"Chị Hà, chị đang trong phòng vệ sinh đó hả ? Còn Hạo Vân đâu ?"
Đột nhiên, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà hơi khẩn trương, một luồng khoái cảm như con sóng ập tới và lan ra khắp toàn thân cô, hai chân cô khụy xuống, suýt tý đã té rồi. Vương Hà biết, cô đã đạt đến đỉnh điểm của cực lạc, nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên trong vòng 3 tháng nay.
Vội vàng rửa ráy cho xong, Vương Hà thay một chiếc quần lót khô ráo khác, dùng khăn tắm quấn lại thân mình rồi bước ra. Đêm qua Đinh Tuyết Nhu có tâm sự, đến tận lúc trời gần sáng mới ngủ được, nên đã dậy muộn một tí, lúc này nhìn tinh thần cô vẫn không được tươi tắn lắm, cứ như vừa mới tỉnh ngủ vậy...
"Nhu Nhu, tối qua em ngủ không ngon à ? Sao không ngủ thêm chút nữa..." Vương Hà bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Đinh Tuyết Nhu, quan tâm hỏi han.
"Chị Hà, Hạo Vân đâu rồi ? Sao không thấy anh ấy đâu cả ?" Cái mà Đinh Tuyết Nhu quan tâm là Phương Hạo Vân, còn về việc nghỉ ngủ của mình, không có quan trọng.
"Đi rồi...!" Vương Hà nói.
"Sao lại đi rồi ? Bây giờ vẫn còn sớm mà ? Còn chưa kịp chào em một tiếng nữa là..."
Đinh Tuyết Nhu có chút tức giận: "Chị Hà, sao lúc Hạo Vân đi, chị cũng chẳng thèm gọi em dậy. Cho dù thế nào đi nữa, em cũng phải ra tiễn anh ấy chứ ?"
Vương Hà chột dạ: "Cái này... thì chị sợ em ngủ không đủ giấc mà ? Hơn nữa Hạo Vân cũng đi gấp, chị cũng cản không nổi... vậy đi, hôm khác chị em mình mời cậu ấy ăn cơm."
Sở dĩ Phương Hạo Vân đi nhanh như vậy, đi gấp như vậy, thật ra Vương Hà cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Điều này cô hiểu rất rõ, nhưng cái nguyên nhân sâu xa này, đâu thể nói với Đinh Tuyết Nhu, để tránh cô ấy sẽ hiểu lầm.
"Chị Hà... chị xem cái này là gì nè... hi hi... lông tơ của chị hả ?"
Đột nhiên, Đinh Tuyết Nhu quay đầu lại, đã nhìn thấy vài sợi lông tơ màu đen dính trên chiếc khăn tắm màu trắng... trực giác nói với cô, đây chính là những sợi lông mờ ám mà truyền thuyết đã nhắc đến... trước đó, khi Đinh Tuyết Nhu tắm rửa, đã bị Vương Hà chê cười qua, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, hôm nay đến lượt cô hả hê rồi.
"Không phải của chị đâu..." Bất chợt Vương Hà giải thích.
"Không phải của chị ?"
Đinh Tuyết Nhu bèn ngệch mặt ra, sao đó đưa tay gãi ngứa Vương Hà: "Chị vừa mới tắm xong... không phải của chị, chẳng lẽ là của tên đàn ông nào sao ?"
"Phải... à không phải... là của chị..."
Vương Hà buồn bực, cảm giác của Đinh Tuyết Nhu quá chính xác. Cái thứ đó đúng là của đàn ông thật, cũng trách cô quá sơ ý, đã biết rõ cái khăn tắm này được Phương Hạo Vân dùng qua, thì cũng nên vứt nó đi mà dùng cái mới, bây giờ thì đẹp mặt rồi, không những không vứt đi, hơn nữa trước khi dùng cũng không kịp giặt lại, tiêu rồi, lần này đúng là đã hoàn toàn tiếp xúc một cách thân mật rồi...
"Ha ha, chị Hà, dạo gần đây chị bồi bổ cũng khá nhỉ, đen ghê..." Hai người họ thường ngày ở cạnh nhau, những lời ám muội như thế này cũng đã nói qua không ít, hôm nay rõ ràng là Đinh Tuyết Nhu muốn lấy lại những gì đã mất lúc trước.
Trong lòng Vương Hà có mờ ám, hai má đỏ hồng hồng, mặt đầy thẹn thùng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bàn ở phòng khách vang lên, Vương Hà nhân cơ hội đó nói: "Nhu Nhu, đi nghe điện thoại đi... không chừng là Hạo Vân gọi đến đó..."
Đinh Tuyết Nhu nghe xong, vội vàng chạy đi nghe điện thoại, những người biết số điện thoại nhà họ không nhiều. Sau khi nhấc điện thoại lên, quả nhiên đúng thật là Phương Hạo Vân gọi đến: "Đinh tiểu thư, lúc tôi đi khỏi cô vẫn còn ngủ, nên có một số chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với cô... trên cơ bản, cô và chị Hà đều đã an toàn, trong thời gian ngắn sắp tới nhà họ Đinh sẽ không phái người đến quấy nhiễu hai người nữa, nhưng ba của cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, qua vài hôm nữa, ông ấy sẽ phái người qua đây để xác thực xem cô có phải đã không còn thân trong trắng hay không. Cô yên tâm, chỉ cần người của nhà họ Đinh đặt chân đến đây, tôi sẽ nhận được tin ngay, an toàn của các cô sẽ không có vấn đề gì."
Vương Hà thấy Đinh Tuyết Nhu nghe điện thoại, vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, mau chóng mặc lại quần áo, chiếc khăn tắm có dính lông đó, cô vốn định đem bỏ đi, nhưng rồi lại thay đổi ý định, đem nhét vào dưới gối, cũng chẳng biết cô làm vậy là có ý gì.
Đinh Tuyết Nhu nghe xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng cô vẫn tò mò hỏi một câu: "Hạo Vân, sao anh lại biết những chuyện này vậy ?"
"Cái này cô không cần quan tâm đến... cô chỉ cần biết, những gì tôi nói đều là thật là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cố gắng làm cho tốt cái phòng thu âm Ngọt Ngào của cô đi... vậy nhé, gần đây tôi rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì cô đừng có liên lạc với tôi." Nói xong, Phương Hạo Vân liền cúp máy.
Một lúc lâu sau Đinh Tuyết Nhu mới bỏ điện thoại xuống, thái độ của Hạo Vân đối với cô hôm nay đã tốt hơn nhiều, cô nắm chặt bàn tay, tự nhủ: "Tôi sẽ không tha cho anh đâu... trừ phi anh thừa nhận thân phận thật sự của mình..."
"Nhu Nhu, em sẽ không tha cho ai chứ ?" Đúng vào lúc này, Vương Hà từ trong phòng ngủ bước ra, nghe được câu nói của Đinh Tuyết Nhu.
"Đương nhiên là Phương Hạo Vân rồi... chị Hà, em nói với chị, bây giờ em có thể khẳng định chắc chắn đến 60%, anh ta chính là người mà em đang tìm..." Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc nói.
Vương Hà nghệch mặt ra, sau đó liền phủ nhận: "Không thể nào ? Theo như chị thấy, ngoài cái việc cậu ta cùng họ cùng tên với người mà em đang tìm ra, thì chẳng có một chút nào giống cả. Em phải biết là, ở trong nước, cùng họ cùng tên là việc rất hay gặp, lấy ví dụ như cái tên Trương Cường, trong cả nước chắc cũng có đến mấy triệu người mang tên đó... hơn nữa còn là mỗi năm mỗi tăng đấy..."
"Chị Hà, em tin vào trực giác của em..." Ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu rất cương quyết.
……..
Nguyệt Như nhận được thư của giáo quan, được biết Hilton đã bị đánh bại, trong lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Có giáo quan ở đây, trong thiên hạ này còn có ai có thể làm hại được người đàn ông mình yêu chứ.
"Tiểu thư, Hilton đã bị đánh trọng thương, cô có biết không ?"
Đúng lúc Nguyệt Như đang suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ có vẻ già, không cần hỏi, chắc chắn là bà Jones Ngạo Mạn của Thất Tông Tội.
Nguyệt Như do dự một lúc, không hề che giấu, mà thản nhiên nói: "Uhm, con cũng mới biết tin này, nhưng bà đừng lo, vết thương của Hilton không nặng lắm, nghỉ ngơi vài hôm thì sẽ không sao nữa."
"Tiểu thư, cô có biết là ai đã đánh trọng thương Hilton không ?" Câu nói của bà Jones có hàm ý sâu xa.
"Bà Jones, con không biết..." Nguyệt Như lạnh nhạt trả lời một câu.
"Cô biết... tiểu thư... cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không nghĩ là sẽ báo thù dùm cho Hilton, tôi chỉ muốn biết, dưới trời đất này, còn có ai có thể khiến Hilton bị trọng thương như thế."
Chuyện Hilton bị thương, bản thân hắn không hề báo lại hay giải thích cho Thiên Đạo và Sở Tài Phán biết, nhưng bà Jones vẫn có thể thông qua một số cách để biết được, trực giác nói với bà rằng, người đánh trọng thương Hilton có quen biết với tiểu thư, rất có thể là người đã nhiều lần đưa tin cho cô.
"Bà Jones, con thật sự không biết… có phải bà nghi ngờ con không ?" Sắc mặt của Nguyệt Như cũng trở nên u tối, tỏ vẻ không được vui.
"Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn biết một số chuyện mà thôi… xin tiểu thư hãy tin tôi, tôi không hề có ác ý với cô, cô là do tôi nuôi dạy từ nhỏ đến lớn mà, trong lòng tôi, cô như là con ruột của tôi vậy, sao tôi có thể hại cô được chứ ? Hãy nói cho tôi biết, có phải là giáo quan đã đánh trọng thương Hilton. Dưới thiên hạ này, có thể dễ dàng đánh bại Hilton, ngoại trừ giáo quan của năm xưa, quả thật tôi không thể nghĩ ra được ai nữa ?" Bà Jones đã nói thẳng những nghi ngờ của mình.
"Bà Jones, con thật sự không biết…" Quả thật bà Jones đối xử với cô rất tốt, nhưng việc này có liên quan đến thân phận của Phương Hạo Vân, cô sẽ không dễ dàng gì thừa nhận đâu.
"Nguyệt Như, nếu cô đã không tin tôi, vậy thì từ nay về sau chuyện của cô, tôi sẽ không lo tới nữa…" Nói xong câu này, Bà Jones thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng quay lưng đi.
"Khoan đã…!"
Nguyệt Như nhiều lần do dự, cuối cùng cũng gọi bà Jones lại: "Bà ơi, bà đừng giận… thật ra đúng là con có biết, nhưng bà nhất định phải hứa với con, không được nói cho ai nghe, được không ?"
"Tiểu thư, tôi đối xử với cô thế nào, trong lòng cô chắc chắn hiểu rõ nhất ?"
Bà Jones nhìn Nguyệt Như với ánh mắt hiền từ, nhỏ nhẹ nói: "Thật ra tôi chỉ muốn giúp cô, nếu đối phương là giáo quan thật, tôi sẽ bàn bạc với các trưởng lão trong Sở Tài Phán, thuyết phục Long Đầu chấm dứt nhiệm vụ của nhà họ Tần…"
Nguyệt Như nghe thế, bỗng nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai khác, mới thì thầm nói: "Bà ơi, Nguyệt Như không giấu gì bà, quả thật đúng là giáo quan đã đánh trọng thương Hilton."
"Quả nhiên là cô ta…!"
Bà Jones thở dài nói: "Tuy tôi chưa từng đấu với giáo quan, nhưng tôi rất rõ, đến cả lão đại của Thất Tông Tội cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy, Nguyệt Như, tôi sẽ bàn bạc với các trưởng lão khác, cùng nhau thuyết phục Long Đầu hủy bỏ đơn hàng này… tuy trong lịch sử của Thiên Đạo, đây là lần đầu tiên chúng ta hủy bỏ đơn hàng, nhưng nếu đối địch với giáo quan, rõ ràng là không sáng suốt, cũng là không có lý trí nữa. Ít ra cho đến lần trước Thiên Đạo vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc có thể đánh bại được giáo quan. Cũng có thể là Long Đầu làm được, nhưng chưa chắc ông ấy sẽ ra tay…"
"Bà Jones, nếu bà có thể thuyết phục được ba con hủy bỏ vụ này, vậy thì còn gì tốt bằng nữa… nhưng bà không được nói ra thân phận của giáo quan đâu."
Nguyệt Như lo rằng sau khi thân phận của giáo quan bị bại lộ, thân phận của Hạo Vân cũng vì vậy mà bị lộ theo, như vậy thì, mọi công sức xem như đổ sông đổ biển.
"Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà."
Bà Jones cười thoải mái, nói: "Nguyệt Như, tôi đi đây, đợi có tin tốt, tôi sẽ kịp thời đến báo cho cô."
Khi Tần Tử Hoa nhận được tin nhiệm vụ bị đẩy lùi lại, hắn thật muốn giết người… hắn sắp tức đến điên rồi, bỏ 60 triệu đô ra để mua sự phục vụ như vậy sao, thời gian cứ dời rồi lại dời, hắn thật nghi ngờ không biết ông già mình có bị gạt không, đối phương vốn không phải là tổ chức sát thủ đẳng cấp gì, hoàn toàn đều là một đám ăn hại.
Tần Tử Kiếm lại không nghĩ như vậy, hắn đã từng ở châu Âu rất lâu, đối với tổ chức sát thủ mà ông già mình đã mời, hắn cùng từng nghe qua danh tiếng, họ đúng thật là một tổ chức sát thủ đẳng cấp nhất thế giới, theo như hắn biết, trong thời gian qua, những nhiệm vụ mà họ đã nhận cho đến tận bây giờ vẫn chưa có nhiệm vụ nào chưa hoàn thành.
Nguồn truyện: Truyện FULLNhiệm vụ lần này, quả thật có chút khó khăn.
Hắn và Phương Hạo Vân cũng đã có mấy lần choảng nhau, thực lực của người này đúng là cao thâm khó lường, đến ngay cả cao thủ như Robert cũng phải bại dưới tay Phương Hạo Vân.
"Anh hai, anh có thể đừng đứng ở đây mà chửi rủa nữa không… bình tĩnh một chút, em nói anh này, nhiệm vụ ám sát Phương Hạo Vân, ngoài họ ra, người khác vốn không thể nào làm được, anh biết không ? Thực lực của Phương Hạo Vân, là một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp."
Tần Tử Kiếm cảm thấy Tần Tử Hoa giống như một con đàn bà vậy, không ngừng lải nhải, thậm chí còn khiến tâm trạng của hắn cũng bị ảnh hưởng.
Trong lòng Tần Tử Hoa đang tức giận, vốn đang không có chỗ để hắn trút giận, vừa khéo Tần Tử Kiếm lại chỉ trích hắn, nên hắn liền quay mũi giáo về phía Tần Tử Kiếm: "Mày gào thét với anh thì được gì chứ, có bản lĩnh, thì mày cứ đi mà gào thét với cái đám sát thủ vô dụng đó đi, có bản lĩnh, thì mày đi mà gào thét với thằng Phương Hạo Vân kìa… cứ gào thét vào mặt người trong nhà, vậy là bản lĩnh gì chứ… Phương Hạo Vân nhất định phải chết, nếu hắn không chết, thì nhà họ Tần chúng ta khó có ngày được sống yên thân…"
Kim Gia vẫn im lặng không nói gì từ nãy đến giờ, cuối cùng ông cũng đã mở miệng, ông đanh giọng nói: "Hai vị thiếu gia, bây giờ không phải là lúc cãi nhau, vào cái lúc như thế này, chúng ta lại càng phải đoàn kết hơn. Tục ngữ có một câu nói rất hay, anh em đồng lòng, đồng lòng đánh gãy cả vàng, tôi tin rằng, nếu hai vị thiếu gia có thể thật lòng muốn hợp tác với nhau, ngày tháng sau này của nhà họ Tần chúng ta nhất định sẽ tốt đẹp hơn…"
"Những lời hay ý đẹp đó ai mà chẳng biết nói… A Kim, ông là nguyên lão của nhà họ Tần, đa mưu túc trí, ông nói thử xem, bây giờ anh em chúng tôi nên làm thế nào đây ?" Tần Tử Hoa lại chĩa mũi giáo vào Kim Gia.
Kim Gia từ lâu đã mất lòng tin ở hai anh em nhà họ Tần này rồi, đối với những chuyện của nhà họ Tần, bây giờ ông rất ít tham dự vào, cũng chính là hai anh em họ bảo ông đến đây, gọi hết mấy lần ông mới chịu qua. Thường thì, ông sẽ không bày mưu tính kế gì giúp họ. Những ngày tháng này, được em gái Kim Phi khuyên nhủ, tâm lý của ông cũng đã có chút rung động, bắt đầu tìm đường rút cho mình, tình hình trước mắt của nhà họ Tần không được khả quan lắm, nhất là việc đấu thầu công trình vịnh Kim Thủy đã thất bại, kinh tế không vực dậy nổi, nghe nói việc đầu tư ở nước ngoài cũng bị ảnh hưởng của nguy cơ tiền tệ thế giới, cũng không tốt đẹp gì, lại thêm tranh chấp nội bộ giữa hai anh em họ, có lẽ huy hoàng của ngày xưa đã không thể kéo dài nữa rồi. )
Kim Gia vì nhà họ Tần đã phấn đấu hết cả đời, có công lao, mà cũng có khổ lao, tính ra, ông cũng không nợ nhà họ Tần cái gì… ngược lại nhà họ Tần có lỗi với ông.
Ít ra, ở trước mặt hai tên phá gia chi tử, ông không có được sự tôn trọng đáng có.