Không khí bữa cơm tối vô cùng ấm cúng, cả nhà quây quần bên nhau nói cười vui vẻ, gắp thức ăn cho nhau. Phương Tử Lân nở nụ cười liên tục trên môi, trong lòng Trác Nhã cũng rất vui.
Sau bữa cơm, Phương Tử Lân vào phòng sách đọc sách như thường lệ, thói quen này ông đã giữ suốt mấy mươi năm qua, mỗi khi ăn tối xong ông đều phải đọc vài trang sách.
Phương Hạo Vân đến phòng Trác Nhã theo yêu cầu, chờ đợi mẹ hỏi chuyện. Sắc mặt Trác Nhã tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, bà lo lắng việc Phương Hạo Vân tự lập môn hộ sẽ giáng một đòn chí mạng vào Phương Tử Lân.
"Hạo Vân, ngồi đi, có một số chuyện con phải cho mẹ một câu trả lời hợp lí mới được." Giọng nói của Trác Nhã rất nghiêm túc.
Phương Hạo Vân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trác Nhã, thẳng thắn hỏi: "Có phải mẹ muốn hỏi chuyện con thành lập tập đoàn Đằng Phi không? Chị Tuyết Di đã nói cho con biết rồi."
"Nếu con đã biết thì con nói mẹ nghe thử, con làm vậy rốt cuộc vì lí do gì? Hạo Vân, con có nghĩ tới chưa, nếu ba con mà biết được chuyện này, trong lòng ba con sẽ nghĩ thế nào? Tình hình sức khỏe của ba con hiện giờ con cũng biết rõ, ngộ nhỡ ba con tức giận mà bệnh tình trở nên trầm trọng hơn thì chúng ta biết làm sao?"
Trác Nhã ấm ức trong lòng, nói liên tục một hơi những vấn đề lo lắng của bà.
Phương Hạo Vân mấp máy môi, hít một hơi sâu, nói: "Mẹ, con hiểu những gì mẹ đang lo lắng, nhưng con cảm thấy mẹ hoàn toàn không cần thiết lo lắng như thế, thật ra mục đích của con rất đơn giản, con muốn tự mình lập nghiệp, qua đó rèn luyện bản thân… Con muốn trải nghiệm cảm giác tự lực cánh sinh, việc sáng lập tập đoàn Đằng Phi và thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai không hề mâu thuẫn với nhau. Con tính luôn rồi, nếu sau này tập đoàn Đằng Phi phát triển tốt, con sẽ sát nhập nó vào tập đoàn Thịnh Hâm luôn…"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trác Nhã thở phào nhẹ nhõm, nhưng mối lo của bà vẫn chưa được giải tỏa hết, ví dụ như bà muốn biết, số vốn kia từ đâu mà có?
"Hạo Vân, nếu con quả thật định sát nhập tập đoàn Đằng Phi vào tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai, mẹ nghĩ chắc ba con sẽ chấp nhận, nhưng mẹ nghe chị con nói dự án của con tại thôn Lưu Thủy cần đến số vốn đầu tư cả tỉ bạc, nhiều tiền như thế con lấy đâu ra vậy?" Trác Nhã tiếp tục đặt ra câu hỏi.
"Mẹ à, vấn đề vốn đầu tư không có gì khó cả, là dì Bạch cho con mượn đấy, chính là số tiền lần trước dì giúp chúng ta giải quyết chuyện thiếu vốn trong dự án phát triển vịnh Kim Thủy…"
Câu trả lời này của Phương Hạo Vân chỉ có một nửa đúng sự thật, tiền không phải hoàn toàn do dì Bạch bỏ ra, phần lớn trong khoản tiền đó là của hắn, hắn dùng sinh mạng để đánh đổi về…
"Dì Bạch…"
Trác Nhã nghe xong lập tức xua tan mối nghi ngờ, trong lòng bà hiểu rõ vị dì Bạch thần bí kia tuyệt đối có khả năng bỏ ra số tiền hơn một tỉ…
"Hạo Vân, bây giờ con đã trưởng thành rồi, đáng lí ra việc của con mẹ không nên can thiệp quá sâu, nhưng dự án lần này của con số vốn đầu tư bỏ vào quá lớn, mẹ buộc phải nhắc nhở con nhất định phải thận trọng khi quyết định chuyện gì, tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót, nếu con cần giúp đỡ cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cố gắng thu xếp trong khả năng của mình giúp đỡ con. Việc này tạm thời đừng nói cho ba con biết đã, sau này mẹ sẽ tìm một dịp thích hợp từ từ nói với ba con, có điều này mẹ phải nói trước, sau này dự án của con hoàn thành rồi, con nhất định phải sát nhập Đằng Phi vào tập đoàn Thịnh Hâm, bằng không nhất định ba con sẽ không vui đâu." Trác Nhã cẩn thận dặn dò tỉ mỉ.
"Mẹ yên tâm, điều này con dám đem nhân cách ra đảm bảo." Đằng Phi cũng được, Thịnh Hâm cũng được, dù gì cũng thuộc quyền sở hữu của mình, sát nhập vào nhau chỉ là thủ tục mà thôi, đối với Phương Hạo Vân việc này không có gì to tát.
"Tốt, con nói ra câu này là mẹ yên tâm rồi. À, Hạo Vân, con gửi cho mẹ một bản kế hoạch phát triển đầu tư dự án của con nhé, mẹ sẽ dành thời gian xem qua, coi có gì góp ý được với con không."
"Dạ, không thành vấn đề, con nhất định sẽ làm vậy. Mẹ, nếu không có việc gì khác, con xin phép ra ngoài đây ạ…"
"Đợi đã!"
Trác Nhã gọi Phương Hạo Vân lại, ngập ngừng giây lát, hỏi: "Hạo Vân, ba con một lòng muốn có cháu nội, việc này con dự định làm thế nào?"
"Mẹ cho con chút thời gian, con nhất định sẽ cho mẹ một câu trả lời hài lòng… Tóm lại xin mẹ tin tưởng con, con sẽ không để ba con ôm hận nhắm mắt đâu."
"Hạo Vân, cám ơn con!" Trác Nhã đã bắt đầu ứa nước mắt.
"Đây là bổn phận của con mà…"
Tuy Phương Hạo Vân không phải do Phương Tử Lân sinh ra, ông cũng không có ơn nuôi dưỡng hắn, nhưng dù sao ông đã mang đến cho hắn một mái ấm gia đình trước kia chưa từng trải nghiệm, chỉ dựa vào điểm này thôi, Phương Hạo Vân cảm thấy hắn phải làm tròn trách nhiệm của một người con.
Sau khi ra khỏi phòng Trác Nhã, Phương Hạo Vân quyết định đến nói tiếng cáo từ với chị Tuyết Di. Hắn đã hứa với Trương Mỹ Kỳ, tối nay sẽ cố gắng thu xếp về với cô.
Cánh cửa phòng ngủ của Phương Tuyết Di mở to nhưng trong phòng không có ai. Phương Hạo Vân do dự giây lát, rón rén bước vào trong, hắn nghe có tiếng nước chảy, hình như chị Tuyết Di đang tắm thì phải.
Nhận biết được điều này, trái tim Phương Hạo Vân bỗng đập loạn nhịp, hắn vội hít thở sâu vài cái điều chỉnh trạng thái cảm xúc của mình, gọi lên một tiếng: "Chị Tuyết Di, chị đang tắm đúng không? Em muốn nói với chị em phải đi rồi."
"Khoan đi đã, đợi chị một lát, chị có chuyện cần nói với em…" Phương Tuyết Di nói vọng ra trong phòng tắm, bảo hắn đợi cô tắm xong ra nói chuyện.
"Được rồi!"
Phương Hạo Vân chỉ còn cách nghe theo, hắn ngồi lên cạnh giường chờ đợi, trên giường vứt lung tung áo khoác, quần dài và cả vớ của Phương Tuyết Di, nhưng khắp phòng đều thoang thoảng mùi thơm phức quyến rũ, khiến người ta đê mê đầu óc.
Trong phòng tắm chốc chốc lại vọng ra tiếng nước chảy róc rách, mỗi lần như vậy nhịp tim của Phương Hạo Vân đều khua loạn nhịp. Hắn phát hiện cùng là con gái nhưng bà chị Phương Tuyết Di có sức quyến rũ mạnh hơn Tạ Mai Nhi nhiều, hắn không biết có phải quan hệ chị em giữa hai người tăng thêm phần kích thích không hay là còn có nguyên nhân khác?
Lúc ở thôn Lưu Thủy, hắn từng hai lần ngủ chung giường với Tạ Mai Nhi, nhưng tâm trạng không hề căng thẳng như bây giờ…
"Chị tắm xong chưa? Em đi nha." Phương Hạo Vân quyết định rút lui, hắn hét lên thông báo.
"Xong ngay mà, đợi thêm chút nữa đi!" Trong phòng tắm vọng ra tiếng của Phương Tuyết Di.
"Đợi thêm lát nữa vậy…"
Phương Hạo Vân lảm nhảm một mình, hắn bồn chồn vì phải đợi lâu, bèn nằm dài lên giường của chị gái.
Đột nhiên, tay hắn chạm phải một cuốn sách, cuốn sách bị một chiếc áo của Phương Tuyết Di che phủ lên nên vừa nãy hắn không nhìn thấy.
Phương Hạo Vân tự nhủ hiện giờ không có gì làm, hay là xem vài trang sách giết thời gian đợi chị Tuyết Di tắm xong vậy.
"Sách quản trị kinh doanh!"
Phương Hạo Vân cầm lấy cuốn sách, xem trang bìa là loại sách kinh tế. Hắn thầm khâm phục chị gái, chị Tuyết Di đúng là ham học hỏi, khác với các cô gái khác trước khi ngủ thường hay đọc một số tạp chí thời trang hay sách dạy trang điểm làm đẹp gì đó.
Nhưng khi hắn lật cuốn sách ra, lập tức trố mắt ngạc nhiên, thậm chí hắn cứng đờ toàn thân như bị hóa đá… Úi trời, cái gì thế này, nội dung trang sách chẳng ăn nhập gì với kinh doanh cả, toàn là những từ ngữ diễn tả cảnh ái ân nhạy cảm, rõ ràng đây là một cuốn sách cấm xuất bản. Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, thì ra chị Tuyết Di đang treo đầu dê bán thịt chó, làm mình còn tưởng chị ấy ham học hỏi lắm chứ.
Nói thật lòng, một người trưởng thành đọc loại sách ái ân này cũng không có gì đáng phải kinh ngạc, nên Phương Hạo Vân nhanh chóng ổn định lại cảm xúc ngay khi phát hiện ra bí mật của cuốn sách.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhận ra một vấn đề khác, nội dung cuốn sách toàn đề cập đến tình yêu giữa chị em loạn luân với nhau, hơn nữa còn diễn tả rất sinh động mấy cảnh nóng mới chết chứ.
Nhịp tim của Phương Hạo Vân đập nhanh đến nỗi muốn bay ra ngoài, thế là thế nào? Rốt cuộc chị Tuyết Di đang nghĩ gì? Đầu óc của hắn bắt đầu ngu ngơ…
"Hạo Vân, em chưa đi khỏi chứ?"
Trong phòng tắm lại vọng ra tiếng của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân giật mình bừng tỉnh, vội vàng nhét cuốn sách trở lại chỗ cũ, sau đó hít thở sâu, hít thở sâu, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh…
"Chị, em còn ở đây nè, chị tắm xong chưa?"
Phương Hạo Vân cảm thấy nhịp tim hình như còn chưa trở lại bình thường, luống cuống trả lời một tiếng, bật dậy khỏi giường như lò xo ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Một lát sau, Phương Tuyết Di mặc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, từ lúc cô xuất hiện, đôi mắt của Phương Hạo Vân không thể tự chủ dán chặt vào thân thể cô, nhìn xuyên qua chiếc váy ngủ mỏng tang, hắn có thể thấy được khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp ẩn hiện đằng sau lớp vải.
Phương Tuyết Di ngồi lên giường, mái tóc còn lấm tấm nước, nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, chị xin lỗi đã bắt em đợi lâu…"
Phương Hạo Vân cười hi hí: "Không sao mà… chị nói đi, rốt cuộc chị có chuyện gì cần nói với em vậy?"
"Hạo Vân, nghe chị hỏi nè, có phải em dự định sinh con với Trương Mỹ Kỳ không?" Sắc mặt Phương Tuyết Di trở nên u ám, hình như còn thoáng lộ nét buồn bã.
Trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh một cái, nghĩ thầm có khi nào chị ấy đã biết tình hình sức khỏe của Phương Tử Lân rồi?
"Không có, chị nghe ai nói vậy?" Phương Hạo Vân giả đò ngây ngô.
"Không có à?"
Phương Tuyết Di tức tối nói: "Sức khỏe của ba đã thế này rồi, thằng tiểu tử này còn không định sinh con với Mỹ Kỳ, coi như thỏa mãn tâm nguyện của ba, chẳng lẽ em muốn ba chết không được nhắm mắt?"
Phương Tuyết Di vừa mới phát hiện bệnh tình của ba từ mẹ Trác Nhã. Tâm nguyện của ba, cô cũng biết rõ. Hạo Vân là đứa con hiếu thảo, Phương Tuyết Di đoán chắc hắn sẽ sinh con với Trương Mỹ Kỳ để hoàn thành tâm nguyện của ba nên hôm nay mới hỏi hắn như vậy.
Phương Tuyết Di nói thế, Phương Hạo Vân biết ngay mình không giả đò ngây ngô được nữa rồi…
Hắn nhíu mày nói: "Chị Tuyết Di, nếu chị đã biết rồi thì em không giấu chị nữa, việc này đúng là em có nghĩ tới nhưng thực hiện thì có vẻ khó lắm. Về phía Kỳ và ba mẹ chưa chắc đã chấp nhận đâu…"
"Về phần ba mẹ để chị thuyết phục giùm em, còn gia đình Kỳ thì em phải tự đi thuyết phục rồi…"
Phương Tuyết Di thở dài một tiếng: "Bất kể như thế nào, phận làm con như chúng ta không thể để ba mẹ uất ức nhắm mắt xuôi tay được, em nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ba mới được…"
"Chị Tuyết Di, thế sao chị không lấy chồng đi? Tâm nguyện của ba đâu chỉ là muốn có cháu nội, theo em thấy ba còn muốn có cháu ngoại nữa." Phương Hạo Vân cố tình nói lái sang chuyện khác, đề tài Phương Tuyết Di vừa đề cập làm cho không khí trong phòng quá căng thẳng.
"Thằng tiểu tử, dám đem chị ra đùa cợt hả? Xem chị có trừng trị em không nè…" Phương Tuyết Di hậm hực bỉu môi, bật dậy giơ nấm đấm thụi vào Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không hề né tránh mà giơ tay túm lấy cổ tay chị gái, Phương Tuyết Di bỗng mất thăng bằng ngã chúi nhủi vào lòng hắn.
Một mùi thơm xộc vào mũi, ôm tấm thân mỹ miều trong tay, Phương Hạo Vân bối rối không biết phải làm sao, sức thu hút của Phương Tuyết Di hiển nhiên vượt trên Tạ Mai Nhi rất nhiều.
"Còn không mau buông tay ra…" Phương Tuyết Di đỏ mặt xấu hổ, hốt hoảng hét lên.
Phương Hạo Vân nhanh chóng buông tay, Phương Tuyết Di thế mới thoát khỏi vòng tay của hắn, cho dù là thế, trái tim cô lúc này đã khua loạn xạ như điên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại réo vang, Phương Tuyết Di vội bắt máy để che đậy khuôn mặt khó xử của mình: "Là anh Vương đúng không? Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai trong cuộc họp anh đem vấn đề đó đưa ra nhé, tôi sẽ nghe thử ý kiến của mọi người, bảo các bộ phận phối hợp giải quyết nhanh nhất cho anh. Anh là tổng công trình sư, nhớ phải đảm bảo chất lượng công trình, tuyệt đối đừng xảy ra sai sót…"
Cuộc gọi đến là của Vương tổng công trình sư phòng giám sát dự án phát triển vịnh Kim Thủy, anh ta gọi cho Phương Tuyết Di để báo cáo một số vấn đề phát sinh gần đây trong quá trình triển khai xây dựng công trình.
Nhìn từ phía sau thấy cặp mông đầy đặn nhô cao khêu gợi của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân cảm thấy nhịp tim lại mất kiểm soát nữa rồi, chú em của hắn cũng từ từ biểu tình.
Nguồn truyện: Truyện FULL"Màu đen…"
Với thị lực tinh tường, Phương Hạo Vân nhìn xuyên qua lớp váy ngủ mỏng tang, xác nhận được màu sắc chiếc quần lót của Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di nghe điện thoại xong, phát hiện Phương Tuyết Di đang dán chặt mắt vào mình không hề chớp mắt, cô nhanh chóng hiểu ra vì lí do gì, khuôn mặt thanh tú đỏ chót như khỉ ăn ớt, lườm hắn một cái, nguýt dài: "Tiểu tử, nhìn cái gì đó…"
Phương Hạo Vân giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, vẻ mặt ngây ngây dại dại, lắp bắp: "Không… không có gì, chị Tuyết Di, nếu không còn việc gì, em đi về đây…"
"Ờ!"
Phương Tuyết Di khẽ gật đầu, nói: "Vậy em về trước đi, sau này tập đoàn Đằng Phi gặp phải khó khăn gì cần giúp đỡ, em cứ nói với chị, chị sẽ cố gắng hết khả năng nghĩ cách giúp em."
Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, tâm trạng của Phương Tuyết Di mới dần dần bình tĩnh trở lại, vừa nãy khi phát hiện Hạo Vân nhìn chăm chú vào cơ thể mình, trái tim cô muốn rớt cả ra ngoài, toàn thân nóng hừng hực như bị lửa đốt.
Ngồi trên giường suy nghĩ vẩn vơ một lát, cô bắt đầu dọn dẹp mớ quần áo bừa bãi vứt trên giường.
Khi cô cầm chiếc áo kia lên, nhìn thấy cuốn sách quản trị kinh doanh đã bị xê dịch vị trí, trái tim chợt co thắt mạnh. Không còn nghi ngờ gì nữa, cuốn sách bị ai đó đụng vào rồi, cô có đánh dấu trang sách đã đọc, thế mà giờ đây tấm thẻ đánh dấu đã rơi đâu mất…