Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 37


"Chị biết, em muốn nhanh quay về nhà trọ." Trương Mỹ Kỳ cười ám muội với cô bạn tốt, hỏi: "Mai Nhi, đừng nói với chị, em cũng đã thích tiểu tử Phương Hạo Vân kia rồi nhá?"

Từ khi Tạ Mai Nhi báo cho cô biết về chuyện thuê chung với Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ liền cảm thấy rằng hai người này rất có triển vọng. Trước tiên không nói chuyện khác, chỉ riêng việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có thể không xảy ra vấn đề sao.

" Chị Mỹ Kỳ, chị nói cái gì đó?" Tạ Mai Nhi có chút đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Em không phải đã bảo chị rồi sao? Em với hắn chỉ là quan hệ thuê chung, hơn nữa, mối quan hệ thuê chung giữa em và hắn cũng chỉ là do vô ý mới hình thành."

"Em thật sự không có ý tứ gì với hắn sao?"

Trương Mỹ Kỳ nhún nhún vai, cười nói: "Chỉ là chị vẫn cảm thấy rằng, em trong khoảng thời gian này, luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào tiểu tử Phương Hạo Vân kia, thực sự quan tâm tới hắn. Ví dụ như hôm nay, khi Văn Kỳ phát hiện ra Phương Hạo Vân đang ngủ, chị thấy em lo lắng đến mức trán ra đầy mồ hôi..."

"Làm gì có chuyện đó." Sắc mặt của Tạ Mai Nhi đã hơi hồng, có điều ngoài miệng vẫn không một chút lơi lỏng.

Trương Mỹ Kỳ đưa tay khoác lên vai của cô, thấp giọng cười nói: "Em gái nhỏ, chị là người từng trải rồi, thành thật mà nói đi, hai người cô nam quả nữ ở chung một nhà, đã để cho hắn ăn vú sữa của em chưa?"

Tạ Mai Nhi nghe vậy, xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên, màu đỏ trên mặt thậm chí còn lan ra tới tận cổ: "Chị Mỹ Kỳ, chị lại thế rồi, không phải em đã nói với chị rồi sao? Người tình trong mộng của em là đại gia lắm tiền, đúng rồi, chị Mỹ Kỳ, chị tái hôn cũng được vài ngày rồi, thế nào? Cảm giác cũng không tệ lắm chứ."

Để tránh xấu hổ, Tạ Mai Nhi liền dẫn đề tài về phía Trương Mỹ Kỳ.

Trương Mỹ Kỳ nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên âm u, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, có điều một lát sau, vẻ mặt của cô lại khôi phục trở lại bình thường, ngẩng đầu lên, cô thản nhiên nói: "Cũng được!"

" Chị Mỹ Kỳ, có phải là hắn..."

Tuy rằng Trương Mỹ Kỳ che giấu rất tốt, nhưng mà Tạ Mai Nhi vẫn từ trong ánh mắt của cô thấy được một tia đau buồn nhè nhẹ.

" Mai Nhi, đừng nói nữa..."

Trương Mỹ Kỳ thở dài nói: "Nữ sợ gả sai chồng, Mai Nhi, tấm gương của chị còn đặt ở đây, chị hy vọng em có thể thận trọng hơn một chút. Được rồi, không nói cái này nữa, chị tới nhà em, chị thấy hơi mệt rồi."

"Chị, kỳ thật với điều kiện của chị, chị hoàn toàn có thể đi tìm một người đàn ông vĩ đại vững chãi, hiện giờ là xã hội mới rồi, phụ nữ cũng có quyền được theo đuổi ái tình. Tuy rằng em chưa kết hôn, nhưng mà em có thể cảm nhận được sự thống khổ của hôn nhân vô tính. Chị, chị không nên tái hôn... đây là lựa chọn sai lầm nhất cả đời chị." Tạ Mai Nhi một hơi nói ra những điều mình đã nín nhịn lâu nay.

Trương Mỹ Kỳ thản nhiên cười nói: "Mai Nhi, đạo lý chị hiểu rõ, chỉ là có một vài chuyện không đơn giản như em tưởng tượng, có lẽ tới khi em lớn như chị sẽ biết thôi, được rồi Mai Nhi, không nói việc này nữa, phía trước có một cái siêu thị, chúng ta đi mua vài đồ ăn, chị muốn ở nhà em ăn một bữa thật no."

Tạ Mai Nhi biết Trương Mỹ Kỳ không muốn tiếp tục nói tới đề tài làm cho người ta đau lòng này, vội vàng gật gật đầu, cố gắng nở nụ cười: "Vâng, đợt lát nữa Hạo Vân cũng sắp về rồi, chúng ta về sớm một chút, làm một vài đồ ăn ngon."

" Ha hả!"

Trương Mỹ Kỳ mỉm cười, dí dí tay lên trán Tạ Mai Nhi, cười nói: "Xem đi, em gái nhỏ quan tâm tới người ta như vậy, còn bảo là không có ý tứ."

........

" Học tỷ, làm sao bây giờ? Phương Hạo Vân đã dọn ra ở ngoài trường học, em vài lần tới phòng 314 cũng không thấy người, nghe bạn cùng phòng của hắn nói, bọn họ cũng không biết Phương Hạo Vân hiện giờ đang ở chỗ nào. Nếu thật sự không được, em cũng chỉ còn cách tới nhà hắn tìm thôi."

Phó hội trưởng Trầm Văn Long của hội võ thuật không ngừng kể khổ với Trần Thanh Thanh: "Em sợ Kameda lúc nào cũng có thể tới hội quán võ thuật của chúng ta gây phiền toái, nếu không có cách mời được hắn gia nhập, với thân thủ của em và chị căn bản không phải là đối thủ của Kameda."

Trần Thanh Thanh nhíu nhíu mày, không để ý đến hắn, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện chiêu mộ Phương Hạo Vân em không cần lo nữa, chuyện này chị sẽ xử lý. Nhiệm vụ chính hiện giờ của em là cùng với mấy tên phó hội trưởng còn lại làm tốt công tác tuyển mộ đệ tử bình thường. Bên phía Kameda cũng không cần lo lắng, lúc trước khi Tần Tử Hoa rời đi, cũng đã có ước định với Kameda, chị nghĩ tạm thời hắn sẽ không tới gây phiền toái cho ta đâu."

"Học tỷ, lời tuy là như vậy, nhưng mà mấy hôm trước Kimura bị Hạo Vân đánh bại, đã làm mất mặt mũi của câu lạc bộ Karate, em nghĩ bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Trầm Văn Long vẫn còn hơi lo lắng.

" Như vậy đi!"

Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, nói: "Bây giờ chị sẽ gọi điện thoại cho hắn, sau đó hẹn hắn ăn cơm, lại nói chuyện... Vài năm này, hội karate bởi vì nguyên nhân là có Kameda, cho nên có thể hô gió gọi bão ở trường đại học Hoa Hải, uy hiếp không nhỏ tới hội võ thuật truyền thống chúng ta. Phương Hạo Vân nếu đã là người luyện võ, chắc cũng có tình yêu nước, chị nghĩ chị có thể đứng từ góc độ yêu nước đi thuyết phục hắn."

"Học tỷ, em có một đề xuất, không biết có nên nói hay không." Trầm Văn Long bộ dáng như muốn nói lại thôi.

"Đề xuất gì, nói ra coi?" Trần Thanh Thanh phẩy phẩy tay, thản nhiên nói.

"Em cảm thấy rằng là... đối với người như Phương Hạo Vân, nói chuyện yêu nước chắc chỉ vô ích thôi... chị hẳn là nên phát huy ưu thế bản thân, thi triển mỹ nhân kế mà tóm lấy hắn."

Trầm Văn Long nịnh nọt lên giời nói: "Học tỷ, chị nghĩ xem, vẻ đẹp của chị đã nổi danh khắp trường đại học Hoa Hải, Phương Hạo Vân tiểu tử kia tám phần là đã thèm chảy nước miếng chị rồi, vì hội võ thuật, vì võ thuật truyền thống Trung Hoa ta, chị đành chịu tủi thân một chút, hấp dẫn hắn một chút..."

"Muốn chết à?"

Trần Thanh Thanh trừng mắt hạnh lên, liếc xéo sang Trầm Văn Long đang mặt mày hớn hở tâng bốc, đưa tay véo vài cái lên eo của hắn, hầm hừ nói: "Quân sư quạt mo, cậu chẳng có cái đề xuất nào cho ra hồn..."

"Con trai đều háo sắc thôi mà... đương nhiên, ngoại trừ em..." Sợ lại bị véo, Trầm Văn Long vội vàng lui về sau mấy bước.

"Hừ!" Trần Thanh Thanh mặc kệ hắn, gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vốn đang ở hồ nhân tạo trong trường thưởng thức cảnh sắc núi Hồ Quang (núi giả thôi - XT), trong đầu hồi tưởng lại cuộc sống tươi đẹp của mình sau khi đổi mặt, đột nhiên lại bị một loạt tiếng chuông dồn dập quấy rầy.

Thu hồi tâm trạng, Phương Hạo Vân lấy điện thoại ra, nhìn kỹ, là số của Trần Thanh Thanh, hơi do dự một chút, hắn bấm nút nghe.

"Xin hỏi là Phương Hạo Vân đó sao?" Từ trong loa truyền tới thanh âm dễ nghe của Trần Thanh Thanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hỏi gì ngu vậy? Chị gọi số của tôi, còn hỏi có phải là tôi hay không? Phương Hạo Vân nhàn nhạt trả lời: "Ừm, tôi là Phương Hạo Vân, xin hỏi là ai gọi đó?"

"Chị là Trần Thanh Thanh, Hạo Vân, bây giờ cậu có ở trường không?" Giọng nói của Trần Thanh Thanh bên trong điện thoại thanh thúy như tiếng hát.

"Ừm, tôi có, có việc gì sao?" Tuy rằng Phương Hạo Vân đã đoán ra, Trần Thanh Thanh gọi điện thoại hơn phân nửa là vì chuyện muốn hắn gia nhập hội võ thuật, nhưng mà hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại một câu.

Phía bên kia điện thoại dừng lại một chút, rồi nói: "Buổi tối cậu có rảnh không? Chị muốn mời cậu ăn cơm. Lần trước cậu giúp cho hội võ thuật của bọn chị nhiều như vậy, tới bây giờ chị còn chưa đáp tạ cậu đó. Hôm nay, chị muốn mời cậu ăn cơm, để gặp mặt tỏ lòng biết ơn với cậu."

Để không cho Phương Hạo Vân cơ hội từ chối, Trần Thanh Thanh cũng không nói thẳng tới chuyện mời gia nhập hội võ thuật.

"Chị mời tôi ăn cơm? Không cần đâu, làm chị phải tốn kém thì ngại lắm. Ăn cơm thì cũng được, có điều trước hết chúng ta phải nói cho rõ ràng, đến lúc đó phải 50-50, mỗi bên một nửa."

Phương Hạo Vân cũng đang muốn tìm Trần Thanh Thanh nói chuyện, nếu cô ta đúng là đại tiểu thư của tập đoàn Trần Thị, thì phải nhân cơ hội tìm hiểu một chút về thương vụ của tập đoàn Trần Thị, hoàn thành nhiệm vụ mà Văn Kỳ cắt cử mình đi làm.

Nhiệm vụ lần này Văn Kỳ sai hắn đi, là nhiệm vụ đầu tiên hắn làm ở tập đoàn Thịnh Hâm, nhất định phải làm cho tốt một chút. Hơn nữa, đó cũng là giúp cho nhà mình mà thôi, cho nên Phương Hạo Vân không muốn chỉ làm để ứng phó.

Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy, cố nén cảm xúc muốn mắng chửi, vội vàng nói đồng ý.

"Học tỷ, thế nào? Thu phục được rồi?" Trầm Văn Long mặt mày hớn hở hỏi, thầm nghĩ rằng mỹ nhân ra tay, không thể nào thất bại được.

Trần Thanh Thanh hầm hừ nói: "Hắn cũng đồng ý rồi."

"Đồng ý rồi? Chuyện tốt à nha, chỉ là sao sắc mặt của học tỷ lại..." Trầm Văn Long thấy hơi khó hiểu, chuyện này vốn là phải vui mừng chứ, nhưng mà vẻ mặt của học tỷ như là ăn phải mướp đắng vậy.

"Đáng chết, tiểu tử thối, đầu gỗ, dưa chuột đần thối..."

Trần Thanh Thanh tưởng tượng tới cái quy tắc 50-50 mà Phương Hạo Vân nói trong điện thoại, trong lòng càng tức giận. Không biết có bao nhiêu thằng đàn ông chờ mong được đi ăn cơm với cô, vậy mà Phương Hạo Vân này lại ngược lại, còn phải chính cô đi cầu hắn ta. Xong rồi, hắn lại còn nói ra cái quy chế chết tiệt 50-50 làm mất hết cả hứng thú, thật sự là đáng giận.

" Học tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cảm nhận thấy một cỗ oán niệm cường đại, Trầm Văn Long không tự chủ lui về phía sau mấy bước, lo sợ bị lâm vào cảnh giận cá chém thớt.

"Không phải việc của cậu." Trần Thanh Thanh oán hận lườm Trầm Văn Long, đột nhiên nói: "Con trai chẳng phải là thứ gì tốt..."

Trầm Văn Long xấu hổ một hồi, thấp giọng thì thầm: "Mắc mớ gì tới em cơ chứ."

……….

Trương Mỹ Kỳ dường như có ý muốn hóa đau thương thành ăn uống, ở siêu thị mua tận mấy bao lớn thịt cá, hai cô gái phải lấy tới ba cái xe để đẩy.

Trở lại nhà trọ, Tạ Mai Nhi dường như có hơi thất vọng, bởi vì cô thấy Phương Hạo Vân chưa về.

Trương Mỹ Kỳ cười nói: "Sao thế? Thất vọng rồi hả, ha ha, nấu cơm đi, hắn dù sao cũng phải về ăn cơm mà."

Tạ Mai Nhi bị Trương Mỹ Kỳ nói như vậy, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô vội vàng buông chiếc túi bảo vệ môi trường trong tay, cù vào nách của bà chị.

Trương Mỹ Kỳ sợ nhất là nhột, hơn nữa nách lại là chỗ mẫn cảm, cuống quít cầu xin tha thứ: "Đại tiểu thư tốt bụng của chị, chị sai lầm rồi, chị thẳng thắn, chị nhận sai, đồ ăn hôm nay chị bao..."

Tạ Mai Nhi cười hi hi, nói: "Bát đũa chị cũng phải rửa..."

"Được, chị đồng ý với em, em đừng cù nữa..." Mới chỉ vài cái như vậy, mà Trương Mỹ Kỳ đã cảm thấy thân mình của mình bắt đầu nóng lên, cô sợ nếu còn tiếp tục cù như vậy, cô thực sự sẽ không chịu nổi nữa.

Tạ Mai Nhi cũng biết dừng đúng lúc, buông tha cho Trương Mỹ Kỳ, cười nói: "Chị Mỹ Kỳ, sợ nhột chính là tử huyệt của chị đó, về sau xem chị còn dám bắt nạt em nữa không."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Trương Mỹ Kỳ vội vàng chỉnh sửa lại mái tóc hỗn loạn của mình, nở nụ cười nhẹ, nói: "Mai Nhi, tám phần là vị kia của em về phải không? Trong lòng em hẳn là thoải mái rồi chứ?"

Tạ Mai Nhi không thèm cãi cọ, vội vàng ra mở cửa, quả nhiên đúng là Phương Hạo Vân, cô vội vàng hỏi: "Hạo Vân, em ăn cơm chưa?"

Phương Hạo Vân lắc lắc đầu.

"May quá, lát nữa chúng ta cùng ăn đi." Trương Mỹ Kỳ nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói: "Chị và Mai Nhi mua rất nhiều đồ ở siêu thị, hôm nay chúng ta có thể làm một bữa tiệc lớn."

"Chuyện này... Chị Mỹ Kỳ, chị Mai, tối nay em có hẹn ăn bên ngoài với bạn rồi, cám ơn ý tốt của các chị..." Thời gian không còn sớm, Phương Hạo Vân chuẩn bị thay quần áo là đi luôn.

"Là cô bạn gái nhỏ Bạch Lăng Kỳ của em hả?" Thái độ của Tạ Mai Nhi rõ ràng là hơi mất tự nhiên, có điều cô vẫn cười nói: "Đi chơi vui vẻ nhé."

Phương Hạo Vân dừng bước, quay đầu nhìn Tạ Mai Nhi, mỉm cười với cô, giống như là đang giải thích nói: "Không phải Lăng Kỳ, là bạn bình thường."

Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời đi, Trương Mỹ Kỳ nói với Tạ Mai Nhi: "Mai Nhi, nếu chỉ là bạn bè bình thường, sao em lại không giữ hắn lại ăn cơm?"

"Chúng ta cứ ăn với nhau thôi, thiếu hắn không phải tốt hơn sao, còn có thể ăn nhiều hơn một suất." Tạ Mai Nhi hiển nhiên trong lòng đang tức, cũng đã ở cùng chiến tuyến với Trương Mỹ Kỳ, quyết định hóa chuyện buồn thành ăn uống.

"Đúng rồi Mai Nhi, em vừa nói bạn gái nhỏ của hắn, là ai vậy?" Trương Mỹ Kỳ hình như là máu lên não hơi chậm, nói tới một lúc rồi, giờ mới nhớ ra để hỏi.

Tạ Mai Nhi thản nhiên cười cười, nói quan hệ của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ cho Trương Mỹ Kỳ nghe, cuối cùng, còn nhắc lại một lần: "Chị Mỹ Kỳ, thật sự, em không có ý gì với Hạo Vân, em với hắn chỉ có quan hệ bạn bè bình thường."

"Mác cũng đã nói rồi, giữa nam với nữ không có quan hệ hữu nghị trong sáng. Mai Nhi, con gái bọn mình khác với con trai, có đôi khi bước nhầm một bước là bước nhầm cả đời, thậm chí ngay cả cơ hội ngoảnh đầu lại cũng không có. Chị không hy vọng em sẽ giống chị." Để thức tỉnh Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ thậm chí không tiếc lấy cuộc hôn nhân bất hạnh của mình ra để làm tư liệu.

"Chị có thể thấy được, em rất tốt với tiểu tử Phương Hạo Vân kia." Trương Mỹ Kỳ trầm giọng nói: "Phương Hạo Vân khiến cho chị cảm thấy rất bí ẩn, tuy rằng hắn nhìn qua chỉ giống như một thằng con trai mới lớn bình thường, nhưng mà chị vẫn cảm thấy rằng hắn không đơn giản như vậy, nhất là ánh mắt của hắn, chị không biết là em có chú ý không, đã vài lần, chị đều từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy sự từng trải lâu năm không tương xứng với tuổi... chị cảm thấy rằng hắn là một người có chuyện xưa."

"Chị Mỹ Kỳ, hình như chị nói hơi nghiêm trọng rồi, em thấy Hạo Vân chỉ là một học sinh bình thường thôi, tuy rằng nguyên nhân hắn vào công ty có hơi kì quái, nhưng mà em cảm thấy rằng hắn hẳn chỉ là một học sinh bình thường mà thôi." Thoáng do dự một chút, Tạ Mai Nhi quyết định thẳng thắn nói với Trương Mỹ Kỳ nguyên nhân mà mình tốt với Phương Hạo Vân.

"Chị Mỹ Kỳ, kỳ thật em tốt với Phương Hạo Vân, là bởi vì muốn báo đáp hắn..." Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi cho tới bây giờ đều không giấu nhau điều gì, cho nên, Tạ Mai Nhi liền nói hết chuyện Phương Hạo Vân giúp nàng giảm đau ra.

Trương Mỹ Kỳ nghe xong, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, cô khẽ hừ một tiếng, nói: "Mai Nhi, thật sự là hắn lấy tay mát xa chỗ đó của em... Em sao có thể để như vậy..."
Bình Luận (0)
Comment