế này đương nhiên là coi như không nhìn thấy. Đối với loại mặt hàng này, hắn chẳng có chút xíu hứng thú nào. Cho dù là đến hộp đêm để phát tiết, cũng phải đi kiếm một thân hoàn bích, nếu không thì không cần quan tâm.

Đại khái là khoảng bốn mươi phút sau, những người vào hộp đêm dần dần nhiều thêm, cuộc sống về đêm ở Hoa Hải bắt đầu mở màn. Những tiểu thư kia nhìn thấy cử chỉ khó hiểu của Phương Hạo Vân, dần dần cũng mất đi lòng tin với hắn. Đẹp trai đương nhiên là tốt, nhưng mà một tên đẹp trai không thể mang lại hiệu quả về kinh tế, đối với các ả mà nói thì không có bao nhiêu lực hấp dẫn.

Các ả lại tới tấp rời khỏi quầy bar, bắt đầu ở trên sàn nhảy phô trương vẻ phong tao, săn tìm mục tiêu.

Phương Hạo Vân vẫn ngồi ở quầy bar như trước, lạnh nhạt nhìn những người ở chung quanh. Ở trên sàn nhảy, phần lớn những người đó đều là đầu gấu ngoài đường hoặc là tiểu thư... Ở một vài chiếc bàn ở đại sảnh, thật ra cũng có mấy người nhìn có vẻ như là thành phần trí thức, một mình ngồi uống rượu, có điều bộ phận người này số lượng thật sự quá ít.

Phương Hạo Vân kết luận, một khi kế hoạch của mình được thực hiện, hạn ngạch kinh doanh của hộp đêm dưới tay Trần gia và Vương gia khẳng định là sẽ tăng lên nhiều, đó là không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, ca sĩ chính xuất hiện.

Nam ca sĩ Tiền Gia Nhạc của hộp đêm Hồng Cửu Cửu cùng với dàn nhạc của hắn bước lên sân khấu, bắt đầu biểu diễn nghệ thuật. Đáng tiếc là, những vị khách chân chính thưởng thức hắn cũng không nhiều lắm, đại bộ phận những người khách ở đây đều đang chờ mong những tiếng gào thét và rực lửa sau 10 giờ đêm, đối với bài biểu diễn của Tiền Gia Nhạc căn bản là không thèm để ý.

Phương Hạo Vân cẩn thận quan sát, một vài người có bộ dáng trí thức có vẻ như tương đối cảm thấy hứng thú với bài biểu diễn của Tiền Gia Nhạc, quên cả uống rượu, cẩn thận lắng nghe giọng ca của hắn.

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, ánh mắt của mình quả là không tồi.

Phải biết rằng, những thứ thô tục có thể khiến cho mọi người nhất thời bị kích thích, nhưng sẽ không thể kích thích cả đời được. Mà những thứ chân chính có thể hấp dẫn con người, thường thường phải có một chút hàm súc. Đương nhiên, ở nơi này thì cũng không cần yêu cầu quá cao về độ hàm súc, có một chút là được rồi. Nếu thái quá, ngược lại sẽ khiến cho người ta buồn chán. Về phần một chút hàm súc này là khoảng bao nhiêu, cái này còn phải cần thêm một bước khảo sát nữa.

Mục đích hôm nay của Phương Hạo Vân rất đơn giản, đó là lấy đi Tiền Gia Nhạc và dàn nhạc của hắn.

Đến đúng mười giờ, Tiền Gia Nhạc và dàn nhạc của hắn đúng giờ bước xuống, để dành sân khấu cho một đám nữ tử ăn mặc hở hang, bắt đầu biểu diễn màn uốn éo.

Không khí trong sàn nhảy lập tức trở nên sôi động, thậm chí có người còn thét lên chói tai không ngừng. Không hề nghi ngờ, những khách hàng nơi đây, tám chín phần mười là bọn đầu gấu và những người đang có tinh thần suy sụp.

Phương Hạo Vân tinh tường nhìn thấy khi Tiền Gia Nhạc đứng ở lối ra, trong ánh mắt tràn đầy mất mát, cũng trở nên ảm đạm đi nhiều... Buổi biểu diễn của mình không được người ta đón nhận, đối với Tiền Gia Nhạc, một người mang khát khao âm nhạc trong lòng mà nói, không thể nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất.

"Chào anh, có thể tâm sự với anh được không, tôi rất thích bài biểu diễn của anh... anh biểu diễn rất xuất sắc." Phương Hạo Vân đi tới đúng thời điểm, chào hỏi một tiếng với Tiền Gia Nhạc.

Tiền Gia Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, cảm thấy ánh mắt của người này vô cùng đặc biệt. Hắn thản nhiên nói: "Cám ơn, anh là khách hàng đầu tiên của Hồng Cửu Cửu tán thưởng tôi... Tôi tới nơi này đã nửa tháng này, còn chưa từng có ai nói với tôi, bài biểu diễn của tôi rất xuất sắc, để tôi mời anh uống rượu nhé..."

Tiền Gia Nhạc đang muốn mượn rượu để giải sầu.

" Được rồi, anh mời khách, tôi trả tiền..." Phương Hạo Vân tươi cười, hai người lập tức đi tìm một cái bàn không người ngồi xuống, gọi một tá chai rượu tới.

……..

" Hồng Cửu Cửu" giống với "Đế Hào", đều là hộp đêm của Tần gia do Kim Phi rót vốn, có điều cô chỉ chiếm có bốn mươi phần trăm cổ phần.

Hôm nay, Tần Tử Kiếm hẹn Kim Phi tới đây nói chuyện, khi đi vào trong văn phòng, cô liền cảm thấy không khí có vẻ không ổn, Tần Tử Kiếm và Kim Gia đều ở đây, khuôn mặt hai người âm trầm, ai cũng không nói gì.

Không ai mở lời chào, Kim Phi cảm thấy rất xấu hổ, sau phút ngắn ngủi kinh ngạc, cô ngồi ở trên sô pha đối diện hai người, mở miệng hỏi: "Anh, anh cũng ở đây à..."

"Ừm...!"

Kim Gia thấp giọng trả lời, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.

"Sao lại nghiêm túc như vậy, xảy ra chuyện gì à?" Kim Phi đứng ngồi không yên, cảm thấy rằng hai người này rõ ràng là cố ý nhằm vào mình, cho nên chủ động hỏi một câu.

"Giám đốc Kim, Phương Hạo Vân tới Đế Hào tìm cô, có đúng không?" Tần Tử Kiếm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Kim Phi, trong con ngươi thỉnh thoảng còn lóe lên tinh quang.

Kim Phi cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, cô âm thầm suy nghĩ trong lòng, hay là chuyện của mình và Phương Hạo Vân, bọn họ đều đã biết...

"Không thể có chuyện đó..."

Kim Phi nhanh chóng phủ định phỏng đoán của chính mình, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện của mình và Phương Hạo Vân vô cùng bí ẩn, người khác hẳn là sẽ không biết, trừ khi... trừ khi mình đã bị giám thị...

Đúng lúc này, Tần Tử Kiếm lấy ở trên bàn một cái đĩa hình, ném tới Kim Phi: "Giám đốc Kim, trở về cẩn thận xem lại cái đĩa này đi..."

Nghĩ đến đây, Kim Phi biến sắc, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh trang bị thiết bị theo dõi ở trong văn phòng Đế Hào? Anh giám thị tôi?"

"Hừ...!"

Kim Gia giận dữ quát lên một tiếng: "Phi Phi, sao em lại có thể làm ra chuyện hồ đồ đến như vậy... Em bảo anh phải nói sao với em cho tốt đây..."

Nội dung ở trong cái đĩa đó Kim Gia đã xem qua, thật sự là vô cùng dâm mỹ. Ý tứ của ông ta là muốn nhanh chóng tiêu hủy cuộc băng này đi, nhưng mà Tần Tử Kiếm không đồng ý, nói là muốn đưa cuộn băng này cho Kim Phi, lấy cái này để cảnh cáo, để cho cô tự biết mình sai.

Tần Tử Kiếm lạnh giọng nói: "Giám đốc Kim, nói thực, tôi vô cùng thất vọng với cô... Chồng cô chết, cô cần đàn ông tôi có thể hiểu, nhưng mà làm sao cô lại có thể tới tìm kẻ địch của chúng ta được, lại còn làm lộ ra tình báo của chúng tôi nữa. Nếu như mà cô không phải là em gái của A Kim, cô hiện tại đã phải chết rồi..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kim Gia hơi lạnh đi, tuy rằng gã cảm thấy hơi xấu hổ vì hành vi của em gái mình, nhưng mà Kim Phi dù sao cũng là em gái của gã, người ngoài bắt nạt em gái mình, gã không thể không quản.

" Nhị thiếu gia... A Kim tôi là người của Tần gia, nhưng mà Phi Phi thì không phải... Chuyện lần này nó làm có vẻ hơi khiếm nhã, nhưng mà anh cũng không thể yêu cầu nó như yêu cầu với người của Tần gia được. Nếu như tôi không nói sai, quan hệ của anh với Phi Phi, hình như là quan hệ hợp tác ngang hàng phải không?"

Kim Gia thể hiện rõ là nói đỡ cho em gái, ba mẹ của Kim Gia mất sớm, em gái Kim Phi là do gã một tay nuôi lớn, năm đó đã từng phát lời thề với ba mẹ, nhất định sẽ chăm sóc cho em gái cả đời.

Tần Tử Kiếm hơi nhướng đôi mày, thản nhiên nói: "A Kim, ông đừng vội, tôi cũng chưa bảo sẽ làm gì giám đốc Kim, tôi chỉ muốn làm cho cô ta tỉnh táo lại thôi. Phương Hạo Vân chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng cô ấy, đùa bỡn cô ấy mà thôi... Về phần camera ghi hình, tôi thừa nhận là do tôi sơ suất... Từ khi tôi tiếp quản những khu giải trí của Tần gia, tôi đều lắp đặt thiết bị theo dõi ở từng đại sảnh, văn phòng, phòng nghỉ, dùng cái này để cho công nhân và nhân viên quản lý luôn công tác tích cực... Vốn là tôi phải nói với giám đốc Kim một tiếng, nhưng mà gần đây tôi bận quá, cho nên quên mất, chỉ có điều tôi cũng không ngờ rằng giám đốc Kim sẽ làm ra loại chuyện đó ở trong văn phòng với Phương Hạo Vân... Nếu mà tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không lắp camera ghi hình..."

Kim Gia yếu ớt thở dài một tiếng: "Phi Phi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, em nói xem, phải làm sao bây giờ?"

Chuyện đã tới nước này, Kim Gia cũng không thể trách tội Tần Tử Kiếm ghi hình lại nữa, dù sao người ta là ông chủ, mà trong chuyện này người sai lại là Kim Phi... Huống hồ, nó còn nói ra tình hình của Tần Tử Kiếm bên châu Âu cho Phương Hạo Vân, hiện giờ Tần Tử Kiếm người ta đã không truy cứu sâu, cũng xem như là không tệ rồi.

Kim Phi cúi đầu, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ mà nhảy vào. Đó là loại chuyện xấu hổ đến cỡ nào chứ... Cô ngẩng đầu, đột nhiên đập nát cái đĩa hình như bị nổi điên, dùng chân dẫm dẫm lên, rồi hung tợn nhìn Tần Tử Kiếm, tức giận nói: "Ông chủ Tần, từ hôm nay trở đi, chúng ta chấm dứt hợp tác... Anh quá âm hiểm, đê tiện... Không phải là anh quên mất, mà là anh căn bản chưa từng nghĩ sẽ nói cho tôi..."

Tần Tử Kiếm thở dài một tiếng, nói: "Tôi biết rằng cô sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi, có điều, thật sự là không phải tôi cố ý... Hiện giờ băng ghi hình đã bị hủy rồi, tôi còn nói lời xin lỗi với cô... Chuyện cô tiết lộ tình hình ở châu Âu của tôi cho Phương Hạo Vân, tôi cũng không truy cứu nữa, chuyện này cứ bỏ qua như vậy, cô thấy thế nào?"

Kim Gia tranh vào nói: "Anh thấy được đấy, Phi Phi cứ làm thế đi..."

Kim Phi vẫn chưa ngẩng đầu lên, bởi vì nước mắt của cô chưa khô. Chuyện hôm nay đả kích tới cô quá lớn, cô lăn lộn một chỗ với Phương Hạo Vân, đơn giản chỉ là muốn dùng sức của chính mình để báo thù. Thế mà lúc này... bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rằng mình là một con đàn bà không biết liêm sỉ... Cô không quản người khác nhìn cô như thế nào, nhưng mà cô lại rất để ý đến người anh trai mà cô đã nương tựa từ nhỏ nhìn cô như thế nào...

" Tần Tử Kiếm, tôi sẽ hận anh tới chết..." Kim Phi âm thầm cắn răng trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy rằng tên Tần Tử Kiếm này quá mức âm hiểm đê tiện, giả dối.

Trong mắt Tần Tử Kiếm hiện lên một tia giảo hoạt, nói với Kim Gia: "A Kim, ông lựa lời khuyên nhủ giám đốc Kim đi, tôi ra ngoài trước xem xét tình hình kinh doanh..."

"Khoan đã...!"

Kim Phi ngẩng đầu, những giọt nước mắt cũng không còn nữa, cô nói nghiêm túc: "Ông chủ Tần, tôi không nói đùa với anh đâu, sự hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây. Căn cứ theo hiệp nghị mà chúng ta kí kết khi trước, tôi sẽ trả cho anh tiền vi phạm hợp đồng, nhưng mà trong vòng ba ngày tới, tôi sẽ lấy lại toàn bộ tiền đầu tư của mình."

"Giám đốc Kim, tôi không muốn cố ép cô, nhưng mà tôi cảm thấy rằng tâm tình của cô hôm nay có vẻ hơi kích động, cho nên làm việc và suy nghĩ vấn đề có thể sẽ không được chu toàn cho lắm. Như vậy đi, tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày, cô vẫn không thay đổi ý định, thì tôi sẽ không ngăn cản cô nữa. Cam đoan rằng ngay cả tiền vi phạm hợp đồng cũng không đòi của cô... Mặc kệ là nói thế nào, cô cũng là em gái của A Kim, A Kim và tôi lại là người một nhà, tôi cũng không thể nào quá tuyệt tình được."

Tần Tử Kiếm cưỡng chế cơn tức trong lòng, nói lời dối trá. Những lời này của gã, nói trắng ra là nói để cho Kim Gia nghe, khiến cho hắn phải nhận nhân tình của mình, khiến cho hắn hiểu được, Tần Tử Kiếm ta tốt với hắn đến mức nào... Một câu, gã nói như vậy, là muốn thu mua lòng người.
Bình Luận (0)
Comment